Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung

Chương 317: Đánh bại đệ tử Ma Viêm cốc




Từ vết thương Bạch Thanh Ngọc cảm giác được toàn thân lạnh như băng đá. Hắn hít một hơi thật sâu sau đó phả ra. Từ hơi thở của hắn phun ra một đoàn khí khói màu trắng mang theo khí lạnh bàng bạc. Thấy được Bạch Thanh Ngọc biểu hiện như vậy thì trên khuôn mặt Ảnh Tử xuất hiện một nụ cười cực kỳ bỉ ổi và dâm đãng: “Tiểu soái ca! Huynh thấy chiêu này của ta thế nào? Chiêu này có tên Hàn Băng Thiên Điểu vốn là đấu kỹ địa giai trung cấp. Uy lực của nó ngay cả đấu vương cũng không dám ngạnh kháng đừng nói là một đại đấu sư nhỏ nhoi. Khanh khách… Sao, có phải cảm giác được toàn thân lạnh lẽo hay không?”
“Hừ…” Miệng Bạch Thanh Ngọc nhếch lên, một tiếng hừ nhẹ từ trong miệng của hắn phát ra. Sau khi liếc qua thân mình nằm im của Cao Vấn ánh mắt hắn âm trầm nhìn về phía Ảnh Tử và Phương Vô hỏi: “Hắn không phải là đồng bạn của các ngươi sao? Vậy tại sao các ngươi lại có thể làm như vậy?”
“Đồng bạn?” Nghe được lời này chiếc miệng đầy đầy nam tính của Ảnh Tử lại chu lên giống như nữ sinh xinh đẹp khêu gợi trong lúc tức giận với bạn trai chu cái miệng lên. Tuy nhiên xuất hiện trên người nam nhân này thì quả thực khiến cho người khác muốn ói. Bàn tay Ảnh Tử phất nhẹ, ánh mắt trêu đùa nhìn về phía Bạch Thanh Ngọc: “Ầy, tiểu soái ca huynh nói cái gì vậy? Hắn mà cũng xứng đáng làm đồng bạn của chúng ta sao? Lần này hắn giúp ta một cái việc lớn a! Tiểu soái ca, huynh có phải hay không cảm giác cả người rất lạnh Huynh mau đến đây để ta giúp huynh sưởi ấm nào!”
Ngay cả trong lúc này đang là tình trạng chiến đấu thì Phương Vô cũng cảm giác cả người run rẩy lên. Ánh mắt nhìn về phía Ảnh Tử, cả thân thể không nhịn được bắt đầu run rẩy. Thật ra chính hắn cũng cảm giác có chút may mắn. Nói thật ra thì Ảnh Tử đã để ý tới hắn lâu rồi nhưng chẳng qua thân phận của hắn chính là nội tôn của đại trưởng lão Ma Viêm cốc.
Các đệ tử nam có tư sắc nhưng không có thực lực và hậu đài tại Ma Viêm cốc đã có không ít người đã khuất phục trước dâm uy của Ảnh Tử. Mặc dù có nhiều đệ tử nam đã bị cưỡng dâm, nhiều người không chịu nổi đã tự sát nhưng dù sao thì Ảnh Tử cũng chính là tôn tử của Nhị trưởng lão Ma Viêm cốc. Nghe nói quan hệ của hai bên có nhiều mờ ảm. Bởi vị nhị trưởng lão của Ma Viêm cốc cũng có sở thích giống Ảnh Tử.
Cả người Phương Vô tràn ngập mồ hôi và sởn hết cả gai ốc. Trong lòng Phương Vô thầm nghĩ: “Không được, hiện giờ gia gia của ta đã tận trung với Địa Ma Lão Quỷ mà bị người của Hắc Hoàng tông, tông chủ Mạc Thiên Hành giết chết! Nếu như ta không chuẩn bị tốt nhất định sẽ rơi vào tay Ảnh Tử. Nếu rơi vào tay tên bất nam bất nữ này thì thà chết còn hơn…”
Vừa suy nghĩ trong lòng thì Phương Vô vừa quét về phía Bạch Thanh Ngọc. Hiện giờ trong lòng Phương Vô tràn ngập sóng gió. Trong lòng hắn ngẫm nghĩ: “Tên này thực sự soái! Tuấn tú đến yêu dị. Dù mình là nam nhân cũng phải công nhận hắn cực kỳ tuấn tú. Nếu như bắt hắn nộp cho Ảnh Tử như vậy sau này Ảnh Tử sẽ không tìm đến mình nữa. Không, không… hắn tuấn tú như vậy nếu nộp lên cho nhị trưởng lão đến lúc đó lấy được tín nhiệm của nhị trưởng lão. Vậy thì…”
Trong lòng Phương Vô đã quyết định chủ ý. Hắn ngay mặt quay về phía Ảnh Tử mỉm cười lấy lòng nói: “Đại tỷ Ảnh Tử, ta xem tên tiểu tử này hợp với ý tỷ. Ta sẽ đi bắt hắn làm lễ vật cho đại tỷ thế nào?”
“Ý…” Từ miệng Ảnh Tử phát ra tiếng kinh ngạc. Hắn quay lại nhìn về phía Phương Vô đồng thời con mắt hắn mở to tròn nhìn về phía Phương Vô. Dường như Ảnh Tử suy nghĩ một chút ngay sau đó gật đầu nói: “Người này trúng Hàn Băng Thiên Điểu của ta chắc chắn thương thế không nhẹ! Ngươi hẳn có thể đối phó được với hắn. Đi, đi bắt hắn cho ta, đem đấu tinh của hắn khóa lại… Sau này đại tỷ nhất định sẽ bảo hộ ngươi chu toàn!” Nói xong Ảnh Tử đưa tay ra trông giống như một con tinh tinh lớn liên tục vỗ ngực của mình bảo đảm.
Hai tay Phương Vô chắp lại, hắn mở miệng cực kỳ cung kính: “Vâng thưa đại tỷ!” Sau đó đầu Phương Vô quay lại nhìn về phía Bạch Thanh Ngọc. Bước chân nhẹ nhàng di chuyển về phía Phương Vô đề phòng.
Thân thể Bạch Thanh Ngọc co quắp, hắn thở ra hồng hộc. Ánh mắt hắn quét nhìn về phía Phương Vô, trong con mắt Bạch Thanh Ngọc tràn ngập oán độc. Thấy được bộ dạng cả người tím tại vì lạnh giá của Bạch Thanh Ngọc thì trên khuôn mặt Phương Vô xuất hiện nụ cười khinh bỉ: “Hahaha… tiểu tử, thật may mắn cho ngươi lại được đại… đại tỷ Ảnh Tử để mắt tới. Ngươi yên tâm sau này đại tỷ nhất định sẽ đối tốt với ngươi. Ngươi sẽ sống ở Ma Viêm cốc, ngày ngày ăn sung mặc sướng. Cuộc sống trôi qua cực kỳ vui vẻ. Đại tỷ Ảnh Tử nhất định sẽ đối tốt với ngươi… Ngươi nhất định phải hầu hạ đại tỷ Ảnh Tử của chúng ta thật tốt nha!”
“Ha… ha…” Trên người Bạch Thanh Ngọc đã bj hàn khí xâm nhập trở nên ngày một tím tái. Miệng hắn liên tục thở dốc ra bên ngoài. Hắn lạnh nhạt lên tiếng nói: “Hừ… để ta ở bên một tên bất nam bất nữ thà giết ta còn hơn. Thân hình thô kệch mà õng ẹo như nữ nhân khiến cho ta cảm giác buồn nôn. Mặc dù trước đây ta đã gặp phải loại này nhưng ít ra họ còn da trắng môi mềm giống nữ nhân nhưng là hắn quả thực khiến ta muốn ói. Muốn ta hầu hạ hắn, chết đi!”
Thấy Bạch Thanh Ngọc hất đầu đồng thời có cái nhìn cực kỳ khinh bỉ về phía mình thì Phương Vô cùng không xuất hiện vẻ mặt tức giận mà hắn chỉ mỉm cười. Hắn mỉm cười nhìn về phía Bạch Thanh Ngọc nói: “Điều đó còn không có do ngươi quyết định! Sách, sách… sau này hầu hạ cho tốt đại tỷ Ảnh Tử đi! Ngoan ngoãn ở lại Ma Viêm cốc đi!” Nói đến đây thì Phương Vô tăng nhanh tốc độ về phía Bạch Thanh Ngọc.
Khi thấy được Bạch Thanh Ngọc biểu hiện như vậy thì trên khuôn mặt Ảnh Tử xuất hiện một nụ cười. Hắn hiện giờ không cần quá để ý đến việc này. Dù sao bao nhiêu mỹ nam tử đều có tính cách như vậy nhưng cũng không phải chịu khuất phục trước dâm uy của hắn sao. Lần đó tứ trưởng lão có mang về một mỹ nam tử mặc y phục màu trắng cực kỳ tuấn tú của học viện Già Nam. Chính Ảnh Tử cũng muốn thưởng thức nhưng căn bản là nhị trưởng lão đã nhanh tay hơn hắn. Điều này làm cho hắn ấm ức đến nay còn chưa có dứt ai dè lần này hắn kiếm lớn ra ngoài lại gặp một mỹ nam tử như thế này. Người nam nhân này quả thật tuấn lãng nhất mà hắn đã từng gặp.
Bàn tay thô giáo của Ảnh Tử sờ lên ngực mình cảm giác được tìm của mình đập nhanh. Ánh mắt to thao láo của Ảnh Tử nhìn về phía Bạch Thanh Ngọc khe khẽ lẩm bẩm: “Ôi thật là soái mà, thật là đáng yêu a… Bất cứ hành động của chàng sao mà yêu thế cơ chứ? Chẳng lẽ đây là yêu sao? Ôi ta đã yêu chàng mất rồi!”
Tuy nhiên khi mà Phương Vô tới gần Bạch Thanh Ngọc thì Ảnh Tử sực nhớ cái gì đó. Khóe miệng Ảnh Tử hơi cong lên. Bất chợt con mắt mở to hắn đột nhiên quát lớn một tiếng: “Phương Vô, cẩn thận!”
Phanh!
Khi mà Ảnh Tử mở miệng thì Phương Vô quay đầu lại nhìn về phía Ảnh Tử. Tuy nhiên một quyền nặng như núi đập thẳng vào ngực của Phương Vô. Phương Vô cảm giác được ngực mình bị đánh nún vào bên trong. Cảm giác đau nhói từ ngực truyền tới. Đồng thời tê dại từ ngực lan tràn khắp toàn thân. Miệng hắn cảm giác vị nấc nấc sau đó ngay lập tức từ miệng phun ra một ngụm máu.
Ảnh Tử ngay lập tức làm ra phản ứng, hắn quát lạnh lên một tiếng: “Đáng chết!” Đồng thời thân mình phi về phía trước. Bàn tay hắn được bao bọc bởi một lớp khí lạnh cực kỳ khủng bố. Hắn hung hăng hướng về phía Bạch Thanh Ngọc nện thẳng đi.
Bạch Thanh Ngọc với ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía hắn. Bạch Thanh Ngọc trực tiếp dùng quyền đối quyền với Ảnh Tử. Hai nắm đấm một băng một hỏa hung hăng nện mạnh vào nhau. Một tiếng nổ lớn vang lên.
Ầm!
Từ nơi giao nhau của hai nắm đấm một khí tràng nóng lạnh gặp nhau bắt đầu lan trán khắp nơi. Khí lạnh đem đất cát ở phía chân hai người gạt bỏ. Thân mình của Phương Vô ở gần đó cũng bị dư lực đánh cho thương càng thêm thương. Lực lượng phản lại do hai nắm đấm đụng nhau đem cả hai người đánh bay.
Hai người lùi hơn chục bước tuy nhiên Bạch Thanh Ngọc lùi hơn ba bước điều này nói rõ thực lực của hắn so với Ảnh Tử vẫn thua kém một đoạn. Giựa vào công pháp cực kỳ cao siêu cùng với đấu kỹ mạnh mẽ và mới là cũng khó lòng mà vượt qua một giai để khiêu chiên. Hắn cảm giác được toàn thân từ nắm tay tới bả vai đều tê lạnh, buốt giá.
Ảnh Tử cũng không có khá hơn Bạch Thanh Ngọc. Hắn cảm giác được cả cánh tay nóng ran giống như cả cánh tay đang chiên trong dầu nóng vô cùng nhức nhối, vô cùng khó chịu. Hắn vội vã đem hàn khí nhanh chóng xua tan khí lạnh ở cánh tay. Ánh mắt nhìn về phía Bạch Thanh Ngọc, hai hàm răng khẽ cắn sau đó nó bắt đầu nghiến mạnh phát ra âm thanh ken két. Bộ mặt Ảnh Tử cực kỳ âm trầm nhìn về phía Bạch Thanh Ngọc, hắn lẳng lặng nói: “Lửa… ngươi dùng là dị hỏa?”
Cả hai người lê dài trên đất tạo ra một cái rãnh lớn. Hai chân đạp mạnh trên mặt đất mới khiến cho cả hai có thể giữ lại được thân mình.
“Ha…” Bàn tay Bạch Thanh Ngọc đưa lên sau đó phất nhẹ cố gắng xua tan khí lạnh đang ăn mòn cánh tay mình, ánh mắt nhìn về phía Ảnh Tử nói: “Không sai! Ngọn lửa của ta đúng là dị hỏa bởi vậy mà khí lạnh của ngươi cũng không làm khó được ta.”
“Hừ…” Khuôn mặt Ảnh Tử ngày một âm trầm. Ánh mắt hắn quét qua nhìn về phía hai người nằm lẳng lặng bất tỉnh ở phía dưới. Ảnh Tử hít một hơi thật sâu, đôi mắt phát ra từng ánh nhìn lạnh lẽo. Hắn lạnh nhạt nói: “mặc dù ngươi có dị hỏa nhưng mà trúng chiêu thức của ta cũng không dễ chịu đi! Vậy mà hiện giờ ngươi vẫn nói mạnh miệng như vậy cho được!”
Ngón tay Bạch Thanh Ngọc chỉ thẳng về phía Ảnh Tử, ánh mắt tràn ngập tự tin nói: “Như vậy đủ ta đối phó với ngươi rồi!”
Thấy bộ dáng kiêu ngạo của Bạch Thanh Ngọc thì trong lòng Ảnh Tử vô cùng khó chịu. Hắn lại liếc mắt nhìn về phía hai người đồng bạn của mình. Hiện giờ hắn có hai lựa chọn một là bỏ chạy sau đó trở về báo với Ma Viêm cốc đồng thời dẫn theo đông người đến bắt kẻ này. Hắn tin tưởng nếu hắn muốn chạy trốn thì người thanh niên tuấn mỹ đến yêu dị này cũng không thể ngăn cản hắn. Hai chính là quyết đấu đến cùng tuy nhiên phần thắng không lớn.
Mặc dù biết phần thẳng không lớn nhưng Ảnh Tử trong lòng tuyệt đối không cam long. Dê béo đã vào thòng rồi làm sao mà có thể chấp nhận để nó chạy ra đây. Khóe miệng Ảnh Tử nhếch lên, hắn cắn răng quát lên một tiếng: “Nói mạnh miệng để ta xem ngươi đối phó với chiêu này như thế nào?”
Cả người Ảnh Tử bốc ra chiêu thức cực kỳ mạnh mẽ. Toàn thân hắn bốc ra khí lạnh lẽo tạo ra một màn sương khói bao quanh cơ thể của mình. Đồng thời trong làn sương khói này không ngờ ẩn ẩn những tia khói màu đỏ như máu. Ảnh Tử quát lạnh nói: “Thiêu đốt khí huyết đi!”
Ánh mắt Bạch Thanh Ngọc âm trầm, hắn đưa hai tay đặt lại với nhau. Mấy ngọn lửa có các màu tiếp xúc lại với nhau. Ảnh Tử nhìn về phía Bạch Thanh Ngọc nói: “Tiểu tử, lần này ngươi chọc giận lão nương. Hừ… dù hôm nay có phải đánh cho ngươi tàn phế cũng phải lôi ngươi trở về Ma Viêm cốc. Nếu không lão nương không gọi là Ảnh Tử!”
“Ngươi thử xem!” Hai hàm răng Bạch Thanh Ngọc cũng nghiến lại với nhau. Hai tay hắn điên cuồng chập lại. Khóe miệng của Ảnh Tử cũng co quắp lại. Hắn nhìn thấy một quả cầu phát ra ánh sáng chói mắt.
Trong lòng bàn tay Bạch Thanh Ngọc xuất hiện một quả cầu to bằng bát canh. Nó phát ra năm màu đỏ, trắng, xanh, vàng cùng với một màu như trong suốt. Quả cầu phát ra năm màu cực kỳ đẹp mắt khiến cho Ảnh Tử co rút lại. Mặc dù quả cầu không có phát ra bất cứ khí tràng mạnh mẽ gì đồng thời nó chẳng khác gì một thứ đồ trang sức bình thường không chút sát thương. Nhưng chính cái vẻ đẹp cùng với bình thường như vậy mà khiến cho Ảnh Tử cực kỳ kiêng kỵ.
“Hàn Băng chưởng!” Không ngờ Ảnh Tử lại quát lạnh đồng thời gọi ra tên của chiêu thức hắn đánh ra. Một bàn tay khổng lồ mang theo khí tức lạnh lẽo bức người. Cái bàn tay nhìn trắng bệch kèm theo một chút tia khí màu đỏ như máu hung hắn lao về phía Bạch Thanh Ngọc.
Tuy nhiên Bạch Thanh Ngọc lại ném thẳng quả cầu về phía Ảnh Tử đồng thời bàn chân đạp mạnh khiến cho thân mình hắn bắn về phía sau. So sánh với quả cầu năm màu thì cái bàn tay khổng lồ kia to hơn quá nhiều. Quả cầu chẳng qua chỉ to bằng một đốt ngón tay của cái bàn tay khổng lồ kia thôi. Quả cầu lửa năm màu hung hăng nện vào giữa bàn tay. Không có một tiếng động nào phát ra trong thời gian ngắn. Con mắt Ảnh Tử ngưng trọng nhìn về phía cảnh này đồng thời thân mình của hắn cũng lùi lại.
Uỳnh!
Nhất thời một tiếng nổ lớn vang lên. Một cái khí lửa đỏ rực như màu máu tạo ra như một cây nấm lớn. Nó liên tục xoay tròn đồng thời mở rộng diện tích của mình. Ảnh Tử ngay lập tức cảm giác được có điều không ổn hắn cực hạn gia tốc xoáy người bỏ chảy.
Từng đợt sóng lửa giống như thủy triều trào ra bên ngoài. Nó liên tục lan tràn khắp nơi. Ngay sau đó thân mình Ảnh Tử bị cơn lốc lửa này bao trùm về phía bên trong. Ngay cả Phương Vô nằm ở gần đó cũng không có ngoại lệ. Ảnh Tử chỉ hét lên một tiếng: “Không…” Tuy nhiên thân hình hắn đã bị lửa bao trùm vào bên trong.
Đứng ở phía xa nhưng thân hình Bạch Thanh Ngọc không nhịn được cũng bị kình khí của ngọn lửa dội đến khiến thân thể ngã nhoài ra. Thân mình hắn văng đi đồng thời lê dài trên đất. Cả người hắn trong lúc này không ngờ lại toát ra đầy mồ hôi. Hắn thở ra hồng hộc: “Hộc, hộc…” Hai chân quỵ thẳng ở trên đất tuy nhiên ánh mắt vẫn nhìn về phía trước.
Hắn ngay lập tức điều khiển thân mình lảo đảo của mình. Hắn khe khẽ lẩm bẩm nói: “Xem ra… hài… mình quá tự tin vào thực lực của mình rồi! Mình cứ nghĩ là sẽ sáng lập kỳ tích khiêu chiến vượt qua một giai tuy nhiên… Hà… Có lẽ không nên quá tự cho mình là cao. Đại lục đấu khí cường giả như mây. Không ít người có thể khiêu chiến vượt cấp. Thực lực của người này dùng đấu khí hệ băng rõ ràng mạnh hơn so với thực lực đấu linh thất tinh bình thường. Nếu không phải dùng bạo viêm tinh có lẽ mình sẽ phải lật thuyền trong mương a.”
Ánh mắt Bạch Thanh Ngọc ngưng trọng nhìn về phía trước. Cơn bão lửa dần dần tản đi. Nó để lại cái xác cháy xém của Phương Vô. Bởi vì Cao Vấn cách khá xa nên dường như chỉ bị lửa cùng với kình lực đánh thương nặng mà thôi. Tuy nhiên làm cho ánh mắt Bạch Thanh Ngọc có vài phần kinh hãi không ngờ Ảnh Tử vẫn còn sống sót.
Thân mình Ảnh Tử lảo đảo như muốn ngã. Từ trên cơ thể của hắn bị ngọn lửa đốt rụi quần áo hoàn toàn không còn. Ngay cả tóc cùng bị đốt thành cháy xém. Cả người bốc ra mùi thịt chát khét lẹt. Trên người vết thương chồng chất. Ngay cả một số nơi đã rách ra, từng thớ thịt hiện ra đỏ bừng. Máu từ nơi vết thương rách ra bắt đầu chảy dòng dòng xuống đất rơi lã trã trên đất.
Trên bả vai Ảnh Tử để lộ ra một vết xương trắng hếu nhìn vô cùng kinh hãi. Thân mình Ảnh Tử liên tục nghiêng ngửa. Bàn tay hắn đã bị đốt thành thịt nướng. Hai bàn tay run rẩy, một bàn tay nắm lại đặt trước miệng. Từ miệng Ảnh Tử liên tục ho khan ra máu tươi: “Khụ, khụ…”
Bạch Thanh Ngọc thầm nghĩ trong lòng: “Như vậy cũng tốt, chí ít có người hỏi được đường!”
Bàn chân nhẹ nhàng đạp trên mặt đất. Mặc dù trên thân thể Bạch Thanh Ngọc cũng là tràn ngập đầy vết thương nhưng bước đi của hắn lại cực kỳ vững chắc. Thân mình Ảnh Tử sụp thẳng xuống dưới đất, hai chân quỳ xuống, hai tay chống trên mắt đất. Ánh mắt đờ đẫn nhìn về phía Bạch Thanh Ngọc đang đi tới.
Bạch Thanh Ngọc hơi thở có chút hổn hển, hắn mở miệng nói: “Nhanh, mau nói cho ta toàn bộ thông tin về Ma Viêm cốc nếu không ta để cho ngươi sống không bằng chết!”
“Hahaha… giết ta?” Mặc dù bị Bạch Thanh Ngọc uy hiếp nhưng Ảnh Tử vẫn lộ ra bình tĩnh. Tuy nhiên thân thể của hắn lại đang run rẩy. Ảnh Tử mở miệng đáp lại: “Ngươi có biết ta là ai không? Ta… chính là ngoại tôn của nhị trưởng lão Ma Viêm cốc. Nếu ngươi dám giết ta nhất định gia gia ta sẽ tìm ngươi báo mối thù này. Ta khuyên ngươi…”
Bốp!
Một cái chân đưa ra nện thẳng mặt Ảnh Tử khiến cho hắn ngã ngửa về phía sau. Ánh mắt Bạch Thanh Ngọc tràn ngập âm trầm nhìn về phía Ảnh Tử nói: “Ít lời nói đi! Ta không cần biết ngươi thân phận nào để lại thông tin của Ma Viêm cốc nếu không ta để cho ngươi sống không bằng chết!” Nói đến đây từ bàn tay của Bạch Thanh Ngọc biến ra một ngọn lửa bắn về phía ngón tay của Ảnh Tử.
“Aaaa…” Ảnh Tử run rẩy lên cả người phát ra một tiếng kêu lớn. Hắn liên tục trà sát tay dưới đất hy vọng có thể đem lửa dập tắt. Tuy nhiên ngọn lửa nhanh chóng đốt mất một ngón tay của hắn. Ảnh Tử tràn ngập sợ hãi nắm tay của mình, ánh mắt nhìn về phía Bạch Thanh Ngọc giống như đang cầu xin Bạch Thanh Ngọc.
Tuy nhiên đáp lại lời Ảnh Tử lại là một lời nói lạnh như băng: “Ta không có nhiều thời gian nói còn là không nói!”
“Ta…” Ngay lập tức Ảnh Tử muốn mở miệng nhưng sau đó ngậm miệng lại. Tuy nhiên khi thấy được trong tay Bạch Thanh Ngọc xuất hiện một ngọn lửa thì cơ thể Ảnh Tử run lên. Hắn ngay lập tức liều mạng gật đầu nói: “Ta nói… ta nói…”
“Hừ…” Bạch Thanh Ngọc hừ lạnh một tiếng. Ánh mắt chăm chú về phía Ảnh Tử chờ đợi câu trả lời. Đột nhiên nghĩ đến gì đó thì Bạch Thanh Ngọc kinh hãi nhìn thẳng lên bầu trời. Con mắt hắn co rụt một tiếng.
Ảnh Tử ngay lập tức kinh hô: “Tam gia gia, mau… mau cứu… cứu ta…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.