Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung

Chương 279: Thi luyện dược sư




Đại sư Áo Thác lắc đầu cười khổ nói: “Tiểu nhà đầu này…” Ánh mắt của lão già nhìn về phía mấy người Tiêu Viêm và Mạc Ngân lên tiếng nói: “Hai vị tiểu hữu chúng ta tiến vào đi thôi!” Bàn tay của lão già hướng về phía trước.
Hai người Tiêu Viêm và Mạc Ngân khe khẽ gật đầu. Dường như đến từ thiên địch của nữ nhân với nhau, Mạc Ngân đối với thiếu nữ xinh đẹp Lâm Phỉ kia cực kỳ cảnh giác. Đôi mắt Lâm Phỉ cũng nheo lại, hiển nhiên nàng cũng cảm nhận được địch ý từ phía Mạc Ngân rồi.
Đi vào luyện dược sư công hội, hai người cảm nhận được một mùi thơm nhàn nhạt bay tới làm cho thần trí con người có chút thoải mái.
Trong đại sảnh nhân viên cũng không nhiều, chỉ có một ít người đang an tĩnh làm chuyện của mình. Tựa hồ nghe được tiếng bước chân, một số người ngẩng đầu, ánh mắt liếc nhìn thành niên đang mang trên vai một cái hắc xích thật lớn cơ hồ kéo dài tới mặt đất, trong mắt thoáng hiện nét nghi hoặc, sau đó lại vùi đầu vào làm việc. Họ không cho rằng có ai gan lớn lại đến làm loạn tại luyện dược sư công hội.
Một thiếu nữ xinh đẹp có vẻ thành thục, đôi chân thon dài, cặp mông vểnh cao lẳng lặng đứng ở một quầy hàng. Ánh mắt của Tiêu Viêm nhìn về phía nàng một chút ai ngờ bị Mạc Ngân hừ lạnh ở bên cạnh. Đồng thời dùng ngón tay văn eo một cái. Tiêu Viêm nhanh chóng thu nhập lại ánh mắt của mình đồng thời sờ sờ mũi cười trừ.
Thấy được đám người Áo Thác dẫn theo hai vị một thanh niên một thiếu nữ tiến vào trong công hội luyện dược sư. Cả đám người họ đều tiến về phía mình thì thiếu nữ ngay lập tức đứng dậy. Nàng mỉm cười cực kỳ hóa ái đối với đám người nói: “Đại sư Áo Thác, tiểu thư Lâm Phỉ!”
Lão già Áo Thác khẽ gật đầu một cái. Sau đó bàn tay của hắn hướng về phía sau lên tiếng nói: “Nhã Hàm, lần này ta đến để dẫn tiểu nhà đầu này thi lấy một cái huy chương của nhất phẩm luyện dược sư!”
“A” Thiếu nữ mặc y phục màu xanh xinh đẹp tỏ ra vui vẻ. Trên mặt của nàng xuất hiện nụ cười hóa ái: “Vậy chúc tiểu thư Lâm Phỉ thành công thông qua trở thành nhất phẩm luyện dược sư.” Nàng hơi ngừng lại một chút sau đó lại nói tiếp: “Đại sư yên tam, Nhã Hàm sẽ chuẩn bị thủ tục đầy đủ cho ngài!”
Bàn tay Áo Thác đưa lên miệng ho khan vài tiếng sau đó nói: “Hai vị tiểu hữu đây muốn nhận thi lấy luyện dược sư!”
“A” Nhã Hàm nghe thấy vậy giật mình. Ánh mắt của nàng nhìn về phía hai vị một vị thanh niên có khuôn mặt bình phàm một thiếu nữ cực kỳ thành thục và xinh đẹp so với nàng không kém chút nào. Ánh mắt Nhã Hàm hơi nheo lại tò mò lên tiếng hỏi: “Hai vị, ai trong hai vị muốn lấy chứng nhận luyện dược sư hay cả hai vị đều muốn tham gia thi thông qua luyện dược sư!”
Đánh giá một chút nữ tử mặc y phục màu xanh có bộ dáng mắt ngọc mày ngài ở trước mặt này thật khiến cho người ta yêu thích, Tiêu Viêm cười nói: ”Đây là lần đầu tiến chúng ta đến nơi này nên không có hiểu quy củ cho lắm, là ta muốn đến lĩnh một cái luyện dược sư huy chương. Ngươi có thể nói cho ta trình tự được không?”
“Mời ngài đi sang bên này.” Nhìn thấy Tiêu Viêm gật đầu xác định, thanh y nữ tử hơi kinh hãi, trên mặt rõ ràng thêm vài lần cung kính, lui ra phía sau vài bước, đi tới quầy trước, nhìn Tiêu Viêm mỉm cười nói. Từ trong quầy lấy ra một mảnh da dê đã ố vàng, bàn tay trắng nõn của thanh y nữ tử có chút ưu nhã cầm bút, ngẩng đầu hướng về Tiêu Viêm nói: ”Tiên sinh, mời nói ra tên của ngài, tuổi tác. Tên đạo sư của ngài, chắc phải nhờ ngài viết luôn rồi!”
“Tiêu Viêm, mười chín tuổi. Đạo sư...Dược lão ”Tiêu Viêm trầm ngâm một hồi rồi cười nói.
“Tiên sinh không ngờ còn trẻ như vậy.” Nghe tuổi tác của Tiêu Viêm, Nhã Hàm trong lòng không khỏi sợ hãi than nhẹ một tiếng.
Nghe được lời này thì ngay cả lão đầu Áo Thác cùng với Lâm Phỉ đều cực kỳ kinh hãi. Thế nào tiểu tử này lại trẻ như vậy? Áo Thác tò mò lên tiếng hỏi: “Dược lão, ta chưa từng nghe được cái tên này ở đế quốc Gia Mã a? Nhã Hàm, trong danh sách có hay không ghi tên của người này?”
Mặc Ngân cười khổ lắc lắc đầu, khuôn mặt có chút xấu hổ: “Ta quả thực cũng chưa từng bao giờ nghe được tên đạo sư của vị tiên sinh này, tựa hồ không có trong ghi ch của luyện dược sư công hội chúng ta.””
Nghe thấy vậy hai hàng lông mày của Tiêu Viêm cau lại nhìn về phía Áo Thác hỏi: “Lão nhân gia thích ẩn cư, cho nên tiền bối cũng không nghe được rất bình thường. Như thế nào? Nhất thiết phải ghi tên người sao? Như vậy thì...Thôi đi.” Tiêu Viêm cảm thán lắc đầu, khuôn mặt hơi trầm xuống hắn định xoay người rời đi.
Nhã Hàm mỉm cười lắc đầu nói: “Tiên sinh không có sao! Mặc dù ở đây chúng ta không có ghi chép đạo sư ngài bất quá chỉ cần ngài thông qua khảo hạch, vẫn có thể lĩnh huy chương như thường.”
Đột nhiên khuôn mặt của Áo Thác hơi ngẩn ra sau đó lên tiếng hỏi: “Tiểu huynh đệ ngươi tên là Tiêu Viêm? Vậy họ của ngươi cũng là họ Tiêu phải không?”
“A” Tiêu Viêm nghe được câu hỏi của Áo Thác thì lên tiếng hỏi: “Họ của ta là họ Tiêu không sai! Tên của ta có vấn đề gì không!”
“A” Áo Thác nghe thấy vậy thì cười khổ lắc lắc đầu của mình rồi lên tiếng nói: “Không, không có gì! Chẳng qua trước đây chúng ta có gặp phải một người cũng là họ Tiêu tiến tới đây lấy huy hiệu luyện dược sư. Hắn cũng đi với thê tử của mình. Cả hai đều là quái vật a! Hắn tuổi cùng ngang gần bằng tuổi của ngươi. Khi nghe được tên của ngươi làm ta liên tưởng tới hắn mà thôi!”
“Nga” Tiêu Viêm nghe thấy vậy thì cười lên tiếng nói: “Người họ Tiêu trên đấu khí đại lúc đâu chỉ duy có mình ta. Có một luyện dược sư họ Tiêu cũng đâu phải là chuyện lạ. Tuy nhiên ta không nghĩ rằng lại trùng hợp như vậy. Ta có chút tò mò về vị luyện dược sư kia a?”
Đầu Áo Thác gật gật đầu sau đó cười nói: “Cũng phải! Trên đại lục đấu khí thì người họ Tiêu không có số ít đi. Tên hắn là Tiêu Sơn. Ngoài ra thê tử của hắn là Tiểu Y Tiên. Ta còn nhớ rất rõ đây!”
Nghe được lời này thì Tiêu Viêm hoàn toàn cứng người lại, ngay cả Mạc Ngân trong lúc đó cũng hoàn toàn cứng đơ lại khi nghe được cái tên Tiểu Y Tiên. Tiêu Viêm liên tục lẩm bẩm nói: “Chẳng lẽ là hắn?”
“Di” Khuôn mặt của Áo Thác có chút ngạc nhiên hỏi: “Thế nào ngươi dường như biết tên tiểu tử này!”
Tiêu Viêm lắc lắc đầu sau đó mỉm cười nói: “Có lẽ trùng tên trùng họ. Đúng rồi không biết hắn có ghi chép hay không ở đây?”
Mạc Ngân nhìn về phía Áo Thác một chút thì Áo Thác gật đầu. Mạc Ngân cũng không lấy ra cuốn xổ nào mà trực tiếp mở miệng nói: “Ngày XX tháng XX năm XX tại thành Hắc Nham, vị luyện dược sư này tên là Tiêu Sơn mười bảy tuổi, thành tích ngũ phẩm luyện dược sư. Thê tử của hắn là Tiểu Y Tiên tuổi ở mười tám, đã nhận được công hội công nhận tam phẩm luyện dược sư. Đạo sư đã đăng kỹ của hai người tên là Hồng Quân lão tổ!”
Nghe được tên của luyện dược sư là Hồng Quần lão tổ thì Tiêu Viêm cau mày lại. Hắn tò mò lên tiếng trong lòng hỏi: “Sư phụ, trên đấu khí đại lục có người nào có tên là Hồng Quân lão tổ hay không?”
Nhắc đến cái tên Hồng Quân lão tổ khiến cho Dược lão lâm vào suy tư. Sau một hồi lâu lão già mới đáp lại: “Hồng Quân lão tổ, ta đi khắp đại lục đấu khí cũng chưa từng nghe nói được người nào có cái tên Hồng Quân lão tổ cả!”
Hai hàng lông mày đen nhánh của Tiêu Viêm nhăn lại lẩm bẩm nói: “Hồng Quân lão tổ? A, chẳng lẽ là…” Hắn nhớ đến một vị đạo tổ tên là Hồng Quân. Sư phụ của năm vị thánh nhân Thông Thiên giáo chủ, Nguyên Thủy Thiên Tôn và Lão Tử. Trong đó ngay cả Nữ Oa nương nương cùng với hai vị thánh nhân Tây phương giáo là Chuẩn Đề và Tiếp Dẫn cũng gọi vị đạo tổ này một tiếng Lão Sư. Mỗi thánh nhân đều có thân thể vạn kiếp bất phá, bất tử bất diệt siêu phàm ngoài ngũ hành. Trừ khi vũ trụ đại hủy diệt thì may ra thánh nhân mới tử vong. Đầu Tiêu Viêm lắc lắc cười khổ nói ra một câu: “Không phải đâu!”
“Khụ, khụ, khụ…” Áo Thác nắm bàn tay đặt trên miệng của mình liên tục ho khánh làm chi Tiêu Viêm giật mình tỉnh lại. Áo Thác tò mò hỏi: “Tiểu huynh đệ, không biết lần này ngươi đi thi muốn lấy huy chương mấy phẩm luyện dược sư?”
Tiêu Viêm cười nói: “Ta muốn lấy luyện dược sư nhị phẩm!”
Nghe được lời này thì toàn thân của Nhã Hàm cứng đơ lại, bút rời tay rơi xuống đất phát ra tiếng cạch, cạch… Sau đó nó lăn dài trên đất. Áo Thác cảm thán nói: “Lại đến một quái vật!”
Mạc Ngân tò mò lên hỏi: “Phu quân của ta đến đây lấy huy chương luyện dược sư nhị phẩm không được hay sao? Ta nhớ được cấp bậc luyện dược sư không có hạn chế tuổi tác đi!”
Nhã Hàm tốt xấu gì cũng ở trong luyện dược sư công hội một thời gian, ngày thường gặp phải đại nhân vật cũng không ít, cho nên nghe Tiêu Viêm nói vậy, đã tỉnh táo lại phần nào, cười dài nói: ”Tiên sinh không phải không được? Ngươi trước kia chưa có chiếc huy chương nào sao?”
“Ừ!” Tiêu Viêm gật đầu nói.
Lão già Áo Thác ho khan vài tiếng sau đó đưa tay ra nói: “Nếu ngươi muốn lấy chứng chỉ của luyện dược sư nhị phẩm cần đầu tiên lấy cấp bậc nhất phẩm sau đó từ từ mà tiến lên! Trước hết ngươi cần lấy cấp bậc nhất phẩm đã!”
“Ài, vậy đến đó đi.” Nghe vậy, Tiêu Viêm ngẩn ra, bất đắc dĩ gật đầu.
Áo Thác khe khẽ cười khổ nói: “Được tiểu tử, ngươi đi theo ta đi! Lần này ta sẽ một lần dẫn đường giúp ngươi!”
Tiêu Viêm nghe thấy vậy thì mỉm cười gật đầu nói: “Đa tạ tiền bối!”
“Hai người các ngươi đi theo ta đi!” Nói xong Áo Thác mang theo hai người tiến sâu vào bên trọng. Một lát sau bốn người đứng trước đại môn ngừng lại, bên ngoài đại môn, bốn gã đại hán vũ trang hạng nặng canh gác ở đây.
Ánh mắt đảo qua trên ngực bốn gã đại hán, Tiêu Viêm trong lòng cảm giác lẫm liêt. Hắn phát hiện bốn người này, đều là cửu tinh đấu giả, hơn nữa trong đó có một người hơi thở vững vàng, chứng tỏ đã dừng ở cấp bậc này rất lâu, tùy thời có thể đột phá tiến vào hàng ngũ đấu sư.
Mấy người thấy được đám người Áo Thác tiến tới thì mấy vị đại hán kia cực kỳ cung kính nói: “Đại sư!”
Áo Thác nhẹ nhàng gật đầu, hắn phất phất tay nói: “Đặc Á, ta dẫn mấy người này vào bên trong tham gia thi luyện dược sư. À… đúng rồi tên lão già Phất Lan Khắc có hay không đã dậy tiến tới nơi này rồi?”
Nam nhân cao lớn tên Đặc Á kia mỉm cười nói: “Đại sư, đại sư Phất Lan Khắc đã đến được một lúc. Ngoài ra ngài còn dẫn theo tiểu thư Tuyết Mị. Hiện giờ họ đang ở phía bên trong!”
“Tên này lại đến sớm như vậy còn mang theo tiểu nha đầu kia nữa!” Lão già Áo Thác sờ sờ râu của mình. Hắn suy nghĩ một chút sau đó lên tiếng hỏi: “Được rồi, lần này ta dẫn Lâm Phỉ tiến tới thi lấy huy hiệu của luyện dược sư. Ngoài ra vị tiểu huynh đệ Tiêu Viêm đây cũng muốn lấy chứng chỉ luyện dược sư!”
Cẩn thận kiểm tra một chút tư liệu trên bản đăng kí cùng với ấn chương, Đặc Á lúc này mới móc trong người ra hai cái băng tay màu đen, trên đó có một chữ Tứ và Ngũ thật to:” Đây là số báo danh của hai vị!” Hắn cực kỳ cung kính đưa thứ này về phía Tiêu Viêm và Lâm Phỉ.
Lâm Phỉ cầm lấy băng tay thì cười nói: “Đại thúc yên tâm nếu như ta trở thành luyện dược sư thì tuyệt đối sẽ không quên ơn ngài!”
Tiêu Viêm cầm lấy băng tay mỉm cười cẩn thận chắp tay nói: “Đa tạ!”
Áo Thác dẫn theo đám người Tiêu Viêm tiến vào bên trong. Mặc dù Mạc Ngân không có dự thi luyện dược sư nhưng có Áo Thác ở thì bốn vị hộ vệ cao lớn kia cũng không có vị nào có ý định rat ay ngăn cản cả. Đại sảnh bên trong rộng mở sáng như ban ngày. Lúc này trong đại sảnh có không ít người, tiếng xì xào bàn tán, tiếng cười,... không ngừng vang lên.
Một lão già ăn mặc một thân quần áo màu bạc trắng thanh khiết. Trên ngực của lão già đeo một chiếc phù hiệu có gắn huy chương năm ngôi sao chứng tỏ thân phận ngũ phẩm luyện dược sư của mình. Tất cả họ đều gọi lão già này một tiếng hội trưởng.
Áo Thác dẫn theo đám người Tiêu Viêm tiến tới hắn cười nói: “Lão già này, ngươi đến sớm như vậy?”
Lâm Phỉ cười kính cẩn nói: “Đại sư Phất Lan Khắc!”
“Nga” Vẻ mặt của Phất Lan Khắc tò mò nhìn về phía Lâm Phỉ cười nói: “Thế nào? Lão đầu lần này ngươi dẫn theo Lâm Phỉ tiến vào nơi này có phải hay không muốn đưa nàng đi tham gia khảo hạch?”
“A, a, a… Tuyết Mị đã trở thành nhất phẩm luyện dược sư nên tiểu nha đầu này cũng không chịu thua. Hiện giờ nàng cũng đã là nhất phẩm luyện dược sư rồi!” Áo Thác ánh mắt quét về phía hậu trường, nói với Phất Lan Khắc đang cười đùa bên cạnh. Đột nhiên hắn lên tiếng hỏi: “Phật Lan Khắc, Tuyết Mị đâu? Không phải ngươi cùng đi với nha đầu này sao?”
“Tiểu nha đầu Tuyết Mị sau lần gặp được đả kích không nhỏ kia hiện giờ chăm chỉ hơn hẳn. Nàng hiện giờ còn đang ở mật thật luyện đan. Không sớm thì muộn nàng sẽ tiến vào cấp bậc luyện dược sư nhị phẩm cũng nên?“ Khoát tay áo, Phật Lan Khắc nhìn Áo Thác có chút không kiên nhẫn, mặt toát ra ý cười.
Nghe vậy, Áo Thác bĩu môi, lầm bầm nói: “Ngươi nghĩ nhị phẩm dễ dàng tiến vào như thế?”
Phất Lan Khắc cười lắc lắc đầu nói: “Được rồi, để ta sai người tiến vào gọi nàng ra!” Hắn vừa phân phó vừa quan sát một chút đám người Tiêu Viêm thì giật mình kinh ngạc. Một người thiếu nữ có thực lực đấu linh mà tuổi tác còn rất trẻ, Ở nơi nào xuất hiện thiên tài như thế này? Lão hít một hơi sau đó nhìn về phía Tiêu Viêm thấy được hắn có thực lực đấu sư cửu tinh tùy thời có thể đột phá nên đại đấu sư.
Phất Lan Khắc phát hiện được thiếu nữ không có đeo băng tay lên khẳng định nàng không có đi tới đây để thi. Tuy nhiên băng tay của thiếu niên đã nói rõ. Phất Lan Khắc tò mò hỏi: “ Tiểu tử kia, ngươi cũng đến khảo hạch luyện dược sư sao?”
Lần đầu tiên trong đời thấy nhiều người đồng hành như vậy, Tiêu Viêm trong lòng đang có chút hưng phấn, nghe được Phật Lan Khắc hỏi vậy liền gật đầu.
“Lần này lại đến thêm quái vật?” Phất Lan Khắc liên tục lẩm bẩm. Ánh mắt của hắn tò mò nhìn về phía Tiêu Viêm hỏi: ”Tiểu tử, ngươi bao nhiêu tuổi?”
“Mười chín.” Nhìn không ra lão giả địa vị không thấp này có ý gì, Tiêu Viêm đành nói thật.
Hai người Áo Thác và Phất Lan Khắc nhìn về phía nhau mỉm cười gật đầu. Mặc dù lần này Tiêu Viêm làm cho người khác có cảm giác có chút kinh ngạc nhưng so với lần trước thì… Lần trước hoàn toàn để cho họ có sự rung động quá lớn thế nên lần này họ tỏ ra rất bình thường.
“Sách sách, mười chín? Lão Áo Thác, lần này lại tới một tiểu gia hỏa này so với hai đứa đệ tử của chúng ta hình như nhỏ hơn a?” Phật Lan Khắc sách sách khen.
Áo Thác nhỏ giọng với Phất Lan Khắc nói: “Tên tiểu tử này cũng là họ Tiêu! Trùng họ với tên kia”
“Cái gì!” Phất Lan Khắc há hốc mồm ra. Hắn lên tiếng hỏi: “Chẳng lẽ tên tiểu tử này có quan hệ gì với tên yêu nghiệt kia!”
Đầu Áo Thác lắc lắc sau đó đáp lại một tiếng: “Ta làm sao biết! Có thể là trùng họ đi! Một người lão sư là Hồng Quân lão tổ, một người là Dược lão. Có vẻ như không có liên quan gì”
“Cứ họ Tiêu đều là đám quái vật hay sao?” Phất Lan Khắc tặc lười sau đó tiếp tục hỏi: “Đúng rồi sao cái tên Dược lão này ta chưa từng bao giờ nghe thấy?”
Áo Thác cười khổ nói: “Đâu chỉ ngươi mà ta cũng chưa từng nghe thấy. Dù sao trên đại lục đấu khí rộng lớn như này thì có một vị luyện dược sư như vậy cũng rất bình thường đi!”
“Sư phụ, người gọi ta?” Giọng nói lạnh như băng nũng nịu, giống như tiếng băng tan trên đỉnh núi tuyết, thanh thúy kì ảo vang vọng, có chút êm tai, ít nhất trong đại sảnh có hơn nửa số người Tiêu Viêm phát hiện được đem ánh mắt nồng cháy quay về phía sau quay về phía sau hắn.
Ánh mắt của Mặc Ngân cảnh giác nhìn về phía thiếu nữ này thấy được nàng mặc một thân quần áo màu bạc xinh đẹp mà ưu nhã. Một dáng người thon dài, dung mạo thanh khiết như băng trên núi tuyết, khuôn mặt tinh xảo, đôi mi thanh tú, thân thể lả lướt thon thả, mặc một bộ váy áo màu bạc cùng làn da như ôn ngọc càng làm cho nữ tử này có thêm vẻ lạnh lùng. Mái tóc bạc mượt mà kéo dài tới tận thắt lưng.
Phất Lan Khắc cười nói: “Đến đây, ngày hôm nay nha đầu Lâm Phỉ muốn lấy huy hiệu nhất phẩm luyện dược sư. Sư phụ nhớ đến hai người các ngươi là bằng hữu tốt nên mới gọi ngươi tới đây?”
Tuyết Mị nở nụ cười nhẹ nhàng lên tiếng nói: “Đại sư Áo Thác!” Sau đó ánh mắt của nàng quét qua Lâm Phỉ cười nhẹ nhàng hỏi: “Ngươi đến đây để thi luyện dược sư nhất phẩm!”
Lâm Phỉ nghe được lời này thì bĩu môi lên tiếng nói: “Ngươi cũng có thể trở thành nhất phẩm luyện dược sư. Ta vì sao không thể trở thành luyện dược sư đây!”
“Ngươi xác định!” Đôi lông mày xinh đẹp của Tuyết Mị cau lại. Sau đó trên mặt của nàng xuất hiện một nụ cười đầy châm chọc: “Ngươi xác định không phải là đến lần nữa làm nổ được đỉnh!?”
“Ngươi…” Nghe được loài này thì Lẩm Phỉ nghiến răng nghiến lợi. Trong sát na hai mỹ nữ nhìn về phía nhau. Trong ánh mắt của họ tóe lên tia lửa điện.
Đầu Áo Thác lắc lắc, hắn tặc lưỡi một cái thầm nghĩ: “Tên lão quỷ này rõ ràng mang theo Tuyết Mị tới đây là muốn bêu xấu ta mà!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.