Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung

Chương 229: Đến gia tộc Mễ Đặc Nhĩ




Mấy vị cường giả đấu hoàng kèm theo khí thế vọt vào trong đế đô khiến cho đám người ở đây ở đây toàn bộ đều kinh hãi. Nhất thời một số người trong đó mở to mắt nhìn lên bầu trời. Một người hô lớn: “Mấy vị cường giả đấu hoàng. Ma thú lục giai Tam Trảo Tử Sắc Giao Long. Chẳng lẽ có chiến tranh.”
“Trời ơi, ta có nhìn lầm hay không một lần tụ họp lại nhiều cường giả như vậy!?”
“Sắp chiến tranh hay sao?”
“Chẳng lẽ có thể lực nào đó chọc phải các vị cường giả cấp bậc đấu hoàng này lên bị người ta tìm đến diệt môn!”
“Di… hình như trên lưng ma thú Tam Trảo Tử Sắc Giao Long có người…”
“Thật sự là có người đang ngồi trên lưng Tam Trảo Tử Sắc Giao Long a!? Người nào lại có uy lớn như vậy có thể được một đám cường giả hộ tống. Họ rốt cục là ai a?”
Cả trong thành bởi vì điều này mà não loạn cả lên. Ba người vỗ mạnh cánh theo sát Tam Trảo Tử Sắc Giao Long bay vào trong thành. Họ hướng về phía gia tộc Mễ Đặc Nhĩ mà bay đi. Nhất thời Tam Trảo Tử Sắc Giao long bay lượn quanh gia tộc Mễ Đặc Nhĩ vài vòng làm cho đám người trong thành kinh ngạc.
Một người trong đó hô lên: “Thế nào mà các vị cường giả này lại nhắm vào gia tộc Mễ Đặc Nhĩ. Chẳng lẽ gia tộc Mễ Đặc Nhĩ có quan hệ gì với mấy vị cường giả này!?”
“Ai biết họ có quan hệ gì. Lần này xuất động cường giả thật là nhiều a!?”
“Sách, sách… khéo có khi gia tộc Mễ Đặc Nhĩ chọc phải người không nên chọc nên người ta đến diệt môn cũng lên!”
Trong thành đầy các lời nhận xét vang lên. Họ cũng không có thiếu những lời nói rèm pha cũng có rất nhiều lời nói nghi hoặc. Mỗi một người một ý không có thống nhất với nhau.
“Di, có một người từ trên lưng Tam Trảo Tử Sắc Giao long nhảy xuống… là một vị thanh niên…”
Sau lưng của hắn có một đôi cánh lửa màu vàng kim tuyệt đẹp. Nó tạo ra một đôi cánh lớn khiến cho thân mình thanh niên lượn xuống phía dưới. Thấy cảnh này cả đám người đều ngạc nhiên kinh hãi. Sau đó một nữ nhân xinh đẹp có mái tóc màu vàng vỗ mạnh đôi cánh màu tím bay ra ngoài thì thấy được mấy người này thì đều mững rỡ.
Tiểu Y Tiên ngồi trên lưng Tam Trảo Tử Sắc Giao Long thì bĩu môi khinh thường nói: “Thiết, thật thích thể hiện trước mặt người khác a!”
Thanh niên mặc áo khoác da màu xanh phất phơ trong gió, đặc biệt mái tóc bạch kim kết hợp với khuôn mặt tuấn tú khiến cho đám thiếu nữ ở phía dưới đều nhìn về phía hắn mà ngơ ngẩn. Một thiếu nữ không nhịn được hô lên: “Thật là đẹp trai a! Chàng rốt cuộc là ai a!?”
“Đẹp trai thật a! Còn phong độ nữa? Trẻ như vậy mã đã là một đấu vương rồi! Ta muốn gả cho chàng a!?”…
Tiêu Sơn đáp xuống trước cửa một tòa nhà cực lớn của gia tộc Mễ Đặc Nhĩ. Thấy được Tiêu Sơn đáp xuống phía dưới đất thì nhất thời bọn lính hộ vệ đều ngạc nhiên đồng thời kinh hãi. Họ đề phòng nhìn về phía Tiêu Sơn. Một người lính hộ vệ cầm đầu tiến về phía Tiêu Sơn cũng kính nói: “Xin hỏi vị đại nhân này… ngài đến gia tộc Mễ Đặc Nhĩ ta không biết có việc gì!?”
Tiêu Sơn mỉm cười nói: “Tìm thê tử!”
“A” Tên lính hộ vệ cầm đầu kinh ngạc. Mấy tên lính hộ vệ khác cũng nhìn về phía nhau tỏ ra ngạc nhiên. Tên lính hộ vệ cầm đầu tỏ vẻ cung kính hướng về phía Tiêu Sơn hỏi: “Đại nhân, không biết người ngài muốn tìm là ai!?”
Tiêu Sơn mỉm cười cũng không có trả lời. Lúc này từ trong đại sảnh, mọi người đang ở trong cuộc họp rối rít bị tiếng rồng ngâm mà giật mình vội chạy ra bên ngoài xem. Đám người trưởng lão cùng với Nhã Phi bước ra ngoài thì thấy được Tiêu Sơn đang đứng đó. Hắn mỉm cười nhìn về phía đám người, hai vai hơi nhún nhún. Hắn giang rộng hai tay ra bên ngoài.
Một người trong hội trưởng lão lên tiếng nói: “Vị tiên sinh này…”
Hắn chưa có nói hết thì Nhã Phi đã lên tiếng nói: “Phu quân!” Đôi chân nàng bước nhanh một chút tiến về phía hắn. Hai tay rang rộng đem hắn ôm lấy. Thanh niên có mái tóc bạch kim cũng vươn tay ôm lấy nữ nhân xinh đẹp. Nhất thời đám người ngơ ngác.
Sau đó Tam Trảo Tử Sắc Giao Long hạ xuống trước khu đất trống trải. Đám người trên không trung cũng lần lượt từ trên không trung bay xuống phía dưới. Đám người nhìn thấy được Hải Ba Đông bay xuống phía dưới thì đều vội vàng cúi chào. Hải Ba Đông chỉ lẳng lặng đưa tay để cho đám người đều im lặng không có tiếp tục nói.
Một thiếu phụ từ phía đằng xa đi tới nàng mặc một bộ quần áo xinh đẹp màu vàng, tóc được tết lên thành đầu phượng kết hợp với một vài món đồ sang trọng khiến cho nàng trở nên xinh đẹp và cao quý. Đem Nhã Phi ôm vào trong ngực, Tiêu Sơn quay sang nhìn về phía thiếu phụ đang đi tới, hắn mỉm cười nói: “Mẫu thân!”
Thiếu phụ cũng không có trả lời gì mà lẳng lặng tiến tới, nàng nhìn về phía hăn. Khi đi sát đến gần hắn, thiếu phụ đưa bàn tay ra sờ lên mắt của hăn sau một hồi nàng mới nói: “Sơn Nhi, xem ra ngươi đã lớn!” Hai mắt thiếu phụ không nhịn được dưng dưng, từng hạt nước mắt chảy ra.
Tiêu Sơn cười khổ nói: “Đã để cho mẫu thân phải lo lắng rồi! Là hài nhi bất hiếu…” Trong lòng hắn cảm giác được cái tình cảm mẫu tử quả thực ấm áp. Hắn cảm giác được tình cảm này thật sự khiến cho trái tim hắn trở nền ấm áp. Hắn đem thiếu phụ ôm vào trong ngực một lát. Thiếu phụ đưa bàn tay mình lên vỗ vỗ vào đầu của hắn.
Bất chợt một tiếng hô lên khiến cho Tiêu Yến cùng với Nhã Phi đều quay lại phía âm thanh phát ra: “Bá mẫu!” Hai người đều nhìn về phía này thấy được một thiếu nữ xinh đẹp. Nàng ăn mặc một thân quần áo màu trắng thướt tha, khuôn mặt xinh xắn, bộ ngực không lớn nhưng cao ngất, vòng eo mảnh khảnh, chân nhỏ thon thả, làn da trắng hồng. Âm thanh êm ái giống như dòng suối phát ra từ đôi môi đỏ hồng của nàng.
Đôi mắt xinh đẹp câu hồn của Nhã Phi chăm chú nhìn về phía Tiểu Y Tiên đồng thời đánh giá nàng. Trong khi đó chính Tiểu Y Tiên cũng chăm chú nhìn về phía nàng. Tiêu Yên cũng đánh giá nàng. Tiêu Yên quay sang nhìn về phía Tiêu Sơn hỏi: “Vị tiểu thư này là!?”
Tiêu Sơn vừa muốn lên tiếng nói thì Tiểu Y Tiên đã mỉm cười khom người hành lễ với Tiêu Yên nói: “Bá mẫu, Tiểu Y Tiên ra mắt bá mẫu.” Nói đến đây nàng trực tiếp ôm lấy cánh tay của Tiêu Sơn sau đó vẻ mặt trở nên ngượng ngùng nói: “Con là thê tử của chàng!”
Tiêu Sơn cũng ngẩn người ra. Hắn cũng không ngờ Tiểu Y Tiên lại mạnh mẽ đến như vậy. Ánh mắt Nhã Phi trở nên sắc lạnh nhìn về phía Tiểu Y Tiên. Tiêu Yên trong lúc nhất thời cũng ngẩn người ra. Hải Ba Đông vội vàng lên tiếng ho khan nói: “Được rồi! Các vị có việc gì thì chúng ta hãy vào phòng nói chuyện có được hay không!?”
“Đúng, đúng…” Tiêu Yên vội vàng mỉm cười sau đó nói: “Được rồi, Tiên Nhi, Nhã Phi… chúng ta trở vào thôi. Đặc biệt là Nhã Phi, con cũng cần phải chú ý đến thai nhi một chút. Ra ngoài nắng nhiều quá thực sự không tốt cho thai nhi!”
Tiêu Sơn có cảm giác dở khóc dở cười. Hắn không biết là nên vui còn là nên mừng. Hai vị lão bà gặp nhau xem ra muốn để hai vị hòa thuận với nhau một chút cũng khó. Dù sao hai vị này hắn muốn cùng bế lên giường ân ái cùng một lúc đồng thời cả nhà êm ấm hòa thuận với nhau thực sự rất khó khăn a. Tiêu Sơn thầm nghĩ trong lòng: “Xem ra muốn làm cách mạng cũng cần thời gian rất dài mới thành công a!”
Trong một trang viên rực rỡ đầy hoa là hoa, ở một căn phòng khá rộng đặt một bàn trà khá lớn. Lúc này mọi người bắt đầu ngồi quây quần trên một cái bàn khá lớn. Cả phòng ngửi được mùi thơm nhè nhẹ của hoa cỏ. Lần này cũng chỉ có bốn người gồm Tiêu Sơn, Nhã Phi, Tiểu Y Tiên cùng với mẫu thân của hắn Tiêu Yên cùng vài người thị nữ hầu trà.
Đám người thị nữ đối với việc hầu trà cực kỳ cẩn thận không dám có bất cứ sai sót nào. Tiêu Sơn nhẹ nhàng ngửi mùi hương nhẹ thoang thoảng từ nước trà bốc lên. Nhã Phi ngồi bên cạnh Tiêu Sơn quay sang mỉm cười nhẹ nhàng đối với Tiểu Y Tiên nói: “Muội muội, cảm ơn muội những ngày qua đã chăm sóc phu quân!”
Tiểu Y Tiên cười khanh khách nhìn về phía Nhã Phi nói: “A, a, a… Đại tỷ, tỷ không cần phải như vậy a! Dù sao chàng cũng là phu quân của ta, chăm sóc chàng cũng là nghĩa vụ của ta mà!”
Tiêu Sơn thở ra một hơi. Hắn cảm giác đươc khi hai ánh mắt của nữ nhân nhìn nhau phát ra được tia lửa lóe lên. Trong lời nói của hai nàng sặc mùi gươm, giáo. Tiêu Yên mỉm cười nhẹ nhàng sau đó đứng dậy nói: “Được rồi, mẫu thân cũng không làm kỳ đà cản mũi nữa. Việc của người trẻ tuổi thì cũng phải do người trẻ tuổi làm chủ a. Mẫu thân rời đi không làm kẻ phá đám giữa các ngươi nữa. A, a, a…”
Tiêu Sơn méo mắt nhìn về phía Tiêu Yên nói: “mẫu thân… người xem…” Tiêu Sơn đánh ánh mắt nhìn về phía hai người Tiểu Y Tiên và Nhã Phi.
Thiếu phụ đưa tay lên che miệng cười khanh khách. Sau đó ánh mắt nàng nhìn về phía Tiêu Sơn nói: “Tiểu tử nhà ngươi! Rốt cục cũng khai khiếu rồi a. Tuy nhiên lần này rắc rối do ngươi gây ra. Nam nhân dám làm dám chịu. Việc này ngươi tự xử lý cho tốt đi!” Nói xong Tiêu Yên rất nhanh chuồn mất để ba người ở lại đó.
Tiêu Sơn ho khan nhìn về phía đám người thị nữ phảy phẩy tay. Đám thị nữ nhất thời hiểu được vội vàng gật đầu sau đó nhanh chóng thối lui. Ánh mắt Tiêu Sơn liên tục đảo về phía hai người bên cạnh. Hai nữ nhân đang nhìn về phía nhau, ánh mắt phát ra những tia lửa.
Tiêu Sơn bất đắc dĩ thử thò hai tay sang bên mỗi mông nàng xoa bóp rất nhẹ nhàng. Hắn vừa dùng cách này để hưởng thụ cảm giác mềm mại từ cặp mông hai nàng truyền sang tay vừa thử xem thái độ hai nàng như thế nào. Kết quả là hai người có những phản ứng vô cùng khác nhau.
Tiểu Y Tiên hứ nhẹ một tiếng sau đó quay sang một bên. Nàng mặc kệ cho hắn xoa bóp mông của mình cũng không thèm biểu hiện ra bất cứ phản ứng nào khác.
Thấy được Tiểu Y Tiên phản ứng như thế thì Nhã Phi lại có phản ứng ngược lại hoàn toàn. Nàng cười khanh khách giống như chuông bạc nói: “Phu quân, chàng vẫn thích sờ mông của Nhã Phi a!” Nụ cười nàng cực kỳ mê người, Nhã Phi còn trực tiếp dùng năng lực mị hoặc của mình lên người Tiêu Sơn. Tiêu Sơn cảm giác miệng nóng nước khô.
Nhã Phi cố gắng để hở ra bộ ngực trắng nõn của mình. Hai hạt anh đào đỏ hồng mềm mại xuất hiện qua khe nhỏ của tà áo. Ngoài ra giữa hai vú là khe rãnh sâu hoắm. Nhã Phi trực tiếp kéo bàn tay Tiêu Sơn áp lên một bên vú của mình. Bàn tay Tiêu Sơn liên tục xoa bóp. Cái cảm giác mềm mại và to lớn này quả thực lực đã lâu lắm rồi.
“A…” Nhã Phi rên rỉ lên một tiếng cực kỳ dâm đãng. Hai má nàng trở nên đỏ hồng sau đó cười khanh khách nói: “Thiếp vẫn nhớ khi xưa phu quân nói rất thích sợ ngực Nhã Phi a! Lúc đó người còn thích dùng miệng liếm láp ngực của Nhã Phi, có khi còn trực tiếp rụi đầu vào ngực Nhã Phi nữa…” Nhã Phi nhẹ nhàng vạch một bên áo mình ra để hở chiếc áo lót màu hồng sau đó nàng trực tiếp vạch áo lót mình ra để hở một bên ngực trắng hồng cao vút. Hạt anh đào ngạo nghễ trong gió.
Nhã Phi nhìn về phía Tiêu Sơn, giọng nói giống như ma nữ khêu gợi dục hỏa trong lòng Tiêu Sơn, Nhã Phi nhìn về phía bộ mặt đang chảy nước miếng của Tiêu Sơn thì cười một nụ cười phong hoa tuyết nguyệt, câu hồn nhiếp phách. Nàng hiện giờ hoàn toàn là một con hồ ly tinh câu dẫn nam nhân chứ không còn là người nữa. Nhã Phi híp mắt nhìn về phía Tiêu Sơn nói: “Phu quân, người có muốn dùng miệng thưởng thức nó hay không?” Bàn tay nàng vân vê một bên ngực của mình giọng điệu đầy khiêu khích. Hạt anh đào rung rinh trước mắt Tiêu Sơn làm cho hắn nuốt nước miếng ực một cái.
Nhã Phi nhìn thấy cây côn th*t của hắn đã dựng đứng thì trong lòng nàng cực kỳ thoải mái.
“Ui!” Tiêu Sơn cảm giác được eo mình bị vặn vẹo 360 độ. Hắn quay sang thì thấy hai mắt Tiểu Y Tiên giống như đang muốn giết người nhìn về phía hắn. Hắn còn nghe được Tiểu Y Tiên lẩm bẩm trong khi hai má nàng đỏ ửng: “Không biết xấu hổ!”
Nhã Phi làm như không nghe thấy. Nàng trực tiếp kéo tay Tiểu Sơn để hắn trực tiếp bóp lên bên ngực của nàng mà không phải chỉ tiếp xúc thông qua lớp vải nào khác. Tiêu Sơn cảm giác được cái cảm giác mềm mại từ bộ ngực Nhã Phi truyền sang làm cho Tiêu Sơn bắt đầu miệng đắng lưỡi khô.
Nhã Phi cười khanh khách nói: “Có gì mà xấu hổ! Muội muội a, ở đây cũng chỉ có một mình phu quân và chúng ta. Nếu phu quân có yêu cầu như vậy ta cũng không thể để cho chàng nhẫn nhịn a. Muội muội, chẳng lẽ muội không nhìn thấy phía dưới phu quân đã rất lớn rồi sao?”
Tiêu Sơn cười khổ, hắn thu lại bàn tay. Đầu nhẹ nhàng quay sang nhìn về phía Tiểu Y Tiên một chút. Sau đó trước mặt hai nữ nhân trực tiếp dùng tay thọc vào quần mình đem cây đại bổng dựng lại vị trí thẳng đứng. Tuy nhiên cây đại bổng của hắn cương cứng lại được dựng thẳng đứng tạo ra hình dáng có chút bất nhã.
Khóe miệng hắn cong lên. Bàn tay nhè nhàng túm lấy hai bàn tay của hai nàng. Mặc cho Tiểu Y Tiên có chút phản kháng trực tiếp đem bàn tay hai nàng áp lại với nhau. Cùng lúc vuốt ve bàn tay của hai người. Tiêu Sơn bình thản hỏi: “Hai nàng có yêu ta không!?” Đột nhiên bị Tiêu Sơn hỏi như vậy thì hai nữ nhân không biết đáp lại thế nào. Trong khi hai người còn chưa có trả lời thì Tiêu Sơn nói tiếp: “Không trả lời có nghĩa là thừa nhận a!”
Ánh mắt Tiêu Sơn liếc qua mỗi người một chút sau đó tiếp tục nói: “Hai người các nàng đều là bảo bối của ta. Bất cứ người nào gặp phải tổn thương ta đều đau lòng cả. Có lẽ lỗi lầm là do ta gây ra. Thật sự xin lỗi để các nàng cùng phải chia sẻ trượng phu giống như ta vậy. Ta có lẽ là một tên nam nhân tham lam nhưng ta hy vọng hai nàng từ sau này sống với nhau thật vui vẻ.”
“Mọi lỗi lầm đều do ta gây ra cả. Các nàng khó chịu có thể chút lên mình ta nếu như điều đó làm cho bất cứ ai trong các nàng vui vẻ!”
Hắn quay sang nhìn về phía Tiểu Y Tiên mỉm cười lên tiếng nói: “Tiên Nhi, nàng là người ta yêu nhất! Nàng là bảo bối trong lòng ta. Ta sẽ bảo hộ nàng cả đời đồng thời ta sẽ luôn mang đến nụ cười trên khuôn mặt nàng. Cho dù một chút ta cũng không muốn làm cho nàng thương tâm nhưng ta đã làm cho nàng thương tâm. Thật xin lỗi nàng!”
Tiểu Y Tiên lắc đầu nói: “Phu quân, chàng là một người phu quân tốt. Thiếp sau này sẽ sống tốt với Nhã Phi tỷ!”
Tiêu Sơn cũng không biết lời này của Tiểu Y Tiên có phải là thật lòng hay không chí ít bây giờ nàng nói ra được lời này. Hắn quay về phía Nhã Phi. Bàn tay nhẹ nhàng vuốt lên má của nàng. Bàn tay Nhã Phi nhẹ nhàng cầm lấy cánh tay hắn, nàng cảm nhận được đôi mắt đầy yêu thương của hắn. Tiêu Sơn mỉm cười nói: “Nhã Phi, thương nhất là nàng. Nàng cũng là bảo bối của ta. Nếu như trong hai nàng bắt ta lựa chọn vậy ta tình nguyện chém mình làm đôi cũng không muốn mất ai trong các nàng. Nàng có thể nghĩ ta là người tham lam nhưng ta cũng tuyệt đối không phụ nàng. Cả đời này ta sẽ đem lại hạnh phúc cho nàng”
Nói xong hắn nâng cằm Nhã Phi lên nhẹ nhàng hôn lên đôi môi Nhã Phi. Nhã Phi trực tiếp dùng hai tay ôm lấy đầu hắn. Nhất thời hai cái lưỡi dây dưa với nhau. Nhã Phi ôm đầu hắn sau đó liếc mắt về phía Tiểu Y Tiên. Tiểu Y Tiên mặc dù đã chấp nhận nhưng sự thực khi nàng nhìn thấy Nhã Phi và Tiêu Sơn vẫn có chút ghen ghét. Nhã Phi nói: “Sau này thiếp cùng với Tiểu Y Tiên muội muội sẽ sống với nhau thật tốt. Tuyệt đối không làm phu quân phiền lòng!”
Tiêu Sơn mỉm cười, hắn đem tay thò vào cặp mông của Tiểu Y Tiên trực tiếp bóp mạnh một cái. Kết quả là Tiểu Y Tiên kêu lên một tiếng khá lớn: “A”. Tiếng kêu này cực kỳ kích thích Tiêu Sơn.
Hai má Tiểu Y Tiên đỏ bừng, ánh mắt hung ác nhìn về phía Tiêu Sơn. Tiêu Sơn làm như không thấy vừa xoa mông Nhã Phi lại vừa xoa mông Tiểu Y Tiên. Hắn chớp chớp đôi mắt nhìn về phía Nhã Phi sau đó tò mò hỏi: “Nhã Phi thế nào mà nàng lên cấp lại nhanh như vậy?”
Nhã Phi từ ái đưa tay xuống sờ sờ bụng của mình lẳng lặng nói: “Là nhờ tiểu tử này!?”
Thông qua linh hồn lực thì Tiêu Sơn cũng phát hiện được đó chính là một tiểu hài tử. Hắn có chút tò mò nói: “tiểu hài tử này có liên quan!?”
Nhã Phi mỉm cười nhẹ nhàng gật đầu nói: “Phu quân, trong Thiên Mị công của thiếp có một pháp thuật có thể câu thông thiên địa dùng thiên địa linh khí uẩn dưỡng thai nhi. Bởi vì thành công câu thông thiên địa thế nên thiếp mới có tiến cảnh nhanh như vậy. Hiện giờ thiếp đã là đấu linh đỉnh phong rồi!”
Tiêu Sơn cau mày tò mò hỏi: “Nhã Phi, phép thuật này đối với nàng không có ảnh hưởng xấu gì chứ!?”
Nhã Phi chỉ mìm cười nhàn nhạt đáp lại lời hắn: “Không có! Phu quân ngươi đừng lo lắng…”
Nhã Phi dùng một loại pháp thuật câu thông thiên địa dùng linh khí đến uẩn dưỡng thai nhi. Đây là một phép thuật có công nhận may rủi. Tỷ lệ thành công không lớn. May mắn là lần đầu tiên Nhã Phi câu thông đã thành công. Mỗi lần muốn câu thông thỉ phài dùng 100 năm tuổi thọ để đổi lấy một lần câu thông.
Tiêu Sơn thở ra một hơi nhẹ nhàng. Tuy nhiên Tiểu Y Tiên vốn là nữ nhân. Trực giác nữ nhân cực kỳ nhạy cảm sao nàng có thể không phát hiện được Nhã Phi nói dối. Mặc dù biết Nhã Phi nói dối nhưng nàng không có nói cho Tiêu Sơn. Chính Tiểu Y Tiên cũng rất khâm phục Nhã Phi. Nếu trong trường hợp Nhã Phi thì chính nàng cũng sẽ làm như thế.
Lúc này thì Tiêu Sơn cười dâm đãng nhìn về phía Nhã Phi nói: “Nhã Phi, hay chúng ta đến phòng nàng sau đó nói chuyện tiếp a!?”
Nhã Phi nghe được lời này thì hai má hơi ửng đỏ. Nàng khe khẽ gật đầu một cái. Tiểu Y Tiên nghe thấy vậy quay mặt đi hừ lạnh một tiếng nói: “Nếu như vậy thiếp cũng không làm phiền phu quân và đại tỷ trò chuyện thân mật nữa!?”
“Ha, muốn chạy sao?” Tiểu Y Tiên vừa định dậy muốn rời đi thì Tiêu Sơn trực tiếp kéo nàng vào ngực. Hắn cười lạnh nói: “Không có chuyện đó đâu nhé tiểu bảo bối của ta. Sau này sớm muốn cũng là phu phụ rồi vẫn còn ngại. Hôm nay ngoan ngoãn cùng với phu quân và Nhã Phi đi a!?”
Hắn mặc kệ Tiểu Y Tiên dãy dụa trực tiếp bế theo nàng theo sau Nhã Phi sau đó tiến vào trong phòng Nhã Phi. Đem phòng khép lại chỉ vài phút sau đó trong phòng bắt đầu phát ra âm thanh thở dộc của nam nhân cùng tiếng rên rỉ trầm thấp của nữ nhân. Tiêu Sơn cũng không ngờ Nhã Phi sau khi có bầu mà vẫn giữ được một số nét mê người của nữ nhân. Chỉ mỗi bụng nàng to lên còn những phần khác vẫn mềm mại ngay cả hang động của nàng thít mạnh đến nỗi khiến cho Tiêu Sơn rút ngắn thời gian phun ra tinh nguyên đến gần một nửa. Hiển nhiên Nhã Phi không để cho hắn phun vào trong người bởi vì nàng nói nếu làm như vậy sẽ ảnh hưởng đến thai nhi. Thế nên mỗi lần gần đạt đỉnh hắn đều đút cây côn th*t vào trong hạ thể của Tiểu Y Tiên mà bắn vào bên trong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.