Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung

Chương 212: Phục hồi bạch linh đan




Thành Mạc Thạch, tổng hội dong binh đoàn Mạc Thiết…
Một thanh niên mặc một thân quần áo màu xanh lam, trên bộ y phục của hắn đều họa nên những hoa văn cực kỳ tinh mỹ. Lúc này, hai chân thanh niên khoanh tròn ngồi trên một bồ đoàn. Bốn bức tường xung quanh đều là tường đá, bên cạnh hắn là một thiếu nữ mặc y phục màu trắng cực kỳ xinh đẹp.
Hai tay của thanh niên liên tục di chuyển theo những động tác kỳ lạ. Phía trước mặt thanh niên là một ngọn lửa màu vàng kim. Cả ngọn lửa màu vàng kim tố tạo nên một cái đỉnh không có chân lơ lửng trong không trung. Cái đỉnh này cũng không thể coi nó là cái đỉnh được chỉ có thể coi nó là một cái hình bầu dục mà thôi.
Thiếu nữ mặc y phục màu trắng nhìn về phía ngọn lửa thì bĩu môi khinh thường nói: “Phu quân, chàng đây là đang luyện đan hay sao? Cái đỉnh này cũng thật kỳ cực. Phu quân, sao thiếp nhìn đi nhìn lại cũng không thấy nó giống cái đỉnh chút nào. Nó giống như quả trứng chim thì đúng hơn!”
“A” Thanh niên ngẩn người, hắn quay về phía thiếu nữ, ánh mắt trừng về phía nàng hỏi: “Tiên Nhi a, đây là cái đỉnh. À… ừ… một loại đỉnh do chính phu quân sáng tạo!” Nghe được lời này thì Tiểu Y Tiên lại bĩu môi về phía hắn một cái. Nàng tuyệt đối không tin đây là cái đỉnh luyện dược. Nó chính là một quả trứng chim chứ đỉnh gì? Nhìn thấy vẻ mặt này thì Tiêu Sơn quắc mắt về phía nàng nói: “Tiểu oán phụ có phải ngày hôm qua nàng còn chưa thỏa mãn hay không?” Nói xong hắn híp mắt nhìn về phía hạ thể của nàng lộ ra vẻ dâm tà.
Thấy vẻ mặt cực kỳ dâm đãng của Tiêu Sơn nhìn về phía hạ thể của mình, hai má của Tiểu Y Tiên đỏ ửng. Hai tay của nàng vội vàng bịt lấy hạ thể của mình. Ngày hôm qua hắn không biết bắn vào người nàng bao nhiêu lần. Nàng chỉ biết được bụng của nàng trương phình lên không phải vì ăn no mà bị tinh hoa của hắn rót vào trong người. Thấy Tiểu Y Tiên cười như vậy, Tiêu Sơn phá lên cười. Nghe thấy vậy Tiểu Y Tiên quay ngoắt mặt đi “Hứ” một tiếng cũng không có tiếp tục để ý đến hắn nữa.
Tiêu Sơn lấy ra một đống dược liệu đem toàn bộ chúng ném vào trong dược đỉnh. Ánh mắt của hắn bình thản nhìn về phía ngọn lửa. Thật ra việc điều khiển ngọn lửa đối với hắn bây giờ cũng là việc hết sức bình thường. Ngọn lửa của Tiêu Sơn cũng không giống như những ngọn lửa khác, ngọn lửa của hắn hình như là một ngọn lửa có linh hồn. Nó giống như có thể hiểu Tiêu Sơn, Tiêu Sơn có thể sai khiến nó một cách dễ dàng điều này làm cho Tiêu Sơn có cảm giác kỳ lạ.
Hiện giờ luyện dược mấy loại đan dược không quá cao hắn có thể sử dụng mặc định cho ngọn lửa tự động rèn luyện. Cái trạng thái này gần giống như chạy một trương trình máy tính chỉ cần mình ngồi ở bên cùng cấp thiên hà nguyên lực cho ngọn lửa đồng thời kiểm xoát đảm bảo không có gì xảy ra là tốt rồi.
Tiểu Y Tiên nhờ vào ngọn lửa trắng ngần do bản mạng của mình phát ra khiến cho luyện dược trở nên dễ dàng hơn tuy nhiên nếu như làm được giống như Tiêu Sơn thì nàng thực sự không thể. Cũng có lẽ tại cấp bậc linh hồn lực của nàng thấp hơn so với của hắn.
Lúc này, vẻ mặt Tiểu Y Tiên biểu lộ ra không thèm để ý đến hắn nhưng nàng cũng ngồi bên cạnh hắn, hai chân của nàng khoanh lại, hai tay kết ấn, hai mắt đồng thời nhắm lại. Tiêu cười khổ, ngón chỏ đưa lên sống mũi gãi gãi, miệng hắn hơi nhếch lên sau đó quay về phía đám dược liệu được chiếc dược đỉnh đặc biệt hình quả trứng do ngọn lửa ngưng tụ mà thành.
Trong quả trứng lửa, một đám dược liệc được đốt chạy biến hóa thành một đám chất lỏng với nhiều màu khác nhau: “đen, đỏ, hồng, lam…”. Hai bàn tay của Tiêu Sơn liên tục đảo và đánh ra những thế tay kỳ lạ. Ở bên trong quả trứng lửa, ngọn lửa biến hóa thành những mũi kim vô cùng sắc bén đem một đám tạp chất có trong dược liệu tách hắn ra ngoài. Những chỗ tạp chất đọng lại đều bị ngọn lửa đem đốt cháy bốc hơi lên.
Lúc này, Tiểu Y Tiên nhìn về phía những động tác của Tiêu Sơn, hai con mắt của nàng mở to kinh hãi. Nàng kinh hãi không phải thủ pháp của hắn kỳ lạ đến mức nào mà đơn giản là khả năng khống hỏa của hắn. Thấy được ánh mắt của Tiểu Y Tiên, khóe miệng của Tiêu Sơn nhếch lên một nụ cười thỏa mãn. Khi đầu Tiêu Sơn quay sang, ánh mắt đầy yêu thương nhìn về phía nàng, trên miệng của hắn cong lên một nụ cười tuấn mỹ thì Tiểu Y Tiên bĩu môi khinh thường. Tiêu Sơn khe khẽ thở dài, đâu hơi lắc lắc. Thủ thế của hắn lại biến đổi, hai tay của hắn di chuyển nhanh đến mức biến thành những tàn ảnh.
Xuy, xuy, xuy…
Quả trứng lửa bắt đầu trở nên méo mó. Ở bên trong quả trứng lửa xuất hiện những xoáy lốc liên tục quay tít tròn. Chúng giống như một cái miệng lửa đem toàn bộ ngọn lửa cắn nuốt khiến cho quả trứng lửa trở nên ảm đạm hơn. Hai ngón tay chỏ của thanh niên nhẹ nhàng hôn lên môi sau đó thổi gió nhẹ một cái, từ miệng của hắn phun ra một ngọn lửa màu vàng kim sáng rực rỡ cuốn lấy quả trứng.
Bàn tay của hắn di chuyển nhẹ nhàng, đám chất lỏng di chuyển dần dần về phía vòng xoáy tròn. Đám dịch lỏng đều bị vòng xoáy tròn tản ra hút vào giống như một cáy máy đánh kem vây. Đám dung dịch chất lỏng đều bị hắn điều động một cách dễ dàng. Chúng di chuyển dần dần tiến vào trong vòng xoáy. Sau khi cảm thấy đủ thủ thế của Tiêu Sơn lại đem đám dịch lỏng kia tách xa vòng xoáy một chút.
Xuy, xuy, xuy…
Âm thanh do đám dược dịch phản ứng phát ra bốc ra những tiếng kêu liên tục. Ngay sau đó một viên đan dược tròn to bằng ngón tay hình thành trong cơn lốc lửa. Nó liên tục quay tròn theo cơn lốc. Không khí ở bên ngoài bắt đầu trở nên bạo động. Điều này báo động việc thành đan đã hình thành. Khóe miệng của Tiêu Sơn cong lên theo hình nửa vầng trăng. Hắn đem mấy viên đan dược này kéo về một góc của quả trứng lửa.
Hắn lại tiếp tục đề luyện mấy viên đan dược khác. Tiểu Y Tiên phát hiện khả năng luyện đan của Tiêu Sơn đã đạt đến cảnh giới lô hỏa thuần thành. Hắn có thể cùng lúc luyện chế nhiều viên đan dược mà không lo thất bại. Tỉ lệ thành cồng có thể nói là gần đạt đến chín thành. Tỉ lệ dược này thật sự là biến thái.
Phốc, phốc…
Mấy viên đan dược trong khu vực quả trứng lửa đã luyện chế xong thì bị ngọn lửa đẩy bắn ra. Chúng hóa thành một đường cong rơi về phía người của Tiêu Sơn. Trong bàn tay của Tiêu Sơn xuất hiện một chiếc bình ngọc đã chờ sẵn. Mấy viên đan dược theo một đường cong rơi thẳng vào trong bình.
Khóe miệng của Tiêu Sơn mỉm cười, hắn nhìn thấy không khí lại trở nên bạo động. Bất chợt Tiêu Sơn phất tay ra ba thanh niên tuấn tú xuất hiện trước mắt của hắn. Thấy được hai người, ba thanh niên tuấn tú đẹp trai này vội vàng cúi người hành lễ một cách cung kính: “Chủ nhân, chủ mẫu!”
Tiêu Sơn nhìn về phía ba người thanh niên tuấn tú đẹp trai mỉm cười, hắn cầm ra một bình đan dược đưa về phía ba người thanh niên tuấn tú đẹp trai kia nói: “Thanh Viêm, Hoàng Phi Hổ, Hắc Nha, ba người các ngươi thử ăn một viên đan dược này vào xem kiểm tra xem nó có thể khôi phục đấu khí hay không?”
“A” Ba người thanh niên cầm lấy bình ngọc đến đây. Chiếc bình ngọc trong tay của Thanh Viêm khi mở ra nắp thì một mùi hương ngào ngạt bốc ra ngoài. Hắn khẽ nghiêng bình một cái phát hiện được một viên đan dược to bằng ngón cái phát ra ánh sáng thanh khiết như ngọc lăn tròn trong bàn tay của hắn.
Một người trong đó kinh ngạc hô lên: “Ngũ phẩm đan dược cao cấp!”
Con mắt xinh đẹp của Tiểu Y Tiên chớp chớp nhìn về phía viên đan dược. Xem ra nàng đối với Tiêu Sơn có chút kinh ngạc. Dù sao nàng luôn tin tưởng khả năng luyện dược của mình không sớm thì muộn sẽ đuổi kịp hắn. Tuy nhiên sau khi xem xong thủ pháp của Tiêu Sơn, nàng biế nàng so ra vẫn kém hơn hắn nhiều. Trong lòng Tiểu Y Tiên có chút bực bội nhưng nàng không có thèm để ý đến hắn.
Tiêu Sơn mỉm cười, ngón chỏ đưa lên gãi gãi sống mũi của mình, ánh mắt quét về phía Tiểu Y Tiên, khóe miệng của hắn cong lên theo hình nửa vầng trăng: “Thế nào, lão bà, khả năng luyện dược của phu quân nàng thế nào? Không tệ chứ?”
Tiểu Y Tiên bĩu môi quay ngoắt đầu đi nói: “Hứ, có gì ghê gớm chứ? Nếu như không phải ngày nào người ta cũng bị chàng làm việc đó thì thuật luyện dược của ta sớm đã lên tứ phẩm rồi!”
Tiêu Sơn liên tục ho khan: “Khụ, khụ…” Phụ nữ đúng thật sự là khó hiểu. Mỗi ngày hắn có làm nàng vài lần nhưng điều này thì có liên quan gì đến việc ảnh hưởng nàng luyện dược. Không phải khả năng luyện dược của hắn vẫn tăng cao hay sao? Mấy ngày nay trừ thời gian hắn âu yếm nàng ra thì nàng toàn bộ dành thời gian để cùng với đám tiểu tinh linh kia chơi đồng thời dạy chúng biết nói cái này sao có thể trách hắn được.
Mấy tên thanh niên ở đó đánh được mùi không đúng vội vàng im lặng không có dám lên tiếng. Bàn tay của Tiêu Sơn đưa ra ngay sau đó vài viên đan dược lại bắn ra ngoài rơi vào trong một bình ngọc khác của hắn. Ánh mắt hắn quét về phía ba tên thanh niên kia phát hiện được ba tên thanh niên kia mặc lên mình một bộ khôi giáp đấu khí xinh đep. Tiêu Sơn tò mò hỏi: “Thế nào có khả năng giúp các ngươi phục hồi đấu khí hay không?”
Ba người thanh niên kia nuốt vào viên đan dược, đồng thời họ toàn lực vận dụng đấu khí khiến cho lượng đấu khí trong cơ thể nhanh chóng giảm đi. Ánh sáng lóe lên khiến cho căn phòng bằng đá trở nên sáng rực rỡ. Quanh thân của đám người kia bao bọc bởi một lớp ao giáp tuyệt mỹ. Bộ áo giáp khiến cho căn phòng sáng hẳn lên.
Khi lượng đấu khí bị tiêu hao lớn thì viên đan dược cũng đồng thời phát huy ra tác dụng. Họ chỉ cảm giác được một lượng đấu khí cực kỳ lớn đang trong cơ thể của mình bùng nổ. Lượng đấu khí dọc theo kinh mạch, nó vận chuyển theo công pháp rồi vọt thẳng vào trong đan điền bổ xung lượng đấu khí đã tiêu hao. Hơn nữa, rõ ràng lượng đấu khí nhiều hơn so với lúc đầu một chút.
“Quá thần kỳ rồi!” Hoàng Phi Hổ hô lên, hắn kinh hãi nhìn về phía bộ áo giáp màu vàng kim của mình thì tặc lưỡi nói: “Chủ nhân, thứ này không chỉ có khả năng tăng lên đấu khí mà còn có khả năng tăng lên tu vi đấu khí a. Ta cảm giác được đấu khí của ta tăng thêm một đoạn khá dài. Có lẽ một tháng sau là ta có thể đột phá lên ma thú lục giai cao cấp”. Mấy tên thanh niên kia đều gật đầu.
Tiêu Sơn thoáng thở phào ra một hơi, hắn mỉm cười gật đầu. Từ nãy đến giờ hắn đều luyện một loại đan dược tên là Phục hoạt bạch linh đan tương đương với cấp năm cao cấp tại đấu khí đại lục. Tác dụng của nó chính là khôi phục chân nguyên lực khi chúng bị cạn. Không ngờ viên đạn dược này đối với đấu khí khôi phục cũng có tác dụng. Tiêu Sơn đoán ra dù hai loại năng lượng có khác biết nhau đi nữa thì khi tiến vào bụng, năng lượng đều cho dược lực của đan dược sinh ra. Đan dược sinh ra một loại vô thuộc tính sau đó bị công pháp chuyển hóa thành đấu khí hoặc chân nguyên lực.
Nhẹ nhàng gật đầu, Tiêu Sơn đem ba người Hoàng Phi Hổ, Thanh Viêm và Hắc Nha đều thu vào trong không gian màu xanh kỳ lạ. Hắn tiếp tục luyện chế đan dược, hắn đem luyện chế ra hơn mấy chục viên đan dược quả thực là làm chuẩn trước bị mà dùng. Dù sao ai biết được sau này sẽ xảy ra chuyện gì. Hắn cũng đem mấy viên đan dược giao cho mấy người Tiêu Đỉnh và Tiêu Lệ coi như báo đáp cho hai người này.
Nhìn thấy Tiêu Sơn vì luyện đan mà trên trán của hắn xuất hiện những hạt mồ hôi to như hạt đỗ chảy xuống. Bàn tay của Tiểu Y Tiên đưa vào áo lấy ra một chiếc khăn trắng muốt nhẹ nhàng đưa lên. Bàn tay xinh đẹp trắng nõn của nàng cầm chiếc khăn nhẹ nhàng chấm lên trán của hắn đem toàn bộ mồ hôi của hắn lau sạch sẽ. Cảm giác được một hương thơm nhẹ nhàng của chiếc khăn truyền đến, Tiêu Sơn nhẹ nhàng mỉm cười. Tiểu Y Tiên cũng không có phản ứng gì chỉ tiếp tục lẳng lặng ngồi bên cạnh hắn, ánh mắt nàng quét về phía trước xem hắn tiếp tục luyện đan.
Sau nửa ngày luyện đan, hắn luyện chế được hơn hai chục viên. Tiêu Sơn đem tổng cộng hai mươi tư viên đan dược hồi khí bạch linh đan thu vào bình ngọc. Nếu như mấy tên luyện dược sư ở đây biết được hắn mất nửa ngày là có thể luyện chế được ra hơn hai chục viên chắc hẳn sẽ phải dậm chân đấm ngực mặt ngửa lên trời mà thở dài. Dù sao luyện đan dược chỉ cần đan dược không cao hơn lục phẩm thì đan dược đều có một yếu điểm đó chính là linh hồn lực không cần nhiều, linh hồn lực chẳng qua chỉ dùng điều tiết dược lực mà thôi. Đến cấp bảy mới là cấp thay đổi. Nó không chỉ thay đổi về chất mà còn thay đổi về linh. Đến lúc đó đan dược sẽ xuất hiện sinh mệnh. Trong thời gian luyện dược thì luyện dược sư phải bổ sung linh hồn lực cho đan dược khiến cho đan dược lột xác trở thành một sinh mệnh thể có được sự sống.
Thu công lại, Tiêu Sơn khe khẽ thở phào một hơi. Ánh mắt của hắn nhìn sang bên cạnh Tiểu Y Tiên. Tiểu Y Tiên bất ngờ bị Tiêu Sơn chụp một cái đem nàng trực tiếp kéo vào lòng nàng. Thân mình nàng trực tiếp ngồi lên đùi của hắn. Trên mặt của hắn xuất hiện một nụ cười, nụ cười này không trong sáng mà cực kỳ bỉ ổi nói: “Tiên Nhi, cảm ơn nàng đã giúp ta hộ pháp đây. Tiểu bảo bối nàng muốn phu quân thưởng gì cho nàng nào!?”
Cảm giác được một cực vật nhúc nhích ở phía dưới đang thò lên chọc vào mông của nàng. Thật sự đùi của hắn ngồi chẳng sướng chút nào. Mỗi khi nàng làm dỗi muốn ngồi lên đùi của hắn y nguyên bị cái vật cứng chọc vào cực kỳ khó chịu. Dù sao Tiểu Y Tiên ban đầu có xấu hổ nhưng hiện giờ nàng đã quen rồi, nhiều khi nàng trực tiếp dùng tay bắt lại thứ này đồng thời cảnh cáo hắn.
“Hứ, ai thèm!” Tiểu Y Tiên biểu hiện ra khó chịu, mặt quay ngoắt đi, nàng khinh bỉ nói: “Ai thèm, lần nào chàng cũng lấy cớ này muốn làm mấy việc biến thái mà thôi! Thiếp toàn là người chịu khổ thôi đâu có được cái gì!”
“A, a, a…” Tiêu Sơn cười cực kỳ dâm tà nói: “Thế lúc đó ai đều rên lên rất lớn phu quân mạnh lên nhanh hơn nữa, rồi ai lại kêu lên tư thế này rất khó coi hơn nữa không có sướng muốn đổi tư thế khác đây!?”
“Đáng ghét!” Tiểu Y Tiên bực mình mắng, ánh mắt của nàng oán trách nhìn về phía hắn nói: “Cả ngày chàng đều khinh bạc ta thôi!”
“A, a, a…” Vẻ mặt của Tiêu Sơn cực kỳ dâm đãng cực kỳ khoái chá, hắn đem Tiểu Y Tiên ôm vào lòng. Hai bàn tay vân vê trên người nàng cảm nhận được những đường cong mê người của nàng. Hắn nói: “Tiên Nhi, tiểu bảo bối của ta. Ta không khi phụ nàng thì khi phụ ai đây!” Nói đến đây hắn nhẹ nhàng hôn vào má của Tiểu Y Tiên sau đó nói: “Được rồi, nếu như tiểu lão bà nàng không muốn cái gì thì thôi nhé!”
Chiếc môi xinh đẹp hồng hào cong lên, Tiêu Sơn nhìn về phía đôi môi này chỉ muốn hôn lên một nụ hôn thật sâu mà thôi. Tiểu Y Tiên với giọng hờn dỗi nói: “Ai nói thiếp không muốn. Phu quân, thiếp muốn chàng kể truyện cho thiếp nghe!”
“A” Tiêu Sơn có hơi ngạc nhiên một chút. Ngay sau đó hắn mỉm cười cực kỳ dâm đãng nói: “Tiên Nhi, tối nay ta sẽ kể truyện cho nàng thế nào!?”
Tiểu Y Tiên hừ lạnh một tiếng nói: “Chàng nghĩ thật hay! Ai chẳng biết chàng nghĩ gì trong đầu. Mỗi lần chàng nói như vậy đều làm người ta mệt gần chết. Đến lúc đó chàng chỉ hy lý hồ đồ đem người ta lừa… Chàng là tên lửa đảo a!”
Tiêu Sơn cười khổ, đầu to như cái đầu, cái tràn đầy mồ hôi to như hạt đỗ, hắn cười khổ nói: “A Ha, làm gì có!?”
Tiểu Y Tiên với ánh mắt khinh thường nhìn về phía hắn nói: “Còn nối không có!” nàng ngồi trong lòng của hắn nhẹ nhàng tựa về phía sau. Trầm ngâm một lúc đôi môi đỏ mọng của Tiểu Y Tiên chu lên, nàng nói: “Tối nay cũng có thể nhưng chàng hứa với thiếp một điều!?”
“Hả” Tiêu Sơn có chút ngạc nhiên, con mắt của hắn liên tục chớp, hắn tò mò nhìn về phía Tiểu Y Tiên hỏi: “Nàng muốn gì, phu quân nhất định sẽ thực hiên. Dù có trăm điều nghìn điều phu quân cũng làm cho nàng!” Giọng nói của Tiêu Sơn tràn đầy uy vũ và tự tin.
Tiểu Y Tiên chẳng thèm để ý đến câu nói của hắn mà nàng chỉ lặng lặng nói: “Tôi nay chàng chỉ được làm thiếp ba lần sau đó chàng phải kể chuyện cho thiếp nghe!”
Đầu của Tiêu Sơn to như cái đấu. Cái này đây là cái gì a? Trong chuyện ân ái nàng cũng đem ra mặc cả. Đầu óc Tiêu Sơn có vẻ choáng váng. Hắn không biết trả lời thiếu nữ thế nào thì bất chợt thiếu nữ lên tiếng nói: “Nếu không tối nay ta không cho chàng động vào nữa. Ngày nào cũng đè thiếp ra, người ta còn phải luyện công a. Đâu thế ngày nào cũng cùng chàng làm việc đó được!”
Tiêu Sơn cười khổ, mặt mũi méo mó nói: “Nè, nè… Tiên Nhi, chúng ta có thể thỏa thuận một chút được không. Cho ta làm tám lần thế nào!?”
“Không muốn!” Tiểu Y Tiên liên tục lắc đầu. Nàng sờ lên bụng của nàng sau đó khó chịu nói: “Cả ngày hôm nay ta tức bụng khó chịu chết đi được. Cài này còn không phải do chàng gây ra hay sao, toàn bộ chỗ này của ta vẫn thấy bực tức đấy! Nếu muốn thiếp cũng chỉ cho chàng thỏa mái bốn lần mà thôi!”
Tiêu Sơn cười khổ không ra nước mắt. Người bình thường chỉ cần một hai lần là đủ, người bình thường mạnh mẽ là một buổi tối có thể ba lần nhưng hắn là người tu chân hơn nữa còn là một thể tu a. Một thể tu so với người thường mạnh hơn không biết bao nhiêu lần khiến cho nhu cầu của hắn cũng lớn vô cùng. Tiêu Sơn hít một hơi nói: “Nè, bảy lần nàng thấy sao hả!”
Tiểu Y Tiên lắc đầu nói: “Không thích, chỉ có năm lần chàng có muốn hay không!?”
Tiêu Sơn thở dài giả bộ nói: “Xem ra ta chỉ có thể đi tìm người khác!”
Nghe thấy vậy Tiểu Y Tiên giận dữ, ánh mắt hung dữ nhìn về phía hắn cảnh cáo nói: “Chàng dám!” Tiêu Sơn cười quay mặt đi. Hắn nhún nhún vai làm như không thấy. Tiểu Y Tiên hừ một tiếng nói: “Bảy lần thì bảy lần!” Sau đó thiếu nữ bật dậy, nàng không quên tiện tay bọp mạnh cây đại bổng của hắn đang nhô lên chọc vào mông nàng khiến cho hắn đau điếng.
Tiêu Sơn cười khổ, mặc dù cuộc sống phu thê có nhiều thú vui nhưng quả thật cũng rất mệt mỏi. Chắc tại ngày hôm qua hắn làm Tiểu Y Tiên quá nhiều khiến nàng giận không thèm để ý đến hắn. Tiêu Sơn nhìn thân thể của mình một chút sau đó nói: “Thân thể này ngày một mạnh ngay đến nhu cầu sinh lý cũng vậy. Xem ra là sớm tìm về Nhã Phi một chút a!” Nghĩ đến cảnh song phi nhất nam nhị nữ là Tiêu Sơn chảy nước miếng dài dài.
Hắn cũng theo Tiểu Y Tiên mở ra cánh cửa đá đi ra ngoài. Ở ngoài đã có một đám người kính cẩn chờ đời. Tiêu Sơn và Tiểu Y Tiên nhẹ nhàng gật đầu đối với bọn họ. Hắn trở lại phòng của mình cùng với Tiểu Y Tiên, hiển nhiên sau đó là một trận đại chiến kết quả là hắn dở hết thủ đoạn ra khiến cho Tiểu Y Tiên lên đỉnh không biết bao nhiêu lần. Làm thế nào mà Tiểu Y Tiên còn nhớ bị hắn làm bao nhiêu lần nữa chứ?
Sáng ngày hôm sau Tiểu Y Tiên chỉ có chút hờn dỗi đối với hắn. Tiêu Sơn bất đắc dĩ phải tìm nhiều cách hống cho nàng trở lên vui vẻ. Dù sao Tiểu Y Tiên cũng là nữ nhân hiển nhiên lòng dạ nhỏ mọn tuy vậy cũng không có thù dai. Mỗi lần đều bị Tiêu Sơn tìm cách trêu trọc nàng cũng rất nhanh chong trở lại vui vẻ.
Lần này, hai người Tiêu Sơn và Tiểu Y Tiên đều trở lại cái hang động dưới lòng đất kia. Hai người hiển nhiên cần phải mang theo Thanh Lân. Lúc này, Thanh Lân mặc một bộ y phục màu xanh, cả người toát ra khí chất thanh mát. Thiếu nữ lẳng lặng đi sau hai người Tiểu Y Tiên và Tiêu Sơn. Trong lúc này Tiểu Y Tiên hiển nhiên muốn thị uy đem cánh tay của Tiêu Sơn ôm chặt đồng hời ép tay của hắn thẳng vào trong bộ ngực cao vút của mình.
Nhìn thấy hành động ân ái của hai người, Thanh Lân nhìn về phía họ tràn đầy hâm mộ đồng thời bất chi bất giác nàng cảm giác được trái tim hơi nhói đau. Giống như có một cây kim ghim thẳng vào trong trái tim của nàng vậy. Nàng cũng không hiểu chuyện này là chuyện gì xảy ra. Chỉ là nàng biết lòng nàng không muốn bất cứ nữ nhân nào ở bên cạnh thiếu gia mà thôi. Nàng hy vọng mình có thể đi theo thiếu gia hầu hạ hắn. Nói chung là những ngày bên cạnh thiếu gia là những ngày hạnh phúc nhất.
Theo con đường tối om đám người Tiêu Sơn tiến tới khu vực hồ dung nham. Đây là lần đầu tiên Tiểu Y Tiên tới hồ dung nham thế nên nàng cũng cực kỳ kinh hãi. Một chiếc hồ cực kỳ lớn mà bao quát nó là một mảnh dung nham đỏ rực. Nó giống như một cái chảo dầu được đun nóng, chúng liên tục sôi lên sùng sùng. Một đám bọt khí liên tục nổi lên vỡ tan đem một lượng khí độc tản mát ra ngoài. Tiểu Y Tiên kinh ngạc mở to mắt nhìn về phía hồ dung nham.
Tiêu Sơn chợt nhớ đến điều gì đột nhiên quay về phía Thanh Lân hỏi: “Thanh Lân, song đầu hỏa linh xà có phải hay không bị thương!?”
Thanh Lân nghe được lời này thì nhẹ nhàng gật đầu, bàn tay của nàng giơ lên, trong ống tay áo có một con rắn đang liên tục thè lưỡi ra phát ra những tiếng khè, khè, khè… Tiểu Y Tiên nhìn về phía con rắn có chút tò mò. Thanh Lân lên tiếng nói: “Thiếu gia yên tâm, nó không có vấn đề gì. Nó vẫn có thể sẽ giúp thiếu gia hoàn thành công việc!”
Hai mắt của Tiêu Sơn hơi cau lại, hắn nhẹ nhàng gật đầu sau đó ánh mắt đánh về phía Tiểu Y Tiên nói: “Tiên Nhi, nàng giúp ta chữa trị thương thế cho nó một chút. Ta không muốn có bất cứ yếu tố gì ảnh hưởng đến lần này cả!
Tiểu Y Tiên nhẹ nhàng gật đầu, đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía thiếu nữ Thanh Lân. Thanh Lân cảm giác có chút sợ sệt Tiểu Y Tiên, thân mình nàng không tự chủ co lại. Lúc này, Tiểu Y Tiên mỉm cười một cách thân thiện nói: “Muội muội, ngươi đưa nó cho ta, ta giúp nó chữa trị thương thế!”
Bàn tay của Tiểu Y Tiên đưa ra, thân mình của Thanh Lân hơi rụt lại. Dường như con rắn cảm nhận được Tiểu Y Tiên khiến cho chủ nhân nó kiêng kị lên con rắn ngay lập tức khè khè ra, ánh mắt nhìn về phía Tiểu Y Tiên tràn đầy địch ý. Thanh Lân vội vàng mắng nói: “ngươi không được hỗn! Ngoan cho ta, nếu không ta đáng đòn.” Con rắn kêu lên vài tiếng khó chịu bất mãn.
Thanh Lân vươn tay ra đem con rắn cho Tiểu Y Tiên nói: “phu nhân, yên tâm, nó sẽ không tấn công ngài!”
Tiểu Y Tiên gật đầu. Bàn tay của nàng đưa ra nhẹ nhàng chạm vào con rắn. Con rắn phì phì nhìn về phía Tiểu Y Tiên có vài phần địch ý. Bất quá khi bàn tay của Tiểu Y Tiên trạm vào nó khiến cho nó ngửi được từ trên người nàng có một hương vị gì đó rất gần gũi, rất thân thuộc. Chiếc lưỡi đỏ lòm mở ra liên tục liếm liếm vào tay Tiểu Y Tiên.
Tiểu Y Tiên đưa tay nhẹ nhàng cầm lấy con rắn. Bàn tay của nàng phát ra một đám khí vụ màu trắng bao trùm lấy thân thể của con rắn. Con rắn cảm giác được một nguồn năng lượng vô cùng kỳ lạ tiến vào cơ thể nó. Cái đuôi nó liên tục run rẩy lên vì thoải mái.
Chỉ khoảng vài phút xong, Tiểu Y Tiên đưa tay ra hướng về phía Thanh Lân nói: “Muội muội, nó hẳn sẽ không có việc gì nữa. Ngươi thu lại đi!”
“Cảm ơn, phu nhân!” Bàn tay xinh đẹp của Thanh Lân đưa ra túm lấy song đầu hỏa linh xà. Song đầu hỏa linh xà đối với Tiểu Y Tiên quyến luyến không thôi. Tuy nhiên quyến luyến là quyến luyến nó vẫn tiến trở lại cánh tay của Thanh Lân.
Tiêu Sơn mở miệng nói: “Được rồi, việc này phải nhờ ngươi rồi Thanh Lân!”
Thanh Lân mỉm cười, đôi môi nhỏ xinh xắn khẽ mở ra nói: “Thiếu gia, Thanh Lân đã biết!” Nói xong nàng bắt đầu liên lạc với con rắn nhỏ đem công việc nói cho nó biết. Con rắn nhỏ có chút không tình nguyện nhưng dưới mệnh lệnh bắt buộc nó phải nghe theo.
Hí…
Con rắn hống khiếu lên một tiếng, thân mình của nó vọt ra khỏi tay của Thanh Lân phóng về phía trước. Khi nó rơi vào trong hồ dung nham được một lúc thì hai cái đầu khổng lồ trực tiếp từ trong hồ dung nham vọt lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.