Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung

Chương 203: Thể chất của Thanh Lân




Đi ra khỏi căn phòng. Bên ngoài phòng ánh sáng rự rỡ chiếu xuống làm cho cả người ấm áp, mặc dù sa mạc nóng bức, bất quá hiện tại là lúc sáng sớm, nhiệt độ của ánh mặt trời vừa vặn không làm cho người ta cảm thấy nóng bức.
Tiêu Sơn vừa đi ra ngoài vừa nói chuyện với Tiểu Y Tiên. Bởi vì, tính tình của nàng rất thuần khiết nên Tiêu Sơn chỉ mất chút thời gian khiến cho nàng vui vẻ trở lại. Một đường hành tẩu cùng Thanh Lân bên trong dong binh đoàn, hễ là gặp dong binh đang lui tới, những người này đều dừng lại đối với hai người đều cung kính, bởi vì họ đã biết được thân phận cao quý của Tiêu Sơn.
Bất quá khi ánh mắt của bọn họ chuyển đến Thanh Lân ở bên cạnh, thì từ tươi cười chuyển sang lãnh đạm, hơn nữa trong ánh mắt của một số người lại còn mơ hồ mang theo một tia chán ghét.
Đối với vẻ mặt này của bọn họ, Tiêu Sơn cũng chỉ đành khẽ thở dài một tiếng, xem ra thân phận của Thanh Lân, những người này đồng dạng đều biết. Nhớ lại Tiêu Sơn năm đó lúc suy bại bị coi là phế vật, cũng từng bị chịu qua loại đối đãi kiểu này, cho nên đối với Thanh Lân thương cảm bất lực, và có thêm vài phần tâm tình đồng cảm. Có điều,ở biên giới sa mạc, dong binh cùng với xà nhân khó có thể xoá đi huyết cừu, do đó dong binh mỗi lần nghĩ đến dòng máu chảy trong người thiếu nữ trước mặt này, chính là dòng máu dơ bẩn của xà nhân, thì không nhịn được toát ra loại tâm tình này. Cơ hồ không có thể có cái gì có thể áp chế, đây chính là loài người và xà nhân mâu thuẫn chán ghét lẫn nhau sinh ra trở mặt.
Vì loại người như Thanh Lân mang trong mình huyết mạch của nhân loại cùng xà nhân, nên phải chịu sự phân biệt cùng chán ghét của cả hai bên, nhưng có nói gì thì nói, nàng cũng chỉ là một cô gái mà thôi.
Dọc theo đường đi, đi theo bên hai người Tiêu Sơn và Tiểu Y Tiên, mỗi lần ánh mắt chán ghét ở chung quanh quét qua, đều làm cho thân hình xinh xắn của Thanh Lân run lên nhè nhẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu vốn làm cho vô số người yêu thích không nỡ rời tay, lúc này hiện đầy vẽ ảm đạm.
Tiểu Y Tiên có chút khó chịu, ánh mắt của nàng quét về phía mấy người này, đôi môi khẽ mở ra, giọng nói mang theo vài phần tức giân: “Mấy nam nhân này, ngay cả một thiếu nữ cũng có thể ức hiếp. Họ chẳng lẽ chưa từng đặt mình vào vị trí của người khác hay sao?”
Đầu của Thanh Lân nhẹ nhàng lắc lắc, khuôn mặt trở nên ảm đạm: “Không sao, phu nhân, ta đã quen rồi!”
“Hà…” Tiêu Sơn thở ra một hơi. Thân mình của hắn dừng lại, theo thân hình của hắn dừng lại mà hai người cũng đột nhiên dừng lại. Hắn đưa tay lên vuốt ngược mái tóc của mình về phía sau. Ánh mắt của hắn trở nên ôn nhu nhìn về phía Thanh Lân nói: “Thanh Lân, cô không nên để ý đến cái nhìn của người khác. Cô sống vì chính bản thân họ mà không phải vì người khác. Nếu như cô cứ như vậy sẽ có nhiều người tỏ ra thích thú, họ sẽ nghĩ rằng cô đáng đời bị như vậy. Nếu như vậy sao cô không thể sống một cách vui vẻ nên để cho họ thấy được dù họ có châm chọc thế nào đi nữa thì cô vẫn sống hạnh phúc trước mặt họ…” Ngón tay của hắn chỉ về phần ngực của Thanh Lân. Thấy vậy hai má của Thanh Lân trở nên đỏ bừng, thân mình hơi ngừng lại, Tiêu Sơn bình thản nói tiếp: “Ta biết dấu trong đó là một trái tim kiên cường. Hãy mạnh mẽ mà quyết định vận mạng của mình…”
Nghe được lời của Tiêu Sơn, Thanh Lân sững sờ đứng tại chỗ, hồi lâu sau trên khuôn mặt tinh tế đáng yêu lộ ra một tia sáng kì dị, chiếc mũi thon thon khẽ nhếch lên. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn, trong đôi mắt màu xanh biếc ba điểm màu bích lục nho nhỏ lại
“Cám ơn ngài,Tiêu Sơn thiếu gia...” Nhẹ giọng nỉ non một câu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Lân thoáng hiện ra một nụ cười tràn ngập hấp dẫn khác thường, hai má của nàng hơi đỏ lên. Ánh mắt nhìn len lén nhìn về phía hắn.
“A” Tiêu Sơn hơi ngạc nhiên. Hắn không nghĩ tiểu nữ hài này lại nhanh mở lòng như vậy. Hơn nữa nàng không gọi hắn là đại nhân nữa mà lại gọi là thiếu gia. Xem ra cái từ thiếu gia này gần gũi hơn cái từ đại nhân. Đầu Tiêu Sơn lắc lắc từ động bỏ qua mấy cái này.
Tiểu Y Tiên cười, nụ cười của nàng tràn ngập mùi vì hắc am vì tia lửa, khóe miệng nhếch nên, ánh mắt trừng trừng nhìn về phía Tiêu Sơn nói: “Phu quân, xem ra ngươi đối với tiểu nữ hài tử rất có phương pháp a!?” Tiểu Y Tiên trực tiếp dùng từ ngươi thay vì từ chàng. Mỗi lần như vậy Tiêu Sơn biết cái mùi vị dấm chua trong lòng nàng. Hắn bất đắc dĩ phải kéo nàng vào trong lòng. Mặc cho nàng có chút phản kháng nhưng chí ít làm như vậy sẽ làm cho nàng có cảm giác được hắn là của nàng, hắn đang trong tay nàng.
Tiêu Sơn và Tiểu Y Tiên trực tiếp dẫn theo Thanh Lân ra ngoài phố dạo chơi. Lần này may mắn dạo chơi không gặp phải mấy tên bất lương kiểu thấy gãi xinh đẹp là muốn mời đi. Xem ra đi ra ngoài chơi kiểu này quả thực khá là tuyệt với chí ít cũng không tệ. Lúc này, đám người của Tiêu Sơn và Tiểu Y Tiên cùng Thanh Lân tiến vào phòng đấu giá Mễ Đặc Nhĩ tại thành này. Bây giờ hầu như bất cứ nơi nào cũng có dấu chân của gia tộc Mễ Đặc Nhĩ.
Ở thành Thạch Mạc thì tòa nhà của gia tộc Mễ Đặc Nhĩ đặt tại nơi này cũng không hề nhỏ. Bất cứ ai ở nơi này cũng không dám dây dưa đánh chủ ý đối với gia tộc Mễ Đặc Nhĩ. Thanh Lân bước vào trong này có vài phần kinh hãi. Tiểu Y Tiên có chút tò mò nhìn về phía Tiêu Sơn, nàng có chút tò mò không biết tại sao trượng phu của mình lại muốn đến nơi này.
Một thiếu nữ có vài phần xinh đẹp ăn mặc một bộ y phục bó sát người, khuôn mặt cực kỳ câu người. Nàng hướng về phía Tiêu Sơn nói: “Các vị, không biết ta giúp được gì cho các vị!?”
Tiêu Sơn mỉm cười, hắn đưa ra lệnh bài, trên lệnh bài có dấu hiệu của gia tộc Mễ Đặc Nhĩ. Thấy được lệnh bài trong tay của Tiêu Sơn thì thiếu nữ rốt cuộc kinh hãi hô lên: “Ngài từ trong gia tộc Mễ Đặc Nhĩ tới!?”
Ánh mắt lướt qua người nữ nhân, hắn cảm giác nữ nhân này thực sự có vị, khuôn mặt mìm cười thỏa mái nói: “Đưa ta đi gặp chủ quản nơi này!?”
“Vâng!” Nữ nhân này vội vàng gật đầu. Sau đó bàn tay trắng nõn của nàng đưa ra chỉ về một hướng nói: “Xin đại nhân theo ta!”
Đầu của Tiêu Sơn nhẹ nhàng gật. Hắn dẫn theo hai người Tiểu Y Tiên và Thanh Lân tiến về phía bên trong. Thanh Lân đã nghe nói đến phòng đấu giá Mễ Đặc Nhĩ nhưng chưa từng bao giờ tiến vào bên trong này. Nàng không ngờ những thứ ở bên trong này lại hoành tráng cùng với xinh đẹp như vậy. Mấy thứ lóng lánh này, Thanh Lân cảm giác chúng hẳn rất đắt tiền.
Thiếu nữ xinh đẹp mặc y phục màu đỏ bó sát người dẫn theo đám người Tiêu Sơn tiến vào trong một căn phòng. Nàng vừa đi vừa dò xét nam tử anh tuấn và trẻ tuổi này rốt cục là ai. An bài đám người Tiêu Sơn vào trong phòng, thiếu nữ cung kính nói: “Các vị chờ ở đây, tiểu nữ sẽ đi mời chấp sự!” Thiếu niên gật đầu. Thiếu nữ từ từ lui ra. Tiêu Sơn cảm giác được hương thơm nồng nặc từ người nữ nhân này, hắn nhẹ nhàng bóp mũi của mình.
Tiểu Y Tiên tò mò ngồi bên cạnh Tiêu Sơn hỏi: “Phu quân, chúng ta tìm gia tộc Mễ Đặc Nhĩ làm gì!?”
Đầu của Tiêu Sơn lắc lắc nhẹ, hắn thở dài lên một tiếng nói: “Cũng không có gì chẳng qua nàng cũng biết rõ tinh thần lực xuyên suốt vào vật rắn thì đều bị ảnh hưởng…”
Tiểu Y Tiên nghe thấy vậy hơi ngẩn người sau đó hỏi: “Phu quân, chàng định nhờ đám người gia tộc Mễ Đặc Nhĩ hay sao!?”
Đầu Tiêu Sơn nhẹ nhàng gật xuống, hắn bình thản nói: “Ta muốn tìm được nó chỉ bằng tinh thần lực rất khó trừ khi có người giúp đỡ tìm!”
Một lúc sau Tiêu Sơn cảm giác được mùi hương phả vào mũi. Tiếng bước chân vang lên, cánh cửa mở ra một nữ tử mang theo một nam tử trung tuổi mặc một y phục màu xanh đan xen màu trắng bước vào. Hắn đối với mấy người Tiêu Sơn mỉm cười chào hỏi. Tiêu Sơn cũng qua lại khách khí đối với người này.
Sau khi xem xét lệnh bài trong tay của Tiêu Sơn không phải đồ giả thì nam tử trung tuổi kinh hãi hỏi: “Đại nhân, không biết ta có thể giúp gì cho ngài!?”
Tiêu Sơn mỉm cười lên tiếng nói: “Ta cần các ngươi giúp ta một việc!”
“Nga? Có việc? Không thành vấn đề! Đại nhân cứ nói ra, với năng lực của ta nhất định sẽ hết sức vì đại nhân làm việc!” Nam nhân trung tuổi đối với Tiêu Sơn cực kỳ khách khí. Hắn nở một nụ cười hòa nhã đối với đám người Tiêu Sơn.
“Ừm!” Tiêu Sơn mỉm cười, hắn bình thản sau đó nói: “Lần này chúng ta muốn tới đây tìm là muốn tìm một món đồ!”
Nghe được lời nói của Tiêu Sơn thì nam nhân trung tuổi tò mò hỏi: “Đại nhân, không biết đồ ngài muốn tìm là thứ gì? Nhất định phòng đấu giá chúng ta sẽ toàn lực giúp đỡ ngài!?”
“Dị hỏa…” Tiêu Sơn đạm mạc uống chén trà vào, hắn gạt gạt đi lá trà trên mặt nước lưu lại. Húp nhẹ một hơi, khuôn mặt của Tiêu Sơn hiện nên một nụ cười vô cùng tự tin.
“Ách...” hai chữ Dị hỏa vừa nói ra, căn phòng bên trong nhất thời lại an tĩnh hơn rất nhiều. Nam nhân trung tuổi cực kỳ kinh hãi nhìn về phía Tiêu Sơn, hắn cảm giác được thứ đồ này quả thực đối với hắn đánh vào lực quá lớn, hắn run run tò mò hỏi Tiêu Sơn: “Dị hỏa? Cái loại đồ vật này, tựa hồ là luyện dược sư mới có thể cần đến phải không? Đại nhân, ngài chẳng lẽ là…”
Tiêu Sơn bình thản nói: “Ừ, ta là một luyện dược sư.”
“A?” Nghe vậy, khuôn mặt của nam nhân trung tuổi kia trở nên cứng đờ. Một lúc sao, nam nhân trung tuổi hít hà sau đó nhìn về phía Tiêu Sơn nói: “Đại nhân, ngài, ngài thực sự là một luyện dược sư!?”
Tiêu Sơn chớp chớp đôi mắt, hắn bình thản nói: “Ừ, luyện dược sư. Ta là một ngũ phẩm luyện dược sư! Có chuyện gì sao!?”
“Tê” Nam nhân trung tuổi hoàn toàn cứng lưỡi nhìn về phía Tiêu Sơn. Ánh mắt của hắn mở to tròn. Chính Thanh Lân đang ngồi tại đó cũng kinh hãi lấy tay che miệng, ánh mắt của nàng trừng trừng nhìn về phía Tiêu Sơn. Họ nhìn về phía hắn giống như nhìn quan quái vật. Khóe miệng của nam tử trung tuổi liên tục giật giật, hắn kinh hãi lắp bắp: “Ngài, ngài… thực sự là…”
Tiêu Sơn thở ra một hơi nói: “Ta có lý do phải lừa dối người sao!?” nam nhân trung tuổi nghe thấy vậy ngẩn người. Nhìn bộ dạng này Tiêu Sơn thở dài lắc đầu nói: “Yên tâm đi ta sẽ không để cho các ngươi không công…”
“A, đại nhân! Ta không có ý này. Chẳng qua là…” Nam nhân trung tuổi chần chờ một chút sau đó nói: “Dị hỏa thứ này, trình độ quý hiếm thật sự là có chút làm cho người ta sợ hãi, mặc dù chúng ta tại Thạch Mạc thành lăn lộn không ít thời gian, nhưng thật đúng là không có nghe ai nói qua, nơi nào có tung tích dị hỏa. Bất quá, đại nhân yên tâm, ta nhất định sẽ đưa người đi chung quanh khu vực này điều tra kỹ càng cho đại nhân! Chắc chắn trong thời gian ngắn nhất chúng ta sẽ tìm được…”
Từ trong không gian trữ vật, Tiêu Sơn lấy ra một tấm bản đồ. Bàn tay vươn ra đặt lên bàn, hắn bình thản nói: “Thứ này là ta lấy được. Trên bản đồ đã đánh dấu nên trên đó vị trí của những nơi có khả năng xuất hiện dị hỏa. Nếu như chúng ta dựa vào bản đồ tìm kiếm như vậy nhanh hơn rồi. Đúng rồi ngươi xem một chút bản đồ này đi dù sao chúng ta đối với địa hình thành Thạch Mạc này không quen thuộc cho lắm…”
Nghe vậy, nam nhân trung tuổi đem bản đồ kéo qua, ánh mắt thô sơ giản lược quét qua địa đồ, kinh dị nói: “Bản đồ này thật sự rất tốt. Nhiều năm đấu giả ở đây như vậy mà ta chưa từng gặp phải loại bản đồ nào tốt như bản đồ này.”
Nam nhân trung tuổi tò mò nhìn về phía bản đồ sau đó hắn đưa ngón tay chỉ về phía chỗ đánh dấu ngọn lửa nói: “Đại nhân, theo ta thì vị trí này tựa hồ hẳn là tại đông bộ Thạch Mạc thành đấy? Đại phương chính xác là đông bộ Thiên Nam. Hẳn sẽ không sai đi!?” Nói đến đây nam nhân trung tuổi mở miệng nói: “Nhưng phương hướng đông bộ Thạch Mạc thành, tựa hồ cũng không có cái gì địa phương quá mức kì dị a?”
Hai hàng lông mày Tiêu Sơn hơi cau lại, ngón tay của hắn đưa lên nhẹ nhàng gõ gõ giữa chán của mình. Nam nhân trung tuổi lên tiếng nói: “Đại nhân, ngươi có muốn tìm kiếm vị trí này không. Chúng ta nhất định sẽ giúp ngài tìm kiếm cẩn thận…”
“Hà…” Tiêu Sơn cũng không muốn mất nhiều thời gian ở nơi này như thế. Hai mắt của hắn hơi nheo lại, khóe miệng cong lên. Nam nhân trung tuổi biết hắn đang phân vân suy nghĩ. Bất chợt, một thanh âm ôn nhu sợ hãi, đột nhiên tại bên trong căn phòng vang lên.
“Cái kia... Thiếu gia, vị trí phía đông Thạch Mạc thành... Tựa hồ có điểm kì quái gì đó.” Cả người Thanh Lân hơi run lên khi nói mấy thứ này.
Nghe vây, cả người Tiêu Sơn hơi ngẩn ra, hắn hướng về phía Thanh Lân thấy được hai bàn tay của nàng đan xen vào nhau, thân mình hơi run lên, thấy vậy Tiêu Sơn hỏi: “Thanh Lân, ngươi biết!?”
Nhất thời ba người đều nhìn về phía Thanh Lân. Bị ba người bên trong gian phòng nhìn chăm chú vào, Thanh Lân trên khuôn mặt nhỏ nhắn đang khiếp đảm càng lại dày đặc thêm một phần, ấp a ấp úng nói: “Ta cũng không biết ta cảm ứng được có chuẩn xác hay không... Bất quá tại vài ngày trước, ta thật là cảm ứng được tại khu vực đông bộ thiên nam Thạch Mạc thành, có một chút dị động?”
Ánh mắt của nam nhân trung tuổi kia nhìn về phía Thanh Lân tò mò hỏi: “Cô nương, ngươi làm sao mà biết được? Ta tựa hồ xem cô hình như chưa từng tu luyện đấu khí a? Hơn nữa còn là…”
Ánh mắt của Tiêu Sơn quét về phía nam nhân trung tuổi mang theo ý vị cảnh cáo nhất thời nam nhân trung tuổi im lặng. Tiêu Sơn mỉm cười nhìn Thanh Lân hỏi: “Thanh Lân, ngươi có thể nói cho ta ngươi biết được gì hay không?”
“Ta... Ta không biết. Vài ngày trước, ta cảm ứng được một cỗ hơi thở cực kì cường đại xuất hiện ở phía ngoài Thạch Mạc thành, cỗ hơi thở này... Cùng một ít huyết mạch trong cơ thể ta, có chút tương tự, mà cỗ hơi thở nọ ở trước mặt, cho dù là đoàn trưởng Sa Chi dong binh đoàn, so với nó hắn cũng yếu hơn rất nhiều.” Thanh Lân dè dặt cúi đầu, thấp giọng nói.
Tiêu Sơn tò mò lên tiếng hỏi: “Có huyết mạch tương liên!? Hơi thở rất mạnh so với đại đấu sư còn mạnh hơn. Người này lại xuất hiện ở thành Thạch Mạc!?”
“Cùng ngươi huyết mạch tương tự chính là hơi thở? Chẳng lẽ là…” Nam nhân trung tuổi khi nói đến đây mang theo vài phần kinh hãi.
Tiêu Sơn lên tiếng hỏi: “Ngươi biết là ai sao?”
Nam nhân trung tuổi cười khổ: “Đại nhân ta cũng không dám phỏng đoán, ta chỉ đoán có khả năng là người này…”
“Ai?” Tiêu Sơn tò mò lên tiếng.
“Nữ vương Mỹ Đỗ Toa” Nam nhân trung tuổi cười khổ nói ra cái tên này. Nhất thời mọi người ở đây đều ngạc nhiên. Theo Tiêu Sơn biết lấy thực lực mỹ đỗ toa nữ vương, cho dù muốn đem thành Thạch Mạc hủy diệt, cũng không khó khăn ấy chứ? Loại nhân sĩ siêu cấp kinh khủng này, dĩ nhiên tại dưới tình huống bọn họ không biết, ở thành Thạch Mạc chung quanh dạo qua một vòng?
Mỹ đỗ toa nữ vương lọt vào tai, sắc mặt của Tiêu Sơn cũng là thoáng có chút biến hóa, tại chung quanh Tháp Qua Nhĩ sa mạc, cái danh đầu này, tựu giống như thanh thế đan vương Cổ Hà ở trong Gia Mã đế quốc.
Mặc dù không kiêng kỵ nàng chút nào nhưng Tiêu Sơn cũng không thích dây dưa với nàng, ai biết được sau lưng nàng có cường giả đấu tông hay đấu tôn hay không. Trước một thế lực có thực lực chưa biết hắn không muốn đối đầu, có câu nói biết địch biết ta trăm trận trăm thắng. Tiêu Sơn đột nhiên lên tiếng hỏi: “Mỹ Đỗ Toa, nàng đến nơi này làm gì a?” Hắn nhớ được Mỹ Đỗ Toa có huyết mạch của xà, thiên tính thuộc về âm hàn đối với dị hỏa chắc hẳn không có hứng thú a.
“Ta không biết...” Thanh Lân lắc đầu, nói: “Ta chỉ có thể mơ hồ cảm ứng được, tại vài ngày trước, nàng đột nhiên đi tới vị trí đông bộ Thạch Mạc thành, ở nơi đó tựa hồ dừng lại một đêm, ở trong một đêm này, phía đông năng lượng cực kì táo bạo, hơn nữa ta còn biết, tại lúc nàng rời đi, tựa hồ bị thương...”
Tiểu Y Tiên tò mò nhìn về phía Thanh Lân, bây giờ nàng mới lên tiếng hỏi: “Thanh Lân muội muội, ngươi có thể xác nhận được địa phương nàng ở chỗ nào hay không?”
“Hẳn là có thể, nàng mới rời đi được vài ngày, hơi thở của nàng cực kỳ nồng… ta... Ta dựa vào tia huyết mạch trong cơ thể nọ... Hẳn là có thể tìm tới cái địa phương kia.” Lúc nói đến tia huyết mạch nọ, khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Lân rõ ràng ảm đạm đi vài phần, bất quá nàng vẫn cố gắng mỉm cười như cũ nói: “Thiếu gia muốn đi, Thanh Lân sẽ hết sức mang ngài đi mà!”
Tiêu Sơn nhẹ nhàng mỉm cười gật đầu nói: “Được rồi, đã vậy nhờ Thanh Lân vậy! Ngày mai chúng ta liền tới đó nhìn một chút, ta hy vọng sẽ tìm kiếm được thứ gì đó.”
Đầu Thanh Lân nhẹ nhàng lắc lắc, nàng mở miệng nói: “Không có gì!”
Khi ánh mắt của Tiêu Sơn nhìn qua nam nhân trung tuổi thì nam nhân trung tuổi vội vàng nói: “Đại nhân, ta sẽ nhanh chóng triệu tập người giúp đại nhân điều tra!”
Tiêu Sơn nhẹ nhàng gật đầu, hắn nhìn về phía nam nhân trung tuổi nói: “Ta cần ngươi giúp ta một vài điều!”
Nam nhân trung tuổi có chút ngạc nhiên hỏi: “Đại nhân, ngài cứ việc phân phó!”
Tiêu Sơn xoa xoa nhẹ chiếc nhẫn. Ngay sau đó bàn tay của hắn vươn ra sau đó nhẹ nhàng đặt lên chỗ này năm cái bình ngọc. Thấy được nưm cái bình ngọc thì nam nhân trung tuổi nhất thời ngạc nhiên. Tiêu Sơn mới tiếp tục nói: “Chỗ này là năm bình tứ phẩm đan dược!”
“Tứ phẩm đan dược!” Nam nhân trung tuổi kinh ngạc nhìn về phía Tiêu Sơn. Hắn kinh hãi không biết nên thế nào nữa.
Tiêu Sơn đột nhiên mở miệng hỏi: “Ngươi biết lão nhân đi hộ tống thương đoàn ngày hôm trước…”
“A” Nam nhân trung tuổi lên tiếng hỏi: “Đại nhân ngài nói đến lão Thiết!?”
Tiêu Sơn cũng lên tiếng nói: “Lão nhân ấy là lão Thiết sao!?”
Bởi vì từ này chào hỏi nhau, đám người Tiêu Sơn không nói tên mình ra nên nam nhân trung tuổi cũng không dám hỏi. Hắn nhớ đến ngay khi trở về thì lão già này có nói một số thông tin quan trọng cho mình. Nam nhân trung tuổi nên tiếng hỏi: “Đại nhân, ngài là Dược Sơn… Ngài chính là ân nhân của đội xe chúng ta!?”
Tiêu Sơn nhẹ nhàng gật đầu. Hắn chỉ về phía mấy chiếc bình nói: “Mang năm cái bình này, một cho lão Thiết. Ngày mai ngươi lấy cớ kiếm một cái cớ nào đó đem hai cái bình ngọc chứa đan dược này cho hai vị đoàn trưởng. Còn hai bình còn lại để cho các ngươi coi như là thù lao đi!” Nam nhân trung tuổi hơi ngẩn người, Tiêu Sơn nhẹ nhàng lắc đầu hắn thở ra một hơi: “Được rồi, thu năm bình này lại đi cho ta!”
“A, Vâng!” Nam nhân trung tuổi vội vã nhận lấy năm bình. Tiêu Sơn thấy vậy lắc lắc nhẹ cái đầu của mình.
Sau khi ra khỏi phòng đấu giá, nam nhân trung tuổi đối với Tiêu Sơn cực kỳ khách khí. Tiểu Y Tiên đi bên cạnh Tiêu Sơn. Lần này không ngờ Thanh Lân vì thế có chút xa cách Tiêu Sơn. Tiêu Sơn quay đầu lại nhìn về phía Tiểu Y Tiên hỏi: “Ngạc nhiên lắm sao khi biết ta là một luyện dược sư!?”
Thanh Lân nhẹ nhàng lắc lắc đầu, ánh mắt hơi ảm đạm nhìn về phía Tiêu Sơn hỏi: “Thiếu gia, ta có thể gọi ngài là thiếu gia được nữa không!?”
Tiêu Sơn quay sang nhìn về phía Tiểu Y Tiên thấy được Tiểu Y Tiên ngoảnh mặt làm ngơ. Tiêu Sơn cười khổ, ngón chỏ đưa lên gãi nhẹ sống mũi, hắn lên tiếng nói: “Được rồi, tuy ngươi đi. Thiếu gia thì thiếu gia, cái gì đại nhân hay tiên sinh, ta so với người lớn hơn cũng chỉ có ba tuổi là cùng…”
Khuôn mặt của Thanh Lân trở nên rạng rỡ, nàng mỉm cười nói: “Cảm ơn thiếu gia!”
Đám người trở về tổng bộ dung binh đoàn Mạc Thiết. Tiêu Sơn cùng với Tiểu Y Tiên trở lại phòng của mình. Trở lại phòng hai người đóng lại cánh cửa, Tiêu Sơn trực tiếp ngồi lên bắt đầu tu luyên. Bất chợt, Tiểu Y Tiên lên tiếng nói: “Phu quân, Thanh Lân, thiếu nữ này có vài phần kỳ quặc!?”
Tiêu Sơn tò mò nhìn về phía Tiểu Y Tiên hỏi: “Nàng cũng nhìn ra sao!?”
Tiểu Y Tiên gật đầu, nàng lên tiếng nói: “Thường tiểu hài tử lai giữa tộc xà nhân và loài người không thể sống quá lâu nhưng nàng lại sống đến năm mười bốn tuổi. Đây quả thực là chuyện kỳ lạ. Ngoài ra, khi thiếp nhìn vào mắt của nàng ta, linh hồn của bản thân thoáng bị ảnh hưởng một chút. Đôi một của nàng ta quả thật rất đặc biệt!?”
Tiêu Sơn mỉm cười, hắn nhếch miệng nói: “Vậy mà ta cứ tường nàng ăn nhiều dấm đến mức trong mắt nàng ngoài hũ dấm ra thì không có thứ nào khác chứ!?” Hắn nhớ được con mắt màu xanh giống như ngọc bích kia cùng với ba cái đồng nho nhỏ trong con ngươi của nàng.
Tiểu Y Tiên nghe được lời này thì có vài phần khó chịu, nàng bĩu môi khinh thường nói: “Phu quân đừng tưởng thiếp cái gì cũng không biết. Thanh Lân có đôi mắt vô cùng đặc biệt nhờ có đôi mắt này thế nên nàng mới có thể sống đến bây giờ. Loại mắt này có rất nhiều tên gọi khác nhau: Bích nhãn tam hoa đồng, không hồn xà nhãn…”
Tiêu Sơn cười khổ, hắn nhẹ nhàng gật đầu nói: “Ân, nàng ta có một con mắt quả thật bất phàm. Hơn nữa thể chất đối cũng là thượng giai. Thât sự là một viên ngọc tốt để tu ma!” Tiêu Sơn nói ra mấy lời này thì hơi trầm ngâm. Khi hắn chạm vào cơ thể của nàng đã dùng thiên hà nguyên lực và linh hồn lực quét ngang cơ thể nàng phát hiện đích thực là một viên ngọc chưa mài dũa.
Đôi mắt đẹp của Tiểu Y Tiên chớp chớp, nàng tò mò nhìn về phía Tiêu Sơn hỏi: “Phu quân, chàng định truyền thụ công pháp cho Thanh Lân sao!?”
“A” Tiêu Sơn hơi ngẩn ra. Hắn quay về phía Tiểu Y Tiên thấy ánh mắt đầy tò mò nhìn về phía mình. Khuôn mặt của Tiêu Sơn hơi trầm xuống. Hắn rơi vào suy tư sau đó mới mở miệng nói: “Không chắc, nhưng ta thực không nghĩ đến truyền cho Thanh Lân. Nàng biết công pháp của ta chỉ truyền cho người của Tiêu gia mà! Ta không muốn sau này xuất hiện thêm đại địch…”
Tiểu Y Tiên bĩu môi khinh thường nói: “Rõ ràng là phân biết!” Nói đến đây giọng của nàng chuyển thành chua le lè: “Chỉ cần nàng trở thành người của Tiêu gia là được mà! Ta xem vài năm nữa nàng tuyệt đối sẽ là một mỹ nhân bại hoại so với Nhã Phi tỷ tỷ tuyệt đối không kém. Phu quân, nếu như ngươi thu nàng bây giờ cũng được mà!”
“Hài…” Tiêu Sơn cười khổ, hắn lên tiếng nói: “Xem kìa, miệng nàng hình như lúc nào cũng thích ăn dấm a!”
“Hứ” Tiểu Y Tiên quay đầu đi chẳng thèm để ý đến hắn.
Tiêu Sơn thật sự là hết cách. Nếu như vậy chắc phải tìm biện pháp tốt một chút quản giáo tiểu tức phụ này mới được. Thực sư là nữ nhân a? Nếu như chiều chuồng các nàng nhiều quá thì các nàng rất dễ sinh hư. Chẳng lẽ cứ phải giống mấy tên vũ phu đè nàng ra phát vào mông của nàng hay sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.