Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung

Chương 154: Trận chiến nho nhỏ




Trên mảnh đất bằng phẳng, mặt trời đỏ ửng như lòng đỏ trứng gà nhô lên sau dãy núi. Nó bắt đầu mọc lên cao xua đi đám sương khói đang ngự trị trên mặt đất. Trong một căn lều nhỏ, một thiếu niên lõa thể ôm lấy một thiếu nữ cũng trong tình trạng lõa thể. Thiếu nữ chớp chớp đôi mắt, nàng nhìn về phía thiếu niên có mái tóc bạch kim đang nhắm lại. Thiếu nữ đưa bàn tay ngọc trắng nõn lên nhẹ nhàng vuốt vào má của thiếu niên.
Mi mắt của thiếu niên chớp chớp, hắn mở ra đôi mắt chăm chú nhìn về phía thiếu nữ. Thân thể của thiếu nữ uốn éo lười nhác rúc vào trong ngực của hắn. Thiếu niên thấy vậy thì khóe miệng của hắn hơi nhếch lên. Hắn nở ra một nụ cười thân thiện, bàn tay của hắn đặt lên eo của thiếu nữ khe vuốt ve. Một cảm giác ôn nhu mềm mại từ bàn tay truyền lên làm cho thiếu niên thấy được mình có hút hưởng thụ.
Thiếu nữ cũng mỉm cười rúc vào trong ngực của hắn. Thiếu niên nhẹ nhàng vỗ lên mông của nàng. Âm thanh từ cặp mông săn chắc của nàng phát ra âm thanh nho nhỏ: “ba, ba…” Thiếu niên mỉm cười nhìn về phía thiếu nữ, trong ánh mắt của hắn tràn đầy yêu thương: “Được rồi, tiểu thê tử của ta, đã đến giờ nàng dậy rồi đây!”
Đôi môi của thiếu nữ cong lên, ánh mắt của nàng oán trách nhìn về phía hắn nói: “Thiết… Phu quân, cả ngày hôm qua ngươi hành ta nhiều như vậy. Hừ… Ngươi không thấy mệt nhưng ta mệt a! Người ta chỉ muốn ngủ thêm một chút mà thôi!”
Thiếu nữ giống như một con mèo lười rúc vào trong ngực của hắn. Nàng tham làm hít mùi hương nam nhân từ người của thiếu niên. Thiếu niên thấy được thiếu nữ lười biếng như vậy, hắn cũng chỉ có thể đành chịu. Dù sao lão bà của mình nhiều lúc cũng khó mà răn dạy. Hơn nữa, tốc độ tu luyện của nàng cũng đủ nhanh rồi, chỉ cần liên tục chữa trị thương thế cho người khác tu vi sẽ tăng lên. Chỉ cần lĩnh ngộ là được rồi, không cần thiết phải tu luyên quá nhiều. Công pháp của Tiểu Y Tiên chính là hết lòng bác ái vì thiên hạ. Thế nên chữa bệnh cũng chính là tu luyện.
Thiếu niên thở dài ra một hơi. Hắn vươn vai muốn ngồi dầy ai ngờ Tiểu Y Tiên kéo hắn nắm xuống sau đó nàng rúc vào ngực của hắn. Hai má của thiếu nữ hơi đỏ lên, nàng nói: “Phu quân, ngươi đã lâu không kể truyện cho ta rồi! Ngươi có thể kể truyện cho ta được hay không!?”
“Gì đây!” Hai mắt của thiếu niên chớp chớp liên tuc. Hắn tò mò nhìn về phía Tiểu Y Tiên sau đó dùng đầu của mình chạm nhẹ vào đầu của Tiểu Y Tiên. Hắn thấy rõ ràng nhiệt độ vẫn bình thường cớ gì hôm nay nàng lại lạ như vậy. Thiếu niên lẩm bẩm: “Đâu có nóng đâu!”
Thiếu nữ dùng hai ngón chỏ đan xen vào nhau. Chúng hơi chạm nhẹ vào nhau. Thiếu nữ mỉm cười nhìn hắn nói: “Phu quân, ngươi có thể kể truyện cho ta nghe được hay không!?”
“Ách” Thiếu niên nhẹ nhàng thở ra. Hắn trầm ngâm một chút nhìn về phía thiếu nữ sau đó nói: “Hài… Được rồi!”
Thiếu nữ thấy vậy thì nàng mỉm cười, nụ cười tràn đầy hạnh phúc. Nàng có lại rúc vào người của hắn, thiếu nữ nói: “Phu quân, ngươi thật tốt!”
Tiêu Sơn hoàn toàn không thể hiểu được đến tột cùng là chuyện gì. Hắn nhẹ nhàng kéo thiếu nữ vào trong ngực sau đó đem chân của mình gác lên hông của thiếu nữ. Lần này, Tiểu Y Tiên cũng không phản đối hắn gác lên nàng. Thiếu nữ chỉ mỉm cười mà thôi. Bàn tay của hắn vỗ nhẹ lên mông của nàng. Thiếu nữ hưởng thụ cái cảm giác này.
Tiêu Sơn lại bắt đầu kể. Nếu như hắn không nhầm thì lần trước hắn vẫn kể giang dở truyện Phong Thần Diễn Nghĩa thì phải.
Tiêu Sơn cảm giác đầu mình to như cái đấu. Hắn đã có hai thê tử rồi! hắn cứ tưởng mình thực sự hiểu nữ nhân đến cuối cùng thì hắn kết luận một câu rằng hắn chả hiểu cái quái gì về nữ nhân cả. Sau khi suy nghĩ nhiều ngày thì hắn đưa ra kết luận phụ nữ là loại động vật khó hiểu nhất trên đời trừ khi nam nhân có năng lực đọc được suy nghĩ của người khác thì mới có thể hiểu được nữ nhân nếu không e rằng cả đời họ cũng không hiểu nữ nhân.
Tiểu Y Tiên rúc vào tròng lòng của thiếu niên. Nàng cảm nhận mùi hương nam tử từ người cơ thể của Tiêu Sơn tỏa ra. Tiểu Y Tiên đang cảm nhận sự ôn nhu cùng với yêu thương hắn dành cho nàng. Thật ra thì ngày hôm qua Tử Tinh Dực Sư Vương hóa hình thành đại mỹ nữ, siêu cấp ngự tỷ hoàn toàn đánh động đến nàng. Tiểu Y Tiên là nữ nhân, hiển nhiên nàng không mong muốn có thêm nữ nhân chia sẻ phu quân với nàng. Thêm một người như vậy yêu thương cũng sẽ ít hơn. Nàng hôm qua cảm giác được mùi vị nguy hiểm từ Tử Tinh Dực Sư Vương phát ra thế nên hôm nay nàng mới kiểm tra. Kiểm tra xem tình yêu của hắn có giảm hay không đối với nàng. Có lẽ nàng quá mẫn cảm rồi, hắn vật thực sự yêu thương nàng.
Tiểu Y Tiên hơi mỉm cười, sau đó nàng lẩm bẩm rất nhỏ: “Phu quân, thiếp yêu chàng…”
Tiêu Sơn nghe được Tiểu Y Tiên lẩm bẩm, hắn đang kể truyện thì dừng lại hỏi: “Tiên Nhi nàng nói gì cơ!?”
Hai má của Tiểu Y Tiên đỏ lên, nàng xấu hổ, ngôn ngữ trở nên lắp bắp: “Không! Không có gì! Phu quân ngươi tiếp tục kể đi!”
Đầu của thiếu niên lắc lắc, hắn tiếp tục vừa vuốt ve cơ thể của nàng lại vừa tiếp tục kể chuyện cho Tiểu Y Tiên. Vẻ mặt của Tiểu Y Tiên thể hiện ra hạnh phúc cùng với thoải mái. Nàng ngoan ngoãn rúc vào ngực của hắn mà nghe kể truyện.
Ở khá xa nơi đó, hai con ma thú một con hổ khá lớn, toàn thân nó được bảo phủ bởi bộ lông màu vàng kim, đôi cánh của nó sải rộng bảy tám thước, Nó nhìn về phía trước đó là một con rắn khổng lồ với với tám đôi cánh lớn.
Con hổ màu vàng đập đâp đôi cánh, ánh sáng màu vàng lóe lên, nó liếm liếm mép của mình nhìn về phía con rắn lớn lên tiếng nói: “Bát dực hắc xà hoàng, hôm nay bữa ăn của ngươi nhất định sẽ thuộc về bản vương. Ngươi chịu khó ăn thịt sống qua bữa này đi!”
Bát dực hắc xà hoàng vỗ mạnh cánh của mình. Nó khinh thường nhìn về phía Kim sỉ kim quang ưng dực hổ nói: “Kim sỉ kim quang ưng dực hổ, lúc nào ngươi cũng lắm mồm như vậy sao? Hôm nay ngươi muốn đoạt bữa ăn của bản hoàng vậy ngươi vẫn là đến đây đi! Bản hoàng sẽ đánh với ngươi. Thắng bản hoàng cũng không dễ dàng như vậy đâu!?” Con ngươi hình tam giác của Bát dực hắc xà hoàng phát ra sát khí
Kim sỉ kim quang ưng dực hổ liếm mép nói: “Đừng tưởng bàn vương sợ ngươi. Hừ, chủ nhân cho chúng ta thoải mái giao đấu chỉ cần không chết người là được. Vài hôm trước ngươi chọc mù mắt bản vương thù này không trả bản vương không phải là hổ nữa!”
Hống!
Kim sỉ kim quang ưng dực hổ toàn thân lóe ra kim quang. Trên thân thể của nó một bộ giáp hoàng kim bằng đấu khí gia cường lên đó. Toàn thân của nó lóe lên. Nó vung hai trảo trảo. Hai trảo của nó chém ra tới tấp. Từ hai trảo của nó hàng loạt vết cắt hình vòng cung lấp lóe ra ánh sáng bắn về phía Bát dực hắc xà hoàng.
Bát dực hắc xà hoàng vỗ mạnh hai cánh. Toàn thân của nó được bao phủ bởi lớp áo giáp đấu khí màu đen. Toàn thân của nó được bao bọc bởi một màu đen bóng bẩy. Tốc độ của Bát dực hắc xà hoàng tăng lên cực nhanh.
Xiu! Xiu!
Tiếng xé gió vang lên do Bát dực hắc xà hoàng di chuyển với tốc độ cao. Thấy được Bát dực hắc xà hoàng tránh thoát được đòn tấn công của mình thì Kim sỉ kim quang ưng dực hổ cảm giác toàn thân nóng lên. Nó hét ầm lên một tiếng: “Bát dực hắc xà hoàng, ngươi chỉ biết giống con chuột chui rúc như vậy hay sao!?”
Kim sỉ kim quang ưng dực hổ vừa dứt lời thì cái đuôi của Bát dực hắc xà hoàng ngay lập tức đánh mạnh lên người của Kim sỉ kim quang ưng dực hổ. Cái đuôi khổng lồ của Bát dực hắc xà hoàng khi đánh lên thân thể của Kim sỉ kim quang ưng dực hổ phát ra một tiếng nổ rung trời: “Oành!”
Kim sỉ kim quang ưng dực hổ bị đánh bay vài chục trượng nhưng nó rất nhanh ổn định lại thân mình. Sau đó nó cười một cách gian trán nhìn về phía Bát dực hắc xà hoàng: “A, a, a… Bát dực hắc xà hoàng ngươi thấy thế nào!? Mùi vị của kim châm khải giải không tệ đi!”
Lúc này, toàn thân của Kim sỉ kim quang ưng dực hổ được bao bọc bởi một lớp áo giáp bằng chông. Từng cái gai nhọn vô cùng sắc bén màu vàng chọc ra ngoài. Phía trên áo giáp vài gai có vài chỗ gai nhọn bị đánh nát. Ở chỗ đó áo giáp đấu khí rách ra, từ chỗ đó một chút máu phun ra ngoài. Bát dực hắc xà hoàng cảm giác được cái đuôi của nó tê tê. Trên cái đuôi của nó vài miếng vảy rách ra, ở trên chỗ đó xuất hiện mấy cái lỗ máu khá rộng. Máu tươi từ đó chảy ra, nhỏ giọt rơi xuống phía cánh rừng.
Kim sỉ kim quang đang hưng phấn bởi vì dù hắn bị thương nhưng so với Bát dực hắc xà hoàng nhẹ hơn nhiều. Nó đang vui mừng thì Bát dực hắc xà hoàng đột nhiên hống lên, từ cái sừng nhọn của nó một đoàn khí màu đen hình xoáy ốc hướng về phía Kim sỉ kim quang ưng dực hổ bắn đi. Kim sỉ kim quang ưng dực hổ cảm giác được sự nguy hiểm của đoàn khí này. Nó hốt hoảng đập cánh tránh thoát.
Xoẹt!
Đoán khí đánh xuyên qua dưới chân của nó. Nó xet qua chân trái của Kim sỉ kim quang ưng dực hổ. Kim sỉ kim quang ưng dực hổ cảm giác được toàn thân tê dại. Phía trên đó đã xuất hiện mảnh nám đen do độc ngấm vào máu. Kim sỉ kim quang ưng dực hổ gầm lên: “Đáng chết!” Nó nhanh chóng dùng đấu khí đi xua tan độc trên bàn chân trái phía trước của mình.
Khè!
Bát dực hắc xà hoàng hiển nhiên chớp luôn thời cơ. Nó há miệng ra, từ phía miệng của nó một đám khí đen ngòm tụ tập thành một đám nhọn hoắt bắn về phía Kim sỉ kim quang ưng dực hổ. Kim sỉ kim quang ưng dực hổ thấy thế hốt hoảng hô lên: “Kim quang thuẫn!”
Phía trước thân thể của nó hình thành một cái thuẫn màu vàng sáng chói. Đám khí nhọn màu đen này đánh lên kim thuẫn phát ra tiếng nổ vang. Oanh! Oanh! Oanh… Giống như chúng đang đánh lên một cái chuông vậy. Hơn nữa đám kim quang này không ngờ lại có khả năng phản xạ đòn tấn công. Đám mũi tên đánh lên kim quang, một phần ngay lập tức dội ngược lại mặc dù uy lực có giảm bớt nhưng toàn bộ bắn về phía Bát dực hắc xà hoàng.
Leng keng! Leng keng…
Đám mũi tên này đánh lên thân thể của Bát dực hắc xà hoàng không ngờ lại giống như đá chìm trong biển rộng chỉ tạo ra chút gợn sóng trong không khí không có hiệu quả gì. Đột nhiên Bát dực hắc xà hoàng há miệng ra, nó phun ra đoàn lửa màu đen, đoàn lửa nhanh chóng hình thành một con Bát dực hắc xà hoàng.
“Hừ!” Kim sỉ kim quang ưng dực há miệng lớn, phía trước hai chiếc răng nàng giống như được làm bằng vàng sáng chói. Nó há miệng cực lớn, toàn bộ đấu khí tụ lên đầu của mình. Một cái đầu hổ vô cùng lớn ngưng tụ trước đầu của Kim sỉ kim quang ưng dực hổ.
Bất chợt hai con ma thú rống lên một tiếng vô cùng lớn. Đòn thế của chúng hướng về phía đối phương bắn đi. Hai đòn tấn công của hai con ma thú lục giai hung hăng đụng vào nhau.
Oanh! Một tiếng nổ lớn vang lên. Cái đầu hổ cực lớn màu vàng chói lóa lao về phía con rắn lớn lửa màu đen. Cái đầu hổ hung hăng cắn phá con rắn lớn hiển nhiên con rắn lửa lớn cũng hũng hắn cắn nát cái đầu hổ. Sau vài phút hai đòn thế nhanh chóng ảm đạm xuống phía dưới.
Hai con ma thú lại áp sát với nhau tiến hành quần chiến. Dù sao lực lượng hai bên ngang nhau không ai thua ai. So sánh với hai con ma thú thì Bát dực hắc xà hoàng có độc lực mạnh mẽ nhưng Kim sỉ kim quang ưng dực hổ về thân thể của nó mạnh hơn hắc xà hoàng nhiều. Hai con ma thú bắt đầu dây dưa.
Kim si kim quang ưng dực hổ vung trảo lên một đòn đánh sắc bén vòng cung bắn về phía Bát dực hắc xà hoàng. Rơi vào trên người của nó phát ra tiếng leng keng, rạch trên thân thể rắn mộ vết thương nho nhỏ. Bát dực hắc xà hoàng quẫy đuôi đập mạnh lên cánh của Kim sỉ kim quang ưng dực hổ thấy được Kim sỉ kim quang ưng dực hổ lảo đảo thì Bát dực hắc xà hoàng phi thân há miệng đen ngòm ngoạm thẳng Kim sỉ kim quang ưng dực hổ.
Khi cái miệng của Bát dực hắc xà hoàng định ngoạm lên Kim sỉ kim quang ưng dực hổ thì toàn thân của Kim sỉ kim quang ưng dực hổ lóe sáng. Cái miệng của Bát dực hắc xà hoàng bị đánh giật lùi lại, trê miệng của nó còn xuất hiện mấy tia màu. Ngay lập tức Bát dực hắc xà hoàng vung đuôi quất ngang lên thân thể của Kim sỉ kim quang ưng dực hổ, đánh cho nó bay đi nhưng chính cái đuôi của Bát dực hắc xà hoàng lại trở nên tê dại. Lần này lỗ màu to hơn trước.
Hống!
Đồng thời hai con ma thú hống khiếu một tiếng vô cùng lớn. Kim sỉ kim quang ưng dực hổ toàn thân lóe lên kim quang. Ánh sáng tràn ngập khắp nơi. Toàn thân nó lấp lánh kim quang, đám kim quang này nhanh chóng nhập vào cơ thể của nó. Ánh sáng sau khi tắt hẳn thì nó hống khiếu lên một tiếng cực lớn: “Hống!”. Từ trong miệng của nó một cột sáng mang theo cái chữ giống như cái vết màu đen khắc trên đầu của nó. Nhưng cái chữ này là màu vàng ánh kim mà không phải là chữ màu đe. Nó hướng về phía Bát dực hắc xà hoàng bay đi.
Bát dực hắc xà hoàng há cái miệng lớn, không khí xung qunh bắt đầu bạo động. Một cơn lốc nho nhỏ trong miệng của nó hình thành. Nó khè một tiếng, từ miệng của nó bắn ra một cơn lốc nhỏ màu đen. Sau khi rời miệng của nó cơn lốc này đột nhiên bàn trướng thành khổng lồ. Cơn lốc màu đen bắn về phía Kim sỉ kim quang ưng dực hổ.
Cái chữ màu vàng chói lóa hung hăng nện lên cơn lốc. Hai thứ ma sát vào nhau phát ra tiếng: “Ca sát, ca sát…” Sau vài phút thì chúng mới cùng nhau bị đánh tán. Toàn bộ khu vực phía dưới hai con ma thú bị oanh kích thành một đám đất nát tan.
Bát dực hắc xà hoàng thở ra hồng hộc nhìn về phía Kim sỉ kim quang ưng dực hổ. Kim sỉ kim quang ưng dực hổ hiện tại cũng đang thở ra hồng hộc nhìn về phía nó. Kim sỉ kim quang ưng dực hổ thở dài một hơi: “Chúng ta trở về đi thôi. Ta muốn thắng được ngươi cũng không thể nào mà ngươi thẳng ta cũng vô cùng khó. Vẫn là trở về đi thôi!”
Bát dực hắc xà hoàng thè cái lưỡi ra, nó phì phì vài hơi sau đó xoay người rời đi. Kim sỉ kim quang ưng dực hổ theo sau lưng của nó. Mấy ngày nay nó cũng có chút tò mò khi Tiêu Sơn nói đến việc tam trảo tử sắc giao long. Tại sao tam trảo tử sắc giao long lại không hề phát hiện được có đấu hoàng đánh nhau. Mọi việc giống như tam trảo tử sắc giao long không biết đến mặc dù mấy trận đánh nhau thanh thế vô cùng lớn. Vậy mà tam trảo tử sắc giao long cũng không có xuất hiện.
Bát dực hắc xà hoàng và Kim sỉ kim quang ưng dực hổ vỗ mạnh cánh. Nó hướng về phía một cái lều bay đến. Phía dưới nó nhìn thấy đám ma thú, một con ma thú lục giai, một mỹ nhân tóc vàng, một tiểu tử tinh dực sư vương, một lam ưng. Ở dưới chân của chúng là đám ma thú đang ngắc ngoải.
Kim sỉ kim quang ưng dực hổ hạ xuống. Nữ nhân tóc vàng xinh đẹp thấy hai con ma thú thì chỉ ngước nhìn một cái. Sau đó nàng ngồi xuống nhìn về phía cái lều thở dài ra một hơi. Hai con ma thú hiện tại đáp xuống phía dưới. Nó tò mò nhìn về phía mấy con ma thú được kiếm đến. Kim sỉ kim quang ưng dực hổ tò mò hỏi: “Thế nào mà mấy con ma thú này chủ nhân vẫn chưa nấu chín chúng a!?”
Khi cái tai của Kim sỉ kim quang ưng dực hổ vểnh lên. Nó nghe được âm thanh từ trong lều truyền ra. Đó là âm thanh rên rỉ của nữ nhân cùng với âm thanh thở dốc của nam nhân. Nam nhân thi thoảng nói mấy câu như: “Tiên Nhi ngươi thật là dẫm đãng a, nhiều nước như vậy… Rạng rông chân ra một chút a…”
Tiếng nữ nhân thì nhiều loại, có rên rỉ to, có rên rỉ thấp: “Phu quân, đừng nói nữa xấu hổ lắm… Phu quân nhẹ nhàng một chút thôi, ư… Nhanh lên, mạnh nữa lên phu quân… Tiên Nhi sắp ra lần nữa rồi…”
Cụ thể không biết bao lâu, có lẽ là đến khi mặt trời lên đỉnh đầu thì tiếng rên rỉ mới cao vút sau đó tiếng rên rỉ mới nhỏ dần. Mấy con ma thú nhìn về phía đám thức ăn phía dưới thì ngẩn tò te. Chúng không biết bao giờ thức ăn mới được chủ nhân nâu cho đây.
Sau hơn nửa ngày, cánh cửa bằng vài mở ra, một thiếu niên bước ra khỏi đó. Theo sau hắn là thiếu nữ. Hai má của thiếu nữ ửng hồng, nàng xấu hổ nhìn về phía đám ma thú sau đó nói: “Phu quân! Ta muốn đi tắm a!”
“Ách!” Thiếu niên hơi ngẩn người ra. Hắn nhìn về phía đám ma thú sau đó phất phất tay nói: “Được rồi! Để ta đi tắm xong đó chúng ta sẽ làm bữa sáng. À, không là làm bữa trưa…” Nói xong hắn đuổi theo phía sau thiếu nữ đang hướng về phía bờ suối bay đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.