Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung

Chương 137: Thanh hỏa kim trảo ma ưng




Một thiếu nữ mặc y phục màu trắng lúc này ngồi trên lưng của một con sử tử khổng lồ có đôi cánh dơi. Sư tử lên tiếng nói: “Chủ mẫu…”
Hai hàng lông mày của thiếu nữ mặc y phục màu trắng khá là xinh đẹp lên tiếng hỏi: “Tử tinh dực sư vương, ngươi có chuyện gì cứ nói với ta!?”
Tử tinh dực sư vương ra vẻ mặt nịnh nọt nói: “Chủ mẫu, theo ta đoán được ở phía trước nhất định sẽ có dược liệu cao cấp hoặc bảo vật hiếm có gì đó khiến cho đám Bạch Nha Lang ở nơi này…” Tử tinh dực sư vương từ trên cao nhìn về phía đám Bạch Nha Lang đang chạy trốn, nó tiếp tục nói: “bằng vào bản lãng của ta, chúng ta không quá khó lấy được dược thảo cao cấp. Ta xin hiến nó cho chủ mẫu…”
Thiếu nữ mặc y phục màu trắng phì cười, chẳng lẽ nàng còn không rõ con tử tinh dực sư vương này đánh chủ ý gì nữa. Mấy ngày nay tử tinh dực sư vương quan sát được một điều chủ mẫu không những có y thuật cao siêu nghe nói nàng còn là một luyện dược sự nhị phẩm nữa. Với tốc độ lớn lên của nàng chỉ cần vài chục năm nữa trở thành thất phẩm luyện dược sư cũng là chuyện không thể nào. Hơn nữa chủ nhân còn là một ngũ phẩm luyện dược sư, rõ ràng chủ nhân rất sủng ái chủ mẫu. Thấy được ngoài thời gian tu luyện hai người đều gắn với nhau như hình với bóng ở đây rõ ràng chủ nhân của mình là người sợ phu nhân (sợ vợ). Thế nên cho dù có đắc tội chủ nhân chỉ cần được lòng chủ mẫu như vậy chẳng phải có gì thì mọi sự đều thông hay sao.
Tiểu Y Tiên nhẹ nhàng vỗ vỗ lên đầu của con tử tinh dực sư vương cười nói: “Tử tinh dực sư vương chúng ta tìm người đi. Chúng ta cứ tận lực tìm người nếu như không tìm được chúng ta hãy đi tìm dược liệu đi!”
Tử tinh dực sư vương ngoan ngoãn gật đầu nói: “Vâng!” Một người ba thú chia nhau tìm khắp ở mọi nơi. Nhưng có vẻ như họ tìm lại không phát hiện ra được manh mối nào. Dù tìm đã lâu nhưng vẫn không tìm được bóng dáng hai người kia. Tìm được chẳng qua là mấy cái xác của lính đánh thuê, nam có nữ cũng có bị đám Bạch Nha Lang tha đi. Tiểu Y Tiên thấy vậy chỉ cảm khái lắc đầu, hàng ngày trên đấu khí đại lục cũng không biết có bao nhiêu lính đánh thuê bị ma thú giết cũng không biết bao nhiêu ma thú bị lính đánh thuê giết. Đây chẳng qua là vật cạnh tranh sinh tồn mà thôi.
Tìm người vẫn không thấy chút dấu vết nào, Tiểu Y Tiên mới lắc đầu sau đó bay lên phía trên lưng của tử tinh dực sư vương. Ngồi trên lưng của tử tinh dực sư vương, ba người nhanh chóng bay về phía trước. Dưới ánh sáng chiều của mặt trời làn gió thổi nhẹ nhàng, Tiểu Y Tiên ngồi trên lưng của tử tinh dực sư vương ngắm nhìn bầu trời, khóe miệng của nàng hơi nhếch lên một chút vui vẻ.
“Huuuuuu…” Bất chợt một tiếng sói hú vang lên.
Nàng nhìn về phía trước thấy được đám sói đang hướng về phía nàng nhìn. Ở phía xa thấy được một đám chim đang bay ở phía trước hướng về phía tử tinh dực sư vương. Con lam ưng thấy vậy cũng run lên bần bật, nó kêu lên quang quác: “Quác…”
Tử tinh dực sư vương nhìn về phía đám chim ma thú này nó gầm gừ, bất chợt cái miệng há to hống khiếu lên một tiếng vô cùng rõ ràng: “Hống!” Thấy vậy cả đám chim ma thú bắt đầu láo loạn lên. Nhiều con thú bị hống nằm rạp trên đất run rẩy, còn đám ma thú chim thì nhiều con lảo đảo như muốn ngã.
Hống
Tử tinh dực sư vương lại hồng khiếu lên một tiếng cánh cáo. Đám chim ngay lập tức bắt đầu nhanh chóng loạn lên một bầy. Tử tinh dực sư vương hướng về phía trước, cái miệng của nó mở rộng. Bùm! Một quả cầu lửa của tử tinh dực sư vương hướng về phía trước bắn ra giống như một quả đại pháo. Thân thể của tử tinh dực sư vương hơi chậm lại. Quả pháo bắn về phía trước hướng về phía đám ma thú phi hành giữa ở đó. Ngay sau đó quả đại pháo ngay lập tức nổ tung.
Oanh! Một đám chim ma thú bị đánh cho tan tác. Nhiều con bị oanh thành thịt nát rơi xuống phía dưới đất. Đám ma thú họ chim bắt đầu náo loạn tan tác hướng về phía khác bay đi.
Tử tinh dực sư vương hừ lạnh giễu cợt nhìn đám ma thú họ chim khinh bỉ. Nó phất phơ đôi cánh hướng về phía trước bay đi. Bất chợt Lam Ưng run lên bần bật sau đó hô lên vài tiếng: “Quác, quác…”
Tiểu Y Tiên tò mò lên tiếng hỏi: “Tiểu Lam có chuyện gì xảy ra vậy!?”
Con chim ưng màu xanh kia lại tiếp tục kêu lên: “quác, quác…” Thân thể của hắn không ngừng run lên bần bật.
Tử tinh dực sư vương lên tiếng nói: “Chủ mẫu, ở phía trước chắc chắn có ma thú họ chim cao cấp hơn Lam Ưng nhiều nên nó mới sợ hãi như vậy!?” Tử tinh dực sư vương trầm ngâm nhìn về phía trước, hai con mắt to lớn của nó cau lại. Nó lẩm bẩm nói: “Chẳng lẽ là hắn!?”
Tiểu Y Tiên phất phất tay sau đó ra lệnh để cho Lam Ưng rời đi. Lam Ưng nhìn Tiểu Y Tiên chần chờ một chút sau đó nó xoay người rời đi. Tiểu Y Tiên khe khẽ thở phào một hơi. Nàng vỗ vỗ lên đầu của tử tinh dực sư vương lên tiếng nói: “Được rồi chúng ta đi tiếp!”
Tử tinh dực sư vương đập mạnh cánh bay về phía trước. Mặc dù đi về phía trước có khá nhiều ma thú chặn đường nhưng chúng nhanh chóng bị uy áp cùng với cấp bậc của tử tinh dực sư vương hù dọa không dám hành động. Bất chợt một người hai thú đi về phía trước, ở phía trước đó chính là một cái núi đá nho nhỏ. Hai con mắt to của tử tinh dực sư vương trợn tròn nói: “Khốn kiếp, sao lại là hắn!?”
Phía dưới mỏm đá, có một con chim đang đứng đó. Con chim này khi bó cánh lại chỉ to bằng một nửa tử tinh dực sư vương mà thôi. Một con chim ưng khá lớn, nó mở to đôi mắt nhìn về phía tử tinh dực sư vương đang bay đến. Nếu nhìn gần quan sát sẽ thấy trong mắt con chim ưng có một ngọn lửa màu xanh da trời đang bốc cháy nho nhỏ. Chân nó bám trên tảng đá, một cặp móng vuốt giống như kim loại sắc bén phát ra ánh sáng màu vàng chói lóa giống như vàng.
Phần thân thể lại toàn thân màu đen, trên hai cánh lại có vài bộ phận cánh chim vô cùng sặc sỡ nhiều mầu. Tiểu Y Tiên tò mò nhìn về phía con chim ưng lớn này. Tiểu Y Tiên lên tiếng hỏi: “Tử tinh dực sư vương, ngươi quen biết con chim ưng này!”
Tử tinh dực sư vương lên tiếng nói: “Chủ mẫu, nó là thanh hỏa kim trảo ma ưng nắm giữ khu vực phía nam. Tại sao nó lúc này lại ở đây!?” Con mắt của tử tinh dực sư vương tò mò nhìn về phía trước. Con thanh hỏa kim trảo ma ưng giống như dấu dấu diếm diếm cái gì đó thì phải. Tử tinh dực sư vương lúc này vô cùng tức giận, lãnh địa của nó bị xâm phạm một cách trắng trợn, hơn nữa đối phương còn mang quân đến lãnh thổ của nó. Tử tinh dực sư vương vô cùng tức giận mắng: “Tên khốn dám đánh chủ ý nên lãnh địa của bản vương…”
Tử tinh dực sư vương lúc này tức giận hét rầm trời: “Thanh hỏa kim trảo ma ưng, vì sao ngươi lại ở đây. Vì sao ngươi lại mang đám ma thú của ngươi đến lãnh địa của bản vương, Chẳng lẽ ngươi muốn gây chiến với bản vương!? Ngươi đã quên ước định của ma thú chúng ta hay sao!?”
Thanh hỏa kim trảo ma ưng vỗ vỗ đôi cánh, nó ngước nhìn về phía tử tinh dực sư vương lên tiếng nói: “Tử tinh dực sư vương, ngươi đáng lý phải ở khu vực bên trong cơ gì ngươi lại ở phạm vi ngoại ma thú sơn lâm thế này!?”
Tử tinh dực sư vương gầm lên tiếng lớn: ”Thanh hỏa ma trảo kim ưng đừng có đánh chủ ý muốn đánh lừa bản vương. Ngươi tại sao lại vô ý xâm phạm lãnh địa của bản vương!“
Thanh hỏa kim trảo ma ưng ngước đầu lên, nó mở miệng tiếng người nói: “Không có gì, chẳng qua bản vương cảm giác nơi này khí hậu tốt vô cùng muốn ở đây nghĩ dưỡng vài ngày mà thôi!”
“Nghỉ dưỡng vài ngày!?” Tử tinh dực sư vương trí tuệ vô cùng cao so sánh với con người không kém chút nào. Nó chỉ bị ý nghĩ này lừa gạt hay sao, tử tinh dực sư vương hét lên một tiếng nói: “Nghĩ dưỡng, ngươi đang đùa bỡn bản vương hay sao? Nếu như bản vương đoán không nhầm thì người chẳng qua lấy đó là một cái cớ mà thôi. Nếu như bản vương không nhầm ắt hẳn nơi này là một cây dược liệu chân quý.”
Nghe thấy vậy con mắt của thanh hỏa kim trảo ma ứng lóe lên nói: “Tử tinh dực sư vương, bản vương nể ngươi cùng đứng ngang hàng với ta nên mới cho ngươi mặt mũi đừng nghĩ rằng một kẻ bại trận dưới tay của bản vương có thể nói chuyện với bản vương như vây. Hôm nay nếu như ngươi muốn chết đừng trách bản vương rat ay độc ác…”
Tử tinh dực sư vương rống lên một tiếng nói: “Thanh hỏa kim trảo ma ưng chẳng lẽ ngươi muốn phá hiệp định của chúng ta hay sao!?”
Thanh hỏa kim trảo ma ưng, cái mỏ mở lớn, nó vỗ vỗ cánh lên tiếng nói: “Tử tinh dực sư vương, bản vương phá hiệp định thì đã làm sao!? Ngươi nếu dài dòng bản vương nhất định sẽ giết chết ngươi tại đây. Đừng từng bản vương nói đùa…”
Tử tinh dực sư vương hừ lạnh lên tiếng nói: “Nếu như ngươi muốn giết chết bản vương nhất định ngươi cũng bị trọng thương đến lúc đó kim sỉ quang ưng dực hổ, tam trảo tử sắc giao long, bát dực hắc xà hoàng liệu sẽ để yên cho người sao. Đến lúc đó ngươi nhất định sẽ chết!”
Thanh hỏa kim trảo ma ưng lên tiếng nói: “Đến lúc đó không cần ngươi phải quan tâm! Còn không cút đi…”
Tử tinh dực sư vương hừ lạnh một tiếng quay đầu đi. Thanh hỏa kim trảo ma ưng tò mò nhìn về phía tử tinh dực sư vương thấy trên đó ngồi lên một thiếu nữ áo trắng. Nó nhíu lại đôi mắt ưng, nó có chút tò mò về phía thiếu nữ này. Bất chợt thanh hỏa kim trảo ma ưng lên tiếng nói: “Đứng lại…”
Tử tinh dực sư vương thấy như vậy quay đầu lại hướng về phía thanh hỏa kim trảo ma ưng lên tiếng nói: “Thanh hỏa kim trảo ma ưng ngươi muốn gì!? Đừng có lấn hiếp người quá đáng!”
Thanh hỏa kim trảo ma ưng cười lạnh chỉ lên tiếng đáp: “Ta chỉ muốn mời nữ nhân loài người trên lưng của ngươi ở lại đây một chút mà thôi!”
Tử tinh dực sư vương nghe thấy vậy giận dữ nói: “Cái gì!?”
Tiểu Y Tiên lúc này giật mình, nàng suy ngẫm một chút không hiểu tại sao con thanh hỏa kim trảo ma ưng lúc này lại muốn giữ mình ở lại. Mặc dù Tiểu Y Tiên không sợ dù sao nàng vẫn còn năng lực kia nếu như có thể sử dụng nó như vậy thanh hỏa kim trảo ma ưng sẽ chết chắc nhưng đến lúc đó tu vi của nàng sẽ thụt xuống nhất giai. Tiểu Y Tiên nảy ra một ý tưởng có chút điên rồ.
Tử tinh dực sư vương lên tiếng nói: “Thanh hỏa kim trảo ma ưng ta muốn nói cho ngươi biết được một điều rằng đừng tưởng bàn vương cho ngươi mặt mũi có nghĩa là bản vương sợ ngươi. Dám đối với chủ mẫu của ta đánh chủ ý, ngươi đây là muốn chết mà!”
Thanh hỏa kim trảo ma ưng cười lạnh, nó vỗ vỗ cánh nói: “Tử tinh dực sư vương nếu…” nó vừa ngắt lời thì thấy được một người từ trên lưng của tử tinh dực sư vương lăng không phi hành. Nó trợn tròn mắt ra nhìn về phía cảnh này. Toàn thân thể của nó run lên. Nó kinh hô lên tiếng nói: “Lăng không phi hành, cường giả đấu tông!”
Tiểu Y Tiên với con mắt lạnh lùng nhìn về phía thanh hỏa kim trảo ma ưng lên tiếng nói: “Thanh hỏa kim trảo ma ưng, ngươi muốn đánh chủ ý với bản tông hay sao!? Còn muốn bản tông ở lại nơi này làm khách của ngươi!?”
Toàn thân của thanh hỏa kim trảo ma ưng run lên bần bật, hắn lên tiếng nói: “Tiểu ưng nào dám, tiền bối ngài thật biết nói đùa. Chẳng qua vừa rồi ta chỉ đùa với tử tinh dực sư vương một chút mà thôi. Ngươi nói đúng không tử tinh dực sư vương!?” Ánh mắt của thanh hỏa kim trảo ma ứng hướng về phía tử tinh dực sư cầu khẩn.
Tử tinh dực sư vương thấy vậy cười lạnh trong lòng. Lần đầu nó cũng bị Tiêu Sơn lừa một lần như vậy. Tử tinh dực sư vương lúc này làm như không thấy quay đầu đi. Thấy vậy toàn thân của thanh hỏa kim trảo ma ưng run lên bần bật.
Tiểu Y Tiên hừ lạnh một tiếng, nàng lên tiếng nói: “Bản tông vốn với sự bất kính của ngươi, ta sẽ một chưởng đánh chết ngươi hơn nữa ngươi vốn làm nhục tử tinh dực sư vương chẳng khác nào tát vào mặt của bản tông một cái tát. Điều này đáng để bản tông giết chết ngươi trăm vạn lần rồi!”
Thanh hỏa kim trảo ma ưng run lên bần bật lên tiếng nói: “Tiền bối, xin tiền bối giơ cao đánh khẽ. Tại khu vực phía nam ta tích góp vô cùng nhiều đại lượng tài nguyên thiên tài địa bảo nay ta sẽ hiến cho tiền bối hy vọng tiền bối tha thứ cho sự vô lễ của tiểu bối như ta…”
Tiểu Y Tiên phất phất tay nói: “Thôi đi, lần này bản tông sẽ tha chết cho ngươi một lần! Bất quá…” Tiểu Y Tiên cười lạnh bắt trước Tiêu Sơn hỏi: “Nhưng ngươi biết bản tông tại sao lại tha chết cho sự vô lễ của ngươi hay không!?”
Con chim ưng khổng lồ một mực lắc lắc đầu. Tiểu Y Tiên tiếp tục nói: “Lần này tử tinh dực sư vương đã bị ngươi lấy đi danh dự. Ta biết hiện giờ tử tinh dực sư vương không đánh được ngươi bất quá bản tông sẽ đảm bảo trong vòng hai năm nó sẽ có thực lực đả bại ngươi. Dùng thực lực của bản tông hiển nhiên bóp chết ngươi như bóp chết một con kiến nhưng bản tông sẽ không làm chuyện mất mặt mũi như vậy. Thế nên bản tông sẽ lưu lại ngươi để cho tử tinh dực sư vương đến chính tay nó báo thù giết chết ngươi…”
Nghe được những lời này của Tiểu Y Tiên, thanh hỏa kim trảo ma ưng run lên. Nó ngước nhìn về phía cường giả đấu tông loài người kia cũng không có phản kháng chút nào. Tiểu Y Tiên phất phất tay sau đó xoay người về phía tử tinh dực sư vương. Nàng nhẹ nhàng bay về phía tử tinh dực sư vương ngồi lên người của nó, Tiểu Y Tiên phất tay nói: “Đi!”
Tử tinh dực sư vương nhìn về phía thanh hỏa kim trảo ma ưng cười khinh bỉ sau đó nó hất cằm xoay người rời đi.
Thanh hỏa kim trảo ma ưng đờ đẫn đứng ở phía đó nhìn về phía hai người rời đi, toàn thân của nó run lên bần bật. Thấy hai người đã đi xa nó ngước nhìn về phía dưới cánh của mình. Phía dưới là một cây dược thảo, cây dược thảo này có hình dáng có chút kỳ quặc. Một cây dược thảo hơi ngóc đầu lên, nó có chút hao hao giống hình người, hai phía cành chìa ra ngoài giống như cánh tay, ở giữa thân là một cái chỏm đầu nở ra một bông hoa. Thanh hỏa kim trảo ma ưng lên tiếng nói: “Hóa hình thảo sắp thành thục đến lúc đó ta ăn vào hóa hình thảo sau đó trốn vào quốc độ của nhân loài như vậy cường giả đấu tông kia cũng khó mà tìm ra ta. Đến lúc đó ta thành được đấu tông quay lại trả thù cũng không muộn…”
Tiểu Y Tiên lúc này cùng với tử tinh dực sư vương cùng với tiểu tử tinh dực sư vương rời đi. Nàng cả người mồ hôi nhễ nhại. Tiểu Y Tiên đưa tay lên lau mồ hôi trên trán của mình sau đó thở ra một hơi nhìn về phía chân trời nói: “Thật là hú hồn mà!”
Tử tinh dực sư vương thấy vậy cười nói: “Chủ mẫu, ngươi thật là anh minh. Ngay cả thanh hỏa kim trảo ma ưng cũng bị người lừa a. Nếu như nó biết chủ mẫu thực lực chẳng qua chỉ đến đấu sư không biết nó sẽ có cảm giác gì đây!?” Tử tinh dực sư vương đột nhiên phá lên cười lớn.
Tiểu Y Tiên lắc lắc, nhãn đồng cau lại sau đó lên tiếng nói: “Thanh hỏa kim trảo ma ưng xuất hiện ở chỗ đó chắc chắn có điều bí ẩn. Như vậy chúng ta hãy trở lại gặp trượng phu của ta kể lại chi tiết tỉ mỷ cho hắn để cho hắn làm ra quyết định!”
Tử tinh dực sư vương cười lạnh lên tiếng nói: “Chủ mẫu người thật sự vô cùng anh minh a! Chỉ cần trở về cặp chủ nhân, chủ nhân nhất định sẽ có cách trị tên kia!” Cứ nghĩ đến thanh hỏa kim trảo ma ưng nhiều lần giao thủ với nó, nó đều thất bại mà bỏ về thực sự làm cho tử tinh dực sư vương với một bụng chứa đầy hỏa. Bây giờ chỉ cần nghĩ đến cảnh con xú ưng đó bị khuất phục trước chân của chủ nhân là tử tinh dực sư vương đều cười đến híp cả mắt lại.
Hai người hướng về phía trước bay vọt tới, mặt trời lúc này đã xuống dưới núi…
Trong một dải đất nhỏ, một thiếu niên đứng trước một đám thủy tinh. Hắn đi qua đi lại ngước nhìn về phía cái hố đã được đào ở gần đó. Đôi mắt của thiếu niên đảo một vòng. Hắn nhìn về phía trước, khóe miệng hơi nhếch lên. Hắn dùng bàn tay túm lấy cằm của mình, tay kia khoanh trước ngực. Hắn đi lùi lại vài bước sau đó hai tay kết ấn đánh ra thủ pháp kỳ lạ nói: “Khởi!”
Bất chợt xung quanh chiếc hỗ xuất hiện một ngũ giác hình ngôi sao, trong đó màu nâu lại phát ra ánh sáng vô cùng chói mắt giống như hắn đã làm một lần dưới gốc cây khổng lồ. Thấy vòng tròn ngũ sắc bắt đầu phát ra ánh sáng như vậy thiếu niên nhẹ nhàng mỉm cười gật đầu nói: “Cuối cùng cũng thành công!”
Thiếu niên xoay người đi, hắn phất phất khiến tà áo tung bay, đám bụi trên người của hắn nhanh chóng thoát khỏi y phục của hắn. Thiếu niên bước ra khỏi cửa động. Phía dưới lúc này có hai con ma thú nhị giai cấp năm đang trông trừng nhưng chúng nhìn thấy thiếu niên đều quẫy đuôi mừng rỡ. Thiếu niên lắc đầu ném cho hai con ma thú hai viên đan dược. Thấy được đan dược, hai con ma thú há miệng chộp lấy viên đan dược sau đó nuốt một miếng.
Có vài con ma thú cắp lấy mấy con ma thú cấp thấp đưa về phía thiếu niên, thiếu niên đưa tay ra vỗ vỗ đầu của nó nói: “Tốt lắm!” Sau đó hắn trả công cho mấy con ma thú này vài cành dược liệu. Mấy con ma thú ngay lập tức cắp lấy dược liệu của mình nuốt ngay vào bụng tránh cho đám ma thú khác tranh dành với nó.
Hắn nhanh chóng thu đám thi thể ma thú cấp thấp này vào trong nhẫn trữ vật giới chỉ. Thiếu niên đưa tay xuất hiện trước mặt của hắn là một bản kim loại lơ lưng trong không trung, Thiếu niên nhảy bật lên, chân đạp vào bản kim loại đang lơ lửng. Hắn pha không bay về phía trước…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.