Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung

Chương 123: Lấy được tử linh tinh




Một thiếu nữ mặc một y phục màu trắng, nàng lúc này lăng không bay đến, phía đằng sau của thiếu nữ dải lụa hồng cùng với trắng bay phất phơ trong gió tạo ra một vẻ đẹp vô cùng thánh thiện. Thiếu nữ từ trên không nhanh chóng đáp xuống phía dưới. Thiếu niên thở ra một hơi sau đó khoanh tay lại mỉm cười nhìn về phía Tiểu Y Tiên nói: “Tiên Nhi lần này phải nhờ nàng chữa thương cho họ rồi!”
Thiếu nữ bạch y khe khẽ gật đầu nhè nhẹ nói: “Ân!” Tiểu Y Tiên từng bước đi bộ về phía Vân Vận.
Vân Vận mỉm cười nhẹ nhàng với Tiểu Y Tiên nói: “Tiên Nhi muội muội, làm phiền muội rồi!” Vân Vận lúc này không biết từ bao giờ đã phủ lên một bộ áo bồng màu trắng che kín toàn thân. Thấy được ánh mắt săm soi của thiếu niên nhìn về phía mình thì Vân Vận đỏ mặt nói: “Tốt nhất quản ánh mắt của ngươi một chút, nếu không ta không ngại giúp ngươi đem nó móc xuống đâu…”
Thiếu niên cười xoay đầu đi, hắn một tay ôm ngực một tay đưa ngón chỏ lên vân vê sống mũi của mình. Vân Vận thấy hành động này của hắn thì hừ nhẹ một tiếng. Tiểu Y Tiên liếc mắt với thiếu niên một cái sau đó cũng không có tiếp tục làm ra phản ứng gì. Tiểu Y Tiên chỉ lẳng lặng tiến về phía Vân Vận sát gần nàng sau đó đặt bàn tay lên chỗ bị thương của Vân Vận.
Tiêu Sơn nhìn về phía tử tinh dực sư vương thấy được toàn thân nó bị trấn thương khá nặng nề, linh hồn suy yếu khiến cho tình trạng của nó trông thực sự thảm thương. Nó đứng ở trước Tiêu Sơn, đầu hơi gục xuống phía dưới, hai cánh rũ xuống, trên đó bị rách nát. Thân thể của nó từng vết thương đang rỉ ra máu.
Bất chợt nó trợn to mắt nhìn về phía Vân Vận. Vân Vận lúc này toàn thân bị thương, tất cả những vết thương rách nát có thể thấy được bằng tốc độ mắt thường đang liền lại. Vân Vận lúc này hoàn toàn kinh ngạc không quan tấm tới thương thế của mình mà nhìn về phía Tử tinh dực sư vương. Thiếu niên đang bước về phía nó hắn nhẹ nhàng đưa tay lên sờ tử tinh dực sư vương. Tử tinh dực sư vương lại ngoan ngoãn như một con mèo con tùy ý để cho thiếu niên động trạm.
Tử tinh dực sư vương lúc này cũng kinh hãi giật mình nhìn về phía Vân Vận và Tiểu Y Tiên. Hắn hoàn toàn bị kinh hãi bởi y thuật thần kỳ của Tiểu Y Tiên. Đó chính là y thuật xuất thần mà từ trước đến nay nó chưa bao giờ biết. Nó nghe loáng thoáng có một số đan dược trong truyền thuyết có thể khôi phục thương thế với tốc độ nhanh chóng nhưng thực tế tận mắt thấy như thế này thì quả thực nó chưa thấy bao giờ. Nhưng rõ ràng người này đâu có dùng đan dược đâu. Nó càng nhìn càng kinh hãi…
Từng vết thương trên cơ thể của nữ tử kia bằng mắt thường nhanh chóng liền lại. Tốc độ vô cùng bá đạo. Vết thương giống như những con run màu đỏ đang lúc nhục ngọ quậy sau đó chúng nối váo với nhau, vết thương nhanh chóng tự khép lại với nhau. Chỉ có khác là trên miệng vết thương có thể thấy được làn da trắng hồng hơn so với vùng xung quanh. Thiếu nữ mặc bạch y mỉm cười nói: “Vân Vận tỷ tỷ, ta đã chưa cho tỷ xong hết rồi!”
Vân Vận mỉm cười nói: “Cảm ơn muội Tiên Nhi!”
Tiểu Y Tiên nhanh chóng bay về phía con tử tinh dực sư vương. Thiếu niên lúc này đang sờ chân của tử tinh dực sư vương thì quay đầu nhìn về phía Tiểu Y Tiên nói: “Tiên Nhi lần này phải ngờ đến nàng rồi!?” Tiêu Sơn nhún nhún vai. Thiếu nữ đi đến về phía Tiêu Sơn sau đó gật đầu. Hắn nhẹ nhàng kéo lấy tay của Tiểu Y Tiên sau đó hôn nhẹ lên má của nàng.
Thiếu nữ hai má ửng đỏ lườm hắn một cái. Thiếu niên thấy vậy phá lên cười. Tử tinh dực sư vương với giọng ân cần thắm thiết vang lên: “Cảm ơn chủ mẫu đã giúp sư vương ta chữa trị!”
Nghe thấy vậy hai má của Tiểu Y Tiên ửng đỏ, nàng thực sự trong lòng có chút cao hứng. Đây dù sao vẫn là lần đầu có người gọi nàng với cái tên như vậy. Tiểu Y Tiên nở nụ cười hòa ái với tử tinh dực sư vương, nàng nói: “Không cần phải như vậy, ngươi sau này sẽ là sủng vật của phu quân ta, ta chữa trị cho ngươi là điều lên làm!” Ngay sau khi nói xong, thiếu nữ đưa bàn tay ra đặt lên thân thể của tử tinh dực sư vương. Bàn tay của nàng đặt lên những chỗ vết thương của tử tinh dực sư vương.
Ngay lập tức vết thương của tử tinh dực sư vương liền nhanh đến mức bằng mắt thường có thể trông thấy. Tử tinh dực sư vương mở to con mắt nhìn về phía Tiểu Y Tiên. Y thuật này quá thần kỳ đi… Thực sự là không dùng lời để tả được. Các vết thương của nó nhanh chóng liền lại. Xương cốt của nó vài chỗ bị gấy cũng nhanh chóng liền lại. Tốc độ nhanh vô cùng, đặc biệt tử tinh dực sư vương còn cảm giác cả người vô cùng thoải mái, thân thể của nó giống như có một dòng nước ấm chảy qua đem các tạp chất toàn bộ đẩy ra ngoài.
Tiểu Y Tiên lúc này phất phơ vải lụa trắng khiến cho nàng bay đến những chỗ có vết thương của tử tinh dực sư vương. Lúc này nàng trực tiếp trèo lên đầu của tử tinh dực sư vương, bàn tay trạm vào cái sừng nhọn đã bị gãy. Cái sừng lúc này từ từ nhanh chóng mọc lại, ngay sau đó một cái giác nhọn giống như một viên pha lê tím hoán toàn xuất hiện trước mặt mọi người.
Tiểu Y Tiên lúc này vỗ vỗ tay sau đó nhảy xuống phía dưới cười nói: “Xong rồi!” Hai bàn tay của nàng chống eo nhìn về phía cái giác của tử tinh dực sư vương.
Tiêu Sơn thấy vậy cười cười sau đó kéo Tiểu Y Tiên vào người mình khen ngợi nói: “Lão bà, vẫn là nàng giỏi nhất a!” Hắn nói xong muốn thơm lên má của Tiểu Y Tiên một nụ hôn.
Ngay lập tức Tiểu Y Tiên dùng hai tay đẩy mặt hắn ra nói: “Ngươi tránh xa ra một chút đi. Ngày nào ngươi cũng hôn như vậy không thấy phiền sao? Ngươi không phiền ta cũng sắp phiền đến chết rồi!”
“Ách” Tiêu Sơn ngẩn người ra. Hắn hoàn toàn không biết nói gì trước tình cảnh này.
Tử tinh dực sư vương mừng rỡ, nó cảm giác được cái sừng nhọn phe lê màu tím của nó lúc này đã hoàn toàn trở lại. Không những trở lại sau khi mọc lại nó có cảm giác cái sừng mạnh mẽ hơn một chút. Tử tinh dực sư vương thấy vậy đối với Tiểu Y Tiên cuống quýt cảm ơn: “Cảm ơn, chủ mẫu, cảm ơn chủ mẫu…”
Lúc này Tiểu Y Tiên quay đầu về phía Vân Vận, Tiêu Sơn cũng là như thế. Vân Vận đỏ mặt sau đó nói: “Ta đi thay y phục sau đó ta trở lại chúng ta cùng tiến vào trong động lấy tử linh tinh!” Vân Vận khi quay đi cũng không quên nói với Tiêu Sơn nói: “Ngươi tốt nhất không muốn nhìn trộm nếu không ta không ngại móc cái cặp mắt khốn kiếp kia của ngươi ra đâu! Tốt nhất quán nó tốt một chút…” Nói xong Vân Vận xoay người rơi đi kiếm một nơi vắng vẻ nhanh chóng thay y phục.
Tiểu Y Tiên nhìn về phía Tiêu Sơn cảnh cáo nói: “Phu quân tốt nhất người không nên dùng năng lực nhìn trộm phụ nữ người ta như vậy thực sự không được tốt lắm đâu!?”
Tiêu Sơn nghe thấy thế khoanh tay lại nhìn về phía Tiểu Y Tiên, hắn nhếch miệng lên tò mò hỏi: “Tiên Nhi, ta giống như mấy hàng dâm tặc chuyên đi nhìn trộm phụ nữ thay quần áo lắm sao!?” Tiểu Y Tiên ngay lập tức gật đầu. Tiêu Sơn khó chịu lớn tiếng hỏi: “Ta giống đặng đồ tử lắm sao!?”
Tiểu Y Tiên gật đầu đáp lại: “Không phải rất giống mà chính là dâm tặc và đặng đồ tử!?”
“Ách” Tiêu Sơn ngẩn người, hắn đưa ngón tay chỏ lên gãi gãi cái trán đồng thời mắt liếc lên trời sau đó hừ nhẹ, giọng khó chịu nhìn về phía Tiểu Y Tiên nói: “Tiên Nhi nàng có biết thế nào là thê chi đạo hay không!?” (đạo làm vợ)
Tiểu Y Tiên một mức lắc đầu nói: “Phu quân chẳng lẽ ngưởi rất rõ!?”
Tiểu Sơn gật đầu sau đó cười nói: “Tất nhiên ta biết rồi! Cái vấn đề này ta hoàn toàn vô cùng nắm rõ. Nếu như nàng chưa biết thì lên học một chút…” Tiêu Sơn ra vẻ đạo mạo là người có tri thức cao cấp, hắn lên tiếng nói: “Thê chi đạo đó chính là nếu như phu quân của mình là một người xấu, thực sự là một người xấu thì cũng không thể trước mắt bất cứ ai lộ ra. Nhất định phải tận lực dấu diếm đi tất cả điểm xấu của phu quân nàng, thư hai là phải tìm ra điểm tốt của phu quân nàng sau đó đem chúng tang bốc lên rồi không ngừng truyền bá ra ngoài là phu quân của nàng tốt như thế nào, mạnh mẽ như thế nào, hùng dũng như thế nào…” Tiêu Sơn nhìn về phía Tiểu Y Tiên cười nói: “Nàng hiểu rồi chứ!?”
Tiểu Y Tiên mỉm cười, trong nụ cười của nàng xuất hiện một chút gian manh, thiếu nữ nói: “Phu quân, lời này của ngươi ta hiểu nhưng chỉ là…”
Tiêu Sơn lên tiếng hỏi: “Chỉ là sao!?”
Tiểu Y Tiên híp mắt lại nhìn từ trên xuống dưới Tiêu Sơn lại nhìn từ trên xuống dưới hắn sau đó nàng nói: “Nhưng chỉ là ta không tìm được một điểm tốt nào trên người phu quân cả. Như vậy ta biết nói gì tốt về ngươi đây!”
Thiếu niên khoanh tay lại hắn lắc đầu hoàn toàn chịu thua. Hai người vừa nói chuyện xong thì cũng lúc đó Vân Vận lúc này mặc một bộ y phục màu trắng từ trên trời hạ xuống. Nàng lúc này mặc một thân toàn bộ màu trắng, đầu kết lại kiểu búi phượng vô cùng xinh đẹp. Thiếu niên khoanh tay lại hỏi: “Đại tỷ đã xong rồi sao!?”
Vân Vận nhẹ nhàng gật đầu sau đó lên tiếng nói: “Ân, hiện giờ chúng ta có thể nên đường. Ta cũng muốn sớm lấy được tử linh tinh!” Nữ tử quay về phía tử tinh dực sư vương thấy được đầu nó cúi xuống. Mặt của nó thể hiện ra biểu tình không đành lòng, nó hoàn toàn khuất phục trước loại khế ước mà Tiêu Sơn đã ghim vào đầu của hắn. Tiêu Sơn lắc lắc đầu hướng về phía tử tinh dực sư vương ra hiệu. Tử tinh dực sư vương nhanh chóng hướng về phía trước dẫn đường cho đám người.
Theo tử tinh dực sư vương dẫn theo mọi người tiến vào trong động. Mọi người tiến vào bên trong, trong động khẩu tràn ngập ánh sáng không giống như tưởng tượng của Tiêu là một mảnh hôn ám, ở chung quanh vách núi thỉnh thoáng thấy có một ít tinh khối màu tím, tinh khối này là do sơn động tự nhiên sinh ra, tại thế giới loài người được gọi là tử tinh khối, là một trong những vật phẩm trang sức có giá trị xa xỉ. Thiếu niên nhẹ nhàng chạm vào có cảm giác được hơi ấm nhẹ nhàng truyền vào trong tay của hắn.
Tiểu Y Tiên vốn là nữ giới thế nên cũng vô cùng yêu thích cái đẹp, con mắt của nàng ánh lên tinh quang, thiếu nữ lên tiếng nói: “Thật là đẹp a!?”
Thiếu niên nhìn về phía mấy khối tử tinh này thì con mắt của hắn cũng sáng lên, đây chính là những tài liệu quan trọng cho luyện khí. Nếu như có mấy thứ này tuyệt đối chính là bảo vật để mà luyện chế các loại pháp bảo cao cấp. Vân Vận nhìn về phía Tiêu Sơn sau đó lên tiếng hỏi: “Tại sao ngươi lại kích động như vậy, chúng chẳng qua chỉ là một tử tinh khối thôi mà…”
Tiêu Sơn phì cười nhìn về phía Vân Vận nói: “Đại tỷ có nói ra thì người cũng không biết được đâu!?”
“Hừ” Vân Vận nhẹ nhàng hừ nhẹ coi thường nói: “Ngươi không nói ra thì làm sao mà biết được!?” Thiếu niên không thèm để ý đến nàng, hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ tay của mình sau đó nhìn về phía trước sau đó thẳng bước tiến về phía trước. Khóe miệng của thiếu niên hơi nhếch lên.
Tử tinh dực sư vương quẫy quẫy cái đuôi đi ở phía trước, nó lên tiếng nói: “Chủ nhân đi theo ta!” Tử tinh dực sư vương trực tiếp đi dẫn đường. Tiến sâu vào bên trong sơn động,nhìn mấy khối tử tinh xinh đẹp tự nhiên hình thành trong động phủ, Tiêu Sơn tặc lưỡi, tên sư tử thành tinh kia, vậy mà cũng biết hưởng thụ cuộc sống a.
Ba người một thú đi về phía bên trong, bên trong sơn động, không tồn tại ma thú nào khác, dọc theo đường đi, ngoại trừ âm thanh nhỏ bé của tiếng bước chân của ba người một thú, không còn tiếng vang nào khác.
Xuyên qua một thông đạo dài trong sơn động, sau nửa ngày, bỗng hai đầu thông đạo lại xuất hiện trước mặt. Tử tinh dực sư vương trực tiếp tiến vào phía thông đạo bên trái. thông đạo này có chút khúc chiết, hơn nữa sau khi bước vào nhiệt độ xung quanh ngày càng trở nên nóng.
Tiêu Sơn có chút khó chịu lên tiếng nói: “Sắp tới chưa hả đại miêu!?”
Tử tinh dực sư vương cảm giác được cái tên đại miêu này thực sự không thích hợp với nó chút nào nhưng nó không có phản bác lên tiếng nói: “Chủ nhân sắp đến rồi đường ở phía trước!”
Bước vào sâu bên trong động, Tiêu Sơn ánh mắt chăm chú nhìn chung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng lại tại vị trí trung ương bên trong sơn động.Nơi đó có một tử tinh thạch đài rất cao bộ dáng giống như một cái bàn.Trên tử tinh thạch đài, một rất cao bộ dáng giống như một cái bàn. Trên tử tinh thạch đài, một viên cầu tử sắc ước chừng to bằng đầu Tiêu Sơn, chính là đang an tĩnh dặt trên đó.
Ánh mắt gắt gao nhìn khối viên cầu tử sắc, Tiêu Sơn phát hiện nhiệt lượng bên trong sơn động vậy mà lại toàn bộ do thứ này phóng xuất ra. Tiêu Sơn chỉ về phía trên đài hỏi: “Thứ đó là tử linh tinh sao!?”
Vân Vân cầm trong tay dụng cụ sau đó lên tiếng nói: “Không phải, tử linh tinh không có hình dạng như thế hơn nữa dụng cụ của ta cũng không có phản ứng!?”
Tử tinh dực sư vương lắc lắc đầu lên tiếng nói: “Chủ nhân đó không phải là tử linh tinh mà là ban tử sinh nguyên!?”
Tiểu Y Tiên nhìn về phía nay sau đó hỏi: “Bạn tử tinh nguyên!? Nó là vật gì vậy!?”
Mặc dù không muốn nhưng bất đắc dĩ tử tinh dực sư vương phải trả lời, dù biết sau khi trả lời rất có thể bạn tử sinh nguyên nó sẽ bị người cướp đi. Tử tinh dực sư vương âm thanh bất đắc dĩ lên tiếng giải thích: “Trong tộc tử tinh dực sư vương chúng ta đều có tỉ lệ nhất định khả năng sinh ra bạn tử sinh nguyên sau khi sinh ra một tử tinh dực sư vương mới. Tử tinh dực sư vương sau khi ra đời nó đạt đến tam giai ma thú. Khi chúng lớn đến tứ giai ma thú ăn bạn tử sinh nguyên vào sẽ trực tiếp đột phá lên ngũ giai ma thú, hơn nữa tử hỏa trong cơ thể cũng không khác so với bạn sinh tử tinh nguyên thôn phệ khiến tử tinh dực sư con càng cường hoành !”
Thiếu niên gật đầu, hắn đưa bàn tay chạm nhẹ vào thứ này ai ngờ bàn tay bị hơi nóng tỏa đến nóng bỏng làm hắn giật khỏi tay một cái. Thiếu niên hơi nhíu mày sau đó hắn quan sát mấy thứ này sau đó khuôn mặt vô cùng mững rỡ. Tiểu Y Tiên thấy được bộ mặt của Tiêu Sơn như vậy có chút tò mò hỏi: “Phu quân chàng sao vậy!?”
Tử tinh dực sư vương thấy Tiêu Sơn như vậy nó cúi đầu thở ra một hơi, thiếu niên thấy vây hướng về phía tử tinh dực sư vương hất hất tay nói: “Yên tâm, ta còn không có hứng thú với mấy thứ như thế này đâu!?” Nghe được mấy lời này con mắt của tử tinh dực sư vương sáng lên, nó vẫy vẫy cái đuôi mừng rỡ. Thiếu niên nhìn thấy hành động này ngẫm nghĩ: “Không phải tử tinh dực sư vương họ mèo sao? Tại sao mừng rỡ lại vẫy vẫy đuôi không phải chỉ có chó mới vẫy đuôi hay sao!?”
Mọi người lại tiếp tục tiến về phía trước., lúc này một khung cảnh rộng rãi lần nữa hiện lên trong tầm mắt. Bất chợt một thứ gì đó lao về phía này, tử tinh dực sư vương thấy vậy cũng lao lên. Thiếu niên nhíu mày thì nhìn thấy được bóng đen lao đến đó chính là một con tử tinh dực sư vương con. Nó so với tử tinh dực sư vương thì thân mình bé hơn nhiều, bộ lông của nó nhạt hơn đặc biệt cặp giác của nó cũng nhạt mau hơn nhiều không có màu tím ngắt giống như tử linh tinh.
Con tử tinh dực sư vương lúc này tiến về phía tử tinh dực sư vương lớn thì nhanh chóng cọ cọ đầu vào chân con tử tinh dực sư vương lớn kia. Tử tinh dực sư vương lớn cũng trực tiếp dùng lưỡi liếm liếm lên thân mình của tử tinh dực sư vương con. Bất chợt con tử tinh dực sư vương con nhìn thấy đoàn người của Tiêu Sơn, nó hống khiếu lên một tiếng sau đó cả thân mình lùi lại. Móng của nó trà trà trên đất có chút sợ hãi đám người của Tiêu Sơn. Đặc biệt ánh mắt của nó ánh lên nhìn về phía Vân Vận. Trong con mắt của nó, bản năng dã thú của nó mách bảo nữ nhân trước mắt này của nó cực kỳ nguy hiểm.
Tử tinh dực sư vương trưởng thành nhanh chóng hống khiếu trao đổi những âm thanh nhỏ nhẹ với con tử tinh dực sư vương con. Có vẻ như con tử tinh dực sư vương con nghe được toàn bộ những lời nói của tử tinh dực sư vương trưởng thành thì đồng ý nhưng nó vẫn nhìn về phía đám người Vân Vận với ánh mắt đề phòng.
Tiêu Sơn nhìn về phía tử tinh dực sư vương con sau đó nhìn về phía Tiểu Y Tiên hỏi: “Tiên Nhi, nàng có muốn hay không có một con tiểu tử tinh dực sư vương làm sủng thú!?”
Tiểu Y Tiên nghe thấy vậy ngẩn người nói: “Nga!”
Tử tinh dực sư vương nghe thấy vậy lên tiếng về phía Tiêu Sơn nói: “Chủ nhân…” Sau đó đầu của nó hơi cúi xuống. Khuôn mặt của nó trở nên khó coi. Nó hiểu được trường hợp này của mình người này trước mặt của nó hoàn toàn có thể dễ dàng đem con của nó cùng với nó đem giết chết. Nó không thể không cúi đầu khuất phục.
Tiêu Sơn lên tiếng nói, hắn lắc lắc đầu trong giọng nói chứa đầy uy hiếp: “Trong tình cảnh này ngươi không có sự lựa chọn nào khác. Ngươi đã thuần phục ta rồi như vậy tử tinh dực sư vương con đem nó làm sủng vật nốt cho chúng ta đi. Hơn nữa ngươi cũng hiểu chúng ta sẽ rời đi nơi này, ngươi có nghĩ đến một điều sau khi ta mang theo ngươi rời đi như vậy hài tử của ngươi làm sao đây hiển nhiên là mang theo luôn rồi nếu như không mang theo ta dám chắc nó cũng chẳng sống được, ta nói đúng chứ!?” Tử tinh dực sư vương nghe thấy những lời này hoàn toàn không có phản bác. Trong ma thú sơn lâm vốn thịnh hành luật lệ của tự nhiên cá lớn nuốt cá bé. Bởi vì có tử tinh dực sư vương chống đỡ ở nếu như tử tinh dực sư vương rời đi vậy tiểu tử tinh dực sư vương phải làm sao đây. Nếu như nó không rời đi hiển nhiên chỉ có một đó chính là rất dễ bị các loài khác giết chết chiếm địa bàn, khả năng sống sót của nó vô cùng thấp. Nhưng nó vẫn không muốn hài tử của nó bị người nô dịch dù sao trong huyết mạch của nó chảy dòng màu sư vương cao quý.
Tiêu Sơn lên tiếng nói: “Hơn nữa theo hai người chúng ta cũng không phải là xấu với hai ngươi…” Tử tinh dực sư vương nghe thấy vậy cái tai hơi vểnh lên, Tiêu Sơn tiếp tục nói: “Ta là một luyện dược sư hơn nữa cấp bậc cũng không hề thấp. Mặc dù hiện giờ ta chưa thể luyện chế cho người hóa hình đan được nhưng yên tâm ta dám đảm bảo trong vòng mười năm sẽ luyện chế ra hóa hình đan cho ngươi!”
Nghe thấy vậy tử tinh dực sư vương hoàn toàn kinh hãi, nó nhìn về phía Tiêu Sơn lên tiếng hỏi: “Chủ nhân, người là một luyện dược sư!?”
Tiêu Sơn cười nhún nhún vai sau đó lên tiếng hỏi: “Cái này rất lạ lắm sao!?” Hắn nhìn về phía tử tinh dực sư vương. Vân Vận lúc này có chút kinh ngạc nhìn về phía Tiêu Sơn nhưng nàng cũng nhanh hồi phục lại. Dù sao tên này đối với nàng dấu quá nhiều bí mật nàng cũng không có cảm giác kỳ lạ khi hắn là một luyện dược sư. Nhưng chỉ là nàng có hơi chút kinh ngạc, hắn nói trong vòng mười năm có thể luyện chế thất phẩm đan dược hóa hình đan như vậy đây? Lời của hắn nói hoàn toàn chắc chắn không giống như gia vẻ.
Tiêu Sơn nhún nhún vai ngón cái chỉ về phía Tiểu Y Tiên nói: “Cô ấy cũng là một luyện dược sư nốt!” Sau đó hắn dùng linh hồn lực nhẹ nhàng quan sát biến hóa của Vân Vận. Vân Vận dù sao cũng là một đấu hoàng bị Tiêu Sơn theo dõi hiển nhiên là nàng biết nhưng nàng cũng không có phản ứng gì chỉ là khe khẽ trả lời. Rõ ràng lúc này Tiểu Y Tiên cũng đang quan sát sắc mặt của mình.
Tiêu Sơn tò mò lên tiếng hỏi: “Thế nào có thần phục hay không nếu không ta sẽ mang theo ngươi để mặc nó ở lại đây!?”
“Không, không…” Tử tinh dực sư vương hốt hoảng hô lên, sau đó hắn tiếp tục nói: “Xin chủ nhân chờ một chút!” Sau đó tử tinh dực sư vương nói chuyện với tiểu tử tinh dực sư vương con cái gì đó. Tử tinh dực sư vương con nhanh chóng cúi đầu xuống, bốn chân nó gập xuống, toàn thân nó phủ phục trước đám người Tiêu Sơn.
Thiếu niên khoanh tay trước ngực sau đó mỉm cười nhẹ nhàng gật đầu nói: “Tốt!” hắn quay về phía thiếu nữ mặc y phục màu trắng mỉm cười trong nụ cười tràn đầy yêu thương nói: “Tiên Nhi giờ đến nàng!?”
Tiểu Y Tiên nhìn thấy tiểu tử tinh dực sư vương đang phủ phục xuống đất thì tò mò hỏi: “Phu quân ta cần làm gì!?”
Thiếu niên bình đạm lên tiếng nói: “Bắn một giọt máu lên trán của nó sau đó thả lỏng toàn thân cùng với tinh thần để ta giúp nàng thi thuật!”
Thiếu nữ nghe thấy vậy gật đầu. Nàng đưa ngón tay nhỏ trắng nón đưa lên miệng cắn nhẹ một cái. Trên ngón tay của nàng xuất hiện một giọt máu đỏ thắm. Thiếu nữ đưa ngón tay lên hướng về phía tử tinh dực sư vương búng ra. Tiểu tử tinh dực sư vương hơi nhắm mắt lại ngay sau đó giữa trán của nó xuất hiện một giọt màu đỏ thắm.
Thiếu niên nhìn về phía tử tinh dực sư vương nói: “Ngươi bảo nó không cần kháng cự!” Tử tinh dực sư vương gật đầu sau đó đối với tiểu tử tinh dực sư vương bắt đầu trao đổi. Nó nhanh chóng phủ phục, bộ dạng hoàn toàn giống như một con mèo ngoan ngoãn. Thiếu niên hai tay kết ấn.
Hắn đánh ra những thủ pháp kỳ lạ, từ bàn tay của hắn mấy vầng ánh sắng bắn về phía đầu của tiểu tử tinh dực sư. Tiểu tử tinh dực sư vương cảm giác được đầu đau đớn, nó nhe răng ra phát ra những tiếng: “Gư, gư…” Sau đó vài phút thiếu niên quay sang nhìn về phía Tiểu Y Tiên hỏi: “Thành công!?”
Tiểu Y Tiên nhìn về phía hắn nhẹ nhàng gật đầu: “Ân!” Tiểu tử tinh dực sư vương lúc này tiến về phía Tiểu Y Tiên, nó dùng cái đầu dụi dụi vào người của Tiểu Y Tiên. Nó há cái miệng ra lè lưỡi liếm liếm về phía Tiêu Y Tiên khiến cho nàng ướt đẫm.
Tiểu Y Tiên nhẹ nhàng xoa đầu của nó. Con tiểu tử tinh dực sư vương lúc này hướng thụ cái xoa đầu của Tiểu Y Tiên. Vân Vận thấy được cảnh này thì cực kỳ kinh hãi nhìn về phía hai người. Vân Vận càng ngày càng nhìn không thấu Tiêu Sơn hắn làm cho nàng hết từ kinh ngạc này đến kinh ngạc khác. Tiêu Sơn lúc này phất tay nói: “Đi nhanh lên đi! Chúng ta còn cần tìm tử linh tinh!”
Tử tinh dực sư vương chỉ về phía đám tử tinh thạch phía trước lên tiếng nói: “Chủ nhân, nó ở phía trước!”
Vân Vân lúc này cầm một miếng đá nhanh chóng hướng về phía đó dò xét. Ở trung quanh đó có hơn mười khối tử tinh thạch tất cả. Vân Vận tiến về phía một viên tử tinh thạch gần đó, Vân Vận hơi hơi ngồi xổm xuống, vươn tay ra, gõ nhẹ vào viên tử tinh thạch này nhất thời, phía dưới truyền ra một tiếng vang nhẹ.
Đồng thời nàng đưa thạch bản ra, nhất thời tử hoa bạo bắn ra, khiến đôi mắt của Tiêu Sơn cũng phải khẽ nhắm lại. Vân Vận xoay đầu về phía hắn nói: “Đúng là tử linh tinh!” ánh mắt Vân Vận quét về phía lổ nhỏ, chỉ thấy một khối tử sắc nhỏ bằng nắm tay, đang an tĩnh nằm trong đó, tử sắc trên khối linh thạch, quang hoa lưu chuyển, rất là xinh đẹp. Khối linh thạch tử sắc này hiện ra, thủy tinh trong tay Vân Vận trở nên nóng bỏng, nàng lập tức vội vàng đem miếng thủy tinh cất vào bên trong nạp giới, sau đó cẩn thận lấy khối linh thạch tử sắc ra, đồng dạng cũng đem cất vào trong nạp giới.
Thiếu niên thấy được vẻ mặt không vui của hai con tử tinh dực sư vương thì lên tiếng nói: “Mặt mũi không cần phải ủ rũ như vậy sau này ta tự nhiên sẽ không thiếu chỗ tốt cho các ngươi so sánh với tử linh tinh này cũng không coi như cái gì cả!?” Thiếu niên lắc lắc đầu lên tiếng nói.
Thiếu niên nhìn về phía Vân Vận sau đó lên tiếng nói: “Chúng ta vẫn là trở về sơn cốc rồi! Mọi người hẳn cũng đói rồi…” Hắn nhếch miệng cười nhìn về phía hai thiếu nữ nói.
Vân Vận gật đầu nói: “Ân!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.