Từ Bỏ Tra Nam Về Làm Thiên Kim Nhà Giàu

Chương 3:




3
Tôi nhướn mày, mới như vậy đã hốt hoảng rồi?
Không phải mấy ngày trước mới lấy những mười nghìn tệ dằn mặt tôi phách lối lắm sao?
"Sao trăng gì? Có gì để kinh ngạc đâu? Anh không biết..." đây là tiệc sinh nhật của tôi sao?
Nhưng tôi chưa kịp nói xong thì Tần An đã tức giận cắt ngang.
"Từ Đại cô thật là âm hồn bất tán. Tôi đã cự tuyệt cô rồi mà cô vẫn mặt dày mày dạn theo đuổi. Cô là con gái mà không có chút lòng tự trọng nào sao?"
Tần An nói chuyện vô cùng chính trực ngay thẳng, khí khái vô cùng.
Tôi có chút sửng sốt.
Bạn trẻ à bạn đang ăn nói xà lơ gì vậy?
Anh cự tuyệt tôi? Tôi đeo bám anh ta? Tôi không biết tự ái?
Tôi không nghe nhầm chứ?
Âm thanh tuy rằng không to nhưng lượng thông tin lớn như vậy khiến mọi người có mặt đều không khỏi tò mò nhìn lại.
Không khí tràn ngập một sự im lặng ch.ết chó.c.
Tôi liếc mắt nhìn về phía bên kia, đứng đó có cha mẹ tôi còn có cha mẹ của Tần An.
Mà Tần An không hề mảy may phát hiện khác thường, hắn hiện tại chỉ muốn phủi sạch toàn bộ quan hệ với tôi để chứng minh mình trong sạch với Từ Tuệ.
"Từ tiểu thư, em đừng hiểu lầm. Cô gái này si mê tôi vô cùng, dù tôi đã cự tuyệt rồi vẫn mặt dày mày dạn đeo bám. Thế nhưng tôi đảm bảo, giữa tôi và cô ấy không có bất kỳ quan hệ nào!"
Từ Tuệ liếc mắt nhìn Tần An, sau đó mang vẻ mặt xin lỗi nhìn về phía tôi.
"Đại Đại, Quý tỷ, tôi muốn thay hắn xin lỗi, mong mọi người đừng.."
Từ Tuệ còn chưa nói xong Tần An đã ngắt lời cô.
"Sao em phải xin lỗi cô ta? Cô ta là ai chứ?"
Từ Tuệ kìm nén nội tâm ghét bỏ.
Tần An quả nhiên là lớn lên bên ngoài, một chút lễ phép cùng mắt nhìn cũng không có.
Tôi có chút muốn cười: "Được, vậy thì nói xem các người có thân phận gì? Có biết buổi tiệc này do ai tổ chức không?"
Tần An vẻ mặt đương nhiên nhìn về phía Từ Tuệ: "Dĩ nhiên là biết, đây là tiệc sinh nhật Từ gia tổ chức tổ chức cho tiểu thư nhà mình, đúng không tiểu Tuệ?"
Vẻ mặt Từ Tuệ đã vô cùng khó coi nhưng Tần An vẫn chưa nhận ra điều đó.
Thẳng đến phía sau phát ra âm thanh cười nhạo, chúng tôi mới nhìn ra phía sau.
Người phát ra âm thanh đó không ai khác chính là Tần Lĩnh.
Hắn hai tay ôm ngực cười như không cười, mang vẻ mặt xem trò vui, hóng drama nhìn chúng tôi.
Xem ra anh ta biết chủ nhân thật sự của bữa tiệc là ai, cũng biết thân thế thật sự của Từ Tuệ.
Sau khi bị phát hiện hắn mới thu lại bộ dáng cà lơ phất phơ đi qua phía chúng tôi.
Đưa tay ra đầy lịch thiệp: "Xin chào Từ tiểu thư, lần đầu gặp mặt, tôi là Tần Lĩnh."
Tôi cũng hào phóng đưa tay ra: "Xin chào, nghe danh đã lâu."
Tần An kinh ngạc nhìn qua, bên kia cha mẹ tôi cùng cha mẹ hắn đang đi qua, thời điểm thật vừa vặn.
Tôi ngoan ngoãn gọi: "Cha, mẹ" rồi quay sang phu thê Tần gia: "Chào chú Tần, dì Tần."
Chú Tần nhìn tôi mỉm cười gật đầu: "Lâu qua không gặp con, đã lớn lên xinh đẹp như thế này rồi. Hỏi sao lão Từ không thương yêu cưng chiều con như vậy."
Cha tôi đắc ý cười to, sau đó nhìn về phía Tần An: "Lão Tần, đây là đứa con trai duy nhất mà ông vừa tìm được?"
Cha Tần gật đầu, kéo Tần An qua.
"Tần An, chào hỏi cô chú Từ và Từ Đại muội muội đi."
Đúng là Tần lão hồ ly, đây chính là đang nhắc nhở Tần An.
Đề phòng hắn hiểu lầm mối quan hệ dây mơ rễ má nhà tôi, đặc biệt gọi đầy đủ họ tên tôi để nhắc nhở hắn.
Tần An chết lặng: "Từ Đại.. mới là con gái nhà họ Từ."
Rồi xong phim.
Trước đó Tần mẫu đã dặn đi dặn lại phải để lại ấn tượng tốt cho thiên kim Từ gia.
Bởi vì Tần gia đang dần đi xuống mà Từ gia lại đang phát triển rất nhanh. Họ muốn hắn dựa vào quan hệ thông gia để cứu vãn gia tộc.
Hắn thật ra là có tâm tư riêng.
Dù không ảnh hưởng đến địa vị của hắn nhưng Tần Lĩnh vẫn không có bị đuổi đi.
Tần phụ Tần mẫu nói, mặc dù Tần Lĩnh không phải con ruột của họ thế nhưng nuôi hắn đã nhiều năm, cảm tình đều là chân thực.
Hộ khẩu của Tần Lĩnh cũng không bị chuyển đi, vậy nên theo pháp luật, Tần Lĩnh vẫn là con trai của Tần gia.
Nếu vậy sau này Tần gia phân chia tài sản, Tần Lĩnh cũng sẽ có một phần.
Tần Lĩnh đã chiếm lấy thân phận của hắn nhiều năm như vậy, hiện tại còn muốn tranh giành tài sản với hắn.
Hắn nghe nói Tần phụ Tần mẫu muốn tác hợp cho Tần Lĩnh cùng thiên kim Từ gia nhưng Tần Lĩnh chỉ một lòng theo đuổi sự nghiệp.
Đã như vậy, cơ hội này hắn phải nắm bắt.
Vì vậy hắn quyết định chạy đến nịnh bợ Từ Tuệ.
Còn trực tiếp chia tay cô gái mình đã theo đuổi ba năm mới bắt được, Từ Đại.
Kỳ thật Từ Đại so với Từ Tuệ tốt hơn rất nhiều, dáng dấp không có gì để chê, cũng biết kiếm tiền, dẫn ra ngoài rất có mặt mũi.
Hiện tại mọi người nói với hắn, hắn theo đuổi nhầm người rồi? Từ Đại mới là thiên kim chân chính của nhà họ Từ?
Vậy Từ Tuệ là ai?
Ánh mắt chất vấn của hắn rơi trên người Từ Tuệ, làm cho cô ta cảm thấy mười phần khó xử.
"Tần An, tôi là đứa trẻ được nhà họ Từ nhận nuôi, Đại Đại mới là con gái ruột của cha mẹ."
Trong thâm tâm Từ Tuệ đã mắng ch.ửi Tần An không biết bao nhiêu lần.
Nếu hắn không phải là con trai nhà họ Tần, cô ta mới lười cùng hắn nói một câu.
Từ Tuệ biết mặc dù cô ta nhận lấy danh tiếng thiên kim tiểu thư nhà họ Từ nhưng lấy gì để so với Từ Đại chứ.
Từ phụ Từ mẫu đầu óc vẫn còn tỉnh táo rạch ròi lắm, gia sản sau này chắc chắn sẽ để lại toàn bộ cho Từ Đại. Cô ta phải tự tìm đường khác mưu sinh.
Cô ta chỉ là đứa trẻ mồ côi được nhận nuôi, điều này chính là sự thật.
Thế nhưng từ nhỏ cô ta đã thuận buồm xuôi gió, bây giờ lại quay về con số không, sao có thể cam tâm.
Lúc trước Từ Tuệ cũng từng muốn lấy lòng Tần Lĩnh thế nhưng hắn lại một bộ dạng không thèm để ý.
Vì vậy khi biết được Tần thiếu gia thật ra là một người khác, cô ta còn có chút cảm thấy vui vẻ.
Một chàng trai từ nhỏ đã sống ở nơi phố chợ bỗng nhiên gia nhập vào xã hội thượng lưu, nhất định sẽ cảm thấy khó thích ứng. Đây đúng là cơ hội tốt của cô ta.
Ai biết được Tần thiếu gia thật này còn không bằng ngón tay của Tần Lĩnh.
Làm cho cô ta mười phần mất mặt trước mọi người, một lần nữa gợi cho mọi người nhớ đến việc Từ Tuệ nàng thật ra chỉ là một đứa bé mồ côi được Từ gia phát tâm thu nhận mà thôi.
Mà Tần An sau khi nghe Từ Tuệ nói xong, sắc mặt cũng trắng bệch, cả người sững sờ.
Cả hội trường đều đang hướng về phía này, muốn nhìn xem Tần An làm sao để giải quyết drama do chính hắn gây nên.
Cuối cùng, Tần An với sắc mặt tái nhợt, nói: "Chào Từ muội muội, thật xin lỗi, vừa rồi tôi không tìm hiểu kĩ càng. Hi vọng em không để ý."
Tôi cười: "À. Tần ca nói gì vậy, muội dĩ nhiên không để ý. Ở trường còn phải thỉnh giáo rất nhiều mà."
Tôi đem chữ "muội" nhấn nhá đến rõ ràng.
Sau đó vô cùng hài lòng nhìn sắc mặt Tần An trở nên càng khó coi hơn.
Nam nhân cặn bã này, quân tử báo thù ba ngày chưa muộn, hôm nay tôi chính là muốn ghê tởm ch.ết anh!
Đó là lí do tôi bình tĩnh nhìn Tần phụ Tần mẫu cố ý tác hợp tôi với Tần An mà không nói gì, cố ý đem Tần An sai khiến đến xoay vòng vòng.
Người trong giới này, lòng tự trọng so với người thường lớn hơn rất nhiều.
Nhưng cũng vì đều ở trong một vòng này, so gia sản, so địa vị, cho dù bất mãn thế nào cũng không thể lỗ m ãng.
Nhìn Tần An một bụng lửa giận không có chỗ phát, tôi cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Buổi tiệc gần kết thúc, khách khứa bắt đầu lục tục rời đi.
Tôi muốn tìm một người nên đã một mình ra sảnh trước, khi thấy bóng dáng quen thuộc xuất hiện, tôi bước ra ngăn người đó lại.
Tần Lĩnh nhướn mày, có chút ngoài ý muốn: "Từ tiểu thư tìm tôi có việc?"
Tôi cũng không có nhu cầu cùng anh ta trò chuyện, vì vậy trực tiếp vào thẳng vấn đề.
"Trước hết cảm ơn anh vì lúc trước đã từ chối sự tác hợp đến từ cha mẹ hai bên, nếu không có anh, tôi sẽ bị làm phiền ch.ết mất."
Tần Lĩnh như nghĩ đến cái gì đó rất thú vị, bật cười.
"Tuy rằng chưa từng gặp nhau nhưng xem ra chúng ta đã đạt đến một thoả thuận chung. Sao? Cô muốn đổi ý?"
Tôi trả lời cực kì bình tĩnh: "Chê. Tần An là bạn trai cũ của tôi, ba ngày trước vừa cầm mười nghìn tệ sỉ nhục tôi."
"Tôi cảm thấy rất là chê. Tôi vốn dĩ muốn định trả đũa nhưng nhìn đến cha mẹ tôi có ý tác hợp, tôi lại không muốn ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa Tần gia và Từ gia. Thế nhưng mà anh thì khác, cha mẹ anh vẫn yêu thương anh, cho dù anh không muốn chiếm đoạt tài sản thì cũng nên tranh giành."
Thấy Tần Lĩnh ánh mắt có chút kinh ngạc, tôi trợn mắt: "Như nào? Không lẽ anh nghĩ tôi là kiểu chỉ muốn ngồi không yên phận làm tiểu thư sau đó phung phí tiền bạc gia đình à?"
Tần Lĩnh không phủ nhận: "Cho nên hiện tại cô muốn tôi giúp cô báo thù?"
Tôi bĩu môi: "Nói chuyện quá khó nghe, bộ dáng thì thiếu đòn. Anh muốn bị ăn đòn đúng không? Nếu không tranh thì anh nguyện ý đem của cải Tần gia dâng cho tôi sao?"
"Kiểu gì chẳng toang bởi công tử hàng thật giá thật nhà họ."
Sau đó hắn thu nụ cười lại: "Tôi không có hiểu nhầm cô, thật ra nhận ra bộ mặt thật của hắn sớm chính là tốt cho cô."
Người thông minh nói chuyện biết điểm dừng.
Tôi lấy điện thoại ra mở mã Wechat. Tần Lĩnh cũng lấy điện thoại ra quét mã thêm bạn, sau đó mỗi người một hướng rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.