*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tác giả: Thảo Đăng Đại Nhân
Editor: Dưa nụ
Nguồn ảnh: Pinterest
"Kẻ giả mạo" dường như còn chưa thể điều khiển tốt thân thể mới này, từng bước đi thất tha thất thểu, hơi khuỵu chân liền lúng túng té vào ngực Bạch Hành.
Bạch Hành nhíu mày hỏi: "Em sao vậy?"
Kẻ giả mạo ngước mắt, đôi mắt đẫm lệ, cô ta cắn môi dưới, nhẹ giọng kể lể: "Em chỉ ngồi xổm hơi lâu nên chân bị tê, may mà anh đã đến, đến cứu em."
Cô ta nói xong liền quàng tay qua cổ Bạch Hành, lòng bàn tay níu chặt vai anh, tựa như một con mèo ỷ lại vào chủ nhân của mình, vừa mới bị hoảng sợ nên hoàn toàn muốn nằm trong lòng của chủ nhân.
Cơ thể Bạch Hành run lên, cả người trở nên cứng đờ, đôi tay anh giơ lên lưng chừng giống như không biết phải nên làm gì tiếp theo thì mới tốt.
Mà An Dạ đang bị nhốt trong tường thì siết chặt nắm tay, đôi mắt nhìn kẻ giả mạo đầy tức giận. Cảm xúc này đến với cô một cách bất ngờ, giống như tức giận vì bị người khác giả mạo mình, lại giống như.... tức giận vì cô ta lại dám thân thiết với Bạch Hành như vậy.
Thân thể hai người kia đều đã dán lên nhau, quá đủ rồi!
An Dạ cắn chặt môi dưới, da thịt bị vật liệu cứng ép vào người khiến cho cô bị một loạt vết bầm, chỉ cần dùng một chút lực thôi thì môi dưới sẽ có thể bị cắn nát.
An Dạ chống mặt tường nhìn thẳng vào ánh mắt của Bạch Hành, hy vọng có thể khiến anh chú ý. Vậy mà một lúc lâu sau, đôi mắt Bạch Hành đều không nhìn đến hướng cô một lần nào cả.
Dường như kẻ giả mạo có thể cảm nhận được cảm xúc của An Dạ, cô ta xoay mặt nở một nụ cười, đem gương mặt dán lên lồng ngực Bạch Hành, cảm thụ tiếng tim đập mạnh mẽ đầy nam tính của anh.
Bỗng nhiên, lỗ tai cô ta đỏ ửng, dùng thanh âm quyến rũ đầy dụ dỗ thỏ thẻ một tiếng: "Bạch Hành...."
Bạch Hành cúi đầu nhìn cô ta, biểu tình phức tạp, rồi anh lại bất ngờ nhăn mày, không biết đang suy nghĩ đến điều gì.
"Bạch Hành." Cô ta lại ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt của đối phương, khao khát một tia quan tâm từ anh.
Bạch Hành cũng dùng một loại ánh mắt nóng bỏng nhìn lại cô ta, đôi mắt anh như có ngọn lửa đang bùng cháy, thế lửa càng lúc càng lớn.
"An Dạ...." Yết hầu lên xuống một cách khó khăn, anh thấp giọng gọi một tiếng, dường như lại không đủ, anh cứ một câu tiếp một câu: "An Dạ."
"Em đây." Kẻ giả mạo mỉm cười một cách hồn nhiên, một tiếng lại một tiếng đáp lại: "Em ở đây."
Cuối cùng, cô ta ôm chặt lấy Bạch Hành, thuận thế đẩy anh ngã ngửa, nằm lên sofa.
Khoảng cách của hai người gần như vậy, cô ta nửa quỳ trên hông hẹp gầy tinh tránh của Bạch Hành, sau đó cúi người định in lại một nụ hôn.
Bạch Hành đúng lúc ngăn lại động tác của cô ta, hồi lâu sau mới hỏi một câu: "Em không hối hận?"
Kẻ giả mạo mang vẻ e lệ mà lắc đầu, đôi mắt cô ta rũ xuống, hàng lông mi khẽ run như cánh bướm trong đêm đang từ từ vươn cánh.
"Chỉ cần người đó là anh, Bạch Hành, chỉ cần là anh thì làm gì cũng có thể."
Bạch Hành chợt thấp giọng cười, ý cười không chạm đến đáy mắt, trong lúc lơ đãng thu lại nụ cười.
Sau đó, anh hơi ngồi dậy, đôi tay cầm chặt cánh tay đối phương, nói: "Vậy cứ để anh."
Bạch Hành vừa xoay người liền đặt kẻ giả mạo dưới thân, tư thế thay đổi càng thêm tính xâm lược, thậm chí là.... đầy mùi vị sắc tình.
Một đầu gối của Bạch Hành để giữa hai chân cô ta, một cái khác thì chặn bên ngoài sườn ghế sofa, kề sát bên hông kẻ giả mạo, đem cả người cô ta trói buộc bên trong phạm vi chế trụ của mình, áp bách đối phương, không chừa lối thoát.
Anh cúi đầu, hơi thở cực nóng phả lên mặt kẻ giả mạo như mang theo cảm xúc nóng lòng muốn thử, anh lẳng lặng mà nhìn chăm chú vào cô ta, đôi mắt tối tăm tìm tòi.
An Dạ trong tường như muốn điên rồi, cô không ngờ Bạch Hành lại là loại đàn ông thấy phụ nữ tự động nhào tới thì ôm luôn!
Cái đồ tra nam! Quá tra!
Cô nghiến răng nghiến lợi, dường như vẫn chưa ý thức được một vấn đề nghiêm trọng: một khi An Dạ giả chiếm được sự tín nhiệm của Bạch Hành thì đã đủ để cô ta có thể dung nhập vào xã hội này, thay thế cô, chiếm đoạt tất cả những gì của cô.
Không phải An Dạ không biết điều đó, nhưng hiện tại cô để ý nhất là Bạch Hành làm ra chuyện đó, đối tượng là cô, nhưng mà.... dù là cái dạng người gì cũng đều không được!
Anh ta thế mà lại không nhận ra cô, đó mới là điều không thể tha thứ!
Tuy nhiên, anh cũng không có cách nào khác đi?
Giọng nói giống cô, diện mạo cũng giống, cho dù Bạch Hành có là thần tiên thì cũng không thể phân biệt thật giả đâu!
Chết tiệt mà!
An Dạ đấm một phát vào tường nhưng lại không biết phải làm sao.
Cô nhìn phía trước chằm chằm như muốn lòi con ngươi ra ngoài lại không có cách nào khiến cho người đàn ông kia quay đầu liếc nhìn cô một cái.
Tức quá, tức điên lên, cô cảm giác như muốn bùng nổ!
An Dạ nghĩ như thế.
"Em không sợ, nếu là Bạch Hành.... thì anh muốn làm gì cũng được." Kẻ giả mạo lại mở miệng hướng dẫn đối phương, giống như hải yêu dụ dỗ quyến rũ con thuyền không màng đến tất cả mà rơi vào vực sâu.
Bạch Hành hoàn toàn bị mê hoặc, anh cúi đầu, đè xuống rung động trong lòng.
Đôi môi anh suýt chút nữa đã dán lên môi của đối phương, phải tốn phần lớn sức lực anh mới có thể khắc chế chính mình không được xúc động.
"Xin lỗi." Bạch Hành ngẩng đầu, muốn từ trên người cô ta ngồi dậy.
Kẻ giả mạo duỗi tay ôm lấy anh, cô ta cắn môi, thỏ thẻ: "Em yêu anh mà, Bạch Hành, nên.... tất cả đều có thể."
Cả người Bạch Hành cứng đờ, sợi dây lý trí duy nhất trói buộc đầu óc anh cũng theo đó mà đứt phựt.
Anh nhanh chóng cúi người xuống, bàn tay đan vào tay kẻ giả mạo, một tay khác nắm chặt tay cô ta khoá trên đỉnh đầu, cả gương mặt anh chôn vào hõm vai của đối phương.
Kẻ giả mạo nhắm mắt lại, lộ ra nụ cười đắc thắng.
Bỗng nhiên, trước ngực cô ta cảm thấy lạnh lẽo, là một cái gì đó hình tròn, cảm giác như kim loại.
Lúc này, Bạch hành đã sớm khống chế năng lực hành động của cô ta, một tay anh nắm chặt súng dí vào ngực đối phương, từ trên cao bễ nghễ nhìn xuống, thật lâu sau mới lên tiếng.
Giọng nói Bạch Hành lành lạnh, mang theo một sự trào phúng nhàn nhạt: "An Dạ đang ở đâu?"
Kẻ giả mạo mở bừng mắt ra rồi khẽ nhắm mắt lại, đè nén tâm trạng khó tin. Đôi môi cô ta run run, hồi lâu mới nói: "Anh.... làm sao lại phát hiện được?"
"Cảm giác và.... hương vị." Khi Bạch Hành nói ra lời này thì mặt không đổi sắc, anh một chút cũng không ý thức được bản thân mình như là một tên biến thái cuồng theo dõi.
Tuy rằng An Dạ trong tường rất cảm động nhưng cảm giác được có chỗ nào đó không thích hợp. Mà những tiểu tiết đó trong giờ phút này cũng hoàn toàn không quan trọng, cái cô để ý chính là mình nên làm cách nào để thoát ra khỏi đây.
Bạch Hành lại ấn khẩu súng vào da thịt kẻ giả mạo thêm vài phần, vùng da đó tức khắc bị ấn thành một vòng màu trắng, xung quanh có rất nhiều nếp nhăn màu đỏ li ti.
"Nếu không nói tôi sẽ bắn chết cô." Bạch Hành lên tiếng, "Tôi biết, nếu bắn rách tầng da này thì cô sẽ biến mất ngay lập tức."
Kẻ giả mạo nở nụ cười, cô ta nói một cách khinh miệt: "Giết em sao? Anh dám tự tay bắn chết em?"
" Đúng vậy, tôi sẽ giết cô."
"Em không tin!" Cô ta độc đoán mà nói: "Anh biết rõ em và An Dạ có bao nhiêu chỗ giống nhau, từ giọng nói đến làn da, cơ thể, cùng với mỗi một đặc điểm nho nhỏ đều hoàn toàn giống nhau, có thể nói là hoàn mỹ, bằng không thì vừa rồi anh cũng sẽ không rối loạn tiếng lòng, em nói có đúng không?"
Bạch Hành chỉ cười không nói.
"Anh càng là bình tĩnh thì em càng không tin anh dám giết em. An Dạ thì sao, nếu cô ta tận mắt nhìn thấy anh giết gương mặt này thì sẽ nghĩ như thế nào? Bạch Hành tự tay cầm súng bắn cô ta." Kẻ giả mạo cười rộ lên, khinh thường nói: "Đoạn phim ngắn này có phải quen mắt lắm hay không?"
Bạch Hành dần dần thu lại nụ cười, bàn tay cầm súng siết chặt lại, từng khớp xương trở nên trắng bệch, trong lòng anh có do dự, đôi mắt trở nên khác thường và mờ mịt.
Cô ta nói không sai.
Mà An Dạ trong tường thì kêu gào phản bác trong lòng nhưng không thể phát ra tiếng.
Cô nhớ tới trước đây khi mình gặp phải bóng đè, tay chân bị trói chặt, tài bắn súng của Bạch Hành rất cao siêu lại chậm chạp không dám xuống tay, không chịu nổ súng sợ bắn phải cô.
Khi đó, sự mờ mịt và thống khổ trong mắt anh khiến An Dạ đau nhói lòng.
Còn có lần đó, khi cô đi theo thiếu niên trong hồi ức, sắp nhìn thấy thiếu niên Bạch Hành cầm súng chĩa vào cô thì anh lại xuất hiện bưng kín đôi mắt cô.
Lúc đó, trái tim anh đập hỗn loạn mà hữu lực, đôi tay anh tựa như cánh thiên thần, vây xung quanh cô, bảo vệ cô, muốn sưởi ấm cơ thể cô.
Đó là lúc mà An Dạ hiểu được Bạch Hành rất sợ cô nhớ ra.
Đặc biệt là đối với hình ảnh "anh từng cầm súng chĩa vào cô".
Mà hiện tại, Bạch Hành lại một lần nữa trình diễn cảnh tượng này, khiến trong thâm tâm anh rất do dự.
Anh không thể, không dám cũng không được phép tổn thương An Dạ.
Đây chính là điểm mấu chốt của Bạch Hành, anh vẫn luôn giữ vững điểm mấy chốt này cho đến ngày hôm nay.
Kẻ giả mạo thấy anh có phần do dự liền nhỏ giọng dụ dỗ: "Anh sẽ không giết em, anh làm sao mà bỏ được để giết chết An Dạ đây?"
Bạch Hành mím môi, không biết nên nói gì.
Biểu tình lần này của anh cùng lần trước giống hệt nhau, suýt nữa đã lâm vào bẫy rập của đối phương.
Ngày thường trông Bạch Hành bất khả chiến bại, hơn nữa còn rất bình tĩnh cẩn thận, kỳ thật anh cũng có nhược điểm không muốn cho ai biết.
Kẻ giả mạo còn kích anh, nắm lấy thân súng, hung hăng đè vào da thịt chính mình, nói: "Vậy nên anh phải bắn nha, giết em, giết An Dạ đi. Để cô ta nhìn xem, anh giết cô ta chỉ dựa vào cảm giác phân biệt của anh xem em có phải là An Dạ hay không, coi đây là
cái cớ để có thể giết em. Bạch Hành, ra tay đi, cố mà tin tưởng vào trực giác của chính mình, giết em."
Thật lâu sau, Bạch Hành mới mở miệng: "Tôi sẽ giết cô....."
"Ồ?"
"Người tôi muốn bảo vệ chính là An Dạ của hiện tại, cô ấy của quá khứ hay tương lai đều không có liên quan đến An Dạ mà tôi bảo vệ. Đặc biệt là cái thứ như cô vậy, hàng dỏm, mà hàng dỏm thì không xứng để thay thế bất cứ ai, cô lấy tự tin từ đâu mà nghĩ mình có thể sinh tồn trên thế giới này?" Trong mắt Bạch Hành thoáng hiện một tia sắc lạnh, anh khẽ cười, từ từ siết chặt cò súng.
Anh nói: "An Dạ cũng đã từng ra tay giết tôi của quá khứ, từ khi đó thì tôi đã hiểu ra, những gì đã qua không còn quan trọng nữa, cái tôi muốn, là sống cho hiện tại."
An Dạ trong tường cũng nhớ tới lần đó, ở trong máy gashapon, cô cũng đã từng ngay trước mặt anh bắn chết anh của quá khứ, cô phân rõ được đâu là vật hay người quan trọng, cũng đã vô tình dạy anh điều đó.
"Đoàng!"
Tiếng súng chát chúa vang lên, viên đạn găm thẳng vào ngực kẻ giả mạo, xuyên thủng đệm sofa.
Trên người cô ta không có máu, chỉ có vô số tia màu đen bốc lên, sau đó liền tựa như hóa thành một đàn rắn chui vào trong tường.
Cùng lúc đó, An Dạ như bị bức tường nhả ra, lập tức té ngã trên mặt đất.
Đau quá!
An Dạ rên lên một tiếng, theo bản năng ôm lấy khuỷu tay bị sưng đỏ lên của mình.
Khốn kiếp! Đồ quỷ kia trước khi chết còn chơi cô một vố!
Bạch Hành hơi ngượng ngùng, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt An Dạ, anh chột dạ nhìn ra phía ngoài cửa sổ, nói một cách hàm hồ: "Ờm, cô ta chạy thoát rồi."
"Bạch Hành, làm tốt lắm! Vừa rồi anh thật quá dũng mãnh!"
Bạch Hành nghe cô nói như vậy thì tự nhiên ho khan, sắc mặt ửng hồng, anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, hỏi: "Ý em nói là lúc nào?"
"Hả?"
"Không có gì." Anh tránh ánh mắt An Dạ, nhanh chóng đi vào phòng bếp lấy một lon bia.
Bất ngờ vào lúc này, điện thoại An Dạ phát ra âm báo tin nhắn.
Đó là tin nhắn từ Tiểu Tĩnh, nội dung rất đơn giản, trong đó viết: Cứu tớ, An Dạ, cầu xin cậu hãy cứu tớ với!
HẾT CHƯƠNG 57