*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tác giả: Thảo Đăng Đại Nhân
Editor: Dưa nụ
Nguồn ảnh: Pinterest
Đêm lạnh, vòm ngực lộ ra bên ngoài của Bạch Hành bị ánh đèn đường màu vàng ấm áp chiếu đến làm ánh lên một vòng sáng nhạt.
Anh hơi híp mắt, tròng mắt thu chặt lại giống như đang xem kỹ cái gì đó.
Sau đó, khoé môi anh hơi nhếch lên, hướng An Dạ nở một nụ cười cực kỳ ấm áp tựa như hơi ấm làm tan rã băng tuyết, trong nháy mắt tuyết tan lộ ra ấm áp của mùa xuân.
Đáy lòng An Dạ nóng lên, biết Bạch Hành là đang an ủi mình nhưng cô lại không thể thả lỏng được.
Dây thần kinh trong đầu An Dạ căng lên giống như một họng súng đang vận sức chờ phát động, giành giật từng giây để tìm kiếm thời cơ thích hợp.
Không được, họ quá bị động!
Cô không thể, cũng không muốn trơ mắt nhìn Bạch Hành chịu chết.
Cô....
Cô phải làm một cái gì đó mới được.
An Dạ lần mò cái ghế, muốn tìm kiếm một góc nào đó trên ghế, chỉ cần tìm được cái góc đó thì cô rất có khả năng sẽ mài dây trói hoặc là nương theo cạnh của nó để kéo dây ra.
Tất cả lực chú ý của thằng bé kia đều đang tập trung trên người Bạch Hành, dường như nó đang chờ đợi giờ phút tử vong sắp đến. Cùng lúc đó, nó kêu lên một cách rất khoa trương, kinh ngạc hỏi: "Ây ây ây? Anh trai, còn chưa xuống tay được à? Ạ.... muốn kéo dài thời gian phải không? Hay là nói.... anh cảm thấy máy móc sẽ không vận hành tốt?"
Không ổn rồi!
An Dạ có dự cảm xấu.
Quả nhiên, vách tường ngay phía sau cô đột nhiên "mọc" ra một lưỡi dao găm, cách một lớp vải, cảm giác lạnh lẽo rợn người vẫn luôn ép vào eo cô, làm cô không dám nhúc nhích.
An Dạ duỗi eo về phía trước, không dám dựa ra sau nữa. Cảm giác bén nhọn khi bị kim loại đâm vào làm cho cô nhịn không được mà run bần bật, cả người không tự giác co cụm lại.
Cô không muốn biết nơi này đến cuối cùng có bao nhiêu cơ quan, cũng không muốn biết thằng nhỏ kia ấn chốt mở chỗ nào, làm cho đằng sau đột nhiên đâm ra một lưỡi dao găm bén ngót.
Thằng bé buồn rầu nói: "Anh trai, tôi không thể kiểm soát tốt cái nút này đâu nha. Có khi thì nó cuốn vào, có khi nó lại đâm dao ra, đâm thủng bụng chị gái đó. Ha ha ha!!"
Bạch Hành bất đắc dĩ cười cười: "Được rồi, như mày muốn."
Anh đặt mũi dao trên ngực trái, đầu tiên là cắt ra một lỗ hổng, máu ngay lập tức trào ra, chảy dài xuống bụng.
"Sâu hơn chút, sâu hơn chút nữa! Hay là anh sợ rồi, muốn rút lui?" Nó cười càn rỡ: "A, anh đẹp trai muốn từ bỏ sao? Hiện tại mà chạy trốn thì vẫn còn kịp nha, tôi sẽ không bắt anh lại đâu, chạy nhanh đi?"
Bạch Hành lại không có hành động gì khác, chỉ đâm dao găm vào thật sâu trong da thịt rồi mới dừng lại. Mặc dù lưỡi dao còn chặn lại chỗ vết thương nhưng bởi vì mất máu nên môi anh trở nên tái mét.
Hiện tại, sắc mặt anh trắng bệch dọa người, trông như sẽ ngất đi bất cứ lúc nào, thế nhưng anh vẫn nở nụ cười: "Nếu tao từ bỏ thì sao?"
Thằng bé nói một cách thất vọng: "Gì chứ? Mới có vậy mà đã từ bỏ rồi sao?"
"Nếu mày chịu chờ thêm hai phút nữa, để tao cân nhắc trong hai phút, xem xem có nên từ bỏ hay không."
"Ha, thật thú vị! Anh trai đây là muốn kéo dài thời gian nhỉ? Muốn làm cho người ta càng nôn nóng hơn, trong chuyện tình ái chắc anh trai nhất định là một nhân vật lành ghề lắm đây?"
"Thế nào? Có chờ nổi không?"
Thằng bé bất an xoay đầu nhìn nhìn An Dạ, làm như chính mình là tội nhân phá hư mối quan hệ của hai người kia, nó bày đặt nói: "Thôi, chờ thì chờ, anh cũng đừng nên bỏ rơi chị ấy nha!"
Lời nói nghe như rất ôn nhu nhưng ẩn sau đó lại bao hàm sự thật đẫm máu.
Khốn kiếp, rõ ràng là nó chờ mong cô bị giết chết tươi đi?
Giống như một ác ma, khát vọng máu tanh cùng với sự vui sướng khi hủy diệt người khác.
An Dạ hít sâu một hơi, cô há miệng, không tiếng động nói với Bạch Hành: "Quăng khẩu súng vào cho tôi!"
Bạch Hành cười cười, anh nhắm mắt lại, đôi môi mím chặt vì đau đớn, biểu tình dữ tợn.
An Dạ thật cẩn thận dựa ra phía sau, cô nhích người vừa sát đầu mũi dao, sau đó nâng cánh tay lên, lợi dụng lưỡi dao sắc bén cắt đứt dây thừng.
Cô không dám tạo ra âm thanh nào khác thường nên ngay cả hô hấp đều cố tình chậm lại.
Sau đó, cảm giác được dây trói đã bị cắt, biết rằng đây là cơ hội duy nhất của mình.
Ngay lập tức, môi cô khẽ nhúc nhích, nói với Bạch Hành: "Ném!!!"
Chân An Dạ vẫn còn bị trói, cô nhảy lên, nhào tới lỗ nhét tiền — kẽ hở duy nhất thông ra thế giới bên ngoài, hành động của cô nhanh đến mức thằng bé kia không kịp phản ứng.
"Lạch cạch." Bạch Hành nhanh chóng ném súng vào.
An Dạ nhặt súng lên, cầm chắc trong tay.
Cô lên đạn, ngón tay gắt gao đặt chỗ cò súng. Vốn chưa bao giờ tiếp xúc với vũ khí nên tư thế cầm súng của cô hơi mất tự nhiên và gượng gạo.
"Không được nhúc nhích! Đừng ép tôi phải nổ súng!" An Dạ tự hiểu được mình không uy hiếp được nó, thằng nhỏ này vốn không e ngại súng ống.
Hai chân cô vẫn còn bị dây trói chặt nên không thể đi lại, thứ duy nhất có thể dựa vào chính là cây súng trong tay, hy vọng có thể làm cho nó e dè một chút.
Thằng bé sửng sốt, nở nụ cười: "Woa! Thật là lợi hại! Chị ngầu quá nha, chị lợi hại số một!"
An Dạ không rõ nó muốn làm gì, chỉ nheo mắt lại, cảnh giác nhìn nó chằm chằm.
"Chị là muốn.... giết em sao?" Nó nói: "Chị đã từng giết người bao giờ chưa? Em còn nhỏ như vậy mà chị cũng nỡ giết?"
Trong nháy mắt, quả thật cô có hơi do dự, đối phương là một đứa bé chỉ mới có bốn năm tuổi mà thôi.
Nhưng mà, nó là tội phạm giết người! Là một ác ma với vẻ ngoài của thiên sứ.
Nhất định.... nhất định phải tiêu diệt nó.
Trong đầu An Dạ thoáng hiện một vài hình ảnh, cô thấy, bóng dáng nho nhỏ của Bạch Hành đang ôm mèo, mỉm cười nhìn về phía cô.
Đó là lần đầu gặp mặt của hai người, gió thật lạnh, ánh mặt trời thì ấm áp.
Anh ấy nhìn cô với ánh mắt kinh ngạc, nhưng rất nhanh lại lộ ra một nụ cười sáng lạn cực kỳ.
Thật là.... dễ thương.
An Dạ phục hồi tinh thần, cô lại một lần nữa nhìn về phía trước thì phát hiện có một thiếu niên đang đưa lưng về phía cô.
Thiếu niên đó chậm rãi xoay người, là Bạch Hành đang ôm mèo.
Đôi mắt màu lam nhạt hơi lóe lên vẻ kinh ngạc, sau đó nở nụ cười, nói: "Tên anh là A Hành."
A Hành?
An Dạ cau mày, có chút hoảng hốt. Từng đợt ký ức đổ ập xuống giống như nước lũ, trong nháy mắt đã bao phủ cô, khiến cho cô hít thở không thông.
Cô đã nhớ ra chiếc nhẫn kia là do Bạch Hành tặng cô.
Bởi vì anh sắp phải rời khỏi trấn nhỏ nên An Dạ mới cố ý đổi một cái khác để tặng cho đối phương.
Cho nên cô mới chứng kiến một màn kia — vết máu, người phụ nữ mắt xanh, Bạch Hành chĩa súng vào cô.
Bóng dáng nho nhỏ của Bạch Hành còn dịu dàng hỏi cô: "Em không nhớ rõ anh sao?"
"Em...." An Dạ có phần hơi chần chờ, ngón tay đặt chỗ cò súng còn hơi run rẩy.
Cô phải tự tay nổ súng, hủy diệt.... một Bạch Hành đã từng mang đến ấm áp cho cô sao?
Cô....
Dường như không thể xuống tay được.
"Em muốn giết anh sao?" Bạch Hành lúc nhỏ vẫn còn đang chất vấn An Dạ.
Cùng lúc đó, từ sau lưng cô bỗng nhiên vang lên một giọng nam trầm khàn: "Anh vui lắm! Cho dù em do dự nhưng anh cũng thấy vui! Em chưa bao giờ muốn tổn thương anh, mặc cho lúc trước anh...."
Giọng nói Bạch Hành vẫn quấn quýt nơi vành tai cô, nhẹ nhàng êm dịu, trước sau như một.
"Đoàng!!!"
Cuối cùng An Dạ vẫn nổ súng, cô tựa như đã dùng hết sức lực, mồ hôi đổ đầy mặt.
Cô nhìn viên đạn bay xuyên qua trán Bạch Hành nhỏ, tạo thành một cái lỗ sâu hoắm, tung toé máu tươi.
Nó kinh ngạc nhìn cô, phảng phất như đang chỉ trích vì sao cô lại có thể xuống tay ngoan độc.
— "Vì.... sao?"
An Dạ thì thào: "Chỉ cần có thể bảo vệ Bạch Hành của hiện tại, giết chết anh ấy của quá khứ thì có sao!"
— "Hay lắm! Chị gái thật dũng cảm, rốt cuộc, giết chết quá khứ.... giết chết quá khứ của chính mình, chính mình trong hiện tại sẽ vui vẻ sao?"
Ngay sau đó, tấm màn đen vây xung quanh An Dạ bắt đầu rung động giống như núi đá sạt lở, từng mảnh nhỏ màu đen bong ra rồi lả tả rơi xuống chân cô.
An Dạ xoay người, trông thấy Bạch Hành.
Sắc mặt anh trắng bệch đến dọa người, nở nụ cười, anh giang rộng vòng tay đón cô.
An Dạ không kịp nghĩ nhiều đã chạy về phía anh, giống như vừa mới tỉnh lại từ một cơn ác mộng sâu thăm thẳm.
Lúc An Dạ tỉnh táo lại thì trời vẫn đang là buổi tối.
Trước mặt cô có một cái gashapon đang tản ra ánh sáng màu tím nhạt, trong đêm khuya, nó giống như đang đưa đường dẫn lối người khác đến gần.
Mà Bạch Hành thì nằm bên cạnh, ngực anh đầy máu, nóng hôi hổi, hiển nhiên mới bị thương không lâu.
An Dạ gọi điện thoại kêu xe cứu thương, theo nhân viên cấp cứu đưa anh vào bệnh viện.
Đến khi Bạch Hành tỉnh lại đã là trưa ngày hôm sau, vết thương không sâu, anh chỉ do mất máu quá nhiều nên mới hôn mê lâu như vậy.
An Dạ nói: "Anh tỉnh rồi thì tốt, làm em sợ muốn chết."
"Anh không sao." Bạch Hành dùng mu bàn tay gác lên trán, nhắm mắt lại, hỏi: "Hôm nay là ngày mấy rồi?"
"Ngày 16, anh hỏi điều này làm chi?"
"Ngày 23 phải giao bản thảo!"
An Dạ cạn lời: "Đồ vô nhân tính!"
"Làm tròn chức trách thôi mà."
Cô chỉ có thể nhờ Tiểu Chu mang notebook tới dùm mình, ở trong bệnh viện một bên cùng anh, một bên thì hoàn thành bản thảo.
An Dạ viết kết cục cho câu chuyện lần này, lúc ấy đã là buổi tối muộn ngày 18.
"Gashapon ép buộc tôi phải nhớ tới mọi việc trước đây.
Những sự tình bị bỏ quên trong một góc tối, toàn bộ đều bị nó lôi ra hết.
Còn có một thứ.... Á, không được!
Cái gì cũng được, chỉ có cái này thì tuyệt đối không!
Tôi giơ tay che lại lỗ hổng của cái máy, nghe âm thanh máy móc ồn ào chuyển động mà tê dại da đầu.
Đừng..... đừng mà!
Tôi cảm giác được dưới tay mình có thứ gì đó bị chậm rãi lùa ra, rất khó nắm bằng tay, là đầu tóc của một người.
Là.... là cô ta?!
Tôi quay phắt người bỏ chạy, không dám nhìn lại phía sau xem từ trong lỗ đó bò ra thứ gì.
Là.... người bạn chơi chung hồi còn bé, là thi thể của cô ấy sao?
Đúng vậy, tôi vẫn còn nhớ rõ, lúc ấy cô bạn đó bị rơi xuống nước, chỉ vì sợ hãi nên tôi không dám kêu cứu, làm cho bạn mình bị chết đuối.
Đừng mà! Đừng mà!
Cô ta không thể giết tôi trong quá khứ nên bây giờ muốn trở lại trả thù tôi trong hiện thực!
Tôi há hốc miệng kinh ngạc, nhìn người đang phủ phục trên mặt đất trước mắt mình.
Tôi không có cách nào di chuyển, chỉ biết trơ mắt nhìn cô ta bắt lấy mắt cá chân tôi, gương mặt sưng vù mang theo một nụ cười độc ác.
Tôi, không thể chạy thoát được nữa."
Khi An Dạ viết xong kết cục thì liền thở phào một hơi, cô hài lòng đưa bản thảo cho Bạch Hành kiểm tra, sau đó gửi đi cho tổng biên tập.
Đại khái khoảng mười ngày sau thì Bạch Hành được xuất viện.
Trong mấy ngày này, hai người bọn họ đã đem bệnh viện thành nhà, thỉnh thoảng xảy ra chuyện này chuyện kia ngoài ý muốn, làm người ta muốn điên luôn.
Ban đêm, một mình An Dạ uống hai chai bia, nhìn trăng thở dài: "Anh phải nhanh chóng khỏe lên, vậy mới có thể làm bạn bia với em được chớ!"
Bạch Hành rất không nể mặt: "Em cho rằng em có thể uống được bao nhiêu?"
"Thì...." An Dạ nhột nhạt, quay đầu nhìn một ngôi sao nơi chân trời, thấp giọng lẩm bẩm: "Dù sao anh cũng sẽ dìu em xuống nhà."
"Giỏi quá ha!" Bạch Hành bất đắc dĩ.
* Chương này mình sẽ đổi xưng hô cho anh chị nhé. Cá nhân mình cảm thấy qua biến cố lần này, chị đã nhớ ra anh, anh cũng nguyện hy sinh vì chị nên đổi xưng hô cho nó tình củm xíu💏
Cảm ơn các bạn đã theo dõi bộ truyện.
HẾT CHƯƠNG 51