*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tác giả: Thảo Đăng Đại Nhân
Editor: Dưa nụ
Nguồn ảnh: Pinterest
Tim An Dạ như ngừng đập, hơi thở bị tắc nghẹn trong yết hầu. Phản ứng trên mặt cô quá mức rõ ràng, cho dù cố gắng che dấu vẻ sợ hãi nhưng vẫn lộ ra tia hoảng loạn làm người kế bên chú ý.
Tiểu Nhân chậm rãi xoay đầu, vẻ mặt đông cứng như rối gỗ, dường như hơi sơ ý một chút thôi thì linh kiện ốc vít sẽ rơi khỏi người cô bé. Lúc này, trông Tiểu Nhân như con rối không hồn, ánh mắt trống rỗng mà lại ẩn chứa cảm xúc phức tạp.
Cô bé dí sát vào An Dạ, sát đến nỗi chóp mũi sắp đụng vào làn da cô.
Khoảng cách gần như vậy, An Dạ có thể thấy đồng tử bên trong đôi mắt kia như có vô số xúc tu tạo thành, từng vòng xoáy co rụt lại, có thứ gì đó đang chuyển động trong điểm đen của đôi mắt. Đôi đồng tử càng lúc càng phóng đại, dường như bộ phận tròng trắng mắt đang không ngừng thu nhỏ.....
Tiểu Nhân mở miệng hỏi: "Chị cũng thấy rồi?"
"Há há há....." Không biết từ đâu bỗng truyền đến tiếng cười sắc bén rất nhỏ, âm thanh như tiếng bé gái, từ phía sau An Dạ xẹt qua, nhanh như cơn gió.
An Dạ muốn mở miệng nhưng cổ họng khô khốc, ú ớ mà không sao phát ra tiếng.
Không biết có phải do thần kinh quá mức khẩn trương hay không mà cô cảm thấy cả người rét run, muốn đứng dậy lại không khống chế được tứ chi, chỉ có thể duy trì tư thế cứng đơ không nhúc nhích.
Tiểu Nhân lại hỏi một lần nữa: "Có phải chị.... đã nhìn thấy?"
"Không...." An Dạ gian nan mà phun ra một đơn âm. Cô cảm thấy cổ họng thật khó chịu, muốn duỗi tay xoa xoa một chút cho thoải mái nhưng cô không thể cúi đầu, cũng không có cách nào làm khoang miệng dễ chịu hơn một chút.
Tiểu Nhân đột nhiên nhếch khoé miệng, kỳ quái nói: "Nhưng mà em thấy được."
Thấy được? Thấy cái gì.....
An Dạ rất muốn hỏi như vậy.
Đột nhiên, tiếng cười sắc bén lại truyền đến: "Há há há há..."
Đây chính là.... tiếng cười của Tiểu Nhân sao?
An Dạ nhớ lại một chút.... không có bất cứ manh mối nào. Cơ thể của cô dần dần ấm lại, các mạch máu như đã được lưu thông, khả năng khống chế tứ chi cũng đã trở lại.
An Dạ thở một hơi dài nhẹ nhõm, lùi ra sau một chút, tránh xa Tiểu Nhân đang cúi gằm mặt.
Giờ này khắc này, cô như muốn bỏ chạy khỏi nơi đây. Rõ ràng đối diện chỉ là một cô bé con nhưng lại khiến An Dạ sợ hãi bởi vì sự quái gở của nó.
Trong tiềm thức, cô cố gắng ngăn mình không được đến gần Tiểu Nhân, không được đụng vào bất cứ thứ gì ở nơi này.
"Há há há...."
Lại nữa! Lại là âm thanh quái quỷ này.
Nó ở ngay phía trước An Dạ, dường như lỗ tai cô đã có thể quen với tiếng cười mông lung hư ảo đó. Lần này, An Dạ nghe được rất rõ ràng: là tiếng cười của phụ nữ.
Nhưng nó phát ra từ đâu?
Ngay trước mặt cô chăng?
An Dạ bước lên phía trước kiểm tra, tránh nhìn vào ánh mắt của Tiểu Nhân.
Tiếng cười kia.... hình như phát ra từ bụng cô bé.
Chẳng lẽ Tiểu Nhân mang thai? Không, tuy rằng cô bé đã phát triển nhưng cũng không có khả năng, phôi thai mới thành hình cũng không thể phát ra loại thanh âm này.
Vậy..... trong bụng cô bé có người sao?
An Dạ bị chính ý tưởng không đâu của mình làm cho hoảng sợ, cô vội vã đứng lên, không nói tiếng nào liền rời khỏi căn phòng.
Rõ ràng cảm thấy cô chị có bí mật, bây giờ cô cũng không dám cùng một chỗ với cô em.
Vẫn là ở cạnh Bạch Hành tương đối an toàn hơn.
Cô liền đi tìm Bạch Hành, chỉ có người đàn ông cùng đến đây với cô mới có thể cho cô một chút cảm giác an toàn.
An Dạ tìm trong phòng một lát nhưng không thấy Bạch Hành.
Cô vào WC rửa mặt, muốn loại bỏ những hình ảnh đáng sợ, không cần nghi thần nghi quỷ mà hù dọa chính mình.
Trong WC chỉ có một cái bóng đèn nên không được sáng cho lắm.
Ngoài cửa sổ bóng cây ngã nghiêng khắc vào như tô lên một tầng sương mù xám xịt, dưới tầng hắc ám lại như có gì đó đang sinh sôi nảy nở bằng tốc độ nhanh không thể tưởng....
An Dạ cảm thấy không khí xung quanh thật áp lực, ngẩng đầu liếc nhìn gương mặt của mình đang phản chiếu trong gương.
Cô cảm thấy có gì đó không thích hợp, cảm giác khó chịu nơi cổ vẫn còn, cũng không phải bởi vì khát, vừa mới uống nước cũng không giảm bớt cảm giác khát khô nơi cổ họng.
An Dạ ngước cổ lên, duỗi tay xoa xoa cổ họng, nhìn trong gương xem có cái gì dị thường hay không. Làn da phản chiếu trong gương vẫn là hồng nhuận nhưng trên cổ lại dính gì đó như vết than chì.
An Dạ thử dùng nước rửa sạch, dấu vết kia vẫn còn dính lại trên da, giống như vết bầm do bị vòng cổ khóa lại. Không đúng, cách so sánh này cũng rất khập khiễng vì chỉ có hai bên cổ là có vết bầm, chính giữa trước cổ họng thì trống trơn không có gì.
Tối hôm qua không có bị sái cổ, lúc nằm nghiêng mà ngủ cũng đâu có bị thứ gì cấn ở dưới đâu?!
An Dạ đột nhiên nhớ tới cái gì đó, cảm giác nói không nên lời hồi nãy đã khắc sâu ấn tượng trong cô.
Giống như.... bị cái gì siết lấy cổ.
Cô nhớ đến đôi tay mình nhìn thấy cũng là dạng tư thế đó: nhẹ nhàng đặt trên cổ Tiểu Nhân, nhưng cô hoàn toàn không cảm thấy gì.
Chẳng lẽ, đôi tay kia.... vừa rồi đặt trên cổ của cô sao?
Cốc cốc cốc!!!
Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ, An Dạ hoảng sợ, lại không dám trả lời. Lỡ như ở bên ngoài có cái gì đó thì sao?
Loại cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt, giống như có một màn sương đen bao trùm lấy cô, cắn nuốt cô, cắt đứt mọi suy nghĩ của cô, còn lại chỉ có sợ hãi và sợ hãi.... cô thậm chí muốn bỏ chạy nhưng cũng vô cùng tò mò.
Bây giờ An Dạ giống như chiếc thuyền con trôi nổi bồng bềnh trong cơn sóng to gió lớn, không biết khi nào sẽ rơi xuống vực sâu, ảo tưởng muốn vượt qua cơn bão tố nhưng cũng chỉ có thể nắm chặt thân thuyền, âm thầm cầu nguyện, cầu cho qua cơn mưa trời lại sáng.
"Ai đó~~?"Cô run run hỏi.
"Là tôi, Bạch Hành."
An Dạ cảm thấy "thứ kia" cũng có thể giả làm Bạch Hành, vì thế lại mở miệng hỏi: "Là anh thật sao?"
"Thứ tư giao bản thảo!"
An Dạ thở dài nhẹ nhõm một hơi, mở cửa: "Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy "giao bản thảo" mà có thể cao hứng đến vậy."
"Cô làm sao vậy?" Bạch Hành nhàn nhạt nói: "Tôi nghe tiếng cô gọi liền từ ban công trở về, thấy cô và một người khác cùng đi vào WC....."
Bạch Hành còn chưa dứt lời, An Dạ đã đánh gãy: "Anh nói..... nhìn thấy tôi cùng một người nữa?"
"Không thấy rõ, chỉ nhìn thấy bàn tay của người đó."
"Có nghĩa là anh không nhìn thấy người, chỉ nhìn thấy một đôi tay cùng với tôi cho nên suy luận là hai người vào WC?"
"Ừ!"
An Dạ muốn hỏng mất, cô liếm liếm môi dưới, sắc mặt tái xanh: "Rõ ràng chỉ có một mình tôi, vậy thứ anh nhìn thấy là cái gì?"
Bạch Hành trầm mặc, không lên tiếng.
Đột nhiên, cô chị đi đến, cô ta hỏi: "Làm sao vậy? Tôi nghe hai người đề cập đến "tay"? Cái gì tay? Tay ai bị thương hay sao?"
An Dạ bình tĩnh lại, trả lời: "Không có gì, không có gì. Vừa rồi Bạch Hành hoa mắt, nhìn thấy có người khoác vai tôi."
"Trời hôm nay đầy mây âm u, không đủ ánh sáng nên hoa mắt là bình thường. Đôi khi tôi còn tưởng tượng thấy phía sau cái TV mọc tay ra nữa kia! Thế nào? Đề tài tiểu thuyết kinh dị này không tồi chứ?"
"Ừ! Đúng là có giá trị tham khảo." An Dạ bán tín bán nghi đối với lời nói của cô ta, chưa biết chừng cô ta thấy được gì thật thì sao?
Tóm lại, bất kể như thế nào, cô cũng phải kiểm tra căn phòng bị khoá ngoài kia mới được.
"Chúng tôi xin phép vào phòng nghỉ ngơi một chút." Bạch Hành nói với cô chị xong, từ trong áo khoác lấy ra cặp mắt kính gọng vàng, anh vốn có vẻ ngoài anh tuấn nay lại mang nét nho nhã ưu tú, trông như một anh chàng sinh viên.
Bạch Hành đi đến bên cạnh An Dạ: "Cho tôi xem bản thảo hôm qua của cô!" Cũng không đợi cô đáp lời liền nắm cổ tay cô kéo về phòng.
An Dạ vẫn như đang đi vào cõi thần tiên, cảm thấy sự tình có chút cổ quái.
Chờ về tới phòng, cô mới mở miệng: "Tôi muốn đi xem căn phòng bị khóa, anh có muốn tôi theo đánh yểm trợ cho anh không? Kiểm tra cấu tạo ổ khoá?"
"Không cần đâu." Bạch Hành không biết đang suy nghĩ cái gì, sau một lúc lâu mới mở miệng: "Mỗi một ổ khoá đều có một vị trí đẩy vào để mở được lò xo bên trong, tuy cấu tạo bất đồng nhưng vị trí đó lại tương đối giống nhau."
"Hổng lẽ..... trước kia anh là ăn trộm hả?"
"........" Bạch Hành lại trầm mặc, nhìn nhìn An Dạ: "Không phải!"
Buổi tối sau khi ăn cơm xong, An Dạ và Bạch Hành ở trong phòng giả bộ ngủ. Thời điểm gần rạng sáng,xác nhận trong phòng Tiểu Nhân không có tiếng động nào, lúc này bọn họ mới hành động, rón ra rón rén đi đến trước cửa căn phòng bị khoá ngoài.
An Dạ bật đèn pin trên điện thoại, ý bảo Bạch Hành mở khoá, chỉ thấy trên tay anh cầm một dụng cụ có vô số vòng xoắn ốc chậm rãi thọt vào ổ khoá, xoay trái xoay phải, lại đưa lỗ tai tới gần nghe ngóng, giống như thật sự có thể nghe ra động tĩnh gì đó.
An Dạ hạ thấp giọng, nói: "Anh cứ như vậy mà thẳng tắp đâm que thiết vô cái lỗ đó thì có ích lợi gì???"
"Nó nhỏ mà có võ nha! Cái que này bên trên có vô số lỗ nhỏ, bên trong còn có một lò xo nhỏ hơn, có nút bấm đẩy bật lò xo ra, cắm vào giữa các khe hở, theo đó dò tìm chốt khoá."
"Vậy.... có thể mở được không?"
Bạch Hành đè ngón trỏ lên môi ra dấu im lặng.
Chỉ nghe lạch cạch một tiếng, ổ khoá bung ra.
An Dạ gỡ ổ khoá ra, duỗi tay đẩy cánh cửa thế nhưng bất kể cô dùng sức như thế nào thì cánh cửa cũng không chút suy suyễn.
Bên trong cánh cửa không có dấu hiệu bị khóa lại, chướng ngại vật duy nhất chính là ổ khoá bên ngoài, nhưng mà vì sao.... không mở được?
Giống như có người đang ở bên trong giữ cánh cửa lại. Ai ở trong đó? Không có khả năng có người nào ở bên trong! Nếu có người bên trong, ổ khóa lại bên ngoài là như thế nào?
An Dạ nhìn nhìn Bạch Hành, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng bỗng vào lúc này, căn phòng bên trái đột nhiên phát ra tiếng động "roẹt, roẹt" lao xao.
Trong bóng đêm, thanh âm này phá lệ rõ ràng.
An Dạ nhẹ chân nhẹ tay đi dần về hướng kia, cô phát hiện tiếng động là từ phòng Tiểu Nhân phát ra.
Chuyện gì đang xảy ra?
Cánh cửa phòng khép hờ, ánh sáng từ ngọn đèn phát ra yếu ớt.
Xuyên qua khe hở, bên trong chỉ có một ngọn đèn bàn nho nhỏ, cô chị đưa lưng về phía đèn bàn, vùi đầu dán dán cái gì đó, thanh âm "roẹt roẹt" liên tục phát ra, tiếng động quái đản làm người ta sởn tóc gáy.
An Dạ nổi một thân da gà, lông tóc dựng đứng, cả người căng thẳng.
An Dạ nhìn kỹ cô chị, muốn biết cô ta rút cuộc đang làm những gì.....
Mơ hồ có thể nghe được trong miệng cô ta nỉ non: "Mày ở đâu? Mày ở đâu? Ở đâu vậy? Mày.... mày ở đâu???"
"Trốn không thoát, trốn không thoát đâu, mày ở đâu?"
Cô ta dường như lấy băng dán, dán kín các khe hở trên sàn nhà, lại xoay người dán tiếp mọi khe hở trên tủ quần áo cùng vách tường, không biết đang phòng bị cái gì, cô ta đem toàn bộ căn phòng dán kín mít.
Đột nhiên, cô ta như là đã nhận ra cái gì, hô to lên, bò về sau vài bước.
Phía trước mặt cô ta dường như có cái gì đó xuất hiện, đáng tiếc cô ta đang đưa lưng về phía bọn An Dạ, vừa lúc che khuất tầm mắt họ.
Đúng lúc này, Bạch Hành đột nhiên ôm An Dạ vào trong ngực. Anh thấp giọng nói: "Đừng tiến sát quá, hình như Tiểu Nhân phát hiện ra chúng ta."
"Vậy chúng ta trở về." An Dạ trả lời, tùy ý để Bạch Hành kéo cô về phòng.
Cả đêm nay cô chưa được chợp mắt chút nào, trong đầu chỉ toàn nghi vấn: dùng băng keo dán kín cả căn nhà như vậy, cuối cùng là vì cái gì? Rõ ràng ban ngày rất bình thường, hoàn toàn không tồn tại miếng băng dán nào, là không muốn cho bọn họ biết trong phòng có gì đó dị thường sao?
Nếu không phải do cô chị làm, căn phòng đã mở khóa tại sao cửa đẩy không vào, bên trong đến tột cùng là có chứa cái gì?
An Dạ có chút bất an, cô nhớ tới tấm ảnh chụp khủng bố trước đây, giờ lại lấy ra xem hòng muốn tìm được chút dấu vết gì để lại.
Thế nhưng mà, thứ cô thấy lại không giống như trước.
Trong ảnh, đôi tay kia hình như đã thay đổi tư thế, mà trong khe hở....... cũng mơ hồ xuất hiện nửa khuôn mặt!
HẾT CHƯƠNG 4