[Tử Bất Ngữ] Ban Biên Tập Đêm Khuya

Chương 107: Trò chơi trốn tìm (6)




Edit: Tiểu Thuần
Beta: Dưa nụ
Sau khi đi được vài bước, Bạch Hành dừng lại hỏi: "Thời gian qua bao lâu rồi?"
An Dạ liếc nhìn đồng hồ trên tay mình và trả lời: "10 giờ 02 phút."
"Rõ ràng đã qua 10 phút rồi, vậy mà ở thế giới này chỉ mới trôi qua 2 phút, độ dài thời gian ở hai thế giới không giống nhau, nên có lẽ có tận 20 giờ, như vậy chúng ta được tầm một ngày để tìm ra mấy cái xác đó."
"Vâng." Tuy nói như vậy nhưng An Dạ luôn có một loại cảm giác căng thẳng chưa từng thấy.
Bên ngoài mặt trời đã lặn, bốn phía bụi bay mù mịt giống như gió cát lại giống như sương mù, sắp bay vào trong phòng thì bị một lớp cửa kính chặn lại.
"Cho nên...." Một lúc sau, Bạch Hành mới nói: "Chúng ta cứ ăn gì trước đã. Anh sẽ nấu cho em."
An Dạ không cảm thấy đói, có thể là do cô đang ở trong môi trường đặc biệt của thế giới kỳ lạ này nên cô thật sự không muốn ăn, gần một ngày trời cô chẳng ăn uống chút gì, cũng không biết cơ thể mình có chịu nổi nữa hay không.
Nhưng mà trong tình huống hiện tại, cô còn tinh thần để tâm đến chuyện ăn uống sao?
"Em ăn một chút đi, dù thế nào anh cũng yên tâm hơn." Lúc nào Bạch Hành cũng nghĩ đến cô trước tiên, mà cũng đúng, cô không ăn cơm, lẽ dĩ nhiên Bạch Hành cũng chưa có gì bỏ bụng, một lòng lo tìm đôi mắt cho anh mà lại quên chăm sóc cho thân thể anh.
"Vậy 20 phút thôi, ăn xong chúng ta phải tiếp tục tìm." An Dạ tự định ra thời gian vì làm như vậy cô mới cảm thấy yên tâm được đôi chút.
"Ðược." Bạch Hành nói, "Trong lúc ăn không được nghĩ ngợi lung tung, cùng anh vui vẻ ăn thật ngon một bữa."
Tâm trạng An Dạ bỗng dưng trở nên nặng nề, thật sự cô cũng không chắc liệu rằng đây có phải là bữa ăn cuối cùng hay không.
Cô cảm thấy mình thật ích kỷ, một mực kéo Bạch Hành vào trong vòng xoáy này, giương cao lá cờ muốn tìm lại đôi mắt của anh mà bù đắp cho sự áy náy của mình.
Nếu không phải vì bảo vệ cô thì Bạch Hành đã không bị phát hiện sớm như vậy, sẽ không tự ý rời đi, càng không bị bắt về trong thành và càng không mất đi đôi mắt của mình.
Cũng bởi vì cô cảm thấy có lỗi, nỗi day dứt cứ đeo bám lấy cô nên giờ đây cô không còn để tâm đến chuyện sống chết của mình nữa mà chỉ muốn tìm bằng được đôi mắt cho Bạch Hành, bởi vì cô nợ anh.
Thật sự An Dạ đã khá rõ ràng, dù cô có bỏ mạng thì Bạch Hành làm sao cũng sẽ không chết, chắc chắc vị bác sĩ tâm lý kia sẽ cứu được anh.
Chỉ cần có thể chuộc lại tội lỗi của mình, lấy lại đôi mắt đó và an toàn sống sót trở ra tất nhiên là tốt nhất; còn nếu không may cô phải hi sinh tính mạng, chỉ có Bạch Hành được người bác sĩ kia cứu ra cũng không sao.
Ít nhất thì cô cũng không cần đối diện với một Bạch Hành mù loà để phải day dứt cả một đời.
Cho nên cùng nhau ăn một bữa cơm sau chót cũng được.
Nơi này có đủ mọi thứ thường dùng trong nhà bếp và đầy đủ các loại đồ ăn. Cứ như đang có ai đó sinh sống ở đây vậy, thật kỳ quái.
Tuy mắt anh đã mù nhưng tay chân vẫn rất linh hoạt, những việc như chọn nguyên liệu nấu ăn, cắt miếng, đảo thức ăn và ngửi mùi để phân biệt, đánh giá độ chín đối với anh là quá dễ dàng.
Một lát sau, hai món ăn thường ngày đã được bày lên bàn.
Không có cơm nên đành nấu tạm món canh trứng để lấp đầy bụng mà thôi.
Trước đây cô chưa từng thử so sánh nhưng hiện tại vừa ngửi thấy hương thơm từ món ăn trên bàn, tâm trạng của An Da lập tức nhẹ nhõm phần nào.
Nếu như có thể bình an quay về, hai người sẽ cùng nhau ngắm mây trời trôi, trải qua những năm tháng thật bình yên, được như vậy thì còn gì bằng.
Hốc mắt cô nóng lên, yếu ớt như sắp bật khóc.
An Dạ bụm miệng lại, cô buồn bã cố ghìm giọng mình nhưng cuối cùng cũng nấc lên một tiếng.
Đến lúc cô phải khóc rồi, trải qua bao nhiêu sóng gió nhưng cô vẫn không cho phép nước mắt mình rơi xuống, chính cảm giác ấm áp dễ chịu này đã khiến nước mắt cô tuôn trào.
Người ta nói con người là sinh vật yếu đuối nhất quả thật không sai.
"Em đang khóc ư?" Bạch Hành mò mẫm từng ngón tay của anh lên gương mặt cô, gạt đi hai hàng nước mắt đang lăn dài trên má.
Anh đến sát bên cô, ôm chặt lấy đầu An Dạ, để cô vùi vào lòng mình rồi ấm áp lên tiếng: "Đừng khóc."
"Vâng." An Dạ không khóc nữa, cô ôm chặt Bạch Hành như sợ rằng chỉ cần nới lỏng đôi tay của mình một chút thôi thì anh sẽ tan biến ngay lập tức.
Khóc cũng khóc xong, ăn cũng ăn xong rồi.
An Dạ không dám lãng phí thêm thời gian.
Cô lấy lại tinh thần cùng Bạch Hành bước lên lầu, đẩy cánh cửa đầu tiên ở lối đi trước mặt ra.
Ánh sáng trong phòng vô cùng mờ ảo, tuy nói là ánh sáng nhưng nó lại giống như làn sương mù dày đặc màu trắng đục, từng lớp từng lớp một che kín cả căn phòng.
An Dạ cảm thấy ngột ngạt, cô vươn tay phủi bớt một ít bụi, thấy trên bàn đang có một quyển nhật ký lấp loé ánh sáng.
An Dạ cầm thứ trước mặt lên và mở ra một vài trang, bên trong là những trang giấy trắng tinh, trang thứ nhất viết một câu rất ngắn gọn rõ ràng: Tôi sẽ hướng dẫn bạn —
Giống như một câu chưa hoàn chỉnh, nội dung tiếp theo là khoảng trống, chờ người khác điền thêm vào.
"Sẽ hướng dẫn mình?" An Dạ lẩm nhẩm, cô nghĩ thầm: có lẽ cuốn nhật ký này chính là thứ quan trọng nhất.
"Em phát hiện ra gì rồi sao?" Bạch Hành lên tiếng hỏi.
An Dạ gật đầu, nói: "Có một quyển nhật ký, trên đó có dòng chữ " tôi sẽ hướng dẫn bạn — " "
"Em xem thử ở mặt sau có còn điều gì khác hay không."
An Dạ lật thêm vài trang, mặt sau hoàn toàn trống trơn, không có bất cứ thứ gì.
Ngay khi cô chuẩn bị đóng nó lại thì trang giấy trắng ban đầu tự dưng hiện lên những đốm mực đen rời rạc, như thể những đốm mực này được kéo dài rồi dần dần nổi lên rõ ràng trên những đường gân thô ráp của trang giấy, ngay sau đó, từng chữ từng chữ một cứ thế bật ra, lấp đầy tầm mắt cô.
An Dạ dò theo những chữ kia và tiếp tục đọc: "Tôi là số một, là thi thể đầu tiên mà bạn cần tìm."
Soạt.
Một hàng chữ nữa lại nổi lên với những nét mực khô khốc.
"Khi còn bé tôi có một con búp bê, là mẹ mua về từ thành phố cho tôi. Vào thời điểm đó, con búp bê này rất thịnh hành, bên trên búp bê là một cái giá gỗ và những sợi dây màu đỏ rực, vừa đẹp vừa độc đáo."
"Lúc đầu tôi cảm thấy cực kỳ thích thú nên thường xuyên đem khoe nó với bạn bè, bọn chúng rất ghen tỵ với tôi, vì thế mà tôi cũng vô cùng kiêu ngạo, mãi về sau, khi Tiểu Miêu học cùng lớp cũng có một con búp bê và nó lại đẹp hơn của tôi, so ra tôi thua kém hơn nhiều. Nghe nói con búp bê này là do bố nhỏ đó ở nước ngoài gửi về cho nó, không những đắt tiền hơn mà còn tinh xảo hơn búp bê của tôi."
"Tôi đã nhét búp bê của mình vào trong tủ treo quần áo, không bao giờ chạm vào nó nữa."
"Gần một năm sau, tình cờ một ngày, nó tự dưng lăn ra khỏi ngăn tủ, nỗi ganh ghét trong tôi một lần nữa lại bùng lên, tôi giật tóc nó như thể tôi đang thật sự giật tóc của Tiểu Miêu."
"Cái gì Tiểu Miêu cũng tốt hơn tôi, nó có tất cả mọi thứ, nó đẹp hơn tôi, nhà nó giàu hơn nhà tôi, ngay cả con búp bê mà tôi cũng không bằng nó."
"Tôi cắt đi sợi chỉ trên con búp bê, có như thế thì tôi mới hả giận phần nào. Khi đó nếu như có gương, tôi nghĩ rằng bản thân tôi giống như là một con chó sói với đôi mắt xanh đói khát đang chực chờ ngấu nghiến kẻ thù của mình."
"Con búp bê bị phá hỏng, vì không muốn mẹ mình phát hiện nên tôi đã không quăng nó đi. Do đó, tôi lại nhét nó vào trong ngăn tủ một lần nữa."
"Nhưng vô dụng, bạn hiểu không? Tôi không thể làm được bất cứ chuyện gì, tất cả mọi chuyện tôi làm đều thật phí công."
"Tôi phát điên lên, đang phát điên lên đây. Để tôi giải thích cho bạn, hãy nghe tôi — tôi đã nhét nó vào trong ngăn tủ và khóa lại kỹ càng, còn cẩn thận đặt mật khẩu thế nhưng nó luôn có thể trốn ra được."
"Nó ở phía sau tôi, ngay sau lưng tôi, tôi thật sự có thể cảm thấy được nó."
"Lúc đầu tôi tưởng rằng đó là ảo giác nhưng sau đó mới nghĩ lại; tôi đoán nó là quỷ, là hồn ma trong một con búp bê nhưng sau đó tôi lại thấy mình đã sai, nó không phải quỷ cũng không phải hồn ma mà là thứ dây nhợ gì đó quấn lấy cơ thể tôi, còn tôi giống như là cái giá gỗ điều khiển con búp bê này. Sau đó, sợi dây kết nối giữa tôi và nó càng ngày càng gần, càng ngày càng gần...."
An Dạ lật tiếp một trang, cô đợi rất lâu nhưng không thấy có bất kỳ phản ứng nào, những con chữ ấy giống như bị mắc kẹt lại, không thể viết ra.
Cảm thấy mắt hơi mỏi nên cô chớp chớp mắt, nhắm hai mí mắt lại để tròng mắt dễ chịu hơn một chút.
Lúc này đây, một khuôn mặt chợt hiện lên trong tâm trí cô.
Soạt.
Chớp mắt một cái.
Là cô đang gặp ảo giác sao?
Cảm xúc trong lòng An Dạ rối như tơ vò, gương mặt kia lại hiện lên trong đầu An Dạ một lần nữa — môi đỏ như son, đôi mắt to lấp lánh ma mị, làn da sứ trắng bóng lấp lánh, là một con búp bê.
Cô nhắm mắt lại và cảm nhận.
Lần này không có gì cả, thì ra là ảo giác.
Soạt.
Khuôn mặt đó lại xuất hiện.
Đôi mắt màu đỏ tươi gần như chạm đến chóp mũi An Dạ, vừa rõ ràng vừa lạnh như băng.
Thật đáng sợ, chỉ cách vài milimet, thực sự là quá nguy hiểm.
Hơi thở trở nên gấp gáp, cô nói: "Dường như em vừa trông thấy cái gì đó."
Bạch Hành nói: "Hình như có gì đó không thích hợp, trong quyển nhật ký này còn có dòng chữ nào khác hay không?"
An Dạ xem quyển nhật ký một lần nữa, bên trên hình như có chữ, nhưng thoắt cái lại biến đâu mất.
Cô lẩm nhẩm, cố gắng nhận diện từng chữ một: "Tôi......"
"Ở......" Cô gần như phỏng đoán chữ thứ hai.
"Phía....." Đến chữ thứ ba.
"Sau....." Chữ thứ tư.
"Bạn." Rồi đến chữ thứ năm thì lại có thêm dấu chấm tròn, ngoài ra không còn gì nữa.
An Dạ lập tức quay lại, đối diện với một khuôn mặt người!
Kẻ đó bị sợi dây treo giữa không trung, lấy một tư thế vặn vẹo mỉm cười nhìn An Dạ.
"Là thi thể đầu tiên!" Cô đã tìm được bèn nhanh chóng đuổi theo.
Nhưng chỉ sau vài bước thì nó lại đột nhiên bặt tăm.
An Dạ cau mày, tự dưng cảm thấy cổ tay mình vừa ngứa vừa nóng, cực kỳ khó chịu, cảm giác này không những quen thuộc mà lại còn rất đáng sợ, bên dưới lớp da thịt của cô giống như có thứ gì đó đang sinh sôi nảy nở, không ngừng tìm cách vươn ra bên ngoài.
Là những sợi chỉ, chúng xuất hiện khắp nơi.
Những sợi chỉ đó quấn lấy cổ tay cô, siết chặt vào da thịt rồi treo cô lên trên chiếc đèn trần.
An Dạ cố gắng ngọ nguậy, giống như một con rối: bị treo lủng lẳng bởi vô vàn sợi chỉ trên mái hiên nhà!
"Hì hì hì."
Có ai đó đang cười, tiếng cười lanh lảnh vang vọng.
An Dạ đã thành công tìm được cái xác đó, đồng thời cũng rơi vào tay đối phương.
Khi người chơi trốn tìm tìm được con quỷ thì sẽ đến lượt con quỷ đi bắt người.
An Dạ tìm được nó, vì vậy giờ sẽ đến phiên nó tìm An Dạ!
"An Dạ!" Bạch Hành nghe thấy tiếng động vội lên tiếng.
Nhưng giờ An Dạ bị treo lên quá cao, Bạch Hành không với tới, cũng không thể cắt đứt sợi dây đang treo cô.
Nếu không nhanh tay thì An Dạ sẽ chết ở nơi này.
Cô bắt đầu cảm thấy khó thở.
An Dạ dùng những ngón tay của mình gắng sức nới lỏng sợi dây trên cổ để không bị nghẹt thở mà chết.
Cô liều mạng đá chân lung tung nhưng cũng vô ích, cổ họng đang bị sợi dây quấn quanh, những kẻ này đang dùng lại cái cái chết mà họ đã trải nghiệm để hành hạ cô, ngay cả khi không chết thì ý chí sống còn của cô cũng tự khắc vỡ tan thành từng mảnh.
Cô ú ớ la lên nhưng không còn một chút sức lực nào.
Không thể chết như vậy được, cho dù thế nào đi chăng nữa, An Dạ vẫn tuyệt đối không bỏ cuộc.
HẾT CHƯƠNG 107

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.