Tự Ái Nhi Phi

Chương 13:




Thời điểm tôi chết không nghĩ tới bệnh viện sẽ gọi về nhà, kết quả lại khiến cho mọi việc phức tạp như thế. Vốn nên rất đơn giản mới đúng, chúng tôi chia tay, Lạc Dư Thần hạnh phúc sống cùng Hạ Minh Tu, từ nay về sau sẽ không còn ai nhìn thấy cái người gọi là Tiếu Hằng nữa.
Ở garage, Lạc Dư Thần ngồi vào trong xe nhưng không hề khởi động máy.
Tôi cho là anh đang chờ Hạ Minh Tu, nhưng nhớ rõ là cậu ta đã nói với anh tối nay không thể trở về, còn có mấy ngày hoạt động của ‘summer wind’ tại L.A. Hạ Minh Tu là đại diện người mẫu hiển nhiên phải bận rộn cùng Tiểu Lộ ở bên kia đại dương.
Không biết là Tiểu Lộ có chọc gậy bánh xe gì về lịch làm việc hay không, hiện tại không tiện nói tới.
Tôi rất nhanh đã nhìn thấy người mà Lạc Dư Thần đang ngưng mắt chờ đợi.
Phương Tả Ức và con xe màu bạc của y.
Lạc Dư Thần xuống xe đi tới, Phương Tả Ức dường như đã sớm có chuẩn bị, tư thế ưu nhã sẵn sàng chờ đón quân địch.
“Tổng giám đốc Phương.” Ngoài ý muốn, Lạc Dư Thần lần này rất khách khí.
“Có chuyện gì sao?” Phương Tả Ức cong khoé môi hỏi nhưng ánh mắt lại không hề cười. Trong mắt y Lạc Dư Thần có thể hay thay lòng đổi dạ, bội tình bạc nghĩa, nhưng thật ra anh rất oan khuất.
Là tôi quấn lấy anh không tha.
Lạc Dư Thần là con người có nội tâm rất rõ, chúng tôi đều biết nếu là anh đã mở miệng thì chẳng khác nào tát mình một bạt tai, bởi vì lúc trước anh đối với tôi có bao nhiêu dứt khoát cho dù là Phương Tả Ức, Tiểu Lộ hay là Hạ Minh Tu đều thấy rất rõ.
Đấu tranh tư tưởng một hồi rốt cuộc anh vẫn hỏi: “Tiếu Hằng cậu ấy…có khoẻ không?”
Phương Tả Ức hừ lạnh một tiếng, Lạc Dư Thần đương nhiên là nghe được sự chế nhạo kia, chỉ có tôi mới biết bộ mặt thật mà thông cảm, trong lòng chua xót cùng bất đắc dĩ, nếu vẻ mặt này là Hạ Minh Tu quả thật còn có chút hả hê.
Trong nháy mắt đó tôi thật lo rằng y sẽ cho Lạc Dư Thần biết toàn bộ chân tướng.
May mắn thay, Phương Tả Ức chính là Phương Tả Ức, đã đáp ứng người khác thì nhất định sẽ làm được, trình độ ẩn nhẫn tương đối cao. Y chậm rãi châm điếu thuốc, chờ cho đến khi Lạc Dư Thần căng thẳng không dám thở mạnh, toàn bộ garage vắng vẻ như muốn đóng băng mọi thứ mới chậm rãi thở ra một hơi rồi nói: “Chuyện của Tiếu Hằng, không cần cậu xen vào…”
Nếu theo như lẽ thường mà nói thì khi nghe xong lời này nhất định Lạc Dư Thần sẽ nổi giận, tuyệt đối sẽ quay người mà đi, từ nay sẽ không bao giờ hỏi đến chuyện của tôi nữa. Tôi chờ mong những hàng động khác, bởi vì nó lúc nào cũng nằm ngoài dự đoán của tôi.
Nhưng mà tôi lại sai rồi, anh đứng không nhúc nhích, khí nóng cũng không thấy, giống như con gái xuất gia nhìn thấy phu quân, rất cung kính thậm chí còn lo sợ bất an nói: “Xin anh hãy nói cho tôi biết…nếu không, lương tâm tôi sẽ bất an.”
Lạc Dư Thần trước nay vẫn vậy, nghĩ gì nói nấy. Thế nhưng Phương Tả Ức khá đa tâm, lập tức nở nụ cười: “Cậu thật tốt đấy, khó có được một lần hỏi đến sống chết của Tiếu Hằng, thì ra chỉ là ép buộc lương tâm.”
Ý tứ bị xuyên tạc, Lạc Dư Thần chẳng những không hề tức giận mà vẫn giữ thái độ giải thích: “Tôi không có ý đó. Tôi chỉ là…lo lắng cho Tiếu Hằng…”
Lo lắng cho tôi?
“Cậu lo lắng cho nó?” Xem ra không chỉ có tôi mà ngay cả Phương Tả Ức cũng không thể ngờ đến, một người lúc nào cũng ngược đãi tôi, mở miệng nói một câu như vậy là vô cùng chấn động.
Nếu như tôi còn sống, có thể nghe được một câu thế này, đừng nói là mười năm, cho dù anh có đánh đập tôi thêm ba mươi năm tôi cũng cam tâm tình nguyện.
Nhưng mà bây giờ chỉ có thể dở khóc dở cười, tôi thà rằng anh đừng nói một câu như vậy.
Mặc kệ đó là thật tâm của anh hay chỉ là xoa dịu an ủi, hiện tại mà nói ra chẳng phải đã quá muộn rồi sao, tôi đã chết, lẽ nào lại để cho một người tự sát như tôi sống lại?
Nghe một câu nói của Phương Tả Ức tràn đầy châm chọc, Lạc Dư Thần rũ mi mắt. Anh là một người cường thế, ăn nói khép nép đã là không dễ dàng gì, vậy mà lại bị Phương Tả Ức nhạo bán.
Đại khái cũng biết có Phương Tả Ức ở đây cũng sẽ không hỏi ra được chuyện gì, y cũng không buồn để ý đến anh nữa, bắt đầu khởi động xe, mặc cho Lạc Dư Thần ở phía ngoài gõ cửa xe cầu xin, mong chờ một thứ mà anh đã không biết nó đã chết, khi còn sống vẫn rất quan tâm đến tôi: “Phiền anh nói cho Tiếu Hằng biết, tôi rất lo lắng cho cậu ấy, nói cậu ấy liên hệ với tôi!”
Phương Tả Ức chỉ hững hờ nhìn thoáng một cái, sau đó lái xe nghênh ngang rời đi.
Lạc Dư Thần thất hồn lạc phách trở về nhà, ngã người xuống ghế salon, không hề cảm thấy một chút dễ chịu.
Trước đay tôi đã từng thấy anh không vui, phải nói là, lúc nào anh trở về cũng đều không vui vẻ, khi tâm trạng anh không tốt sẽ ngồi trên ghế salon, may mắn vớ được cái gối sẽ đánh không ngừng, sau đó tôi sẽ ti tiện đến cạnh anh hỏi anh bị làm sai vậy, có thể anh sẽ đổ mọi tức giận lên người tôi, xông tới mắng chửi, có thể thấy tôi so với cái gối còn tốt hơn nhiều.
Khi không còn tôi nữa, anh trái lại cũng không còn đánh túi bụi vào gối cũng không ném đi.
Anh bắt đầu nỗ lực gọi cho tôi, gọi vài lần đều trả lời tắt máy, khiến cho anh càng lúc càng suy sụp.
Anh lo lắng cho tôi, tôi cũng không chịu nổi, thà rằng anh xông tới gào thét rồi quên tôi đi.
Tôi cũng bởi vì không có cốt khi nên mới dẫn đến tình trạng ngày hôm nay.
Anh chán chường nằm một hồi sau đó ngủ trên ghế salon.
Trời ngày đông mặc dù có hệ thống sưởi ấm nhưng không đắp chăn cũng sẽ bị cảm lạnh. Thời gian khi không có tôi ở bên, người này cũng không biết chăm sóc bản thân là gì. Thật là khiến cho tôi phải lo lắng.
Sáng ngày thứ hai Lạc Dư Thần tỉnh dậy, chuyện đầu tiên là nhìn điện thoại di động. Khi trước tôi vì sợ phóng xạ của điện thoại nên lúc đi ngủ luôn bắt anh tắt máy, kết quả khi tôi không có ở đây anh lại chẳng bao giờ làm như vậy. Thất vọng buông điện thoại sau đó lại nằm xuống ghế.
Anh thành ra dạng này, tôi cũng chỉ có thể bên cạnh nhìn mà phiền muộn.
Đột nhiên Lạc Dư Thần ngồi bật dậy, hình như nghĩ tới cái gì đó, trong ánh mắt còn phát ra một tia sáng dị thường. Anh cầm điện thoại lên, ngón tay hơi run rẩy.
Lạc Dư Thần gọi đến nơi hỗ trợ thư mục.
“Alô, xin chào, làm ơn cho tôi số điện thoại của công ty dọn nhà khu L.”
Tôi nghĩ một chút đã thông, Lạc Dư Thần quả nhiên thông minh, có thể từ công ty dọn nhà tra ra được nơi tôi ở.
Chỉ là…ngay cả nơi đó cũng không dành cho tôi nữa rồi.
Lạc Dư Thần hưng phấn vô cùng, nhưng cũng khẩn trương vô cùng. Theo lý mà nói loại tâm tình này chưa bao giờ xuất hiện khi liên quan đến tôi, hiện tại chỉ có thể nói, thật sự là khó liệu.
Anh nhận được địa chỉ sau đó mặc quần áo thật nhanh, lại đứng trước gương xác định ngoại hình tự nhiên một chút mới nhanh chóng xuống lầu lấy xe.
Khi ở trên xe anh rõ ràng rất phấn khởi, mà tôi, chỉ cảm thấy bất an.
Vẫn nghĩ rằng khi chết đi rồi sẽ không còn liên quan đến anh nữa, không phải như bây giờ. Nếu như chuyện tình này có thể vui vẻ đến vậy, tại sao khi còn sống không biểu hiện cho tôi xem?
Tôi đã dời đến căn biệt thự mới được Phương Tả Ức mua cho ở tuyến đường ven biển, phỏng chừng sau khi tôi chết, Phương Tả Ức cũng không dọn vào đây.
Quả nhiên, lái xe bốn mươi phút, căn nhà ba tầng bạch sắc xinh đẹp và một vườn hoa đã dần dần xuất hiện trước mắt. Tuyến đường ven biển là khu nhà giàu cao cấp, mỗi căn biệt thự đều cách rất xa nhau, trên đường lộ cũng không có người đi lại, Lạc Dư Thần dừng xe đứng ở ven đường, đi ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.