Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 718: Là ai đây




Sau khi trở về, quả nhiên Du Tiểu Mặc đã đi tìm Kiều Sâm, nhờ ông điều tra về tư liệu của những nạn nhân lúc trước.
Mặc dù Kiều Sâm rất kinh ngạc, dù sao nhiệm vụ của họ cũng xong rồi, giờ còn xem tư liệu làm gì? Nhưng nể tình họ vừa lập công, Kiều Sâm nhanh chóng chuyển tư liệu cho hắn, mặc dù bản án mười năm trước gây chấn động, nhưng danh sách người bị hại cũng không phải là bí mật gì cần che giấu.
Du Tiểu Mặc cầm tư liệu chạy đi tìm Lăng Tiêu, hắn không xem ngay, gặp phải chuyện thế này hắn cần một người ở bên cạnh làm thuốc an thần.
Lăng Tiêu rất bó tay với việc này, nhưng vẫn chiều theo phu nhân nhà mình.
Hai người khóa cửa phòng, Du Tiểu Mặc run run rẩy rẩy đặt tư liệu lên mặt bàn, mở ra, lật giấy, sau đó nói với Lăng Tiêu: “Anh… Xem hộ em đi.”
“Nhát chết.” Lăng Tiêu mắng một câu, sau đó nhanh chóng nhìn lướt qua tư liệu, trong ánh mắt chờ mong của Du Tiểu Mặc, y dứt khoát đáp: “Không có.”
Hai mắt Du Tiểu Mặc sáng rực, “Không có tên Du Lộ thật chứ?”
Lăng Tiêu ném tư liệu qua một bên, “Không những không có tên Du Lộ, mà trong này không có bất cứ ai mang họ Du.”
“Một người cũng không?”
Du Tiểu Mặc ngơ ngác, hắn lập tức vớ lấy tư liệu, đúng là không có học sinh nào mang họ Du, vô lý! Rõ ràng hôm nay Du Bách xuất hiện ngay trước mặt hắn, hơn nữa nó cũng đại biểu cho Du gia cảm tạ bọn hắn cơ mà, còn đưa linh đan để tỏ lòng, nhìn biểu hiện của vị phó hiệu trưởng kia là biết linh đan rất quý giá.
Nếu như không có ai trong Du gia bị sát hại, vậy thì Du Bách việc gì phải cảm tạ hắn, còn đại biểu cho Du gia, hắn không nghĩ Du Bách sẽ làm việc này vì người khác họ, trong ấn tượng của hắn, Du Bách rất cao ngạo, trừ phi là người nhà, nếu không nó sẽ không bao giờ làm những chuyện như vậy, nhất định là có nguyên nhân.
Nhưng mà, Du Lộ không có trong danh sách đúng là một tin mừng, cuối cùng hắn cũng thở phào một tiếng.
“Đến cùng thì đã có chuyện gì xảy ra thế, em muốn hồ đồ luôn rồi!” Du Tiểu Mặc không biết nên nghĩ sao cho phải.
“Đừng nghĩ nữa.” Lăng Tiêu nói, “Tình huống này có hai khả năng, thứ nhất là trên danh sách không liệt kê toàn bộ số người chết, rất có thể vì nguyên nhân nào đó một hoặc là vài cái tên đã bị xóa đi, khả năng thứ hai là một trong số những học sinh đó có quan hệ mật thiết với Du gia, rất có thể Du gia coi người này như người nhà.”
Du Tiểu Mặc bắt đầu tự hỏi.
Nếu loại trừ khả năng thứ nhất thì khả năng thứ hai cũng không hợp lý lắm, nếu như học sinh kia thật sự thân thiết với Du gia đến thế, khả năng lớn nhất chính là Du Lộ hoặc Du Bách đã lấy vợ, sinh con rồi.
Với sự hiểu biết về những người trong Du gia của hắn, chỉ có khả năng này là cao nhất, bởi vì nếu như là thân thích, người nhà hắn sẽ không tích cực tìm kiếm sát thủ như vậy đâu, còn ra mặt nói cảm tạ nữa chứ, tối đa là tỏ vẻ một chút, bởi vì người nhà của hắn ấy mà, ngoại trừ hắn ra thì ai cũng kì lạ hết.
Mặc dù bình thường người nhà hắn đều tương đối lạnh nhạt, ít khi biểu đạt tình cảm, nhưng họ sẽ dùng hành động sẽ chứng minh sự quan tâm với người thân trong gia đình, mà chỉ có người nhận được sự đãi ngộ này mới thực sự là người một nhà.
Du Tiểu Mặc tra thêm tư liệu, Du Lộ và Du Bách đều sắp ba mươi, coi như sau khi hắn qua đời hai người này liền lấy vợ sinh con chẳng hạn, vậy thì đứa bé kia cùng lắm là dưới mười tuổi, cho nên có thể loại bỏ phương án này, bởi vì giới hạn tuổi nhỏ nhất của học viện Lôi Đình là mười hai tuổi.
Sau đó là vợ của hai người, giới tính nữ.
Du Tiểu Mặc dùng bút đỏ gạch chân những người có giới tính nữ trong danh sách, tổng cộng có ba người, thoạt nhìn đều có bộ dáng trẻ trung xinh đẹp, nhưng hắn nhanh chóng tập trung vào người đẹp nhất, cô bé trong tấm ảnh mang nét mặt hưng phấn, có vẻ rực rỡ lắm, tuyệt đối phù hợp với thẩm mỹ của Du Bách và Du Lộ, nhưng đây không phải là nguyên nhân thực sự làm hắn chú ý tới cô bé này, quan trọng nhất là cô bé này là con gái cưng của một gia tộc ở kinh đô, mấy chuyện như quan hệ thông gia ấy mà, hắn hiểu hết.
“Xem ra là cô ta.” Du Tiểu Mặc âm thầm khen ngợi mình một chút.
Lăng Tiêu chống cằm, lần này không tham gia thảo luận.
Để khẳng định suy đoán của mình, Du Tiểu Mặc chạy tới cơ sở dữ liệu tra hết tất cả những gì liên quan tới cô bé kia, kết quả sau khi xem xong, hắn lập tức trợn tròn mắt.
Cô bé kia đúng là con cháu của gia tộc ở kinh đô, nhưng người ta đã có vị hôn phu rồi, vị hôn phu đó không phải là Du Bách mà cũng chẳng phải là Du Lộ, trong ô vợ chồng viết một cái tên hoàn toàn xa lạ, bận rộn cả buổi, hóa ra hắn đoán sai!
Du Tiểu Mặc bực bội tới nỗi gãi đầu tới muốn hói luôn.
Lăng Tiêu bình tĩnh nhận xét: “Xem ra là khả năng thứ nhất rồi.”
Du Tiểu Mặc quyết định phải tìm hiểu xem đã có chuyện gì xảy ra, nếu như là khả năng thứ nhất, tại sao Du gia phải che giấu thân phận của người nọ, chẳng lẽ bên trong có bí mật gì không thể cho ai biết.
“Muốn làm rõ, có thể hỏi Kiều Sâm, cho dù ông ta không biết, chắc cũng có manh mối về người hiểu rõ chuyện này.” Lăng Tiêu đứng lên nói với hắn.
“Được.”
Vì vậy, hai người cùng đi tìm Kiều Sâm.
Kiều Sâm rất ngạc nhiên với sự ghé thăm của họ, hơn nữa cũng không ngờ họ lại cảm thấy hứng thú với sự kiện kia như vậy, đầu tiên thì hỏi ông về tư liệu, bây giờ lại hỏi danh sách nạn nhân, đây là lần đầu tiên hai người tỏ vẻ hứng thú với thứ gì đó từ sau khi gia nhập Bạch Sa, việc này làm Kiều Sâm có chút tò mò.
“Ý của các cậu là danh sách không ghi đủ số nạn nhân, có thể còn thiếu một người nữa, nhưng vì một vài nguyên nhân nên không được liệt kê, cho nên các cậu muốn biết học sinh kia là ai, phải không?” Sau khi Kiều Sâm nghe rõ ý định của lần ghé thăm này, bình tĩnh thuật lại.
Du Tiểu Mặc lập tức gật đầu.
Kiều Sâm lập tức bật cười: “Tôi nghĩ các cậu đã lầm rồi, theo tôi biết, những học sinh bị Hà Bình sát hại đều có tên trong danh sách, không thiếu một ai, cũng không có một học sinh khác như các cậu tưởng đâu.”
“Không thể nào!” Du Tiểu Mặc lập tức phủ nhận.
Kiều Sâm không giận, nói thẳng, “Vậy cậu nói cho tôi biết, vì sao các cậu lại cho là còn một học sinh nữa?”
Du Tiểu Mặc đáp: “Bởi vì lúc ở học viện Lôi Đình, người nói lời cảm tạ với tôi là người của Du gia, nhưng tôi đã xem qua tài liệu, trong đó không có bất cứ học sinh nào họ Du, vậy tại sao họ lại muốn cảm tạ chúng tôi, việc này rất khó hiểu, đúng không?”
“Đúng là khó hiểu, nhưng mà…” Kiều Sâm dừng một chút, “Chuyện này có liên quan gì tới cậu? Người ta nói cảm ơn, cậu nhận là được rồi, không phải sao?”
Du Tiểu Mặc đã sớm nghĩ ra một cái cớ thật hay, lập tức ưỡn ngực hùng hồn trả lời: “Tôi hiếu kỳ, không được hả?”
Kiều Sâm: “… Được.”
“Cho nên, đến cùng thì đội trưởng có biết người Du gia bị sát kia là ai không?” Giọng điệu Du Tiểu Mặc bắt đầu trở lên thiếu kiên nhẫn, hắn rất rất muốn biết đáp án, vậy mà Kiều Sâm cứ thong thả.
Kiều Sâm rất muốn nói một câu “đây là thái độ đối đãi với thủ trưởng của cậu hả”, nhưng nghĩ nghĩ, thôi được rồi, liền đáp: “Việc này tôi thật sự không biết, nhưng nếu sự thật đúng như cậu nói, trên danh sách còn thiếu một học sinh nữa, vậy thì mức độ bảo mật của người đó hẳn là cấp A trở lên, không có quyền hạn không được biết.”
Du Tiểu Mặc quan sát Kiều Sâm, “Ngay cả đội trưởng cũng không được?”
Nụ cười của Kiều Sâm cứng lại, “… Phải.”
Du Tiểu Mặc thất vọng, nghĩ đi nghĩ lại, hắn không cam lòng: “Bình thường tài liệu kia được đặt ở đâu, trong kho hồ sơ cơ mật của quốc gia à?”
Kiều Sâm cố gắng để khóe miệng không giật giật, nói ra thì được gì, chẳng lẽ còn định đi trộm hồ sơ của quốc gia sao?
Cuối cùng, Lăng Tiêu nhìn không được đành phải lôi hắn đi, tránh mất mặt thêm nữa, mãi tới khi đi tới chỗ không có ai, y mới buông tay, quay người nhìn hắn, “Thật không hiểu em cố chấp như vậy để làm gì, mặc kệ người bị giết là ai, ít nhất có thể xác định người kia không phải là anh trai em, em còn gì mà vướng mắc nữa?”
Du Tiểu Mặc lắc đầu, “Anh không hiểu đâu, Du Bách là một người rất kiêu ngạo, nếu như người kia không phải là người quan trọng với nó, chắc chắn nó sẽ không đích thân ra mặt nói lời cảm tạ, cho dù không phải là Du Lộ thì cũng là một người khác rất trọng yếu với nó, bởi vậy em mới muốn biết người kia là ai!”
“Nói thế, em hoàn toàn không cần phải hỏi Kiều Sâm, đã là tài liệu cơ mật, cho dù ông ta có quyền hạn cũng không cho em xem.” Lăng Tiêu nói.
“Vậy phải làm sao đây?” Du Tiểu Mặc bực bội gãi gãi đầu, mái tóc vốn không trật tự đã bị hắn gãi cho bù xù rồi, may mà tóc đã được cắt ngắn, dù sao muốn tóc dài thì có thể dùng linh đan thúc đẩy sinh trưởng, chỉ cần một viên là dài lại như xưa ngay, cho nên hắn cắt tóc không chút tiếc nuối.
Lăng Tiêu không nói gì thêm, cầm tay hắn kéo ra ngoài, hai người nhanh chóng rời khỏi căn cứ, không ai phát hiện được, cho dù có người tới kiểm tra cũng sẽ cho rằng họ đang ở trong phòng.
Một phút sau.
Du Tiểu Mặc nhìn tòa nhà hùng vĩ trước mắt, im lặng: “Anh dẫn em tới học viện Lôi Đình làm gì? Chẳng lẽ nơi này có tài liệu cơ mật kia?”
“Cuối cùng cũng thông minh, người chết là học sinh của học viện Lôi Đình, chắc chắn trong học viện sẽ có một bản tư liệu, vào thăm dò một chút là biết ngay.” Lăng Tiêu ung dung đáp, như thể học viện Lôi Đình trước mắt họ là một tòa nhà cho phép ra vào tự do, phải biết trong mắt tu chân giả, các giáo sư của học viện Lôi Đình đều là cường giả hết, độ nguy hiểm và nghiêm ngặt của nó không thua kém gì cơ quan chính phủ.
“Vậy còn chờ gì nữa, chúng ta mau mau vào thôi.”
Du Tiểu Mặc lại hăng hái, kéo y xông vào bên trong.
Hồ sơ học sinh đều được đặt trong phòng hồ sơ của học viện Lôi Đình, trong ngàn vạn tài liệu, ngoại trừ học sinh của năm này thì còn có cả học sinh của các năm khác.
Hai người không cần tốn nhiều sức đã tìm được phòng hồ sơ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.