Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 649: Hợp tác




Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu rời khỏi thị trấn của bộ lạc Cổ Mã đi thẳng tới bộ lạc Thủy Tây, vì vậy không bất ngờ khi gặp được Hạ Âm đã mưu phản thành công.
Hạ Âm nhìn thấy hai người là nhớ tới chuyện lúc trước đã giá họa cho họ, còn cả chuyện ở cung điện Bạch Hổ, nếu không phải vì Lăng Tiêu không muốn lằng nhằng, chỉ sợ khi đó đã kết thù.
Mặc Sĩ Tây Nguyên cũng phải đưa tay lau mồ hôi lạnh.
Kể từ khi biết Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu mà lão gặp dưới đáy biển chính là người quen của con mình, Mặc Sĩ Tây Nguyên còn lo lắng một lúc lâu.
Dù sao giữa bọn họ cũng không thể nói là không có ân oán gì, chỉ là ân oán không lớn mà thôi, nếu Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc muốn báo thù lão, hoàn toàn có thể lợi dụng quan hệ với con trai lão.
Khi biết ý định tới thăm của họ, Mặc Sĩ Tây Nguyên lại không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, xem ra họ chuẩn bị bỏ qua hiềm khích lúc trước, không so đo nữa, như thế rất tốt, có điều…
“Hai vị chắc chắn thế lực hợp tác với bộ lạc Cổ Mã chính là Hắc Tri Chu?”
Mặc Sĩ Tây Nguyên cũng nghe nói tới tình hình hiện tại ở Tây Cảnh, Hắc Tri Chu vô cùng mạnh, thủ đoạn âm hiểm độc ác, trước kia bọn chúng vẫn dấu kín trong bóng đêm, dù hôm nay đã nổi lên mặt nước, nhưng vẫn không có ai thăm dò được nguồn gốc của chúng.
“Người có tên Tổ Mã này, hẳn là Mặc Sĩ tù trưởng đã nghe nói qua rồi chứ hả?” Lăng Tiêu thản nhiên nói.
Mặc Sĩ Tây Nguyên đột nhiên nhíu mày, “Đương nhiên là đã nghe nói qua, Tổ Mã là thánh nữ tiền nhiệm của bộ lạc Cổ Mã, thực lực rất cao, nhưng không biết vì nguyên nhân gì cô ta đột nhiên biến mất từ mấy ngàn năm trước, hiện tại không ai biết Tổ Mã ở đâu.”
Ngón tay Lăng Tiêu đặt sẵn trên bàn, gõ nhẹ hai cái, nói rõ từng câu từng chữ: “Hiện tại ả đang là người của Hắc Tri Chu, hơn nữa còn là tâm phúc của thủ lĩnh Hắc Tri Chu.”
Mặc Sĩ Tây Nguyên giật mình, đường đường là thánh nữ vậy mà lại gia nhập sao Hắc Tri Chu sao?
Mặc kệ lão già Mạc Mã kia có biết chuyện này không, nhưng tình huống hiện tại rất bất lợi cho họ, lời nói của Tổ Mã có sức nặng hơn Hạ Âm nhiều, hơn nữa nghe đồn là nàng đã đột phá khỏi lục phẩm, dù không biết thông tin này có chính xác không, nhưng người xưa đã nói thà tin là có còn hơn không.
Suy tư một lát, Mặc Sĩ Tây Nguyên lập tức quyết định, lão đưa mắt nhìn nét mặt khó lường của Lăng Tiêu, “Chắc hẳn hai vị chạy ngàn dặm xa xôi tới Đông Châu không chỉ đơn thuần là muốn hợp tác với chúng ta đúng không, các ngươi có điều kiện gì?”
“Mặc Sĩ tù trưởng quả là người sảng khoái, vậy thì ta cũng nói thẳng, ta nghe nói bộ lạc Thủy Tây có một Ngũ Phúc Linh Nhãn, ta muốn mượn dùng một chút, chẳng biết có được không?” Lăng Tiêu nhếch khóe miệng, nói thẳng vào vấn đề.
Sắc mặt Mặc Sĩ Tây Nguyên lập tức thay đổi, không ngờ họ lại tới vì Ngũ Phúc Linh Nhãn.
Từ sau khi đại chiến viễn cổ xảy ra, Ngũ Phúc Linh Nhãn ở Đông Châu bị phá hủy không ít, đến bây giờ đã chẳng còn mấy nơi, thậm chí có còn cũng là cạn kiệt năng lượng.
Người phía ngoài vẫn luôn nhằm vào Ngũ Phúc Linh Nhãn, chẳng biết những năm qua đã phái bao nhiêu thám tử tới, nhưng cho tới nay vẫn chưa thực hiện được mục đích, mức độ bảo mật của ba bộ lạc dành cho Ngũ Phúc Linh Nhãn cực kỳ chặt chẽ, người ngoài không thể nào tưởng tượng nổi.
Lăng Tiêu thấy nét mặt khó xử của lão, hơi nheo mắt lại, “Chẳng lẽ Mặc Sĩ tù trưởng không muốn?”
Mặc Sĩ Tây Nguyên lắc đầu cười khổ, “Nếu các hạ đã nhắc tới Ngũ Phúc Linh Nhãn, chắc hắn đã sớm điều tra qua, thực không dám dấu diếm, đúng là bộ lạc Thủy Tây có Ngũ Phúc Linh Nhãn, nhưng Linh Nhãn này đã gần khô kiệt rồi, chỉ sợ là không thỏa mãn được mục đích của các vị.”
“Xin chỉ giáo?” Lăng Tiêu vẫn thản nhiên như trước.
Mặc Sĩ Tây Nguyên giải thích: “Mặc dù Ngũ Phúc Linh Nhãn hiện tại chúng ta có được không phải truyền thừa từ viễn cổ, nhưng thời điểm phát hiện ra nó chỉ là một Linh Nhãn nhỏ hạ phẩm, bởi vì mấy năm gần đầy nhu cầu của bộ lạc tăng mạnh, cho nên hiện tại đã không còn thừa bao nhiêu.
Lăng Tiêu thản nhiên nói: “Mặc Sĩ tù trưởng, có thể dẫn chúng ta đi xem không?”
Mặc Sĩ Tây Nguyên do dự một chút liền đồng ý, lão không nói dối, đúng là càng ít người biết về Ngũ Phúc Linh Nhãn càng tốt, nhưng Ngũ Phúc Linh Nhãn đã khô kiệt có giá trị không cao, cho dù để hai người này biết cũng không sao.
Mặc Sĩ Tây Nguyên giao chuyện này cho con trai út của mình – Mặc Sĩ Vinh. Mặc Sĩ Vinh là một đan sư, bởi vì khi còn bé thường tới Ngũ Phúc Linh Nhãn, hơn nữa có thể nhờ vào việc này để gia tăng cảm tình giữa họ, đương nhiên, lúc này lão vẫn chưa biết quan hệ giữa Du Tiểu Mặc, Phương Thần Nhạc và Phục Tử Lâm.
Mặc Sĩ Vinh rất vui khi gặp lại Du Tiểu Mặc, sau khi trở lại bộ lạc, hắn vẫn luôn bế quan tu luyện, không còn tự tại như lúc sống ở Tiêu Dao Viện nữa, khi ấy bên người có một đám bằng hữu, nhưng ấn tượng sâu nhất vẫn là Nhan Huy, chỉ tiếc là không đi cùng đường.
Vị trí của Ngũ Phúc Linh Nhãn khá bí mật, mặc dù sắp khô kiệt nhưng bộ lạc vẫn phái trọng binh canh gác, bố trí tầng tầng lớp lớp cơ quan, sâu thẳng xuống lòng đất, cửa vào cực kỳ kín đáo, nếu không có người quen dẫn đi thì rất dễ lạc đường.
“Các ngươi cẩn thận một chút, nơi này có không ít cơ quan, nếu bất cẩn đụng phải, vị trí của mật đạo sẽ thay đổi, lúc ấy chúng ta sẽ bị truyền tống tới một nơi bất kỳ, có lẽ vẫn ở trong mật đạo, cũng có lẽ đã bị truyền ra ngoài…”
Mặc Sĩ Vinh vừa đi vừa giải thích.
Du Tiểu Mặc thốt lên một tiếng đầy thán phục, đây đúng là một công trình lớn, toàn bộ mật đạo chính là một truyền tống trận khổng lồ, thiết kế độc đáo, hơn nữa còn là một mê cung, đảm bảo lên tới hai lần, người không biết chuyện chắc chắn sẽ trúng chiêu.
Một lát sau, cuối cùng họ cũng tới nơi Ngũ Phúc Linh Nhãn đang nằm.
Đó là một hang động đen kịt, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy một tia sáng hiện lên, còn có mùi linh khí đậm đặc tới cực điểm phát ra từ miệng hang, có tới bốn cường giả đứng canh cửa, tất cả đều có tu vi Thần cảnh.
Mặc Sĩ Vinh giơ lệnh bài cha mình đưa cho, bốn người lập tức cho họ qua.
Vừa bước vào, Du Tiểu Mặc đã thấy trên mặt đất có một quả cầu sáng. Quả cầu có chu vi khoảng hai mét, xung quanh là các nguyên tố Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ đủ mọi màu sắc quấn lấy, linh khí với màu sắc rực rỡ không ngừng tỏa ra, tốc độ đứt quãng không đồng đều.
“Đây chính là Ngũ Phúc Linh Nhãn, bởi vì sắp khô kiệt cho nên linh khí mới khi có khi không, ánh sáng cũng nhạt hơn, nếu là lúc trước, loại linh khí rực rỡ này sẽ đậm đặc hơn hiện tại gấp mấy chục lần.” Mặc Sĩ Vinh giải thích.
Du Tiểu Mặc gật đầu, cái hiểu cái không, “Có phải khô kiệt rồi là sẽ vô dụng, không thể dùng tiếp đúng không, ngươi cảm thấy thứ này còn có thể dùng mấy ngày?”
“Nếu nó khô kiệt thì sẽ không cần người canh gác nữa.” Mặc Sĩ Vinh gật gật đầu, “Theo suy đoán của ta, tối đa cũng chỉ dùng thêm năm ngày nữa, đợi khi nguyên tố ngũ hành bao quanh Linh Nhãn biến mất, nó sẽ triệt để khô kiệt.”
“Chỉ có năm ngày thôi sao!” Du Tiểu Mặc hơi thất vọng, chẳng biết năm ngày có đủ để giúp hắn đột phá khỏi tứ phẩm hay không.
Mặc Sĩ Vinh áy náy nói với hắn: “Tiểu Mặc huynh đệ, thật xin lỗi, đã khiến ngươi thất vọng rồi.” Mặc dù hắn không hiểu rõ tình huống lắm, nhưng hắn có thể nhìn ra Du Tiểu Mặc cấp thiết muốn tăng thực lực.
Du Tiểu Mặc khoát khoát tay bảo Mặc Sĩ Vinh không cần nghĩ quá nhiều, chỉ có thể trách bọn họ tới muộn.
Lúc này, Lăng Tiêu đột nhiên lên tiếng: “Trở về nói với cha ngươi, Ngũ Phúc Linh Nhãn ở đây sẽ thuộc về chúng ta, điều kiện trao đổi là, chúng ta sẽ giúp bộ lạc Thủy Tây đối phó với bộ lạc Cổ Mã.”
Du Tiểu Mặc và Mặc Sĩ Vinh cùng nhìn về phía y đầy kinh ngạc.
Loại mua bán này đối với Lăng Tiêu là vô cùng thua thiệt, còn chẳng biết năm ngày có hiệu quả hay không, còn bộ lạc Thủy Tây thì lại lời lớn rồi, mà Du Tiểu Mặc không tin là Lăng Tiêu không biết, nhưng hắn cũng không tin Lăng Tiêu là người chịu thua thiệt, y không khiến người khác chịu thiệt là đã tốt bụng lắm rồi, giờ Lăng Tiêu lại nói như vậy, chắc hẳn bên trong phải có càn khôn.
Cuối cùng, Mặc Sĩ Vinh vẫn nói chuyện này cho cha hắn.
Mặc Sĩ Tây Nguyên cũng cảm thấy kỳ quái, nhưng lão nghĩ mãi vẫn không hiểu Lăng Tiêu có mục đích gì, nếu như bảo Ngũ Phúc Linh Nhãn còn có bí ẩn gì mà lão không biết, Mặc Sĩ Tây Nguyên có thể khẳng định là không thể nào.
Bộ lạc Thủy Tây đã sở hữu Ngũ Phúc Linh Nhãn gần vạn năm, trong thời gian ấy đã thực hiện không biết bao nhiêu lần khảo sát, nếu có bí mật gì, bọn họ đã sớm phát hiện rồi.
Nhưng khi con trai nói cho lão biết quan hệ giữa Du Tiểu Mặc, Phương Thần Nhạc và Phục Tử Lâm, Mặc Sĩ Tây Nguyên liền suy đoán Lăng Tiêu làm như vậy chính là vì mối quan hệ này, bởi vậy, hành động kì quái của hai người đã có lời giải thích. Không ngờ càng nghĩ càng thấy hợp lý, Mặc Sĩ Tây Nguyên liền đáp ứng, bỏ mục đích của họ sang một bên thì đối với bộ lạc Thủy Tây, chuyện này chỉ có lợi chứ không có hại, cũng không cần lo lắng bọn họ sẽ lật mặt giữa chừng.
Sau đó, vì Lăng Tiêu yêu cầu, Mặc Sĩ Tây Nguyên gọi hết người trông coi Ngũ Phúc Linh Nhãn trở về, để cho họ tự do ra vào mật đạo, lão còn nói bí mật về bố cục của mật đạo cho họ, nhưng chỉ nói một loại bố cục thôi.
Mật đạo thiên biến vạn hóa, chỉ cần không động phải cơ quan là được, trong tương lai bộ lạc Thủy Tây còn định tái sử dụng mật đạo này, vì vậy chỉ nói cho họ biết một loại bố cục.
Đợi sự việc xong xuôi, Du Tiểu Mặc không lập tức tiến vào Ngũ Phúc Linh Nhãn để tu luyện, chuyến đi tới Đông Châu lần này của hắn vẫn còn mục đích nữa, đó là gặp lại đại sư huynh đã lâu chưa thấy, việc này đại thúc cũng đã báo cho họ.
Quả nhiên, Phương Thần Nhạc vừa biết tiểu sư đệ đã tới, tâm trạng lập tức kích động.
Hắn cứ tưởng phải vài năm nữa mới gặp được tiểu sư đệ, hắn và Phục Tử Lâm tới đại lục Thông Thiên từ rất lâu, thậm chí còn sớm hơn cả Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu, hiện tại đã sớm hiểu rõ tình thế ở nơi này.
Những năm qua, hắn thường xuyên nghe nói về chuyện quả hai người, tâm trạng cứ như ngồi trên tàu lượn siêu tốc, lúc lên lúc xuống, thay đổi rất nhanh, phải nói là khiến hắn lo lắng đến héo mòn.
Đúng là dù đã đến nơi khác, nhưng tiểu sư đệ của hắn vẫn không khiến người ta bớt lo như xưa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.