Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 633: Nhà tù có đi mà không có về




“Lại đến nữa!”
Nam tử nhìn thấy đám người kia, đột nhiên thì thào ba từ, bởi vì Du Tiểu Mặc ngồi rất gần nên có thể nghe thấy rõ ràng, giọng nói bao hàm căm hận và phẫn nộ, còn có một chút bất lực.
Ánh mắt Du Tiểu Mặc chuyển qua ba gã mặc áo choàng trắng kia, mặc dù không thấy rõ mặt mũi, nhưng thực lực của cả ba đều rất mạnh, hơn nữa từ sau khi họ bước vào, hắn cũng cảm giác được các tù nhân ngồi đây đều kích động như sóng gió nổi lên.
Mặc dù rất mờ mịt, nhưng trong bầu không khí ngột ngạt này xen lẫn rất nhiều tâm tình tiêu cực, hơn nữa tất cả đều nhằm vào ba gã áo choàng trắng kia, có điều thứ lấn án sự tiêu cực này chính là sự sợ hãi.
Ba gã áo choàng trắng đi qua nhà lao giam giữ Du Tiểu Mặc, hình như một tên trong đó còn lơ đãng lướt ánh mắt qua người hắn, hắn mơ hồ nghe thấy những người ngồi ở nhà lao xung quanh thở phào một hơi khi mấy gã nọ đi qua, không khí đặc quánh cũng bắt đầu buông lỏng.
Một lát sau, tiếng khóa sắt lách cách vang lên từ phía trong, tiếp theo đó là một tiếng kêu gào hoảng hốt.
“Ta không đi, ta không muốn chết, thả ta ra! Đám ma quỷ các ngươi, lũ ma quỷ như các ngươi có chết cũng không yên lành, ta nguyền rủa các ngươi chết không yên lành!”
Người kia bị hai gã áo choàng trắng kéo đi, nét mặt trở nên điên cuồng, mặc dù hắn không ngừng giãy dụa, nhưng không mảy may lay động được hai kẻ đang tóm chặt mình, cuối cùng vẫn bị kéo ra ngoài, hai tay và hai chân đều đeo còng sắt màu đen, bởi vì giãy dụa mà phát ra tiếng kêu leng keng, âm thanh vang vọng trong nhà tù rộng lớn này.
Du Tiểu Mặc nhìn thấy một vài người lắc đầu bất đắc dĩ, nghi ngờ trong lòng càng ngày càng sâu, bất an cũng càng lúc càng lớn.
“Người này không trở về được rồi.”
Đúng lúc này, nam tử vừa nói chuyện với Du Tiểu Mặc cũng thở dài một tiếng đầy bất đắc dĩ, giọng nói có vẻ trống vắng, còn có chút tuyệt vọng khó phát hiện, như thể trong tương lai y cũng sẽ phải đi trên con đường ấy.
“Vì sao?” Du Tiểu Mặc vội hỏi.
Nam tử im lặng thật lâu, ngay lúc Du Tiểu Mặc cho rằng y sẽ không trả lời, nam tử lại lên tiếng, “Ta không biết tình hình cụ thể, nhưng ta biết rõ Thông Thiên Điện đang tiến hành một thứ thí nghiệm cực kỳ khủng khiếp, bọn chúng cần rất nhiều cường giả, mà trong đó mỗi lần có người “đi” ra đều không bao giờ trở lại, không bao lâu nữa sẽ lại có người khác bị nhốt vào thôi, có vẻ Thông Thiên Điện lợi dụng vài cách quang minh chính đại để bắt người, ngươi vào bằng cách nào?”
Du Tiểu Mặc kể sơ qua về quá trình mình bị bắt vào nơi này.
“Thì ra là thế, ngươi cũng xui xẻo thật đấy, bị chọn trúng trong hơn trăm người như thế, đây là một trong số những thủ đoạn của Thông Thiên Điện, lợi dụng tỉ thí, lén lút bắt đi mấy người trong số hơn trăm người tham gia, đại khái là bọn chúng tuyên bố với bên ngoài rằng các ngươi đã chết, đúng là cái cớ hay, nếu như sau lưng ngươi không có chỗ dựa mạnh mẽ, chỉ sợ cả đời này đều không ra được, mà dù có, những chẳng mấy ai mạnh hơn Thông Thiên Điện, ngươi tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý trước đi.” Nam tử một lát thì cười, một lát lại thở dài bất đắc dĩ, nét mặt rất phong phú, như thể hắn cũng đã từng trải qua những chuyện này.
Du Tiểu Mặc nhíu mày, “Chẳng lẽ ngươi cũng từng là viện sinh của Tiêu Dao Viện?”
Nam tử không ngờ hắn lại nhạy cảm đến thế, chuyện này cũng không có gì phải giấu diếm, liền nói: “Coi như thế đi, lại nói tiếp, ta là tiền bối của ngươi đấy.”
Nghĩ tới những chuyện trước kia, nét mặt nam tử trở nên thất lạc hơn nhiều, nhớ tới ngày đó hắn hăng hái tới nhường nào, kết quả lại rơi đến nước này, nếu không ra được, vậy thì cả đời này cũng đừng hi vọng điều gì.
Du Tiểu Mặc vừa mới bị nhốt, cảm xúc của hắn không sâu như vậy, hơn nữa hắn tin chắc rằng Lăng Tiêu nhất định sẽ cứu hắn, còn Phó Thương Khung cũng cần hắn giúp đỡ, mặc dù tu vi của hắn bây giờ không đủ để luyện Luân Hồi đan, nhưng đừng quên, Thương Minh còn nợ hắn một ân tình rất lớn.
“Ngươi không lo lắng?”
Nam tử vẫn luôn chú ý tới nét mặt của hắn, thấy hắn đã nghe hết mà chẳng có biểu cảm gì, không nén nổi tò mò.
Du Tiểu Mặc nhếch miệng đáp: “Có gì mà phải lo lắng, nhất định sẽ có người tới cứu ta!”
“Ngươi tự tin như vậy sao?” Nam tử vẫn chưa tin, từ lúc y bị giam vào chỗ này đến nay vẫn chưa từng có người nào bỏ chạy thành công hay có người tới cứu, bởi vì người bình thường vừa nghe đến Thông Thiên Điện là đã chạy rất xa, nào có ai dám khiêu chiến với Thông Thiên Điện.
“Đương nhiên, nam nhân của ta rất lợi hại, hơn nữa ta cũng có rất nhiều bằng hữu, ngay cả… ầy, cha ta cũng rất lợi hại. Ngay lúc nãy nè, ta nghe cái gã Thông Thiên Đế kia nói, một năm qua nam nhân của ta và cha ta vẫn luôn nghĩ cách cứu ta, chưa từng nản lòng.” Du Tiểu Mặc thản nhiên nói, càng nói càng thấy mấy chữ nam nhân của ta nói rất thuận miệng.
Nam tử ngạc nhiên nhìn hắn, “Ngươi đã gặp Thông Thiên Đế rồi hả?”
Du Tiểu Mặc gật gật đầu, “Đúng rồi, có vấn đề gì?”
Ánh mắt nam tử lóe lên, y chỉ biết Thông Thiên Đế là một người cực kỳ thần bí, lúc trước y bị bắt vào hoàn toàn không hề thấy Thông Thiên Đế đâu, lại nghĩ đến lời nói và nét mặt tự tin của Du Tiểu Mặc, nói không chừng người này thật sự có khả năng thoát ra ngoài.
“Đừng bảo ngươi đang dọa ta nhá, nếu sau lưng ngươi có chỗ dựa mạnh mẽ như vậy, làm sao ngươi vẫn bị tóm vào đây, phải biết bình thường Thông Thiên Điện chỉ bắt mấy người không có bối cảnh gì thôi.” Nam tử hỏi dò.
Du Tiểu Mặc gãi gãi đầu, “Vấn đề này ta cũng không đáp được, nếu ta mà biết tại sao mình lại bị bắt thì cần gì phải hỏi ngươi nữa.”
Nam tử ngẫm lại cũng thấy hắn nói có lý, “Vậy ngươi nói xem, có những ai sẽ đến cứu ngươi, nếu như chỉ có hai người như ngươi nói, chỉ sợ bằng khả năng của họ không thể đối phó được với Thông Thiên Điện, Thông Thiên Điện cực kỳ mạnh, dưới trướng Thông Thiên Đế có không ít đại tướng.”
“Cái này thì không thể nói cho ngươi biết được, nhưng ta có thể khẳng định một điều, ta biết rất nhiều cường giả Thánh cảnh, đoán sơ sơ thì khoảng bảy tám người.” Du Tiểu Mặc thuận miệng bịa chuyện, đúng là hắn biết rất nhiều người, chỉ là có vài người không quen thôi.
Ánh mắt nam tử lóe lên, nhưng y không tin ngay, nghĩ nghĩ rồi hỏi: “Lấy một ví dụ đi, ví dụ như nam nhân của ngươi và cha ngươi?”
“Nam nhân của ta là người của Kỳ Lân tộc, tu vi là cấp mười hai năm sao, cha ta là người của gia tộc Xích Huyết, ông ít khi ra mặt, nhưng cũng là một cường giả Thánh cảnh, tu vi cỡ ba bốn sao gì đó.” Du Tiểu Mặc kiêu ngạo đáp.
Nam tử hít một hơi, Kỳ Lân tộc và gia tộc Xích Huyết là hai thế lực rất lớn, dù Thông Thiên Điện có lợi hại, nhưng cùng lúc chọc phải cả hai thế lực này tuyệt đối sẽ gặp phải bất lợi, nhất là chuyện họ đang làm phải tiến hành trong bí mật, nếu không xử lý cẩn thận, rất có thể sẽ bị bại lộ.
Không ngờ lần này Thông Thiên Điện lại dám bắt một phiền toái lớn đến thế, nếu lợi dụng thỏa đáng, nói không chừng bọn họ cũng có thể sống sót, trái tim đã chết lặng của nam tử chợt sinh ra một tia hi vọng, đã nhiều năm như vậy, có đánh hay không đánh cũng phải chết, còn không bằng thử đánh một lần.
“Tiểu tử, nếu ngươi nói thật, có lẽ còn có cơ hội chạy đi, nhưng nếu ngươi nói láo, vậy thì kết quả chỉ là cái chết đến nhanh hơn thôi.”
Trong mắt nam tử lóe lên hào quang, ánh mắt sắc bén nhìn Du Tiểu Mặc đầy đe dọa, mặc dù y vẫn bị giam cần ở chỗ này, tu vi không tăng tiến, nhưng thực lực của y không hề thấp hơn Du Tiểu Mặc, hơn nữa ý chí của y rất kiên định, nếu không cảnh giới đã sớm thụt lùi.
Du Tiểu Mặc trịnh trọng gật đầu, “Ta cam đoan không lừa ngươi, những gì ta nói toàn bộ là sự thật.” Đúng là Lăng Tiêu và cha hờ một người thuộc Kỳ Lân tộc, một người thuộc gia tộc Xích Huyết mà, chỉ có điều cả hai đều đã phân rõ với hạn với gia tộc mà thôi, hắn nói đâu có sai.
Nam tử thấy hắn không có vẻ nói láo, lúc này mới chịu tin tưởng, liền nói: “Trước hết khoảng thời gian này ngươi không cần có động tác gì, tránh cho Thông Thiên Điện chú ý, nếu sự tình đúng như Thông Thiên Đế, vậy thì hiện tại bên trong Thông Thiên Điện đã hơi hỗn loạn rồi, đợi đến thời cơ thích hợp, ta sẽ nói cho ngươi biết cách chạy trốn.”
Du Tiểu Mặc gật gật đầu, trên mặt không có gì khác thường.
Thực ra trong lòng hắn đã sớm sướng ngất trời, lúc trước hắn nhắc tới Thông Thiên Đế thật ra là cố tình, chủ yếu là để khiến nam tử chú ý, khiến cho y tin tưởng hắn thật sự có giá trị.
Nếu phỏng đoán thì nhà giam này tồn tại chắc cũng phải cả triệu năm, người bị giam giữ ở đây đều là cường giả Thần cảnh trở nên, lúc bị giam vào, hắn còn chứng kiến vài cường giả Thánh cảnh.
Hắn không tin họ thật sự cam tâm bị giam giữ ở đây cho đến chết, chắc chắn trong lúc bị giam đã tìm ra rất nhiều phương pháp, kinh nghiệm phong phú hơn người mới bị nhốt như hắn nhiều, có nguồn tư liệu dồi dào như vậy, đương nhiên là phải lợi dụng cho tốt.
Mà nam tử kia, mặc dù ngoài miệng nói không có cách nào, nhưng hắn tin tưởng người này nhất định có phương pháp gì, chỉ là vì tỷ lệ thành công quá thấp, nên mới chọn cách ẩn nhẫn, trực giác đã nói với hắn như vậy, trên thực tế Du Tiểu Mặc không cược sai, nam tử thật sự có cách.
Sau đó, quả nhiên người bị bắt đi kia không bao giờ trở về nữa, phòng giam của người nọ đã có một người khác bị nhốt vào, mặc dù ấn tượng không sâu, nhưng Du Tiểu Mặc có thể khẳng định, người mới này chính là đan sư thải cấp cùng tham gia tỉ thí với hắn.
Nét mặt người kia cực kỳ tuyệt vọng, dường như đã chịu đả kích mạnh.
Cũng không lâu lắm, Du Tiểu Mặc chợt nghe thấy hắn gào khóc la hét, đơn giản là tức giận mắng chửi Thông Thiên Điện, có lẽ hắn từng là một trong số những người tín ngưỡng Thông Thiên Điện, giờ phút này tín ngưỡng hoàn toàn sụp đổ, có thể nghĩ đả kích lớn đến thế nào.
Tinh lực của người nọ rất dồi dào, những người xung quanh cũng không nhắc nhở hắn, ngày hôm sau, Du Tiểu Mặc thấy hắn bị kéo đi, không bao giờ trở lại nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.