Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 588: Thế giới dưới nước




� GIỚI DƯỚI NƯỚC
Người bố trí trận pháp này muốn đưa bất cứ ai đến đây vào chỗ chết, ra tay không hề lưu tình.
Bởi vì đây không phải là một thế giới có thể khiến người ta lâm vào ảo giác, mà trong lúc bất cẩn gió sẽ biến thành lưỡi dao sắc bén, những cảnh trí xung quanh cũng có thể trở thành vũ khí đoạt mạng, khắp nơi đều là sát cơ, trừ khi tìm được mắt trận, nếu không sẽ bị chôn sống cho đến lúc hao hết tinh lực mà chết.
Người ra tay không phải Lăng Tiêu mà là Du Tiểu Mặc.
Từ sau khi Lăng Tiêu bị thương, hắn chủ động ôm những việc tốn thể lực.
Ảo trận này nhìn thì có vẻ bình thường, thực ra lại rất khó phá, nhưng đối với Du Tiểu Mặc mà nói, ánh trăng cong cong trên bầu trời kia đột nhiên xuất hiện giữa ban ngày, quá kì cục.
Vì vậy hắn công kích mặt trăng không chút do dự, một chiêu Lưu Ly thủ bay qua, mặt trăng đã bị đập bẹp, ảo trận cũng vỡ vụn trong tích tắc, chỉ có điều không đợi Du Tiểu Mặc cao hứng trình bày tâm đắc khi phá trận, bọn hắn đã gặp phải công kích.
Cũng giống hắc y nhân đánh lén Du Tiểu Mặc lần trước, những người này mặc trang phục y hệt.
Ba hắc y nhân này ra tay cực kỳ tàn nhẫn, ngay lúc bọn hắn phá trận xông ra ngoài, kiếm trong tay chúng đã tấn công vào những điểm trí mạng trên người họ.
Lăng Tiêu đã sớm chuẩn bị, hai sợi lửa như những con rắn trườn ra khỏi tay y, lập tức quấn lên kiếm của hắc y nhân, rắn lửa nhanh chóng trườn từ mũi kiếm lên trên cơ thể gã, vì tính mạng của mình, bọn hắn đành phải ngừng công kích.
Du Tiểu Mặc cũng dùng cách như đối phó với gã hắc y nhân hôm nọ, dùng đôi bao tay xấu xấu kia nắm lấy trường kiếm, lần này hắn không bẻ gãy mà đạp một cước tới, hắc y nhân bay thẳng vào vách núi, vốn tưởng rằng không chết thì cũng tàn phế, ai ngờ gã lại lập tức bò dậy.
Hắc y nhân phát ra một tiếng gầm, gào thét như dã thú, y phục trên người rách toạc từng khúc, biến thành một con tinh tinh lông đen xì rậm rạp.
Tinh tinh là một loại yêu thú cấp cao, lực phòng ngự và lực công kích đều cực kỳ mạnh mẽ, có thể nói là một loại sống dai như gián, bởi vậy một cước của Du Tiểu Mặc không có ảnh hưởng lớn đến gã.
Tinh tinh điên cuồng đấm ngực, ngửa mặt lên trời gầm lớn, sau đó nhanh chóng lao về phía Du Tiểu Mặc.
Du Tiểu Mặc nghĩ tới lực phòng ngự kinh dị kia, dứt khoát chơi tốc độ với gã, trong lúc đó có giao thủ mấy lần, mỗi lần đều bị sức mạnh của gã nện tới nỗi bàn tay đền run lên, quả nhiên phải tốc chiến tốc thắng.
Sau khi Lăng Tiêu đốt cho hai gã hắc y nhân còn lại chẳng thừa một chút tro tàn, vừa quay đầu đã thấy Du Tiểu Mặc đâm kiếm vào sau lưng tinh tinh.
Du Tiểu Mặc vuốt mặt, tinh tinh đúng là da dày thịt béo, vì đâm thanh kiếm vào trong cơ thể gã, hắn đã dùng hết sức lực từ lúc còn bú sữa mẹ đến giờ đó, suýt thì ná thở.
Lăng Tiêu đi đến trước mặt tinh tinh ngồi xổm xuống, nhìn nhìn hai cánh tay, có vẻ đang xác định cái gì, sau đó mới hủy thi diệt tích.
“Có chuyện gì?” Du Tiểu Mặc vội vàng hỏi.
Lăng Tiêu sờ cằm suy tư một lát mới trả lời: “Mới nãy ta thấy trên cánh tay phải của con tinh tinh kia hiện lên đồ án hình con nhện, đám hắc y nhân này đều là thành viên của Hắc Tri Chu.”
Du Tiểu Mặc hết hồn, “Sao bọn hắn biết ở đây có bảo bối?”
“Có thể liên quan tới tấm bản đồ em mua được từ đấu giá hội của Hắc Tri Chu, lúc trước chúng đã nói ra chính xác được đây là vùng đông nam của Đông Châu, chứng tỏ đã nghiên cứu rất kỹ, ta nghi ngờ, sở dĩ Hắc Tri Chu mang bản đồ ra đấu giá, là vì muốn biết ai sẽ mua được nó, sau đó dò theo nguồn gốc, tìm ra ba mảnh bản đồ còn lại, nhưng đáng tiếc chúng ta vừa rời khỏi đấu giá hội đã bị Du Chấn Thiên đuổi giết, do đó kế hoạch của chúng cũng bị cắt ngang.” Lăng Tiêu phân tích.
Du Tiểu Mặc gãi gãi đầu, “Thế nhưng mà không đúng, nếu bọn chúng đã sớm biết bảo bối nằm bên dưới hẻm núi này, vì sao còn phải tìm ba tấm bản đồ khác?”
Lăng Tiêu lạnh nhạt nói: “Cho nên em mới chỉ có thể làm đồ ngốc!”
Du Tiểu Mặc: “…”
Không nên công kích vào cơ thể như vậy!
“Bọn hắn đã trông giữ ở đây thật lâu rồi, chỉ để mấy gã hắc y nhân canh gác ở nơi này chứng tỏ là chúng vẫn chưa tìm được vị trí mắt phải, có lẽ Hắc Tri Chu cảm thấy nếu lấy được bản đồ hoàn chỉnh thì sẽ có cách.” Lăng Tiêu tiếp tục giải thích.
Du Tiểu Mặc lấy ra tấm bản đồ của hắn, nhìn tới nhìn lui, không phải là một tấm bản đồ sao, còn có bí mật gì nữa?
Suy nghĩ này vừa hiện lên, tấm bản đồ trong tay hắn bỗng đột biến.
Chỉ trong nháy mắt bản đồ liền trở thành một thứ nóng như bàn là, đỏ rực, nóng tới nỗi Du Tiểu Mặc lập tức ném ra ngoài. Bản đồ biến thành một chùm ánh sáng đỏ, run rẩy bay lên, một giây sau liền bay về hướng khác.
Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu lập tức đuổi theo.
Cùng lúc đó, bọn hắn không phát hiện phía trên hẻm núi đã xuất hiện rất nhiều người, có cả bộ lạc Cổ Mã, bộ lạc Thủy Tây và Hắc Tri Chu, người này tiếp nối người khác cùng chạy tới đây.
“Chủ tử, như ngài dự liệu, tất cả mọi người đều phát hiện hẻm núi đen này có vấn đề, có lẽ không bao lâu nữa họ sẽ phát hiện mắt phải của Bạch Hổ chính là động phủ siêu cấp, đến lúc ấy sẽ có một tràng gió tanh mưa máu.” Một lão giả đi tới trước mặt một nam tử đầu đội kim quan, sắc mặt vô cùng nghiêm túc, thái độ cực kỳ cung kính.
Bộ dạng của nam nhân hơi lười biếng, bề ngoài tuấn dật như được điêu khắc mà thành, tinh tế hoàn mỹ, khác với khí thế chính dương của Lăng Tiêu, bất luận là khí chất hay thần thái của này này đều mang chút tà mị mê người.
Lúc này nửa người gã nghiêng trên một tấm thảm lông, trên người mặc một bộ cẩm bào màu tím hoa lệ, vừa thần bí cao quý lại lộ ra vẻ ung dung thoải mái.
Nghe lão giả nói vậy, nam nhân mở to mắt, phát ra tiếng nói rất từ tính, còn có cảm giác lười biếng làm người ta ngứa ngáy, “Rất tốt, nhưng vẫn phải đảm bảo có thể đạt được vật kia.”
“Xin chủ tử yên tâm, dù có dốc hết toàn lực của giáo phái, thuộc hạ cũng nhất định dâng món đồ kia đến trước mặt ngài, chỉ là… Công tử thực sự không muốn đích thân tới gặp người kia một lần sao?” Lão giả chần chừ hỏi.
Nam nhân cười ha ha, “Bây giờ vẫn chưa phải lúc.”
Lão giả không biết lúc nào mới phải, nhưng lão rất thông minh không hỏi tiếp, có một số việc không cần biết quá nhiều, nếu không rất dễ mất luôn mạng.
Lão giả lui về sau, nam nhân ngồi dậy.
Hai thị nữ có dung mạo tuyệt sắc hai bên lập tức tiến lên phục thị.

Bên dưới đáy hẻm núi đen kia, nhờ sự chỉ dẫn của chùm sáng đỏ, cuối cùng Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu cũng tìm được vị trí chính xác của mắt phải, đó là một khe hở chỉ rộng khoảng bốn đến năm centimet, ánh sáng màu đỏ lóe lên liền tiến vào.
Lăng Tiêu tiện tay bổ khe hở ra, quả nhiên bên dưới có một cái động khác, một đường hầm rộng lớn nối thẳng tới phía trước, dưới chân là đất sét ẩm, hơn nữa càng đi vào bên trong, trên mặt đất càng ẩm ướt hơn, cuối cùng biến thành một vũng nước cạn, ánh sáng màu đỏ lúc nãy đã không thấy tăm hơi nữa rồi.
“Đừng bảo mắt phải của Bạch Hổ là một thủy động chứ?”
Du Tiểu Mặc chép miệng, đường hầm này càng đi sâu vào bên trong địa thế càng thấp hơn, bọn hắn mới đi hai trăm mét đã chỉ thấy nước, lại đi vào bên trong nữa chắc thành thế giới dưới nước quá.
Sự thật đúng là vậy.
Động Vực nằm ở hướng Đông Nam, mà giữa Đông Châu và Nam Lục là một vùng biển mênh mông, dưới lòng đất của Động Vực có biển cũng không phải là chuyện kì lạ gì, lại liên tưởng tới thuộc tính của Bạch Hổ.
Rất nhiều người vẫn cho rằng thuộc tính của thông linh Huyền Quy là thủy, trên thực tế Huyền Quy là mộc, Bạch Hổ mới là thủy, nói đến đây tất cả nghi vấn cũng được giải thích hợp lý.
Khi bọn hắn đi đến phía cuối đường hầm là cả một khoảng sáng, không biết ánh sáng chiếu tới từ nơi nào. Trong làn nước biển sâu thẳm có thể mơ hồ nhìn thấy một tòa cung điện cực kỳ hoa lệ đang lẳng lặng đứng đó, trước cung điện là một chùm sáng màu đỏ đang lóe lên lập lòe.
Hai người chạy tới, ánh sáng màu đỏ lóe lên rồi lập tức bay qua, đâm vào trên kết giới, tạo thành từng vòng từng vòng rung động.
Lăng Tiêu nắm chặt tay Du Tiểu Mặc nhanh chóng tiến vào, trong kết giới là một thế giới chân không, nước biển bị ngăn cản ở bên ngoài, ánh sáng màu đỏ kia lại trở thành một tấm bản đồ, rơi trên mặt đất.
Du Tiểu Mặc chạy tới nhặt lên xem, phát hiện bản đồ đã thay đổi rồi.
Tấm bản đồ Bạch Hổ ban đầu đã biến thành một tấm bản đồ vòng vo nhiều lối rẽ.
“Không cần nhìn, là bản đồ của cung điện.” Lăng Tiêu vỗ vỗ đầu hắn, đi về phía cánh cửa lớn của cung điện, giữa cánh cửa có khảm đầu Bạch Hổ, trông rất sống động, hai con mắt được làm bằng ngọc bích, ngẫu nhiên còn lóe lên, vô cùng chân thật.
“Người này rất biết hưởng thụ đây.” Lăng Tiêu nhìn đại môn nhân xét.
Du Tiểu Mặc thuận miệng hỏi: “Lúc trước anh nói có khả năng là Bạch Hổ bị trọng thương nên trốn đi dưỡng thương, anh nói liệu Bạch Hổ có thể ở ngay trong cung điện này không?”
“Đại khái là thế.”
“Ồ…” Du Tiểu Mặc giật mình sửng sốt, đột nhiên tỉnh táo lại, “Anh nói gì?”
Nếu Bạch Hổ vẫn ở trong cung điện, vậy thì bọn họ mà vào thì chẳng khác gì xông vào địa bàn tư nhân, Bạch Hổ là cường giả thời viễn cổ đấy, dù cường giả bị thương thì vẫn là cường giả, nếu hắn giận dữ rồi đập bẹp bọ thì phải làm sao đây?
“Ta nói tiếng người.” Lăng Tiêu liếc mắt nhìn hắn, nói xong đang chuẩn bị đẩy cửa bước vào.
Du Tiểu Mặc vội vàng kéo y lại, “Nếu Bạch Hổ thật sự ở bên trong, vậy chúng ta vào được không, nhỡ hắn tức giận thì làm sao đây?”
Lăng Tiêu dở khóc dở cười, “Lúc trước người kích động đòi đi tìm bảo bối là em, bây giờ đã tìm tới cửa mà em lại đòi rút lui, lá gan nhỏ lại từ khi nào thế, em không muốn món bảo bối bên trong sao?”
“Thì cũng phải có mạng mới lấy được bảo bối chứ!” Du Tiểu Mặc lúng túng, giả vờ nghiêm mặt.
Lăng Tiêu vỗ vỗ má hắn, “Em phải tin tưởng…”
“Tin tưởng vầng sáng trên đầu em sao?” Du Tiểu Mặc trợn mắt lườm y, hắn nghe câu này nhiều lắm rồi, chẳng có ý mới gì cả.
Lăng Tiêu nhìn hắn thật lâu, phiến tình nói: “Không, ta muốn nói là, em phải tin tưởng vào nam nhân của mình.”
Du Tiểu Mặc lúng túng thật rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.