Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 579: Động vực




Sơn mạch Quỷ Trủng, Quỷ Khốc Nhai.
Đội bóng được Du Tiểu Mặc phái đi làm nhiệm vụ đã tụ tập toàn bộ ở Quỷ Khốc Nhai, trong đó có cả Lam Cầu vẫn luôn đi tìm kiếm Tham Lang, năm huynh đệ còn lại cũng bị hắn tiện thể dụ tới luôn.
Từ sau khi tin tức nội đan của Tham Lang xuất hiện ở đấu giá hội của Hắc Tri Chu bị truyền đi, sáu huynh đệ suýt nữa thì nổi điên, mãi sau Lam Cầu mới biết người mua nội đan Tham Lang chính là chủ nhân của hắn, Lam Cầu an tâm, đồng thời làm yên lòng các huynh đệ khác.
Nhưng thù của Tham Lang không thể không báo.
Hiềm nghi lớn nhất là Hắc Tri Chu, ai cũng biết, bên ngoài Hắc Tri Chu nói rằng đấu giá hội của mình rất công bằng, nhưng thực chất bên trong toàn mấy kẻ âm hiểm hèn hạ, rất nhiều thứ đều không từ thủ đoạn để lấy được, rất có thể cái chết của Tham Lang cũng liên quan tới chúng.
Mọi người đều biết.
Thất Tội thú là một yêu thú đặc biệt từ viễn cổ, nội đan của họ cũng đặc biệt như thế.
Bởi vì bất kể là loài người hay yêu thú, chỉ cần hấp thu nội đan của Tham Lang, trên người sẽ mang theo khí tức của Tham Lang vĩnh viễn, mãi cho tới khi Tham Lang tiếp theo xuất thế mới thôi.
Trừ khi có người muốn chết, nếu không thì làm gì có ai dám hấp thu nội đan của Tham Lang.
Đây cũng là lý do vì sao Hắc Tri Chu lại mang nội đan của Tham Lang ra đấu giá, bản thân mình không dùng được, để đó cũng vô dụng, mang ra bán còn được một đống linh tinh, tiện thể giá họa cho người, nhưng điều kiện tiên quyết là chính Hắc Tri Chu đã giết chết Tham Lang.
“Ta cho rằng không việc gì phải điều tra chuyện này, chắc chắn Tham Lang đã bị Hắc Tri Chu giết, bọn chúng chỉ muốn chúng ta suy nghĩ theo quán tính, làm chúng ta nghĩ chúng dám đấu giá nội đan của Tham Lang vì chúng không phải là thủ phạm.” Cảm xúc của Bạo Nộ vừa kích động lên, lại đập vỡ một cái bàn nữa.
Đây là cái bàn hội nghị thứ chín trong Tiếu các bị đập vỡ rồi.
Mọi người rất bình tĩnh.
Thiên Đao – người đồng ý cho họ vào Quỷ Khốc Nhai đang yên lặng ký sổ nợ cho Bạo Nộ, trong khoảng thời gian này Thất Tội thú phá hỏng cái gì trong Quỷ Khốc Nhai, tương lai sẽ phải trả lại hết.
Thế nhưng Thất Tội thú rất nghèo, đây là sự thật mà ai ai cũng biết.
Vì vậy, Thiên Đao tính hết tổng nợ vào cho Du Tiểu Mặc, ai bảo Ngạo Mạn điểu là khế ước của Du Tiểu Mặc cơ chứ, mà Ngạo Mạn điểu lại là một trong Thất Tội thú, theo tính chất bắc cầu, nợ nần sẽ do Du Tiểu Mặc gánh.
Có thể đoán được, lúc Du Tiểu Mặc biết mình vô duyên vô cớ gánh nợ thay người khác, chắc hắn sẽ hối hận vì đã đưa nội đan của Tham Lang cho Thất Tội thú ghê lắm.
“Bạo Nộ, ngươi khống chế tâm trạng một chút cho ta!” Ngạo Mạn điểu vừa thấy nét mặt bình tĩnh của Thiên Đao là đoán ngay y đang âm thầm tính sổ trong lòng, vội vàng quát Bạo Nộ còn đang muốn đập phá.
Bạo Nộ thả mình xuống ghế, lơ đễnh nói, “Chẳng phải ngươi cũng biết tính ta không thể khống chế được mà, bằng không thì sao tên của ta lại là Bạo Nộ.”
“Nếu ngươi vẫn muốn lấy lại nội đan của Tham Lang thì tốt nhất là nên khống chế từng lời ăn tiếng nói của mình, bằng không chủ nhân đã điên lên thì cái gì cũng làm được.” Ngạo Mạn điểu nói vậy.
Bạo Nộ bĩu môi khinh thường, nhưng không trút giận bừa bãi nữa.
Mượn mạng lưới tình báo của Thiên Đao, bọn họ càng ngày càng hiểu sâu hơn về Hắc Tri Chu.
Hắc Tri Chu là một trong những thế lực thần bí nhất ở đại lục Thông Thiên này, rất nhiều cường giả đều phải e sợ. Nếu Thất Tội thú mà muốn tìm Hắc Tri Chu để gây chuyện thì còn phải bàn bạc kỹ lưỡng hơn nữa.
“Thiên Đao tiên sinh, bên Hoa tỷ có tin tức truyền tới.”
Một thanh niên đi vào từ bên ngoài, người mới bước qua cánh cửa mà giọng đã vang cả phòng, hắn là một trong hai tiểu đệ của Hoa Cô – Hoa Điêu.
“Tin tức gì?”
Thiên Đao chỉnh lại sắc mặt, từ sau khi thu nhận Hoa Cô và hai tiểu đệ, y phát hiện Hoa Cô đúng là một nhân tài, vì vậy sau khi huấn luyện bọn họ mấy tháng, Thiên Đao để Hoa Cô đi theo Thiên Nguyên thu thập tình báo.
Họ đã sớm nhận được tin tức về lời đồn xôn xao khắp Tây Cảnh gần đây, rõ ràng là có người đang giở trò quỷ, hãm hại Thiên Cẩu, nhưng không phải ai cũng nghĩ được như vậy, thời gian gần đây, rất nhiều nhân vật bí ẩn xuất hiện quanh sơn mạch Quỷ Trủng.
“Cho tới bây giờ Bách Điểu cốc vẫn giữ yên lặng, Hoa Cô nói họ cũng như các chủng tộc khác, không tin chúng ta gây ra sự kiện kia, bây giờ đang điều tra, trước mắt thì tình hình vẫn tương đối có lợi cho chúng ta.” Hoa Điêu nhanh chóng nói.
Phải biết, đến bây giờ vẫn chưa tìm được Thiên Quỷ, nếu Tứ Linh thật sự muốn tìm họ đòi công đạo, Quỷ Khốc Nhai bị phát hiện chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
“Ta biết rồi, tiếp tục tìm tin tức của Thiên Quỷ.” Thiên Đao đưa cho Hoa Điêu một ngọc giản có cấm chế, “Ngươi giao ngọc giản này cho Thiên Nguyên, trong này có tin tức rất quan trọng, ngoại trừ Thiên Nguyên, không ai được phép đọc nó.”
Hoa Điêu nhận lấy ngọc giản, sau đó trịnh trọng cất đi.
Bên kia, Thiên Nguyên nhanh chóng nhận được ngọc giản Thiên Đao giao cho hắn, nghe Hoa Điêu thuật lại lời của Thiên Đao, lập tức đoán được tầm quan trọng của sự việc.
Quả nhiên, sau khi hắn đọc tin tức trong ngọc giản thì không nén nổi khiếp sợ, theo lý thuyết không thể là bọn chúng, nhưng hắn tin tưởng vào suy tính của Thiên Đao, từ sau khi Thiên Cẩu thành lập đến giờ, Thiên Đao chưa bao giờ sai lầm.
Hoa Cô mặc một bộ đồ màu đỏ bước đến, bây giờ nàng đã khác xưa rất nhiều rồi, khí thế càng ngày càng sắc bén, thỉnh thoảng cặp mắt sáng ngời kia cũng lóe lên vẻ tính toán, cả người được bộc lộ tài năng, y như Thiên Đao lúc còn trẻ, hiển nhiên là một vị ngự tỷ.
Bảo sao Thiên Đao biết Lăng Tiêu cố ý nhét Hoa Cô cho mình nhưng vẫn nhận lấy.
“Nguyên đại ca, Thiên Đao tiên sinh có dặn dò gì không?”
Giọng điệu Hoa Cô nói chuyện với Thiên Nguyên quen thuộc tới nỗi như đã thân mấy trăm năm rồi ấy, không hề ngại ngùng, cả nửa trái tim đã hướng về Thiên Cẩu rồi.
“Thay đổi hướng điều tra, nếu Thiên Đao không đoán sai, tiếp theo Tây Cảnh sẽ có gió tanh mưa máu đây.” Thiên Nguyên tiện tay tiêu hủy tin tức trong ngọc giản, trước khi chưa có chứng cứ, càng ít người biết chuyện này càng tốt.
Cùng lúc đó, Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu đã tới vùng đông nam.
Bởi vì vùng đông nam có rất nhiều động phủ của tiền bối thời viễn cổ, cho nên nơi này còn có danh xưng là Động Vực, nhưng từ sau trận đại chiến viễn cổ kia, địa thế của Động Vực cũng bị phá hư bảy tám phần.
Hôm nay đã không còn thấy được địa hình bị Bạch Hổ đồng hóa lúc trước, khắp nơi là khe rãnh tung hoành, dốc đứng đầy đá lởm chởm.
Đây là lần đầu tiên Du Tiểu Mặc cảm nhận được cái sự trong tay đang nắm một tấm bản đồ, mà không thể tìm thấy kho báu ở đây, lừa đảo quá rồi đó nha!
“Xem ra phải ở nơi này một thời gian ngắn thật.”
Hào hứng tràn đầy của Du Tiểu Mặc bị sự thật đánh cho tan nát, đúng là trên đời này không có bữa cơm nào miễn phí mà, ba mảnh bản đồ hắn tình cờ có được, còn một mảnh cuối cùng tốn của hắn tới tám trăm triệu linh tinh đó, nếu cuối cùng không tìm được, chẳng phải tám trăm triệu linh tinh của hắn tan theo mây khói sao, thế thì chẳng khác nào bị cắt một cân thịt trên người, à mà không chỉ một cân đâu!
Động Vực hoang vắng, nhưng vì ngày nào cũng có người tới đây thám hiểm, dần dà, xung quanh Động Vực, nhất là những nơi giáp nhau liền xuất hiện rất nhiều thị trấn nhỏ.
Diện tích của thị trấn nhỏ này không lớn, có điều lưu lượng người ra vào rất nhiều.
Thời điểm đi qua cửa trấn, Du Tiểu Mặc nghe thấy có người nói nhỏ một câu ‘sao năm nay người đến thám hiểm Động Vực còn nhiều hơn cả năm trước thế nhỉ’.
Ngay từ đầu hắn không để trong lòng, nhưng về sau mới biết ai đó đã truyền tin tức nơi này có động phủ siêu cấp ra ngoài.
Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu thuê phòng của một khách sạn, hơn nữa đã dự chi tiền thuê một tháng, điều kiện ở thị trấn nhỏ này khá lạc hậu, cái gì cũng rẻ.
Sáng sớm hôm sau, hai người liền xuất phát.
Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu tới cửa hàng mua một tấm bản đồ định vị, tối qua bọn hắn đã nghe ngóng, có một số tu luyện giả nổi danh là mạo hiểm giả, sau khi họ thám hiểm trở về sẽ vẽ địa hình mình mới đi qua xuống, về sau lại phát hiện đây là một cách buôn bán rất lời, vì vậy liền chế tác thành bản đồ.
Bản đồ được chia thành ba cấp bậc, theo thứ tự là giáp ất bính, bản đồ cấp bính rẻ nhất, cấp giáp đắt nhất, bởi vì địa hình phía trên hoàn chỉnh nhất, hơn nữa còn có đánh dấu nơi nào nguy hiểm, nơi nào an toàn, đa số những nơi an toàn đều là động phủ bị vơ vét hết.
Du Tiểu Mặc mua một tấm bản đồ cấp giáp, sau khi đối chiếu với bản đồ Bạch Hổ của hắn, Du Tiểu Mặc phát hiện địa hình đã thay đổi hoàn toàn rồi.
“Bắt đầu từ đây.” Ngón tay Lăng Tiêu chỉ vào đuôi của Bạch Hổ, trên thực tế đây không phải là đuôi, nó là một dãy núi rất dài, uốn lượn hình thành cái đuôi của Bạch Hổ, lên trên nữa sẽ là lưng, kéo dài cho tới đầu, nếu có thể tìm ra dãy núi này, những việc tiếp theo sẽ dễ hơn nhiều.
Du Tiểu Mặc cẩn thận so sánh.
Cuộc đại chiến ảnh hưởng tới Động Vực cực kỳ khủng khiếp, dãy núi kia đã bị phân cách bảy tám lần, so sánh suốt một canh giờ, hắn mới miễn cưỡng kết nối được địa hình bây giờ.
Sau khi xác định được phần lưng, những nơi khác có thể suy đoán rồi.
“Em hận bản đồ.” Du Tiểu Mặc vừa dùng bút vẽ đến vẽ đi trên bản đồ, vừa nhỏ giọng lẩm bẩm, hắn đúng là người khổ nhất thế giới này, rõ ràng đã đạt được một tấm bản đồ kho báu hoàn chỉnh rồi, mà còn phải mệt mỏi muốn chết để vẽ ra một tấm khác.
“Cố gắng lên!” Lăng Tiêu ngồi phía đối diện, nhàn nhã cổ vũ hắn, nếu khóe miệng y không mang nụ cười kia, có lẽ càng thuyết phục hơn.
Du Tiểu Mặc trợn mắt lườm y một cái, em không cần ủng hộ trên thinh thần.
Ba canh giờ trôi qua, cuối cùng tấm bản đồ mới cũng hoàn thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.