Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 570: Ở trong sơn động




Khắp thâm sơn đều là những dãy núi dài, có ưu thế về thiên nhiên thế này, dù ai đi ngang chưa cũng chưa chắc đã phát hiện ra, Du Tiểu Mặc còn may mắn tới nỗi tìm được một sơn động nhân tạo.
Sơn động này đã tồn tại rất lâu rồi, xét theo dấu vết thì có vẻ nó là động phủ của một tiền bối thời viễn cổ, nhưng đáng tiếc là đồ đạc bên trong đã bị lấy sạch, chỉ còn một cái ghế đá và một chiếc giường đá cũ nát.
Du Tiểu Mặc quét dọn một lượt, chỉ cần lau bụi trên ghế đá là ngồi được, sau đó lại lôi chăn nệm trong không gian ra chải lên giường đá, hắn không xác định bọn họ sẽ phải ở lại đây bao lâu, nhưng có một chiếc giường mềm mại vẫn tốt hơn chứ.
Lăng Tiêu thì chọn cách đứng ở cửa thạch động nhìn vợ hiền nhà mình làm “nội trợ”, ngẫu nhiên còn chỉ cho hắn chỗ nào còn sót, giọng điệu rất vô sỉ.
Du Tiểu Mặc chịu khổ nhọc nhưng vẫn cố nhịn, đương nhiên là nể tình Lăng Tiêu đang bệnh, hắn không thèm so đo với y về mấy chuyện vặt vãnh này.
Đợi hắn dọn dẹp xong xuôi, mặt trời đã lặn.
Du Tiểu Mặc lau mồ hôi thấm ướt trán, lấy dạ minh châu từ trong không gian, bởi vì trời tối quá, cả sơn động đen thui như mực, đưa tay ra không thấy nổi năm ngón.
Dạ minh châu vừa xuất hiện, cả sơn động sáng bừng như ban ngày.
Du Tiểu Mặc cảm thấy dạ minh châu ở thế giới này rất thần kỳ, kiếp trước hắn đã có dịp được nhìn thấy dạ minh châu, chỉ có điều dù tác dụng của nó là để chiếu sáng thì dạ minh châu mà hắn gặp lúc trước cũng chỉ tản ra một vầng sáng tuy đẹp những rất ảm đạm thôi.
“Anh nói nơi này có giống nhà chúng ta không?”
Du Tiểu Mặc nhìn sơn động được hắn dọn dẹp gọn gẽ, lúc này còn toát ra vài phần ấm áp, đột nhiên cảm thấy nửa canh giờ vất vả kia thật đáng giá, hấp tấp chạy tới trước mặt Lăng Tiêu hỏi như đang tranh công.
“Em chỉ theo đuổi có ngần ấy thôi à!” Lăng Tiêu đưa mắt nhìn hắn.
“Em vui mà.” Du Tiểu Mặc bĩu môi, nguyện vọng nhỏ mới dễ bắt đầu chứ, mộng tưởng vĩ đại chỉ dễ nói, chứ có mấy ai thực hiện được.
Lăng Tiêu đi về phía giường đá đã được trải chăn ấm nệm êm lên, khóe miệng khẽ cong cong, cười khẽ: “Nhưng em làm tốt lắm.”
Du Tiểu Mặc được chữa trị ngay lập tức.
Cơm tối, Du Tiểu Mặc đi ra ngoài săn mấy con thú về làm cơm, bởi vì Lăng Tiêu muốn nếm thử tay nghề của hắn, từ sau khi bọn họ trở về từ sông Hoạt Thủy, hắn chưa xuống bếp thêm lần nào.
Con thú này có vẻ ngoài rất giống con thỏ, nhưng thể tích khác xa, thú thỏ nơi này cao hơn một mét, nó là một loại yêu thú cấp thấp, không có linh trí, nhưng cấu tạo thịt rất ngon, thời điểm tu luyện giả nghỉ ngơi ở dã ngoại rất thích săn bắn loại thú này.
Du Tiểu Mặc lấy mấy lọ gia vị trong không gian ra.
Tất cả chỗ gia vị này đều được hắn mua từ cách đây rất lâu, khi ấy muốn nấu thịt Vạn Linh Địa dương, ai ngờ thịt Vạn Linh Địa dương có yêu cầu cực cao về lửa, kế hoạch thất bại, cuối cùng cũng đến lúc được phát huy công dụng.
Lúc Du Tiểu Mặc săn thú còn tiện thể nhặt một đống củi, còn dựng luôn cả một cái giá, động tác rất nhuần nhuyễn, đây là tay nghề do Du Bách luyện cho đấy, sau khi chuẩn bị xong xuôi, hắn liền gọi Lăng Tiêu đang ngồi trong sơn động: “Em làm xong rồi, anh ra đây rút em một việc.”
Lăng Tiêu chậm rãi đi tới, “Làm gì thế?”
Du Tiểu Mặc chỉ vào đống củi kia, “Châm lửa cho em.” Cái này gọi là dùng cho đúng tác dụng nè.
Lăng Tiêu: “…”
Lửa được nhóm rất nhanh, Du Tiểu Mặc cắt thỏ thành bốn miếng lớn treo trên bốn góc của kệ, dù hai người không ăn hết được ngần này thì cũng có thể bảo quản trong không gian, không gian có công năng giữ tươi, hơn nữa làm thành thịt khô ăn cũng ngon lắm.
Vì nướng thịt, Du Tiểu Mặc loay hoay một hồi, lúc thì chạy qua bên này, lúc thì chạy qua bên kia, chỉ sợ nướng khét.
Lăng Tiêu đứng ở cửa động nhìn cảnh này, cuối cùng không chịu được, chủ động đi qua đề nghị giúp hắn một tay, ai ngờ lại bị Du Tiểu Mặc đẩy ra.
“Em làm gì thế?” Lăng Tiêu nhướn mày.
Du Tiểu Mặc đẩy y khỏi đám lửa hồng rực, “Anh cứ đứng xem đi, em tự lo được.”
Lăng Tiêu nhìn đôi má bị lửa hun cho hồng rực của hắn, nghiêm túc nói: “Nói thật đi.”
Du Tiểu Mặc do dự một lát, “Ây, em sợ anh nướng thịt bị khét, lãng phí thịt của em.” Cá nhân hắn cảm thấy, có một vài sự thật không nên biết vẫn tốt hơn.
Lăng Tiêu nhìn hắn thật sâu, quay người rời đi.
Du Tiểu Mặc thở phào một tiếng, sau đó lại tiếp tục lăng xăng phấn đấu, may mà lửa của Lăng Tiêu dùng tốt lắm cơ, thịt của con thỏ này cũng không cần phải chú ý nhiều như Vạn Linh Địa dương, không đến mười lăm phút, mùi thịt đậm đà đã bay ra, tuyệt đối có thể làm cho nước miếng người ta chảy ròng ròng.
Du Tiểu Mặc quan sát tình hình, bắt đầu nêm gia vị cho thịt thỏ, gia vị cũng quan trọng không ném gì kỹ thuật nướng thịt, nếu hương vị không đúng, mỹ vị sẽ bị giảm bớt đi nhiều. Sau khi chuẩn bị tốt, hắn lại hướng trên lửa nhỏ một lúc nữa là hoàn thành.
Du Tiểu Mặc cắt một miếng thịt nhỏ, chia thành từng miếng, kích cỡ vừa miệng, sau đó đặt vào hộp ân cần đưa đến trước mặt Lăng Tiêu, hưng phấn nói: “Nếm thử tay nghề nướng thịt của em đi.”
Lăng Tiêu cảm thấy phu nhân nhà y thường xuyên đem lại một chút kinh hỉ nho nhỏ cho y, làm một người thích ăn thịt, y cảm thấy món thịt nướng tươi ngon trước mắt còn thơm hơn cả mấy đĩa đồ ăn trên thuyền lúc trước, nước miếng bắt đầu phân bố khắp miệng, dù thèm lắm, nhưng nét mặt y vẫn trấn định như thể món ăn trước mặt mình chỉ là một cái bánh bao trắng không bằng.
Thôn Kim thú và Kim Sí trùng đã bị mùi thơm hun cho chịu hết nổi từ lâu, chui ra khỏi vạt áo của Du Tiểu Mặc, thấy ba đứa chuẩn bị bổ nhào vào trong đĩa thịt nướng, một cái tay nhanh nhẹn chuyển thịt nướng đi.
Mấy đứa cứ tưởng chủ nhân lại chơi xấu không cho chúng ăn, nhưng ngẩng đầu mới phát hiện thịt nướng đang nằm trong tay Lăng Tiêu lão đại, cả ba tên đành yên lặng quay đầu, nhìn chủ nhân nhà chúng, nỗ lực bán manh, cầu ăn thịt.
Đương nhiên Du Tiểu Mặc không quên phần của chúng, hắn đã chuẩn bị thêm hai cái chén, cắt ra hai miếng thịt có thể tích lớn hơn cả ba đứa, đặt đến trước mặt chúng.
Xem đi, chủ nhân như hắn mới xứng chức làm sao, hầu hạ tới tận miệng luôn nhé, tìm đâu ra người chủ nhân tốt như hắn đây, chỉ có duy nhất, không có chi nhánh!
Bản thân Du Tiểu Mặc không vội ăn, hắn cắt nhỏ chỗ thịt còn lại, sau đó nhân lúc còn nóng bỏ vào không gian, nhưng đợi hắn trở về sơn động chuẩn bị chia xẻ cùng Lăng Tiêu, một đĩa thịt to tướng đã bị Lăng Tiêu ăn sạch sành sanh.
“Sao anh lại ăn hết?” Du Tiểu Mặc khiếp sợ.
Lăng Tiêu liếc mắt, “Chẳng phải vẫn còn sao?”
Du Tiểu Mặc nói: “Nhưng bình thường sức ăn của anh đâu có lớn như vậy!” Đây mới là nguyên nhân khiến hắn khiếp sợ, một phần tư của con thỏ không ít, dù con thỏ thú chỉ cao hơn một mét, nhưng nó rất béo.
“Ai bảo em thế?” Lăng Tiêu vẫn bình tĩnh.
Nét mặt Du Tiểu Mặc có chút phức tạp, bây giờ hắn mới biết Lăng Tiêu cũng tham ăn lắm, quả là một sự phát hiện trọng đại. Cuối cùng hắn đành phải lấy ra thêm một phần thịt nữa, ai mà ngờ Lăng Tiêu vẫn chưa thấy bõ, cướp mất một nửa của hắn.
Ánh trăng chiếu vào cửa động, dạ minh châu chiếu sáng hai người đang nằm trên giường đá.
Du Tiểu Mặc gối lên tay Lăng Tiêu, bụng ăn no đến mức còn tròn hơn cả Lăng Tiêu nữa, làm hắn no tới nỗi khó ngủ, thời điểm chạm nhẹ còn thấy bụng như khẽ kêu lên nữa chứ.
Lăng Tiêu vuốt cái bụng tròn khoe mà Du Tiểu Mặc khoe ra, thấp giọng cười nói: “Phu nhân, em mang thai mấy tháng rồi.”
Du Tiểu Mặc xạm mặt đẩy cái ta kia ra, “Anh mới mang thai.”
Lăng Tiêu đùa giỡn: “Phu nhân đừng nói thế, vi phu cũng chịu thôi, nhưng với tư cách là người nằm dưới, không phải khả năng mang thai của phu nhân cao hơn nhiều sao?”
Du Tiểu Mặc tức giận mắng y “biến”, muốn bảo hắn tin rằng đàn ông có thể sinh con sao, trừ khi tuyết rơi mùa hè.
“Vi phu mà biến thì ai gieo hạt cho em đây?” Lăng Tiêu vùi đầu vào bên cổ hắn, hít một hơi thật sâu đầy mùi cơ thể của Du Tiểu Mặc, cơ mà lúc này trong mũi chỉ toàn mùi thịt nướng.
Du Tiểu Mặc càng nghe y nói càng thấy kỳ quái, thẹn quá hóa giận, xoay người bổ nhào vào trên người y, “Lão tử tự gieo hạt cho mình không được chắc? Phi phi, nói sai rồi, em là nam, dù anh có gieo nhiều đến mấy cũng không trồng được.”
Lăng Tiêu cười tới nỗi bả vai cứ run run không ngừng.
Du Tiểu Mặc vừa thẹn vừa tức bóp cổ y.
Lăng Tiêu đột nhiên giữ chặt eo hắn quát, “Đừng động!”
Du Tiểu Mặc sửng sốt, vừa định hỏi tại sao, đã phát hiện cái thứ phía dưới mông hắn đang từ từ trở nên cứng rắn, càng ngày càng nóng hổi, đứng dậy thẳng thắp tới nỗi chọc vào khe hở giữa hai cái đùi của hắn.
Lăng Tiêu nhe răng cười tươi rói, “Phu nhân à, chúng ta no bụng rồi thì nghĩ qua chuyện *** dục đi.”
Mặt Du Tiểu Mặc đỏ bừng.
Lúc này cả hai đều không ngờ, Tô Lãng mua chuộc được một tên tiểu nhị trong linh thảo đường, dễ dàng moi được thông tin liệu Lý trưởng lão có bán tâm linh thảo cho người khác thật không, còn cả việc Du Tiểu Mặc nhờ họ để ý tới hắc liên thảo, cuối cùng còn nói cả đặc điểm nhận dạng dễ nhớ nhất là hai chiếc mặt nạ một xấu một đẹp ra, hiện tại, Tô Lãng đã sai người mai phục ở thị trấn Ô Sơn, chỉ chờ họ xuất hiện.
Tô Lãng cứ tưởng Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu sẽ xuất hiện lại sớm thôi, ai ngờ đợi một lần mà đợi cả tháng, thậm chí còn thẳng thấy bóng dáng của mục tiêu đâu, lúc ấy Tô Lãng mới biết, có khả năng hai người đã rời khỏi thị trấn Ô Sơn rồi.
Tô Lãng đập tan tành mười bộ đồ uống trà, cuối cùng gã quyết định dụ xà xuất động, đó chính là tìm hắc liên thảo giúp họ, sau đó bảo Lý quản sự báo cho họ một tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.