Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 568: Linh thảo đường trong thị trấn




Đông Châu dùng hình thức bộ lạc để sinh tồn, nơi này có tổng cộng ba bộ lạc.
Hai bộ lạc trong đó đã được Trình Hướng Vinh kể qua là bộ lạc Cổ Mã và bộ lạc Thủy Tây, bộ lạc cuối cùng có tên Quan Châu, trong số đó bộ lạc Cổ Mã có thế lực mạnh nhất, chiếm lĩnh địa bàn lớn nhất.
Thị trấn lớn nhất Đông Châu – thị trấn Ô Sơn cũng thuộc địa bàn của bộ lạc Cổ Mã.
Vì kiếm đủ hai cây linh thảo còn thiếu của Chuyển Sinh đan, Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu căn cứ theo nguyên tắc tới nơi gần nhất, đi đến thị trấn Ô Sơn, vì địa hình có nhiều dãy núi kéo dài, rất nhiều bộ lạc nhỏ được hình thành ở đây, nhưng cũng do xây dựa vào lưng núi, cho nên nhìn thành thị của họ không giống mấy thành trì lớn lắm.
Thị trấn Ô Sơn là đại bản doanh của bộ lạc Cổ Mã, ở đây có rất nhiều cường giả mạnh mẽ trông coi, cho nên không thể gây trấn động như Tập Cửu trấn được.
Hơn nữa bộ lạc Cổ Mã còn có quan hệ với gia tộc Xích Huyết, bọn hắn không thể nào nghênh ngang đi vào thị trấn Ô Sơn.
Dưới một gốc đại thụ bên ngoài thị trấn Ô Sơn.
Du Tiểu Mặc nhìn về hướng thị trấn, quả nhiên là cực kỳ náo nhiệt.
“Lăng Tiêu, hay là anh đứng đây đợi em… Em chạy vào đó nghe ngóng xem có hai loại linh thảo kia không, như vậy tỷ lệ bị phát hiện sẽ thấp hơn, sao nào?” Du Tiểu Mặc quay đầu nhìn Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu liếc nhìn hắn, “Em hy vọng ta trả lời được có đúng không?”
Du Tiểu Mặc chột dạ sờ mũi, đúng là hắn đã nghĩ thế.
“Đáng tiếc, phải để em thất vọng rồi.” Lăng Tiêu nói, “Với bản lĩnh gây rắc rối của em, ta lo lắng đợi em chạy ra sẽ mang theo cả cao thủ của bộ lạc Cổ Mã ra cùng.”
Du Tiểu Mặc: “…”
Bị phản bác tới á khẩu, Du Tiểu Mặc đành phải đi vào thị trấn Ô Sơn cùng phu quân nhà hắn, chỉ là để tránh bị nhận ra, Du Tiểu Mặc lấy ra hai bộ quần áo hắn đã mua ở Tập Cửu trấn, một bộ đưa cho Lăng Tiêu, một bộ của hắn, như vậy người khác nhìn qua sẽ không biết họ là người ngoài.
Thay quần áo xong, Du Tiểu Mặc bảo Lăng Tiêu đeo chiếc mặt nạ màu bạc đã bị bỏ xó rất lâu lên, dù hơi gây chú ý, nhưng còn đỡ hơn là bị nhận ra.
Còn bản thân hắn đành miễn cưỡng đeo cái mặt nạ xấu đau xấu đớn kia lên, nếu không phải không có Miêu Cầu ở cạnh, hắn cần gì phải ủy khuất biến mình thành xấu xí như vậy chứ.
Tạo hình của hai người một đẹp một xấu.
Vừa xuất hiện ở cửa trấn đã thu hút vô số sự chú ý.
Ở đại lục Thông Thiên không bao giờ thiếu những người mang mặt nạ để che khuôn mặt mình, ngay ở thị trấn Ô Sơn cũng có thể nhìn thấy thường xuyên, nhưng rất ít ai gặp phải kiểu hóa trang cực đoan như vậy. Cảm giác càng gây sự chú ý hơn ấy.
Du Tiểu Mặc chột dạ dễ sợ, hình như hắn làm người ta chú ý hơn thì phải.
Lăng Tiêu đi qua trước mặt hắn, “Ngốc thật.”
Phí nhập trấn ở đây rất rẻ, chỉ tốn có một linh tinh. Đại khái là vì họ mặc quần áo của người bản địa, cho nên người giữ cửa nghĩ rằng họ là người Đông Châu.
Du Tiểu Mặc cảm thấy may dễ sợ.
Hai người đi theo dòng người tới nơi đông đúc nhất, phong tục của thị trấn Ô Sơn khác với bên ngoài, làm Du Tiểu Mặc nhìn không rời mắt.
“Cảm giác như đến địa bàn của thổ dân ấy nhỉ.”
Du Tiểu Mặc khẽ thì thào, đương nhiên, hắn không cho rằng mình lại xuyên việt tiếp, mà là thị trấn này mang đến cho hắn cảm giác ấy. Xét cho cùng thì nơi này làm sao sánh nổi với sự phồn vinh của những thị trấn phía ngoài, nhưng các cửa hàng cũng không chịu thua kém, trưng bày đủ thứ hàng hóa rực rỡ muôn màu.
Du Tiểu Mặc buồn phiền dừng bước, “Muốn mua linh thảo thì phải đến đâu, đi dạo lâu như vậy mà không thấy, chẳng lẽ thị trấn Ô Sơn không có cửa hàng bán linh thảo?”
“Chắc không phải.” Lăng Tiêu nói: “Đan sư ở Đông Châu cực ít, thị trường linh thảo không bằng linh đan, đương nhiên số lượng của hàng bán linh thảo cũng sẽ ít đi.”
“Thế phải làm sao bây giờ, chẳng lẽ phải quay về Trung Thiên?” Du Tiểu Mặc nghe xong mà câm nín, nếu sớm biết Lăng Tiêu cần Chuyển Sinh đan, hắn sẽ bất chấp tất cả tìm cho đủ linh thảo.
Lăng Tiêu tiếp tục đi về phía trước, thờ ơ nói: “Em vội làm gì, tuy ít nơi bán linh thảo, nhưng không thể nào không có nổi một tiệm, nếu thị trấn Ô Sơn đã là đại bản doanh của bộ lạc Cổ Mã, chắc chắn ở đây sẽ có chỗ bán linh thảo thôi.”
Du Tiểu Mặc vội vàng đuổi theo, xem ra đành phải hỏi đường rồi.
Xét thấy thân phận của họ rất đặc thù, không nên bại lộ quá sớm.
Du Tiểu Mặc chọn mãi chọn mãi mới xác định mục tiêu đang ngồi ở góc đường, là một đứa bé trai tầm bảy tám tuổi đang ăn kẹo hồ lô.
Lúc Du Tiểu Mặc định chạy qua, Lăng Tiêu duỗi tay tóm cổ áo hắn, cười mắng: “Em ngốc thật đấy, chọn người cũng phải xem người ta có biết hay không chứ.”
Du Tiểu Mặc rụt cổ lại.
Lăng Tiêu buông hắn ra, sau đó đi tới lão đầu bán kẹo hồ lô bên cạnh, y đưa tay về phía Du Tiểu Mặc, “Đưa cho ta hai linh tinh.”
Du Tiểu Mặc hơi sửng sốt, đưa hai linh tinh cho y, lẩm bẩm: “Anh đã bao lớn rồi, lại còn đòi ăn kẹo hồ lô, đó là đồ ăn của trẻ con cơ mà?” Có điều hắn không ngờ thế giới của tu luyện giả cũng có bán kẹo hồ lô.
Lăng Tiêu không để ý tới hắn, đưa hai linh tinh cho lão đầu, “Cho ta mấy chuỗi kẹo hồ lô.”
Lão đầu cười tủm tỉm, lập tức rút năm chuỗi hồ lô ra đưa cho y, nói: “Công tử, năm chuỗi kẹo hồ lô không cần nhiều linh tinh như vậy.”
Lăng Tiêu kín đáo đưa hai linh tinh cho lão: “Hỏi ngươi một câu, có chỗ nào bán linh thảo ở thị trấn Ô Sơn không?”
Lão đầu sững sờ, lúc này mới hiểu ý của Lăng Tiêu, nhận linh tinh xong liền nói đáp án cho y biết.
Lăng Tiêu lại quay qua lén đưa cho Du Tiểu Mặc năm chuỗi kẹo hồ lô, xoay người rời đi.
Du Tiểu Mặc cầm chặt hồ lô, vội vàng đuổi theo.
Tuân thủ nguyên tắc không lãng phí, Du Tiểu Mặc vừa đi vừa ăn một chuỗi, hắn sẽ không bao giờ thừa nhận nước miếng của mình sắp vỡ đê khi nhìn thấy đứa bé kia đang ăn kẹo đâu.
Lúc trước hắn cứ tưởng hồ lô này cũng giống loại hắn vẫn ăn, quả được bọc đường là quả mận, nhưng cắn rồi mới biết đây là một loại trái cây hơi giống quả mận, kích cỡ lớn gấp hai ba lần, mọng nước, ngọt ngào ngon miệng.
Nghe thấy tiếng chóp chép vang lên từ phía sau, Lăng Tiêu đột nhiên quay đầu lại.
Du Tiểu Mặc vội vàng dừng bước, nhìn y chớp chớp mắt mấy cái.
Lăng Tiêu nghiêm trang nói: “Đây là đồ ăn của trẻ con cơ mà, em đã bao lớn rồi!”
Du Tiểu Mặc: “…”
Lại còn đem cả câu trả lại nguyên dạng cho hắn!
Hai người tiếp tục đi về phía trước, Du Tiểu Mặc nhìn hồ lô đã ăn hết một nửa trong tay, mất cả ngon, nhưng hắn lại không muốn vứt đi.
Đúng lúc này, Thôn Kim thú và Kim Sí trùng còn ngáy khò khò trong vạt áo hắn nãy giờ đột nhiên thò đầu ra, mấy cặp mắt to nhìn chằm chằm vào chuỗi hồ lô, tranh thủ lúc Du Tiểu Mặc không chú ý tới, Thôn Kim thú đột nhiên rướn cổ lên cắn một viên, sau đó lại rụt về chia xẻ cho hai con Kim Sí trùng.
Du Tiểu Mặc hết hồn, vội vàng nhìn xung quanh, thấy không ai phát hiện mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ sợ Thôn Kim thú lại tái phạm, hắn vội vã vứt chỗ kẹo hồ lô còn dư lại đi, không chú ý tới cái vẻ mặt tiếc nuối của đám tiểu yêu thú nhà mình.
Không lâu sau, hai người đã tới nơi.
Những nơi bán linh thảo ở thị trấn Ô Sơn được gọi chung là linh thảo đường, chỗ dựa sau lưng chính là bộ lạc Cổ Mã.
Toàn bộ thị trấn Ô Sơn chỉ có đúng một linh thảo đường mà thôi, cửa hàng chiếm diện tích cực lớn, linh thảo cũng rất đầy đủ, hơn nữa giá cả không quá đắt.
Thời viễn cổ, rất nhiều đan sư đều khai khẩn ruộng linh thảo ở Đông Châu, mặc dù bây giờ linh thảo không còn thịnh hành và thừa thãi như viễn cổ nữa, nhưng các thế lực lớn như bộ lạc Cổ Mã đều gieo trồng linh thảo hàng loạt, đây cũng là một trong những nguồn thu nhập quan trọng của họ.
Xác định được mục tiêu, Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc mới bước vào.
Xem từ ngoài còn chưa rõ, vào rồi mới phát hiện nơi này như một khu chợ nhỏ, khắp nơi đều là quầy bán linh thảo, hơn nữa càng đi vào trong, cấp bậc của linh thảo càng cao.
Hai người đi một đường, chủ quán xung quanh đang định mời gọi họ, thấy hai người đi nhanh quá, liền nuốt lại mấy câu mời chào.
Linh thảo đường được chia thành bốn khu, theo thứ tự là khu cấp thấp, khu trung cấp, khu cao cấp và khu đỉnh cấp, tương đương với cấp bậc của linh thảo, vừa tới khu cao cấp, đã thấy có người đứng canh gác ngay ở cửa.
Hai người đi vào, thủ vệ không cản bọn hắn lại.
Du Tiểu Mặc quay đầu liếc nhìn, hắn cứ tưởng phải kiểm tra thân phận các kiểu, hóa ra là dùng để trang trí.
Lăng Tiêu không liếc nhìn linh thảo ở khu cao cấp, đi thẳng tới hướng khu đỉnh cấp. Du Tiểu Mặc cảm thấy Lăng Tiêu còn giống đan sư hơn hắn nữa, đã thế còn là một vị đan sư rất dứt khoát, tốc độ đi nhanh tới nỗi hắn đã chuyển sang chạy chậm rồi.
Đến đây, cuối cùng bọn hắn cũng bị ngăn lại.
“Các ngươi là ai? Đây không phải là chỗ có thể tùy tiện ra vào.” Một gã thủ vệ nghiêm túc nói.
Du Tiểu Mặc lập tức thả ra một chút sức mạnh linh hồn, “Ta là đan sư, muốn vào xem có linh thảo đỉnh cấp nào hợp mắt không, có thể chứ?”
Chút sức mạnh linh hồn này mang tới áp lực không nhỏ cho hai gã thủ vệ.
Dù thực lực của họ đã nổi bật so với đám đông, nhưng đương nhiên không thể bằng đan sư thải cấp như Du Tiểu Mặc, sau khi phát hiện hắn là đan sư đỉnh cấp, cả hai hoảng hốt.
“Thật sự rất xin lỗi, hai vị có thể tiến vào.”
Ở Đông Châu, đan sư đỉnh cấp còn nhận được sự kính sợ hơn cả cường giả Thần cảnh, thậm chí là Thánh cảnh, nếu để Đông Châu lựa chọn giữa cường giả Thánh cảnh và đan sư đỉnh cấp, chắc phải hơn 80% sẽ chọn đan sư đỉnh cấp kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.