Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 566: Chuyển sinh đan




Sở dĩ người ở Tập Cửu trấn dám đùa cợt người ngoài, không phải là vì họ ỷ mình có thực lực, mà là bình thường những người có thực lực không ai lại tới thị trấn nhỏ xa xôi này, còn nữa, Tập Cửu trấn đã có lịch sử hơn ngàn năm, từ sau khi mọi người nhất trí với việc bài ngoại, Tập Cửu trấn chưa hề xảy ra sự việc nghiêm trọng nào.
Dần dà, loại hiện tượng này khắc sâu vào thế giới quan của đám người ở Tập Cửu trấn, chúng ta lừa ngươi thì sao, ngươi dám trở đối địch với toàn dân ở Tập Cửu trấn không?
Tất cả người sống ở đây đều ôm loại suy nghĩ ngu xuẩn tới cực điểm này, cũng có thể nói là ếch ngồi đáy giếng.
Trên thực tế, đúng là tu luyện giả bình thường không dám phản kháng, tất cả mọi người đều thấy nhiều một chuyên không bằng bớt một chuyện, dù sao đây cũng là địa bàn của người ta, mà cường giả chân chính lại không có hứng thú so đo với một bầy kiến hôi, mà cũng chẳng có cường giả nào muốn dừng chân ở nơi xa xôi này, đủ loại nguyên nhân hình thành cục diện bây giờ.
Cho nên hôm nay đột nhiên gặp phải một kẻ dám phản kháng, tất cả mọi người đều ngơ ngác.
Đám người trong hiệu may đã bị khí thế của Du Tiểu Mặc dọa cho phát sợ, cả đám không kịp phản ứng, người trên phố phát hiện dị trạng bên trong, nhao nhao chạy tới vây xem.
Bà chủ trợn tròn mắt khiếp sợ nhìn Du Tiểu Mặc chằm chằm, nếu như bình thường, ả phải thỏa hiệp với khí thế này mới đúng, nhưng ả không hề, ngược lại còn chỉ ngón tay trỏ vào mặt Du Tiểu Mặc, gào rú:
“Chỉ là một kẻ từ ngoài tới mà dám giương oai trên địa bàn của lão nương, thật sự cho rằng ngươi có chút thực lực là dám động thủ ở Tập Cửu trấn sao, lão nương nói cho ngươi biết, trượng phu của lão nương là người mạnh nhất Tập Cửu trấn này, dám ra tay với ta, chồng ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Bà chủ không nói dối, đúng là chồng của ả cũng có vài phần thực lực, nếu không sao cả cái Tập Cửu trấn lớn thế này mà chỉ có mỗi một hiệu may.
Đây là chỗ tốt của việc mạnh mẽ hơn người, người khác cũng sợ đắc tội tới chồng của bà chủ cho nên không dám mở hiệu may, hơn nữa bà chủ còn là một người rất hẹp hòi, ả không cho phép bất cứ ai tranh giành mối làm ăn của mình, may mà quần áo ả bán ra có giá cả tạm chấp nhận được.
Du Tiểu Mặc liếc nhìn bà chủ, “Ta cũng muốn biết chồng ngươi không buông tha cho ta thế nào.”
Bả chủ tức tới nỗi mặt xanh mét.
“Thật là lớn lối, lão tử tung hoành khắp Tập Cửu trấn này vài chục năm, đây là lần đầu tiên gặp kẻ dám khiêu khích lão tử, lá gan không nhỏ!”
Phía cửa vào có một gã nam tử dáng người khôi ngô đi tới.
Ánh mắt bà chủ sáng lên, lập tức nhào vào trong ngực gã nọ, làm nững: “Tướng công, hắn dám bắt nạt người ta, chàng nhất định phải báo thù cho người ta đó.”
Nam tử này chính là trượng phu của bà chủ, tình cờ hôm nay rảnh rỗi tới xem vợ mình làm ăn thế nào, ai ngờ lại gặp được cảnh tượng này.
Du Tiểu Mặc bị cái giọng điệu quay phắt một trăm tám mươi độ của bà chủ làm cho rùng mình ớn lạnh, lúc nãy còn phát rồ như mụ điên, thế mà giờ đã biến thành liễu rủ trong gió, nét mặt cũng thay đổi như chớp, tài diễn xuất đủ để nhận giải ảnh hậu rồi đấy.
Du Tiểu Mặc lấy ra hai mươi linh tinh đặt lên quầy, nói: “Ta đã trả linh tinh, chắc hai vị không có dị nghị gì nữa, tạm biệt và không hẹn gặp lại.”
Nam tử thấy hắn muốn đi, khinh miệt hừ lạnh một tiếng, “Dám bắt nạt nương tử của ta? Còn định chạy? Để mạng của ngươi lại!”
Nói xong, gã nhanh chóng rút đại đao lên lưng ra, tiện tay bổ xuống một nhát, lưỡi đao xẹt qua giữa không trung, bổ về phía Du Tiểu Mặc, khí thế như muốn chém hắn thành hai khúc.
Nhưng ngay thời điểm lưỡi đao sắp đụng vào lưng Du Tiểu Mặc, một ánh sáng trắng đột nhiên xuất hiện ngăn nó lại, lưỡi đao như chìm vào trong bọt biển, dừng lại một giây, đột nhiên bắn ngược trở về, nam tử không ngờ, cũng không trốn kịp, đành phải vội vội vàng vàng giơ đao lên đỡ.
Nam tử bị nện cho lùi lại mấy bước, bà chủ đang tựa trên người gã không kịp trở tay, kêu thảm một tiếng ngã lăn ra sàn.
Du Tiểu Mặc quay lại, nện một quyền tới, mặc dù so đo với kẻ yếu có tí mất thân phận, nhưng loại người này cần một bài học, nếu không chỉ làm cả đám càng trở nên lố bịch hơn, người mạnh nhất Tập Cửu trấn sao? Tiện thể giết gà dọa khỉ luôn.
Vì vậy, nam tử và bà chủ đã thành kết quả bi thảm đầu tiên trong tay Du Tiểu Mặc.
Vừa giơ tay đã đánh ngã nam tử mạnh nhất Tập Cửu trấn, hơn nữa đối phương còn không thể ho he một tiếng, điều này nói nên cái gì? Nói rằng thực lực của người ta cao hơn nam tử rất nhiều.
Đám người vây xem xung quanh vội vàng chạy mất dạng.
“Đừng, tiểu nhân không dám nữa, đừng!”
Bà chủ ôm đầu nằm sấp trên mặt đất, run run rẩy rẩy, ả thật sự sợ hãi, nam nhân của ả đang nằm sau lưng ả, bị một quyền của Du Tiểu Mặc nện cho không đứng dậy được nữa.
Gã nam nhân này cũng như vợ gã chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, thấy nắm đấm của Du Tiểu Mặc cứng hơn gã nhiều, lập tức bò ra cầu xin tha thứ, nào còn phong phạm của cao thủ đệ nhất Tập Cửu trấn nữa, cái thứ phong phạm đó hả, vứt thẳng vào hầm phân rồi.
“Không phải người phía ngoài nào cũng dễ bắt nạt, có một số người không phản kháng là vì không muốn so đo với mấy kẻ yếu ớt như các ngươi thôi, đừng tự cho là đúng, có một ngày nếu đụng phải người nóng tính hơn ta, lúc ấy hành vi của các ngươi chỉ mang đến tai họa ngập đầu cho cả Tập Cửu trấn.”
Chuyện hiệu may có người ngoài tới quấy rồi đã lan truyền khắp trấn, đợi lúc hắn trở lại, đám người chưởng quầy và tiểu nhị cũng đã nghe nói tới sự kiện kia, bọn hắn nghi ngờ liệu có phải là Du Tiểu Mặc không, vừa vào phòng không lâu, chưởng quầy đã chạy lên dò xét.
“Khách quan, ta nghe nói hiệu may ở phố Ngũ Hoa xảy ra đại sự, có người ngoài vào đó quấy rối, không biết là có chuyện gì, ngài biết không?” Chưởng quầy nghe người ta hình dung là một thiếu niên, có chút thấp thỏm lo âu.
Du Tiểu Mặc kinh ngạc nhướn mày, “Ta cũng nghe loáng thoáng, nhưng ta không tới phố Ngũ Hoa, không biết rõ lắm, vừa xảy ra việc này, người trên phố đều mang ánh mắt căm thù nhìn người ngoài, thế nên ta mới quay về.”
Nghe vậy, chưởng quầy thở phào nhẹ nhõm.
Không phải là hắn thì tốt, bằng không lại phải hủy bỏ kế hoạch.
“Chắc từ lúc khách quan trở về tới giờ vẫn chưa ăn gì, ngài có muốn tiểu nhân bảo phòng bếp làm mấy món không?” Chưởng quầy vội vàng nói sang chuyện khác.
Du Tiểu Mặc nói, “Tạm thời không cần, trước giờ cơm tối ta sẽ gọi ngươi.”
“Vậy tiểu nhân không quấy rầy khách quan nữa.”
Chưởng quầy đi rồi, Du Tiểu Mặc đóng cửa lại, khóe môi lộ ra nét cười mờ ám.
“Đang cười gì thế?” Tiếng Lăng Tiêu bỗng truyền tới từ phía sau tấm bình phong, có vẻ đã lâu không nói chuyện, trong giọng còn mang âm khàn khàn trầm thấp rất hiếm gặp, có vẻ gì đó thành thục chững chạc lắm.
Du Tiểu Mặc mừng rỡ chạy vào, quả nhiên Lăng Tiêu đã mở mắt, “Bây giờ anh cảm thấy thế nào, nội thương đã đỡ hơn nhiều chưa?”
“Đỡ hơn một chút, nhưng nếu muốn khỏi hẳn vẫn cần có linh đan phụ trợ.” Lăng Tiêu che ngực, muốn áp chế bốn loại huyết mạch đang bạo loạn là một việc rất khó khăn, trừ phi y có thể dung hợp cả bốn loại huyết mạch lại với nhau, nếu không trong tương lai, mỗi lần y vận dụng sát chiêu sẽ khiến huyết mạch bạo động dữ dội, rất nguy hiểm. Có điều trước mắt y vẫn chưa có cách gì để dung hợp bốn loại huyết mạch này.
Luyện đan là nghề của chàng mà.
Du Tiểu Mặc vội hỏi: “Linh đan gì?”
Lăng Tiêu nói: “Một loại linh đan thải cấp tứ phẩm.”
Du Tiểu Mặc: “…”
Chưa nói tên linh đan mà nói luôn cấp bậc, đại ca à, thương lượng đi, có thể giảm yêu cầu một chút không hả? Bây giờ tu vi của tiểu nhân mới có nhị phẩm thôi mà.
Lăng Tiêu gõ nhẹ đầu hắn, “Không thể?”
Du Tiểu Mặc bĩu môi, thật nhỏ mọn, “Linh đan anh cần tên là gì?”
Lăng Tiêu đáp: “Là chuyển Sinh đan, chắc trong số đơn thuốc mà tổ tiên của em để lại cho em sé có loại linh đan này.”
Du Đan Thanh đúng là tổ tiên của Du Tiểu Mặc, nhưng dùng chữ để lại thì mặt dày quá cơ, rõ ràng là lấy được nhờ cơ duyên xảo hợp, nếu như không có Đoàn Kỳ Thiên, chỉ sợ cả đời Du Tiểu Mặc cũng không biết có cái thứ gọi là đơn thuốc mà tổ tiên “để lại” cho hắn.
Du Tiểu Mặc lấy ra chiếc ngọc giản mà hắn đã phỏng chế lại lúc trước, quả nhiên tìm thấy Chuyển Sinh đan ở bên trong.
Chuyển Sinh đan là linh đan thải cấp tứ phẩm, hiệu quả rất nghịch thiên, nghe đồn người nào mà kinh mạch trong cơ thể bị đứt ra từng khúc ấy, chỉ cần dùng viên linh đan này, có thể biến từ phế nhân về lại trạng thái lành lặn như ban đầu. Nếu mà may mắn thì còn có cơ hội mở rộng kinh mạch, lúc tu luyện sẽ đơn giản như làm chơi ăn thật, vô cùng khó gặp, tương đương với một bước ngoặt lớn trong cuộc đời, cho nên mới được gọi là Chuyển Sinh đan.
Có điều Du Tiểu Mặc phát hiện ra một sự thật rất đáng ghét, mặc dù linh thảo cần dùng cho Chuyển Sinh đan không quý và hiếm như nguyên liệu của Luân Hồi đan, nhưng cũng khó tìm lắm, trong không gian của hắn cũng có, chỉ là không gom đủ một bộ, còn có một số loại đang được trồng trong ruộng linh thảo, hơn nữa hắn vẫn còn thiếu mất hai cây.
Tu vi không đủ thì thôi đi, tới linh thảo cũng muốn khi dễ hắn.
Du Tiểu Mặc ôm vẻ mặt đau khổ, tới năm nào tháng nào hắn mới luyện được Chuyển Sinh đan đây?
“Hay là, chúng ta tìm người luyện giúp anh?”
“Không được!” Lăng Tiêu từ chối rất dứt khoát.
Du Tiểu Mặc khó hiểu, “Vì sao chớ?” Nếu đợi hắn thành đan sư tứ phẩm thì chẳng biết phải đợi đến khi nào, chỉ có cách này mới không làm trễ nải việc trị nội thương.
Lăng Tiêu nghiêm túc nói: “Cả Đông Châu chỉ có một đan sư thải cấp ngũ phẩm, đó là người của bộ lạc Cổ Mã, muốn mời người này ra tay rất khó, phải biết bộ lạc Cổ Mã và gia tộc Xích Huyết có qua lại làm ăn với nhau, hơn nữa nhờ người khác giúp cũng ngang với việc phải cho người nọ xem đơn thuốc Chuyển Sinh đan, em có nỡ không? Cuối cùng, ta không thích ăn linh đan người khác luyện.”
Du Tiểu Mặc chề môi, nói nhiều như vậy, câu cuối cùng mới là trọng điểm chứ gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.