Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 555: Người quen thêm người quen




Tuy đấu giá hội của Hắc Tri Chu không thể xem như đấu giá hội lớn nhất ở đại lục Thông Thiên, nhưng thanh danh lại cực kỳ vang dội, bởi vì là chợ đen cho nên nơi này có rất nhiều kiểu người xuất hiện, đã thế phía sau lưng họ còn là thế lực cường đại không biết tên, nói theo một cách nào đó thì đấu giá hội của Hắc Tri Chi có địa vị vô cùng quan trọng ở đại lục Thông Thiên này.
Đấu giá hội dưới lòng đất của Ô Mai trấn thành lập chưa được bao lâu, nhưng xét theo kiến trúc có thể thấy nơi này đã hình thành từ rất nhiều năm rồi, hơn nữa có thể chỉ là một phần của thế lực này mà thôi.
Ba người đi vào cửa, đây là một lối đi được xếp thành từ một loại khoáng thạch có hoa văn là những điểm sáng màu trắng, loại khoáng thạch này cực kỳ cứng, nhưng cũng vô cùng đẹp, vừa nhìn đã thấy sáng chói xa hoa, càng đi đến cuối càng làm ánh mắt mọi người sáng ngời.
Rõ ràng là dưới lòng đất, nhưng lại khiến cho người ta sinh ra cảm giác thán phục với sự hùng vĩ đồ sộ này.
Sâu trong lòng đất bị đào rỗng kia, dù nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy một phòng đấu giá cực rộng như đấu trường La Mã cổ đại, ở chính giữa là một bình đài khổng lồ, xung quanh bị rất nhiều ghế ngồi rậm rạp chằng chịt vây quanh, không có ưu đãi đặc biệt, tất cả mọi người đều ngồi ở vị trí như nhau.
Trên nóc phòng đấu giá cũng được bao phủ bởi một tầng khoáng thạch màu trắng, khoáng thạch còn có khả năng phòng ngừa mặt đất sụp xuống.
Ba người tới khá trễ, bây giờ phòng đấu giá đã hết sức náo nhiệt.
Nhiều bóng người tiến tới từ các cửa vào, ai nấy đều tìm kiếm chỗ ngồi, những chỗ trống nhanh chóng được lấp đầy, rất nhiều người đều mang khuôn mặt xa lạ, thậm chí còn người còn che kín mặt mình.
Đối với việc này, Du Tiểu Mặc hơi kinh ngạc.
Bởi vì những gì hắn cảm nhận được ở những người này cho thấy họ không hoàn toàn là cường giả.
Về sau mới biết những người này đều là khách uy tín lâu năm của đấu giá hội, có nhiều người thường xuyên tới xem, có người thì thường xuyên mang tới một số vật không thể trưng ra ánh sáng tới đây đấu giá.
Bởi vì đã đăng ký từ trước, cho nên họ không cần thiếp mời mà vẫn có thể tới xem cuộc đấu giá này, có nhiều người tới đây chỉ để xem náo nhiệt, đương nhiên, có thể trở thành hộ khách của Hắc Tri Chu, chứng tỏ bản lãnh của họ không nhỏ.
Lúc này, một nữ hầu mặc trang phủ như tiếp tân đi về phía họ, mỉm cười, “Xin hỏi ba vị khách quý có thiếp mời không ạ?”
Du Tiểu Mặc lấy thiếp mời ra.
Nữ hầu nhận lấy thiếp mời, chỉ nhìn thoáng qua đã xác định đại khái được thân phận của họ, nụ cười trên mặt bỗng trở nên vô cùng ân cần, cực kỳ rực rỡ, “Chỗ ngồi của khách quý thiệp đen là hàng thứ nhất, ba vị có thể đi thẳng xuống.
Du Tiểu Mặc cất thiếp mời đi, bảo sao hắn cứ có cảm giác bóng lưng của mấy người dưới đó đều rất quen mắt, hơn nữa rõ ràng vẫn còn ghế trống vậy những người khác đều tránh vị trí ấy.
Chỗ ngồi ở hàng thứ nhất đã kín chín phần, đi xuống là thấy ngay vài gương mặt quen thuộc từng gặp ở tiệc sinh nhật của Thương Minh.
“Ta không xuống nữa đâu.” Đi được một nửa, Du Quân Kỳ đột nhiên mở miệng.
Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu đồng thời quay đầu nhìn về phía ông, người nọ đang mang bộ dạng xoắn xuýt.
“Thế cũng được, ông cứ tìm một chỗ ngồi đi.” Du Tiểu Mặc không hỏi vì sao Du Quân Kỳ lại thế, thẳng thắn đồng ý với quyết định của ông.
Du Quân Kỳ suy sụp, “Con trai, con không hỏi vì sao cha lại không xuống hả?”
Du Tiểu Mặc buông tay: “Việc này mà còn cần hỏi hả, chắc chắn là ông không muốn gặp người của gia tộc Xích Huyết, cho nên muốn tránh mặt, tui nói đúng chưa?”
Du Quân Kỳ vui vẻ ra mặt, ôm hắn một cái chặt ơi là chặt, kích động nói: “Con trai, con hiểu cha quá đi mất.”
Khóe miệng Du Tiểu Mặc giật giật, hắn tình nguyện không hiểu.
“Du Tiểu Hắc!”
Đang nghĩ ngợi, Du Tiểu Mặc đột nhiên nghe thấy có người đang gọi… Cái tên đã bị vứt bỏ của mình, hiện tại rất nhiều người đều biết tên hắn không phải là Du Tiểu Hắc, đến giờ này rồi còn ai gọi hắn như thế nữa?
Du Tiểu Mặc quay người đã thấy một thanh niên ngồi hàng thứ hai đang vẫy tay điên đảo với hắn, thanh niên này mang đến cho hắn cảm giác có chút quen thuộc.
“Hắn là Đạo Vân, lão nhân ngồi phía trước chính là sư phụ của hắn, thần long thấy đầu mà không thấy đuôi – Đạo Thần.” Lăng Tiêu nói nhỏ.
Du Tiểu Mặc nhớ ra rồi, hóa ra tiểu tử này đã tìm được sư phụ thật, hơn nữa hai người cũng trở thành thầy trò thực sự rồi.
Vừa nghĩ tới đây, hắn bỗng cảm giác ớn lạnh sống lưng.
Có một ánh mắt cực kỳ khó chịu lại khiến cho hắn không thể nào bỏ qua nổi.
Du Tiểu Mặc nhìn sang, bất ngờ chạm mắt với Du Chấn Thiên, đó là ánh mắt tham lam quyết phải giành cho bằng được, giống như muốn giải phẫu toàn thân hắn vậy đó, trong giây lát ấy, Du Tiểu Mặc có cảm giác linh hồn như bị xuyên thủng, rất khủng khiếp.
Lăng Tiêu đột nhiên đứng chắn trước mặt hắn, loại cảm giác kia cũng biến mất theo.
“Chúng ta đi xuống.”
Du Tiểu Mặc gật đầu, đột nhiên nhớ tới cha hờ của hắn, nhìn lại, Du Quân Kỳ đã sớm biến mất không thấy tăm hơi, chẳng biết đã đi từ khi nào.
Hàng thứ nhất chỉ còn mấy ghế, Lăng Tiêu kéo Du Tiểu Mặc qua chiếm lấy hai ghế.
Mặc dù nói hàng thứ nhất để giành cho các thế lực lớn, nhưng người thực sự được ngồi ở hàng thứ nhất chỉ có các cường giả Thánh cảnh mạnh như Du Chấn Thiên, hoặc cường giả trên Thập Thần bảng, người đi theo họ đều ngồi phía sau, các thế lực khác cũng vậy.
Ngồi cùng một đám cường giả có thực lực cao hơn hắn rất nhiều thế này, Du Tiểu Mặc tỏ vẻ hoàn toàn không có áp lực.
Vị trí của Đạo Vân và sư phụ hắn chỉ cách họ có bốn ghế, rất tiện để trò chuyện, nhưng Du Tiểu Mặc chỉ gật đầu với hắn một cái rồi dời ánh mắt đi.
Nhờ câu Du Tiểu Hắc kia của Đạo Vân, hơn nửa số người trong phòng đấu giá đều đang nhìn họ, dù sao cũng là nhân vật chính trong truyền thuyết mà, còn là kiểu nhân vật chính rất ít khi xuất hiện ở nơi công cộng nữa, cho nên lần này họ phải nhìn kỹ xem hình dạng của hai người này ra sao.
Đương nhiên, cũng có một vài ánh mắt chỉ hận không giết được họ.
Ví dụ như góc đối diện với hắn là Cơ Nhuế mới đánh nhau với Lăng Tiêu một trận vào nửa tháng trước, dựa vào khả năng của Yêu Hoàng tộc, nội thương của Cơ Nhuế đã sớm khỏi, nhưng danh vọng bị tổn thất không thể nào tìm lại.
Ngoài Cơ Nhuế ra thì còn có nhị trưởng lão của Yêu Hoàng tộc, ánh mắt vị nhị trưởng lão này nhìn hai người cũng dữ tợn lắm, bởi vì lão chính là tổ phụ của Cơ Vân Lang – Cơ Hách, muốn giết bọn hắn cũng là chuyện bình thường.
Cuối cùng là người của Kỳ Lân tộc, thật tình cờ và thật bất ngờ, cũng là người quen.
Mặc dù cái vị thiếu gia tên Lân Hạo Vũ kia không dùng ánh mắt như muốn rút gân lột da để nhìn bọn hắn, nhưng trong đáy mắt tên kia ẩn chứa toàn là chán ghét và khinh thường.
Tính kỹ thì quan hệ giữa hắn và Lăng Tiêu với gia tộc Xích Huyết, Yêu Hoàng tộc và Kỳ Lân tộc đã tệ đến không thể tệ hơn, người mình thường mà kết thù với một trong ba thế lực lớn này đã đủ buồn phiền muốn chết rồi ấy chứ.
Du Tiểu Mặc thu ánh mắt nhìn về phía bên trái, khuôn mặt tái nhợt của Vệ Bạch tập tức lọt vào tầm mắt, thấy cuối cùng hắn cũng đặt sự chú ý về phía này, nét mặt lạnh lùng của Vệ Bạch lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
“Tiểu sư đệ, cám ơn ngươi.”
Du Tiểu Mặc ngơ ngác trong giây lát.
Vệ Bạch thấp giọng nói: “Ta đã nghe sư phụ nói rồi, cám ơn về đơn thuốc của ngươi.”
“Huynh không cần cám ơn đệ, đệ cũng đâu có cho không sư phụ của huynh, đến lúc ấy đệ sẽ lấy thù lao mà.” Du Tiểu Mặc gãi gãi đầu, hắn không phải là người hào phóng như vậy.
Vệ Bạch mỉm cười: “Đơn thuốc mà sư phụ của ta tìm hai trăm năm mà vẫn không thấy, vậy mà ngươi lại tìm ra được, đương nhiên phải nói cám ơn rồi, bằng không thì sớm muộn gì ta cũng sẽ chết.” Mạng của hắn vẫn luôn dùng thuốc để níu lấy, Vệ Bạch đã chán ngán từ lâu rồi, may sao tới hôm nay cũng tìm được một tia hy vọng.
“Nhị sư huynh, huynh đừng nói vậy, huynh sẽ khỏe lên thôi.”
“Cám ơn cát ngôn của ngươi.”
Du Tiểu Mặc cũng không biết, ở một nơi hắn không thấy được, có một người đang dùng tâm trạng oán độc để “ý ***” hắn, tuy mắt của người nọ không nhìn được, nhưng sóng gió trong lòng dâng trào như thể mang theo thù hận thấu xương, người này chính là Giang Lưu.
Tương tai tốt đẹp của hắn lại bị hai kẻ kia phá hủy, từ sau khi mù mắt, di chứng vì lên cấp quá nhanh cứ lần lượt bạo phát.
Sức mạnh linh hồn cạn kiệt, thậm trí lúc luyện đan còn xuất hiện hiện tượng bế tắc hoặc đình trệ, làm cho tỉ lệ luyện đan thành công của hắn chẳng lên nổi 10%, nếu không phải vì hắn còn có chút giá trị, chắc gia tộc Xích Huyết đã bỏ hắn từ lâu rồi.
Giang Lưu hận hai người này, hận không thể lột da, uống máu họ.
Thế nhưng hắn không có năng lực, cho nên Giang Lưu chỉ có thể cầu nguyện ngày đêm, cầu nguyện cho hai người chết sớm một chút, cầu nguyện Du Chấn Thiên nhanh tay giết họ đi.
Giang Lưu biết mình đã thay đổi đến mức vặn vẹo, nhưng hắn không có đường lui, cho nên việc hắn có thể làm bây giờ là khiến cho bản thân trở nên vặn vẹo hơn nữa, nếu như mắt hắn chưa mù, hắn cũng sẽ bất chấp một cái giá lớn để giết Du Tiểu Mặc.
Tiếng chiêng đồng vang lên vào đúng giờ mùi.
Phòng đấu giá cực kỳ náo nhiệt chậm rãi trở nên yên tĩnh, chính giữa bàn đấu giá xuất hiện một nam tử, bề ngoài khoảng ba mươi mấy tuổi, cũng là người duy nhất dùng khuôn mặt thật trong Hắc Tri Chu.
Gã chính là người chủ trì buổi đấu giá này, thực lực Thần cảnh bảy sao.
Trong căn phòng khắp nơi đều là cường giả thế này, thực lực của gã đã gần với các cường giả ngồi ở hàng thứ nhất, trừ Vệ Bạch và Du Tiểu Mặc.
“Hoan nghênh các vị đến với đấu giá hội của Hắc Tri Chu, tại hạ chính thức tuyên bố trước khi đấu giá hội bắt đầu, xin mọi người xem xét bảng tinh thạch phía trước ghế, khi mỗi vật phẩm đấu giá xuất hiện, các vị có thể báo giá mình muốn qua bảng tinh thạch này.
Lúc này Du Tiểu Mặc mới chú ý hóa ra còn có cả thứ này nữa, cũng giống y hệt bảng tinh thạch ở Cự Vô Phách.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.