Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 546: Hắc tri chu




Ông trời, ông muốn gì vậy?
Người thiếu chỉ số thông minh thì ông không cho, mà không thiếu thì cứ nhét vô như dệt hoa trên gấm thế này hả, thật ra Lăng Tiêu là con trai ruột của ông đúng không!
Lăng Tiêu vừa mở mắt đã cảm giác được ác ý đến từ phu nhân nhà mình, đó là sự ghen ghét và hâm mộ không thể tả hết bằng lời, vì vậy, y thản nhiên tiếp nhận.
Lần này tu vi tăng lên sau khi dùng tinh huyết không khác biệt với lần kích phát huyết mạch Long tộc, y từ ba sao nhảy lên năm sao, tuy còn chưa đủ để đánh lại Du Chấn Thiên, nhưng cũng không hoàn toàn yếu thế nữa rồi.
“Em cảm giác thế nào?”
Lăng Tiêu thấy Du Tiểu Mặc cứ nhìn mình chằm chằm, liền hỏi.
“Được một chút.” Du Tiểu Mặc vô thức trả lời, đầu óc chạy một phòng mới phát giác mình mới là người nên hỏi câu này mới đúng, “Anh cảm thấy thế nào?”
Lăng Tiêu duỗi cái lưng mỏi nhừ, cười sung sướng: “Rất là tốt.”
Cùng là ba chữ, nhưng kết quả được biểu đạt lại như trời đất cách biệt.
Du Tiểu Mặc cực kỳ, cực kỳ ghen ghét.
Sau đó bọn hắn chuẩn bị trở về Trung Thiên, trước khi rời đi, Du Tiểu Mặc nghĩ thầm dù sao vị cha hờ này cũng muốn ở gần hắn, nếu không tận dụng thì chẳng phải quá có lỗi với bản thân rồi hả?
Vì vậy hắn rất khách khí mời Du Quân Kỳ vào không gian của hắn, nhờ ông hỗ trợ trồng linh thảo, không gian của hắn vốn là Du Quân Kỳ cho hắn, cho nên hắn không quan tâm liệu bên trong có bí mật gì bị Du Quân Kỳ biết không.
Tuy Mạc Cảnh cho hắn không ít hạt giống đỉnh cấp và cây non, nhưng chúng vẫn cần thời gian để trưởng thành, mà thời gian thành thục của linh thảo đỉnh cấp khá dài, cho nên phải trồng xuống ngay, tránh cho đến lúc cần dùng thì không có hàng tồn.
Lăng Tiêu cũng bị Du Tiểu Mặc lôi vào không gian làm lao động tay chân.
Gieo trồng linh thảo không tốn thời gian, ba người cùng làm sẽ nhanh hơn.
Du Quân Kỳ còn chưa kịp cảm thán về cảnh tượng trong không gian, con trai yêu dấu đã đạp ông vào ruộng để nhổ cỏ.
Tu vi của Du Tiểu Mặc tăng lên, linh thảo cấp thấp và trung cấp đã không còn tác dụng, thậm chí với một vài loại linh thảo cao cấp hắn cũng có cả đống hàng tồn, bây giờ linh thảo trồng trong ruộng không nhiều, thế là từng mảnh ruộng linh thảo được khai khẩn ban đầu đã mọc đầy cỏ dại.
Du Tiểu Mặc có thể dùng khả năng khống chế không gian của mình để làm việc, nhưng như thế sẽ khiến tinh thần mệt mỏi, hơn nữa hắn chỉ có thể tiến hành khi ở trong không gian, còn ở bên ngoài thì nhiều lắm là lấy những thứ mình muốn ra thôi, cuối cùng, không nô dịch Lăng Tiêu một lát, trong lòng hắn cảm thấy không công bằng.
Du Quân Kỳ nhổ cỏ, Du Tiểu Mặc trồng linh thảo, Lăng Tiêu phụ trách tưới nước.
Du Quân Kỳ là khổ nhất, ông cảm giác công việc của mình thật vất vả, quả nhiên đã có phu quân là không thèm cha nữa, câu này nói đúng quá.
“Con trai, thương lượng chút, có thể đổi với nam nhân của con, để cho cha tưới nước được không?” Du Quân Kỳ ném nắm cỏ dại mới nhổ lên, đi đến trước mặt con trai nhà mình, ngồi xổm xuống, vẻ mặt rất chi là nịnh nọt.
Du Tiểu Mặc mở mắt nhìn cha hờ, “Ông biết tưới nước thế nào không? Ông biết một cây linh thảo cần tưới bao nhiêu nước không? Ông biết những loại linh thảo khác nhau cần tưới lượng nước khác nhau không? Nếu ông có thể trả lời đúng một câu thôi, tui sẽ đồng ý để ông đổi.”
Cách đó không xa, Lăng Tiêu đang an phận tưới nước cho linh thảo.
Nhớ ngày đó, y cũng hoàn toàn mù tịt như vậy, về sau lần nào Du Tiểu Mặc kéo y vào không gian cũng lẩm bẩm chuyện này bên tai y, dần dà, Lăng Tiêu không muốn hiểu cũng phải hiểu.
Công việc bây giờ của y, thật ra là kinh nghiệm mà y đã tích lũy được trong nhiều lần gian khổ.
“Hay là thôi vậy.” Du Quân Kỳ nghe xong, ngượng ngùng vuốt mũi, một câu cũng không đáp lại được, bây giờ ông mới cảm thấy con trai thật là ngoan, hóa ra nhổ cỏ lại là việc thoải mái như vậy.
Du Tiểu Mặc lừ mắt khinh bỉ, hắn hoàn toàn không thèm ngạc nhiên, thực ra hắn đã ghi chép những câu vừa hỏi vào một quyển sổ nhỏ, lúc trước là chuẩn bị cho đội bóng, về sau chúng đi tới Quỷ Khốc Nhai, hắn liền thu lại, chỉ cho Lăng Tiêu đọc một lần.
Sau một sự việc không đến nơi đến chốn xen giữa, công việc vẫn tiến hành vô cùng thuận lợi.
Một lúc lâu sau, Du Tiểu Mặc nhìn đám cây non được trồng đầy ruộng linh thảo, hài lòng mỉm cười.
Ba người cùng làm có khác, bình thường phải mất hai canh giờ mới xong, bây giờ tốc độ như tăng lên gấp ba.
Sau khi rời khỏi không gian, bọn họ lên đường trở về Trung Thiên.
Bây giờ hai người không cần cải trang nữa, thân phận đã bị phơi bày, cũng không cần phải lén lút, càng quang minh chính đại, người khác càng không nhận ra họ.
Trung Thiên vẫn náo nhiệt như xưa, dù là một thị trấn nhỏ vắng vẻ cũng đang thảo luận về chuyện của Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu.
Dùng một miếng không gian phù cấp thấp, cả ba được truyền tống tới một thị trấn nhỏ ở biên giới Trung Thiên, nơi này tên là Ô Mai trấn, Ô Mai trấn không lớn, nhưng mà con đường phải đi qua nếu muốn tới thành Trung Tâm, hơn nữa ở Ô Mai trấn có một không gian tuyền tống nhỏ, có thể tốc hàng tới thành Trung Tâm.
Chính vì vậy, dù Ô Mai trấn rất nhỏ, nhưng mỗi ngày đều có nhiều người qua lại.
Nếu đi từ Ô Mai trấn đến thành Trung Tâm mà dùng không gian phù thì xa xỉ quá, hơn nữa độ chính xác không cao, đợi sau khi nghe ngóng về tình hình ở Ô Mai trấn, ba người quyết định dùng không gian truyền tống.
Phí tổn cho một lần dùng truyền tống trận không cao lắm, mỗi người chỉ tốn hai ngàn linh tinh.
Du Tiểu Mặc nộp sáu ngàn linh tinh, sau đó ba người đợi trong khách sạn.
Bởi vì mỗi ngày có quá nhiều người muốn dùng không gian truyền tống, cho nên sau khi báo danh, chỉ cần đợi hai ba canh giờ là đến lượt mình.
“Lâu lắm rồi ta chưa từng tới nơi náo nhiệt như thế này, ta gần như quên mất phải trao đổi với người khác như thế nào rồi.” Du Quân Kỳ nhìn đám người chen chúc trước mắt, đột nhiên cảm khái một câu.
“Lỗi cảm giác của ông đó.” Du Tiểu Mặc nói.
Du Quân Kỳ khẽ giật mình, quay đầu lại nhìn hắn: “Con trai, con mới nói gì thế?”
Du Tiểu Mặc nghĩ nghĩ, đột nhiên nghiêm mặt, “Tui đâu có nói gì, tui cũng không nói với ông, ông nghe lầm rồi á.”
“Không thể nào.” Du Quân Kỳ cố gắng phủ nhận: “Cha mới nghe con nói ‘Lỗi cảm giác của ông đó’. Cha không thể nghe lầm được.”
Khóe miệng Du Tiểu Mặc co giật, quyết định không thèm nói chuyện với Du Quân Kỳ nữa.
Lăng Tiêu sờ sờ đầu hắn tỏ vẻ an ủi, nhưng cái nụ cười trên mặt y làm hắn cảm thấy thật chướng mắt.
Đúng lúc này, mấy người bên cạnh nhỏ giọng bàn tán đã thu hút sự chú ý của họ.
“Nghe nói đến bây giờ gia tộc Xích Huyết vẫn chưa tìm được phản đồ mà họ nhắc tới, đã hơn mười ngày rồi, đừng bảo hai người kia bỏ trốn rồi nhé?”
“Có trốn cũng là chuyện bình thường, đối thủ là gia tộc Xích Huyết đó, ai dám gây rắc rối với gia tộc Xích Huyết chứa, nếu là ta, ta cũng trốn tiệt không bao giờ ló mặt ra luôn.”
“Đúng thế.”
“Ta nói các ngươi, tin tức này đã quá lỗi thời rồi, sao các ngươi vẫn còn thảo luận thế!”
“Không phải mới qua mười ngày sau, chẳng lẽ lại có tin tức gì tốt?”
“Đương nhiên, đây là tin tức độc nhất vô nhị.” Người kia đắc ý, trên mặt đang viết mấy chữ to tướng ‘mau mau hỏi ta đi’.
Người xung quanh không để hắn phải thất vọng, lập tức có người tới hỏi.
Người kia ra vẻ thần thần bí bí nói: “Biết Hắc Tri Chu không?”
“Hắc Tri Chu, ngươi nói là thế lực mới phát triển hơn ngàn năm trước hả, nghe nói có cường giả Thánh cảnh tọa trấn, bọn chúng chuyên dùng các loại thủ đoạn không đàng hoàng để lấy bảo vật, rất nhiều đồ không ai dám mua, nhưng bọn hắn vẫn mua hết, có điều nghe nói là mua với giá thấp hơn giá thị trường một nửa.”
Nghe thấy, Du Tiểu Mặc lập tức hiểu về tính chất của Hắc Tri Chu này, nói trắng ra là y hệt chợ đen, đúng là thời đại nào cũng có.
Hắc Tri Chu thành lập vào khoảng một ngàn năm trước, sở dĩ thanh danh vang dội như vậy, là vì có một món báu vật truyền tộc lưu lạc vào tay Hắc Tri Chu, bọn chúng công khai đấu giá, gia chủ của gia tộc kia dẫn theo một đám cao thủ tìm tới tận cửa, kết quả bị đánh cho thê thảm, thậm chí suýt thì diệt tộc.
Lúc ấy Hắc Tri Chu cử một gã cường giả Thần cảnh bảy sao ra mặt, nhưng có vẻ tên này chỉ là thuộc hạ mà thôi, có thể khiến cường giả lợi hại như vậy cam tâm tình nguyện nghe lệnh, người phía sau Hắc Tri Chu tuyệt đối là cường giả Thánh cảnh rồi.
“Nghe giọng điệu của ngươi, chẳng lẽ Hắc Tri Chu sắp có động tác gì lớn?”
“Đây là tin tức độc nhất vô nhị đó, ta nghe nói thời gian trước đây Hắc Tri Chu có được rất nhiều bảo bối kinh thế, hình như muốn cử hành đại hội đấu giá, chuẩn bị mời rất nhiều cường giả ở đại lục Thông Thiên tới, ví dụ như gia tộc Xích Huyết, Đan Sư Công Hội, Thương Minh, vân vân…”
“Bình thường mấy thứ được Hắc Tri Chu bán đấu giá đều là bảo bối, nhưng từ xưa tới nay chưa từng nghe nói bọn hắn dám trắng trợn mời các thế lực này như vậy, chẳng lẽ bọn hắn không sợ một trong những món bảo bối kia thuộc về các thế lực lớn sao?”
“Nếu sợ thì đã chẳng công khai, nhưng chưa hết, ta nghe nói Hắc Tri Chu chuẩn bị mời cường giả trên Thập Thần Bảng, Lăng Tiêu kia cũng có mặt, nếu mà hắn đi, nhất định sẽ đụng phải gia tộc Xích Huyết, đến lúc ấy là có trò hay để xem rồi.”
“Xùy, nếu hắn không đi thì sao, lấy đâu ra trò hay?”
“Nói cũng đúng!”
Vừa nghe đã thấy Hắc Tri Chu này không phải là thế lực bình thường, với tư cách là chợ đen, bọn hắn dám ngang nhiên, trắng trợn mời các thế lực lớn như vậy, chắc chắn chỗ dựa phải cứng lắm.
Có điều, có việc làm Du Tiểu Mặc rất tò mò đó là cường giả trên Thập Thần Bảng đều là những người hành tung bất định, làm sao Hắc Tri Chu có thể gửi thư mời tới cho họ.
Đang nghĩ ngợi, cha hờ của hắn đột nhiên lên tiếng: “Ta đã từng nghe nói về thế lực tên Hắc Tri Chu này, trước kia lúc ta chưa bị Du Chấn Thiên nhốt lại, ta đừng tiếp xúc với Hắc Tri Chu, đây là một đám cường giả sống theo luật rừng, tốt nhất đừng tiếp xúc nhiều với loại người này, hoàn toàn không có đạo đức.”
“Ông nói chi tiết một chút đi.” Du Tiểu Mặc thúc giục.
Du Quân Kỳ sắp xếp lại ngôn ngữ, “Nói thế này, những món “bảo bối hiếm thấy” mà chúng bán đấu giá, thực ra đa số là do chúng cướp được.”
Lăng Tiêu nhướn mày, thế lực mới thành lập ngàn năm trước thì y cũng như Du Tiểu Mặc, chưa bao giờ nghe nói tới, cũng hơi tò mò, “Thế nên người bị mất đồ tìm tới cửa, chúng có thể dùng lý do được người khác bán cho, chối bay chối biến chứ gì?”
Du Quân Kỳ gật đầu, “Nếu người mất đồ không tin, bọn hắn sẽ ra tay, bình thường không chết thì cũng bị thương, cho nên bây giờ rất nhiều thế lực biết rõ bảo bối của mình đã rơi vào trong đấu giá hội của Hắc Tri Chu, nhưng lại chỉ có thể dốc hết gia tài để lấy lại, nếu gặp phải người muốn tranh đoạt, còn chưa chắc đã chuộc lại được.”
“Đúng là không thể nói lý.”
Du Tiểu Mặc lắc đầu, hành vi này là cách thức của cường đạo mà.
Lăng Tiêu thản nhiên nói: “Nắm đấm chính là đạo lý cứng rắn nhất.”
Du Quân Kỳ sợ con trai bảo bối không nhìn rõ người tốt và người xấu, tiếp tục giáo dục: “Con trai à, có một điều con phải nhớ kỹ, làm người phải biết phòng bị, không thể tin tưởng ai vô điều kiện, bất kể là người tốt hay người xấu, bọn hắn thường thường đeo mặt nạ để che giấu bộ mặt ma quỷ, có lẽ sẽ bán đứng con ở giây cuối cùng.”
“Ông nói đúng.” Du Tiểu Mặc rất đồng ý, “Tui cảm thấy mình không thể tin tưởng ông vô điều kiện, dù ông là cha tui.”
Nụ cười trên mặt Du Quân Kỳ cứng lại.
Đây gọi là gậy ông đập lưng ông sao?
Đáp án là chắc chắn.
Du Quân Kỳ vội vàng cứu vãn, “Con trai, con tuyệt đối có thể tin tưởng cha vô điều kiện, nhưng người khác thì không.”
“Người khác bao gồm của hắn hả?” Du Tiểu Mặc chỉ về phía Lăng Tiêu.
Du Quân Kỳ bắt đầu cân nhắc, trong lòng con trai, rốt cuộc thì người cha như ông quan trọng, hay nam nhân của hắn mới quan trọng, cuối cùng kết luận làm cho ông hơi bị mất hứng, lại không thể không thừa nhận. So với người cha ruột này, hình như con ông tín nhiệm nam nhân của hắn hơn, cho nên nếu ông nói xấu y, chắc con trai sẽ không để ý tới ông mất.
Du Quân Kỳ buồn phiền nói: “Cũng có thể tín nhiệm hắn vô điều kiện.”
Du Tiểu Mặc gật đầu thỏa mãn, hắn đột nhiên cảm thấy vị cha hờ này là một người rất thức thời.
Với tư cách là người bình thường duy nhất trong ba người, Lăng Tiêu bình tĩnh uống trà, có vẻ rất thản nhiên, nói trắng ra là phân rõ giới hạn.
Trong lúc mọi người trò chuyện khí thế ngất trời, bỗng có một con hắc nha bay vào khách sạn.
Hắc nha đậu vững vàng trên bàn Du Tiểu Mặc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.