Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 519: Đánh nhau




Khách sạn ở Bạch Cốt trấn đều rất đơn sơ.
Lúc mới tới, bọn hắn phải dạo cả một vòng mới tìm được khách sạn thoạt nhìn có vẻ sạch sẽ này, gian phòng không phân chia đẳng cấp, dù phòng có xấu đến đâu, ở một đêm vẫn tốn năm linh tinh, may mà giường khá lớn, phục vụ cũng chu đáo.
Du Tiểu Mặc chỉ phàn làn một câu phòng đắt ngang tửu lâu ở thành Trung Tâm rồi thôi, thực ra hắn muốn mặc cả với lão bản lắm cơ, nhưng Lăng Tiêu ngại mất mặt.
Về đến phòng, Du Tiểu Mặc cởi giày lên giường.
Giường trong khách sạn đều là giường gỗ, chẳng có gì trang trí, kể cả màn lụa, đối với Du Tiểu Mặc quen ngủ giường ấm đệm êm, mới đầu có chút không thích nghi nổi.
Sau đó, Du Tiểu Mặc lấy ra một viên nội đan yêu thú từ giao dịch hội Trung Thiên. Hắn đổi tất cả bốn viên, nhưng chỉ có một viên là nội đan của yêu thú cấp mười một, ngoại trừ viên nội đan này, hắn định đưa cho đám Tiểu Cầu số còn lại.
Lăng Tiêu đã bố trí cấm chế xung quanh phòng, chủ yếu là tránh khí tức từ nội đan tiết ra ngoài, dẫn tới một đám yêu thú thèm thuồng, nhất là nội đan của yêu thú cấp mười một cũng có sức hấp dẫn rất lớn với yêu thú cùng cấp.
Nội đan có màu đỏ thẫm, lớn gấp rưỡi nắm tay của Du Tiểu Mặc.
Khi hắn lấy nội đan từ trong hộp ra, khí tức yêu thú cường đại lập tức tràn ngập khắp phòng, như thể đang bị một con yêu thú khổng lồ rình coi.
May mà có cấm chế, nếu không khí tức này sẽ bay khắp thị trấn nhỏ này mất.
Du Tiểu Mặc ngồi xếp bằng, một tay nắm lấy nội đan đặt trên đầu gối, sau khi báo một tiếng với Lăng Tiêu, hắn bắt đầu hấp thu năng lượng từ nội đan, nội đan của yêu thú cấp mười một ẩn chứa năng lượng cực kỳ mạnh mẽ, tựa như con Lục Dực Thần hổ đã chết ở Thiên Đường Cảnh lúc trước, tu vi của nó chỉ là cấp chín, nhưng viên nội đan của nó đã khiến tu vi của con nó tăng lên sáu cấp.
Nhưng tình huống cũng có chỗ khác biệt.
Khi ấy tu vi của tiểu Lục Dực Thần hổ rất thấp, cho nên mới nhảy vọt lên mấy cấp như vậy, mà Du Tiểu Mặc thì khác, tu vi của hắn đã là cấp mười trung phẩm, mỗi lần thăng cấp đều cần rất nhiều năng lượng.
Du Tiểu Mặc không ngừng hấp thu năng lượng bên trong, màu đỏ thẫm của nội đan càng ngày càng nhạt, biển ý thức trong đầu hắn đã bắt đầu xoáy tròn, màu sắc của những điểm sáng cũng dần dần chuyển hoá thành màu tím đậm, đây là dấu hiệu sắp lên cấp mười thượng phẩm.
Năng lượng không ngừng bổ sung, tốc độ xoay tròn của các điểm sáng càng lúc càng nhanh, màu sắc cũng dần dần thay đổi, từ tím nhạt chuyển thành đậm, từng chút từng chút, đợi tới lúc điểm sáng hoàn toàn biến thành màu tím đậm, tinh thể màu tím ở trung đâm rốt cục cũng run rẩy.
Cơ thể Du Tiểu Mặc chấn động kịch liệt.
Lăng Tiêu đột nhiên đứng dậy khỏi chỗ ngồi, cùng lúc đó, mặt đất đột nhiên rung chuyển, như động đất, kèm theo tiếng rít sắc bén vang vọng cả thị trấn nhỏ.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
Lăng Tiêu đi ra mở cửa, lão bản đứng bên ngoài, không đợi hắn lên tiếng đã nói trước, “Vị kháhc nhân này, lúc trước quên nói với ngài, buổi tối ở sơn mạch Quỷ Trủng thường có đánh nhau, cho nên tốt nhất đừng đi ra ngoài vào buổi tối, miễn bị vạ lây.”
“Cái gì đánh nhau?”
“Việc này tiểu nhân cũng không rõ lắm, nghe nói là hai cường giả cấp mười một đánh nhau, tuy không phải đêm nào cũng phát sinh, nhưng một tháng ít nhất cũng phải bảy tám lần trở lên, thời gian bất định.” Lão bản nói.
“Thời gian tiếp diễn trong bao lâu?”
“Đại khái là sẽ ngừng trước hừng đông.”
Lăng Tiêu đóng cửa lại, trước hừng đông sao? Thật là phiền toái!
Tuy hai gã cường giả thần bí kia không đánh nhau ở Bạch Cốt trấn, nhưng nơi này vẫn chịu ảnh hưởng nặng nề, thỉnh thoảng mặt đất sẽ sinh ra một trận rung động dữ dội, người sống ở nơi này đã quen, nhưng người mới đến không thể chịu nổi vì cái tiếng động hùng hùng hổ hổ thỉnh thoảng lại vang lên kia.
Tình huống này giằng co khoảng nữa canh giờ, mắt thấy trời sắp sáng. Mọi người không hẹn mà cũng nghĩ, rốt cục cũng dừng lại hả?
Nhưng vừa bình yên được mười lăm phút, một tiếng ầm ầm khủng khiếp đột nhiên vang lên từ phía nam Bạch Cốt trấn, rung động dữ dội mạnh hơn trước kia rất nhiều, nhưng muốn lay sụp hết nhà cửa.
Mọi người trong khách sạn rối rít chạy ra đường lớn.
Lăng Tiêu mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, lập tức nhìn thấy ánh lửa gay gắt ngất trời ở phía nam, khoảng vạn mét ngoài Bạch Cốt trấn, hai khí tức cường đại đang cuốn vào nhau, cũng bởi vì họ mới gây ra động đất.
Đại khái là trừ Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc, những người khác trong khách sạn đã chạy hết ra đường, kể cả lão bản, tất cả đều mang vẻ mặt kinh hoàng.
“Ôi trời ơi, sao lần này lại chạy đến bên cạnh thị trấn đánh nhau vậy, nếu họ còn tới gần nữa, cả thị trấn sẽ sụp đổ mất!”
“Lần này không tầm thường đâu, ta nhớ lúc trước họ đâu có đặt chân đến Bạch Cốt trấn, chẳng lẽ đã xảy ra biến cố gì?”
“Hay mọi người cứ chạy tới chỗ khác tránh một chút đi.”
Căn cứ vào lệ cũ, hai người này thường chỉ ẩu đã bên trong sơn mạch Quỷ Trủng, bây giờ đột nhiên chạy ra, ai đảm bảo họ sẽ không đi qua Bạch Cốt trấn, ai mà chẳng quý trọng cái mạng nhỏ của mình, vì vậy nhanh chóng rút lui, tất cả đều chạy về hướng cách phía nam xa nhất.
Lúc này, lão bản đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu gào lớn với Lăng Tiêu còn đứng bên cửa sổ, “Khách nhân, ngài cũng nhanh đi tị nạn đi, bằng không đợi họ đánh tới sẽ phiền toái lắm.”
Lăng Tiêu không đáp lại.
Lão bản thấy thế cũng chỉ có thể lắc đầu bỏ chạy, lão chỉ tốt bụng nhắc một câu thôi, còn đối phương có nghe hay không, đó không phải là việc của lão. Sau đó quả nhiên như mọi người dự liệu, hai gã cường giả đánh từ phía nam tới trong Bạch Cốt trấn, một cái giơ tay nhấc chân thôi cũng khiến trời long đất lở, hai bóng người dùng tốc độ di động như chớp, một đen một trắng, như Hắc Bạch Vô Thường, vừa đánh vừa thu hoạch mạng người.
Đứng lặng trên đường phố, hai căn nhà cũ kỹ bị lan tới gần, rầm rầm đổ vào trong vùng phế tích, nếu Du Tiểu Mặc có tỉnh, chắc hắn sẽ khen ngợi người dân nơi đây có ‘Dự kiến trước’.
Sau đó, hai bóng người đột nhiên tách ra.
Trùng hợp là, chính giữa hai người đúng là khách sạn mà Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc đang ở, nếu như cả hai đồng thời ra tay, tỷ lệ khách sạn bị tàn phá là rất cao.
“Tên điên, sao hôm nay ngươi phấn khích thế?” Bạch y nhân hờ hững nhìn Bạch Cốt trấn biến thành phế tích chỉ trong một đêm, ánh mắt không có chút cảm xúc, thờ ơ rơi vào hắc y nhân đối diện, giọng điệu lạnh lùng nhưng lại có vẻ rất thân quen. Hắc y nhân giơ thanh đoản đao trên tay, thè lưỡi liếm sạch máu trên đao, khuôn mặt tái nhợt lộ vẻ âm tà, máu là máu của bạch y nhân nọ, nhưng chính y cũng bị thương, cánh tay bị rạch ra một vết thương dài hơn mười centimet, máu đang nhỏ giọt.
“Sao nào, ngươi không chịu nổi?” Hắc y nhân cười lớn bằng giọng khàn khàn.
Bạch y nhân tiện tay mở quạt, chiếc quạt này không phải là vật trang trí, mà là vũ khí của hắn, lúc nãy chính chuôi của cây quạt này đã tạo ra vết thương trên tay hắc y nhân.
“A, ngươi cứ quan tâm mình trước đi.”
“Vết thương nhỏ thế này đáng là gì, ngươi đã thong dong như vậy, hãy tiếp một chiêu của ta đi.” Hắc y nhân không để ý đến cánh tay đang nhỏ máu, đoản đao trên tay lóe lên, cười tà.
Bạch y nhân nghiêm mặt, chiếc quạt trong tay cản ngay trước ngực, màu bạc trắng của chiếc quạt bỗng phát ra một luồng sáng chói mắt, như mặt trời giữa đêm tối, trong giây lát ấy, hắn phất mạnh một cái, gió lốc khủng khiếp lập tức lao về phía hắc y nhân. Linh khí trong cơ thể hắc y nhân lập tức chuyển động, đoản đao trong tay như có linh tính, đột nhiên phát ra ánh sáng không thua gì chiếc quạt, nhưng nó lại tỏa ra ánh sáng đen, không thể thấy rõ trong đêm tối, lưỡi đao mang hình bán nguyệt vội vã lao về phía gió lốc.
Vừa bùng nổ, cả Bạch Cốt trấn đã bị hủy không còn một mảnh.
Ngay giây phút hai luồng năng lượng sắp đụng vào nhau, khách sạn duy nhất còn nguyên vẹn phía dưới đột nhiên phát ra ánh sáng màu vàng, ánh sáng này như tấm màn ngăn cách chính giữa hai luồng năng lượng kia.
Cả gió lốc và lưỡi đao cùng đánh vào trong tấm màn, ánh vàng bỗng nhiên lóe lên mãnh liệt, gió lốc đang dùng tốc độ kịch liệt xoay tròn đột nhiên ngưng lại, một giây sau tan biến thành vô hình, lưỡi đao cũng như mất đi linh tính, “Bùm” nổ thành từng mảnh vụn.
Giải quyết xong nguy cơ, hào quang màu vàng kia lại thu về khách sạn.
Cả hai giật mình: “Ai thế?”
“Ba giây, không cút thì chết!”
Giọng nói lạnh lùng vang lên từ khách sạn, nhẹ nhàng và thờ ơ, vang vọng khắp thị trấn nhỏ.
Hai người vừa sợ vừa giận, họ đã tung hoành ở sơn mạch Quỷ Trủng này mấy ngàn năm, đây là lần đầu tiên có kẻ dám ra lệnh cho họ cút, sao có thể không giận, nhưng trong lòng vẫn có chút kiêng kị.
Không phải người bình thường nào cũng có thể đánh chiêu thức ngăn chặn được công kích của họ.
“Xin hỏi các hạ là người phương nào?”
Bạch y nhân không bướng bỉnh như hắc y nhân, vội xuống nước, mặc kệ thực lực của đối phương cao bao nhiêu, chỉ ra tay đã nhẹ nhàng ngăn cản công kích của họ, chứng tỏ người này phải mạnh hơn họ, trước khi không rõ lai lịch của đối phương, lùi một bước vẫn có lợi hơn.
Khách sạn vẫn im lặng như trước.
Bạch y nhân nuốt cục tức vào lòng, không thèm hỏi thăm nữa, quay người bỏ đi.
Dù trong lòng hắc y nhân cũng khó chịu, nhưng vẫn bỏ đi cùng hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.