Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 488: Thử một lần




Du Tiểu Mặc đang mải nghĩ, đối tượng bị hắn quan sát đột nhiên quay đầu lại, cặp mắt có vẻ âm u đụng thẳng vào tầm mắt của hắn, gương mặt non nớt ngày xưa đã bị đường cong trưởng thành và tàn nhẫn bao bọc, nhìn thấy mắt, Giang Lưu lóe lên vẻ khó chịu.
“Làm sao thế?”
Trung niên ngồi bên phải thấy Giang Lưu nhìn chằm chằm vào một gã thanh niên ngồi ở nơi hẻo lánh, mở miệng dò hỏi.
Giang Lưu cầm ly nhấp một ngụm trà, “Ta không thích ánh mắt hắn nhìn ta.” Giọng nói lạnh lẽo âm u.
“Vậy thì móc mắt hắn ra.” Nam tử ngồi bên trái phát ra tiếng cười khặc khặc quái dị.
“Được rồi.” Giang Lưu nói: “Buổi thi tuyển của gia tộc Xích Huyết sẽ bắt đầu vào hai ngày nữa, ta không muốn làm mọi chuyện phức tạp lên.”
Nam tử liếm liếm môi, cười tiếc nuối: “Thế thì đáng tiếc quá.”
Mấy người này nói chuyện không cố ý hạ giọng, hơn nữa đại sảnh vốn vắng vẻ, cuộc đối thoại của họ vang lên bên tai mọi người rõ mồn một, kể cả Du Tiểu Mặc ngồi ở nơi hẻo lánh.
Lúc nghe nam tử nói muốn giết người, mọi người cảm thấy đồng tình với Du Tiểu Mặc dễ sợ, đây gọi là tai bay vạ gió.
Du Tiểu Mặc che nửa bên mặt, khóe miệng đang co giật mãnh liệt.
Hắn có cần phải cảm tạ Giang Lưu đã đại nhân đại lượng không hả?
Lại nói tiếp, hắn cũng biết mấy người thuộc Âm Dương Cốc, nhưng mấy gã hộ tống Giang Lưu thì lạ hoắc, thực lực không tệ, nhất là gã nam tử đề nghị giết hắn, khí tức trên người gã làm cho người ta không thể thoải mái nổi.
“Ngươi này rất thú vị.” Cặp mắt khát máu của nam tử lóe lên vẻ hứng thú, “Rõ ràng lúc nãy nghe được ta nói muốn giết hắn, vậy mà bây giờ vẫn còn có thể bình tĩnh ngồi đây.”
Câu nói của hắn khiến cho Giang Lưu và người trung niên chú ý.
Đúng là thế, nếu là người bình thường, lúc nghe được câu nói kia chắc chắn phải mau mau rời khỏi nơi thị phu này, mặc kệ đối phương có muốn giết mình thật không, nhưng Du Tiểu Mặc thì ngược lại, khiến bọn chúng càng chú ý hơn.
“Thực lực của hắn có chút cổ quái…” Người trung niên trầm ngâm, dùng tu vi của gã vẫn không nhìn thấu được thực lực của đối phương, chỉ có hai loại khả năng.
Nam tử đứng lên, khuôn mặt mang một nụ cười giả tạo, “Thử là biết ngay.”
Giang Lưu nói: “Đừng thái quá.”
“Ha ha, yên tâm, ta sẽ cầm chừng.” Nam tử nói xong liền đi về phía Du Tiểu Mặc, động tác rõ ràng thế này, người khác không muốn nhìn cũng khó.
Không ai nghĩ tới, Du Tiểu Mặc chỉ đang nghĩ tới xuất thần mà thôi, huống hồ hắn cảm giác mình không kém đám người này, đâu cần chạy trốn.
Ai mà ngờ gã này đột nhiên đi về phía hắn, đừng bảo bỗng dưng đổi ý, giờ lại muốn giết hắn đó hả?
Nam tử đứng trước mặt Du Tiểu Mặc, cười tà ác, “Ta là Đường Hách, nhớ kỹ tên của ta, bởi vì nó sẽ làm ngươi khó quên cả đời.”
Bọ ngựa?
Du Tiểu Mặc nghĩ tầm, đúng là cả đời khó quên.
Sau đó nam tử đột nhiên ra tay, một luồng sáng đen lạnh lẽo đánh thẳng vào mặt Du Tiểu Mặc, bình thường thì rất khó để né tránh mấy loại công kích gần thế này, cũng may mà Du Tiểu Mặc đã chuẩn bị từ trước.
Luồng sáng đen là một lưỡi đao, sau khi Du Tiểu Mặc né tránh, nó bổ thẳng vào tường, thanh thế không lớn lắm nhưng lưỡi đao đã đâm xuyên qua bức tường.
Du Tiểu Mặc lui vào trong góc nhíu mày nhìn gã nam tử nọ, xem ra là thành phần vừa khát máu vừa hiếu chiến, tính cách cũng rất ti tiện, còn động thủ với người không thù không oán, nếu người ngồi đây hôm nay không phải là hắn, chỉ sợ đã bị kẻ này giết chết ngáp.
“Phản ứng nhanh đấy.” Nam tử giơ tay lên, hai ngón tay vuốt một lưỡi dao mỏng, lưỡi dao lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, có vẻ đây chính là vũ khí của gã.
Du Tiểu Mặc không nói gì, một dòng sức mạnh linh hồn còn hung mãnh hơn trước kia tuôn trào khỏi mi tâm của hắn, dùng xu thế như bão táp lao về phía nam tử.
Sức mạnh linh hồn của Du Tiểu Mặc đã được hắn rèn luyện nhiều lần, dù không kết thủ ấn cũng sắc bén không thua gì lưỡi dao, lực phá loại cũng không kém cạnh, hơn nữa cường độ linh hồn của hắn cao hơn những đan sư khác nhiều, vừa ra tay, tình thế đã xoay chuyển.
Sắc mặt mọi người ngồi trong quán rượu đều thay đổi.
Giang Lưu ‘Ồ’ một tiếng, đứng bật dậy, biểu lộ khiếp sợ, “Đan sư cấp mười?”
Tuy đan sư cấp mười còn kém đan sư đỉnh cấp, cũng không hề hiếm thấy ở đại lục Thông thiên này, nhưng lực thu hút cao hơn đan sư cấp chín nhiều lắm.
Giang Lưu cứ tưởng tu vi của hắn đã đủ để kiêu ngạo, không ngờ lại xuất hiện một cường giả còn mạnh hơn hắn, hơn nữa không giống lão quái vật nào đang giả trang người trẻ tuổi.
Sắc mặt người trung niên trở nên rất tệ, “Vậy mà lại là đan sư cấp mười, phiền toái rồi.”
Mặc dù nam tử rất kinh ngạc với tu vi của Du Tiểu Mặc, nhưng trong mắt lại sôi trào hưng phấn, thực lực ngang nhau đánh mới vui, gã có thể cảm giác huyết dịch đang sôi trào.
Trong cơ thể nam tử bùng nổ một nguồn linh lực khổng lồ, theo động tác tay của gã dần hình thành một con báo đen đang gào thét, điên cuồng động tới dòng sức mạnh linh hồn của Du Tiểu Mặc, hai nên cắn xé lẫn nhau, không chút nhượng bộ.
Thấy thế, Du Tiểu Mặc nhanh chóng kết thủ ấn, Kim Ấn dần dần ngưng tụ trong lòng bàn tay hắn, linh khí thiên địa xung quanh cũng rung chuyển theo.
“Đường Hách, coi chừng!”
Giang Lưu đứng bên cạnh lập tức nhắc nhở.
Đường Hắc nở một nụ cười mỉa mai khinh miệt, có vẻ không để Du Tiểu Mặc vào mắt, lưỡi dao mỏng xoay tròn trong tay gã, lóe lên ánh sáng chói mắt, một lát sau liền bay về phía Kim An của Du Tiểu Mặc.
Lưỡi đao lao thẳng vào Kim Ấn, thoáng chốc đã phát ra tiếng vang xì xì, sau khi giằng co khoảng mười mấy giây, Kim Ấn xoay tròn đột nhiên nứt vỡ.
Du Tiểu Mặc nhướn mày, xem ra Kim Ấn không làm gì được đối phương, hắn rất muốn thử Địa Ấn xem sao, nhưng chỉ sợ Địa Ấn vừa xuất hiện, toàn bộ quán rượu sẽ bị phá hủy tan nát, làm thế sẽ kinh động tới thủ vệ thành Tinh La.
Thực lực hắn vẫn chưa cao tới độ có thể đối kháng cường giả Thần cảnh của thành Tinh La, cho nên không thể làm giống Lăng Tiêu, gây rắc rối để được chú ý.
Lưỡi đao xoáy tròn trên không trung, bay trở lại trong tay Đường Hách.
Đường Hách kinh miệt nhìn Du Tiểu Mặc, “Đây là thực lực của ngươi hả? Nếu chỉ có như vậy, tiếp theo sẽ đến phiên ta ra tay.”
Vừa dứt lời, gã lại vung lưỡi đao mỏng kia lên, lưỡi đao xoay tròn trong tay gã, càng ngày càng nhanh, chung quanh dấy lên một cơn lốc cỡ nhỏ.
Du Tiểu Mặc nhìn gã một cái, ánh mắt chợt chuyển ra phía cửa lớn.
Không đợi những người khác kinh ngạc vì sao hắn không có phản ứng, động tĩnh từ phía cửa đã truyền tới, một đội thủ vệ tràn vào.
“Ai dám gây sự ở thành Tinh La?”
Đội trưởng đội thủ vệ bước lên quát lớn. Trường thương trong tay cộng với áo giáp sáng loáng rất khí thế, cả đại sảnh lập tức chìm vào yên lặng.
Đường Hách nhíu mày khó chịu, nhưng vẫn thu lưỡi đao lại.
Người trung niên tiện tay lấy một tấm lệnh bài cho đội trưởng kia xem, “Không có chuyện gì cả, các ngươi có thể đi.”
Đội trưởng vừa nhìn đã nhận ra lệnh bài của Âm Dương Cốc, lập tức cung kính chắp tay, “Vâng!”
Một giây sau, toàn bộ thủ vệ rút lui sạch sẽ.
Có điều khi mọi người tu tầm mắt lại, đã phát hiện Du Tiểu Mặc biến mất tăm, chẳng biết chạy từ lúc nào, gần như không ai chú ý.
Đường Hách hừ lạnh một tiếng, “Chạy nhanh thật!”
Sau đó trở về chỗ ngồi.
Người trung niên nhìn gã: “Đây chưa chắc đã là thực lực của hắn, ngươi tốt nhất đừng xem thường hắn, có một số đan sư còn mạnh hơn cả tu luyện giả.”
Đường Hách không để tâm lắm, vẫn bày ra cái vẻ không ai bì nổi, cười khinh bỉ: “Vậy ngươi nói vì sao hắn phải chạy? Nếu thực lực cao hơn ta, cần gì phải chạy?”
Người trung niên định phản bác.
Giang Lưu đã nói: “Đường Hách, ngươi là người của Âm Dương Cốc, hắn chỉ là một tán tu, ngươi cho rằng thủ vệ thành Tinh la sẽ đứng về phía hắn? Đừng đùa, ta cảm thấy hắn rất thức thời.”
Mấy lời Giang Lưu vừa nói, nghe thì giống như đang nói đỡ cho Du Tiểu Mặc, nhưng trên thực tế lại sặc mùi xem thường, cảm thấy hắn không có tư cách đánh đồng với họ.
Thực ra Du Tiểu Mặc không hề rời khỏi quán rượu, hắn vừa chạy lên lầu.
Giang Lưu nói gì hắn đều nghe thấy, lập tức có cảm giác người và cảnh vật đều đã thay đổi.
Nhưng mà tật xấu này của Giang Lưu vẫn chưa sửa đổi, thậm chí sau khi tới đại lục Thông Thiên còn nghiêm trọng hơn, Du Tiểu Mặc rất ngạc nhiên, rốt cuộc thì làm sao Giang Lưu có thể đu bám được Âm Dương Cốc thế, còn khiến cho Âm Dương Cốc dốc lòng bồi dưỡng hắn.
Đóng cửa phòng, Du Tiểu Mặc thả Thôn Kim thú và Kim Sí trùng ra.
Đúng như hắn dự liệu, Giang Lưu và hai người kia cũng nghỉ lại tại quán rượu, mà tình cờ làm sao, mấy gian phòng của họ ngay đối diện phòng hắn.
Buổi tối, ba người ăn cơm dưới đại sảnh rồi trở về phòng.
Giờ Tuất canh ba, người trung niên và Đường Hách đồng thời đi tới phòng Giang Lưu.
Du Tiểu Mặc còn định đi ra ngoài nghe lén, nhưng phát hiện mấy người này đã bày cấm chế bên ngoài, một khi tới gần, người trong phòng sẽ phát hiện ra ngay, còn chưa kịp chán nản, hai đồng chí Kim Sí trùng đột nhiên bay ra khỏi phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.