Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 475: Gia phụ




Da mặt Du Tiểu Mặc khá dày, có từ hồi cha sinh mẹ đẻ đó, nhưng có đôi khi da mặt của hắn cũng mỏng ghê lắm, cho nên độ dày mỏng của da mặt hắn được quyết định bởi đủ các loại nhân vật và sự vật xung quanh, muốn làm được như hắn hả, phải có trình độ đại thần như ảnh đế ảnh hậu mới được nha.
Lân Hạo Vũ sĩ diện, lại là đại biểu của Kỳ Lân tộc, bảo hắn mặt dày mày dạn giống như Du Tiểu Mặc, sau khi trở về hắn không bị các trưởng lão trong tộc bắt bế quan mới lạ.
Bên kia, Xá trưởng lão đi ra ngoài tìm Phong Trì Vân cũng trở về.
Lão tìm bốn phía, nhưng chỉ tìm được thi thể của đệ tử kia, mà Phong Trì Vân đã không thấy tăm hơi, Xá trưởng lão không dám trì hoãn thêm.
Du Chấn Thiên nghe nói Phong Trì Vân biến mất, gần như những người có mặt trong hội trường đều cảm nhận được cơn phẫn nộ của lão, mọi người âm thầm suy đoán, không biết ai lại chọc tới vị lão gia chủ này rồi.
Cho dù Du Chấn Thiên không muốn để cho người ta biết về sự tồn tại của Phong Trì Vân, nhưng trước mắt không còn cách nào khác, nếu người nọ đã biết lấy đi cả hộp ngọc, hiển nhiên là biết rõ tình huống của Phong Trì Vân, lão không thể không hoài nghi, có lẽ lúc trước kẻ cầm được bảo bối truyền tộc và đồng bạn của hắn đã theo dõi gia tộc Xích Huyết rồi.
Núi Miên Miên là tổng bộ của Thương Minh, gia tộc Xích Huyết không thể nào gióng trống khua chiêng để tìm người, cho nên đành phải nhờ Phó Thương Khung giúp đỡ, nhưng mà muốn che giấy lão hồ ly này cũng phải phí mất một phen công phu.
Phó Thương Khung cười nhạt nói: “Không nhìn ra lão gia chủ lại quan tâm tới đệ tử như vậy, đã thế, ta lập tức phái người đi điều tra một chút.”
“Lão phu phải đa tạ Phó minh chủ rồi!” Du Chấn Thiên trầm giọng nói.
“Du gia chủ không cần phải khách khí.”
Sau đó, quả nhiên Phó Thương Khung phái tam đệ tử Phương Trì Nghiêu đi điều tra, rất nhanh, bọn họ đã biết rõ có một tên đệ tử của gia tộc Xích Huyết bị rắn độc cắn chết ở thạch lâm.
Du Tiểu Mặc nhìn xem yến hội lại trở nên náo nhiệt, hơi kinh ngạc, “Không phải yến hội kết thúc rồi à, vì sao mọi người vẫn còn ở lại chỗ này?”
Hắn còn tưởng là mọi việc đã xong xuôi, bọn hắn có thể rời khỏi đây, lại không ngờ chẳng ai có ý định rời tiệc, nếu như lúc này bọn hắn rời đi thì quá đường đột rồi.
“Chẳng lẽ ngươi không nghe nói gì sao?” Cửu Dạ nghe thấy thắc mắc của hắn, kinh ngạc nhướn mày.
“Nghe nói cái gì?” Du Tiểu Mặc hơi sửng sốt.
Cửu Dạ dùng khuôn mặt vô cảm nói: “Mấy ngày hôm trước có một cường giả Thánh cảnh xuất hiện ở thành Bắc Dương, người kia nói sẽ đến yến hội để tìm một lão hữu lâu không gặp, mọi người lưu lại là muốn xem đến cùng thì cường giả Thánh cảnh kia có tới hay không.”
Du Tiểu Mặc nghe xong, lặng lẽ quay mặt nhìn về phía Lăng Tiêu, hắn quên béng chuyện này rồi.
Bảo sao Phong Trì Vân mất tích mà Du Chấn Thiên vẫn ngồi ở đây.
Nghĩ vậy, Du Tiểu Mặc lập tức nhỏ giọng truyền âm cho Lăng Tiêu: “Chuyện cường giả Thánh cảnh phải làm sao, anh không có ý định hiện thân hả?”
“Em cứ chờ xem đi.” Lăng Tiêu trả lời.
Du Tiểu Mặc nhíu nhíu mày, lòng hiếu kỳ có thể giết chết người đó.
Hiệu suất làm việc của Thương Minh rất nhanh, không lâu lắm đã điều tra ra được có hai người bộ dạng quỷ dị rời khỏi núi Miên Miên trước khi yến hội chấm dứt, nhưng bởi vì dưới núi quá đông, cho nên không tìm thấy họ.
Du Tiểu Mặc yêu cầu tra rõ ràng những khách mời tới tham gia yến hội hôm nay, nhìn xem có bao nhiêu người rời tiệc sớm. Ngại thân phận của Du Chấn Thiên, cộng thêm việc đã có người chết trên núi, Phó Thương Khung liền lệnh cho Phương Trì Nghiêu và Hùng Tiếu tra rõ.
Xem ra sự việc đã náo loạn.
Bây giờ mọi người có muốn rời đi cũng không được.
Mười lăm phút sau, cuối cùng cũng có danh sách những người rời tiệc, tình cờ làm sao, tên Ngân Qua cũng có trong số đó.
Tuy trên danh sách có khá nhiều người, nhưng gia tộc Xích Huyết nhắm ngay đầu mâu vào Ngân Qua, bởi vì Lăng Tiêu đưa y tới, hơn nữa thân phận còn không rõ.
Đối mặt với chất vấn của gia tộc Xích Huyết, biểu hiện của Lăng Tiêu cực kỳ bình tĩnh, “Nếu nghi ngờ ta, lấy chứng cớ ra.”
Du Chấn Thiên mang theo uy nghiêm kinh người đi tới, khuôn mặt nghiêm túc, nghe được hắn nói liền cười lạnh một tiếng, “Vô duyên vô cớ rời tiệc, nếu không có mục đích chỉ sợ không ai tin tưởng, muốn biết có phải bằng hữu của ngươi bắt đệ tử của gia tộc Xích Huyết hay không, chỉ cần tìm hắn ra rồi đối chất là biết rõ.”
“Nếu Du gia chủ đã cố ý, vậy thì đợi một chút đi, lát nữa hắn sẽ trở lại.” Lăng Tiêu thờ ơ nhếch khóe môi, cũng không đôi co với lão, bọn họ đã sớm suy tính đến loại tình huống này rồi.
“Lão phu không có nhiều thời gian để lãng phí ở đây!” Du Chấn Thiên chắp hai tay sau lưng, cặp mắt lợi hại nhìn thẳng vào Lăng Tiêu, khí thế của cường giả Thánh cảnh cao sao lờ mờ áp chế đối phương.
Đúng lúc này, Hùng Tiếu phụng mệnh điều tra đột nhiên đi tới.
Ánh mắt của mọi người lập tức lập trung về hướng ấy.
Hùng Tiếu cung kính chắp tay với Phó Thương Khung: “Sư tôn, bằng hữu của Lăng Mặc đã trở về.”
Thời điểm Ngân Qua bị dẫn tới, y không khoác chiếc áo choàng màu đen kia nữa, mái tóc bạch kim như thác nước rủ xuống bên hông, khuôn mặt lạnh lùng như băng, tản ra khí tức lạnh lẽo đẩy người ta ra xa vạn dặm. Cho dù thực lực của y không xuất chúng nhất ở đây, nhưng khí chất lạnh như băng này đặc biệt nổi bật.
Nhìn thấy hắn, trong đầu Phó Thương Khung thoáng hiện lên một bóng người, thật sự quá giống.
Ngân Qua đứng trước mặt Phó Thương Khung, lấy ra một cái hộp lớn, đưa cho ông rồi nói: “Phó minh chủ, đây là lễ vật đệ tử thay mặt gia phụ tặng cho ái đồ, bởi vì ông tạm thời có việc không thể đích thân đến, cho nên nhờ ta đại biểu cho ông tặng đệ tử của ngài một món quà.”
Phó Thương Khung bảo Hùng Tiếu nhận lễ vật, chợt cười ha hả: “Không ngờ lão già kia lại có một nhi tử vừa lớn vừa xuất sắc như vậy, giấu kín quá nha, gần đây phụ thân của ngươi có khỏe không?”
“Hết thảy mạnh khỏe.” Ngân Qua thản nhiên nói, “Thực ra cha ta vốn định đích thân tới, cũng đã đi đến thành Bắc Dương rồi, nhưng bởi vì một sự việc đột nhiên phát sinh, cho nên đành phải thay đổi kế hoạch, mong Phó minh chủ thứ lỗi!”
Ngân Qua vừa nói dứt lời, mọi người đều chấn kinh rồi.
Hóa ra cường giả Thánh cảnh làm xôn xao huyên náo mấy hôm nay, lại là phụ thân của nam tử trước mắt này, có điều rốt cuộc thì hắn là ai?
Mấy người thực lực khá mạnh đã nhìn thấu thân phận của Ngân Qua, nói đến phụ thân Cửu Đầu Xà Hoàng của y đúng là một cường giả cấp mười hai, chỉ là ngàn năm qua ông ta không hề xuất hiện, ấn tượng của mọi người về Cửu Đầu Xà Hoàng càng lúc càng mờ nhạt.
Ngoại trừ người trong cuộc, những người chứng kiến đều không ngờ rằng sự việc lại chuyển biến như trò đùa thế này, cường giả Thánh cảnh mà bọn họ mong đợi từ đầu tới giờ, hóa ra là Cửu Đầu Xà Hoàng thành danh đã lâu, nhưng đúng là Cửu Đầu Xà Hoàng và Phó Thương Khung có giao tình không nhỏ, cộng với việc đã lâu lắm rồi ông ta không xuất hiện, mọi người cảm thấy mình đã hiểu câu nói kia.
“Làm sao con trai của Cửu Đầu Xà Hoàng lại đi cùng bọn hắn?” Ánh mắt sắc bén của Du Chấn Thiên quét về phía Ngân Qua, trong mắt mang theo kinh ngạc, nhưng vẫn thản nhiên nói.
“Bọn hắn là bằng hữu của ta.” Ngân Qua lãnh đạm trả lời, nếu không phải thân phận của Du Chấn Thiên đặc biệt, y đã chẳng thèm đáp lại lão một chữ.
Du Tiểu Mặc nhìn trọn vẹn quá trình, vội vàng níu Lăng Tiêu lại, lặng lẽ truyền âm: “Như vậy có được không, nếu như bị phụ thân của Ngân Qua biết, ông ta sẽ biết chúng ta đang nói xạo.”
“Biết cũng không sao.” Lăng Tiêu giải thích: “Phụ thân của Ngân Qua đã sớm biết con trai mình chạy tới gia tộc Xích Huyết để cứu người, bây giờ Ngân Qua dùng ông ta làm tấm chắn, cho dù Cửu Đầu Xà Hoàng có biết, cũng chỉ giấu diếm giúp con mình mà thôi.”
“Hóa ra đây chính là kế hoạch của anh.”
“Quá khen.”
“Em đâu có khen ngợi anh.”
“Ta biết.”
“…”
Lăng Tiêu bổ sung: “Có điều Du Chấn Thiên là kẻ đa nghi, mấy ngày gần đây không nên làm hành động kỳ quái nào, đợi lão quay về thành Xích Huyết là hết chuyện.”
Du Tiểu Mặc vừa định hỏi lúc nào Du Chấn Thiên mới quay về thành Xích Huyết, phía lối vào yến hội đột nhiên truyền tới một trận rối loạn tưng bừng.
Ngay sau đó có mấy người vội vã chạy vào, có người lập tức nhận ra người dẫn đầu, hắn chính là đệ đệ của Du Thanh Vân – Du Thanh Sơn, Du Thanh Sơn vừa nhìn thấy Du Chấn Thiên, lập tức hô một tiếng ‘gia gia’.
“Thanh Sơn?” Du Chấn Thiên vốn muốn quát lớn, nhìn thấy là cháu mình, liền thu lại nộ khí, “Có chuyện gì xảy ra, sao lại quay lại.”
Du Thanh Sơn lập tức nói về tình trạng của đại trang viên, đương nhiên chỉ có thể nói cho một mình Du Chấn Thiên.
Còn chưa nói xong, âm thanh tức giận của Du Chấn Thiên đã vang lên, “Thật chứ?”
Du Thanh Sơn nuốt nước miếng, gật gật đầu.
Bởi vì khoảng cách quá xa, đá truyền âm mất tác dụng, cho nên hắn đành phải đích thân tới báo tin, Du Thanh Sơn có thể đoán trước được sự phẫn nộ này, ai mà ngờ mình vừa đi mấy hôm, đại trang viên đã bị đánh lén, không chỉ cấm địa thất thủ, phạm nhân đào tẩu hơn phân nữa, mà Du An Thái cũng chết.
Du Chấn Thiên bất chấp chuyện điều tra đến cùng thì ai đã mang Phong Trì Vân đi, dẫn theo đệ tử của gia tộc Xích Huyết, lập tức cáo từ Phó Thương Khung.
Một đoàn người vội vã ra đi, để lại mọi người mơ mơ hồ hồ.
Bọn họ đi rồi, Hùng Tiếu lập tức báo tin tức về gia tộc Xích Huyết cho Phó Thương Khung, tuy con trai của Du Chấn Thiên đã xử lý kịp thời, nhưng tin tức vẫn truyền ra ngoài.
Về sau người ta đồn đại thêm, tất cả mọi người đều biết gia tộc Xích Huyết đã gặp phải tổn thất nghiêm trọng nhất từ trước tới nay, đồng thời còn mất một vị cường giả có thể tấn cấp Thánh cảnh bất cứ lúc nào.
Đả kích nặng nề.
Thủ phạm vẫn bình tĩnh đứng trong số quan khách.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.