Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 470: Em ngây thơ quá




Phản ứng của Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu hả? Làm gì có phản ứng! Bạn nhỏ tham tiền lại thêm tham ăn nào đó cảm thấy tới yến hội mà không ăn cho đủ thì uổng công quá, cho nên hắn lôi kéo Lăng Tiêu càn quét hai bàn điểm tâm thật dài.
Thanh niên đang nói gì? Xin lỗi nha, hắn không nghe thấy!
Lăng Tiêu cũng như không có cảm giác gì.
Trong khi mọi người, kể cả thanh niên nhìn chằm chăm vào bọn hắn, chuẩn bị xem hai người có phản ứng gì, thì người trong cuộc chỉ chăm chăm vào điểm tâm trên bàn, tự động gạt bỏ hết ánh mắt và lời nói chung quanh.
Sắc mặt thanh niên trầm xuống, hắn bị bỏ qua.
“Không nên gây sự, nơi này là địa bàn của Thương Minh.” Giọng nói của lão giả nhàn nhàn vang lên bên tai hắn.
Thanh niên hừ một tiếng, vẫn nghe lời lão không nói thêm gì nữa.
Đúng lúc này, sau lưng thanh niên đột nhiên vang lên một loạt tiếng bước chân, đi kèm còn có một giọng nói giễu cợt, truyền đến bên tai thanh niên cực kỳ rõ ràng.
“Người ta đâu có thèm để ý đến ngươi, mất mặt quá đi mất!”
Giọng này vô cùng quen thuộc, lửa giận mà thanh niên phải vất vả lắm mới nén xuống được lại bùng cháy, nhìn lại, quả nhiên là người mà hắn ghét nhất.
“Cơ Phượng, quả nhiên Yêu Hoàng tộc đã phái ngươi tới rồi.” Thanh nhiên cắn răng nghiến lợi nhổ ra từng chữ.
Cơ Phượng là người nổi bật trong lớp trẻ của Yêu Hoàng tộc, kế thừa tướng mạo đẹp đẽ của Yêu Hoàng tộc, đã thế còn vô cùng diêm dúa, một cái nhăn mày, một nụ cười, một cử động cũng đủ để lộ ra vẻ mị hoặc vốn có, rõ ràng là Phượng Hoàng nhưng lại có thân mình hấp dẫn hơn cả rắn nước, thời điểm đi đến đây còn uốn éo uốn éo dữ dội, làm rất nhiều sinh vật giống đực nhìn mà huyết dịch sôi trào.
Thanh niên cực kỳ chán ghét Cơ Phượng, bởi vì Kỳ Lân tộc và Yêu Hoàng tộc gần như là tử địch, thỉnh thoảng trưởng bối hai tộc sẽ so sánh mấy người trẻ tuổi, mà làm gì có ai muốn bị thua dưới tay kẻ kia.
Chỉ là trong thế hệ này của hai tộc, Yêu Hoàng tộc đang chiếm thượng phong, làm cho hắn luôn bị trưởng bối mắng mỏ, nói đủ các kiểu bảo hắn không bằng Cơ Phượng, làm cho hắn hậm hực bấy lâu, vừa nhìn thấy Cơ Phượng đã hận không thể bóp chết ả.
Gần đây, hắn còn nghe nói Yêu Hoàng tộc đã tìm lại được tộc nhân bị thất lạc rất nhiều năm trước, tộc nhân kia cũng là đồng lứa với họ, tuy phát triển khá chậm, nhưng nghe nói thiên phú của tên này cực kỳ xuất sắc, thậm chí còn cao hơn cả Cơ Phượng.
Ban đầu hắn vui lắm, bởi vì cuối cùng thì Cơ Phượng cũng bị đạp xuống rồi, nhưng trong mấy tháng này, hắn lại bị trưởng bối trong tộc bắt rèn luyện gấp đôi, Yêu Hoàng tộc có thêm một tộc nhân, nhưng Kỳ Lân tộc lại không có, mấy lão già này hiếu thắng lắm, sao có thể cam chịu rớt lại phía sau.
Thanh niên hận Yêu Hoàng tộc tới xương tủy luôn ấy chứ.
Cơ Phượng đi tới trước mặt hắn, mị hoặc cười nói: “Ôi chao, sao ngươi nói như thể ta không thể xuất hiện ở nơi này thế, đừng quên, đây không phải là Kỳ Lân tộc, khuyên ngươi một câu, đã đứng ở đây thì tốt nhất nên thu hết nanh vuốt của ngươi lại đi, miễn phải tiếp tục mất mặt.”
“Ngươi—— “ Thanh niên khó thở.
Hai bên đấu khẩu, rõ ràng Cơ Phượng chiếm thượng phong.
Liên tiếp nhìn thấy hai tộc mình để ý, cuối cùng sự chú ý của Du Tiểu Mặc cũng rời khỏi điểm tâm, tuy chưa từng nghe qua, nhưng nhìn biểu lộ của hai người là biết rõ ai thắng.
“Đại thiếu gia gặp khắc tinh rồi!”
Du Tiểu Mặc cười cười có chút hả hê, cười xong, hắn đột nhiên quay sang nói với Lăng Tiêu: “Đúng rồi, hình như vừa nãy em có thấy ai nhắc tới chúng ta, có phải nghe nhầm không nhỉ?”
“Em nghe nhầm rồi.” Lăng Tiêu bình tĩnh nói: “Vừa nãy chỉ có tiếng chó kêu mà thôi, không cần để ý tới nó.”
“À…”
Trên trán “chó” lập tức hiện lên dấu hiệu nổi giận.
Cơ Phượng che miệng cười gian, giọng điệu chỉ sợ thiên hạ không loạn, “Hình dung này thật chuẩn xác!”
Thanh niên thẹn quá hóa giận.
“Ha ha, mỗi lần Kỳ Lân tộc gặp Yêu Hoàng tộc luôn náo nhiệt như vậy nhỉ.”
Đúng lúc này, một tiếng cười khẽ đột nhiên chen vào giữa cuộc đối thoại của họ, mọi người nhìn theo tiếng nói, chỉ thấy có mấy người đang chậm rãi đi vào quảng trường, ánh náng mặt trời kéo bóng của họ thật dài, đã vậy còn ngược sáng, gương mặt mỗi người rất mơ hồ.
“Thái Bạch, là ngươi!” Cơ Phượng nhíu mày thật chặt.
Du Tiểu Mặc xích tới bên người Lăng Tiêu, nhỏ giọng hỏi: “Thái Bạch này là ai?”
Lăng Tiêu nhướn mày, “Hẳn là người kiệt xuất của Chân Long tộc.”
Du Tiểu Mặc phát hiện, cộng thêm đám Kiều Vô Tinh và Cửu Dạ, yến tiệc sinh nhật này đúng là thiên hạ của người trẻ, đừng bảo là minh chủ Thương Minh đang có ý định để cho tiểu đồ đệ của ông ta kết giao thêm nhiều hảo hữu nha? Cảm giác rất chi là vô lý!
Theo hình dung của Hùng Tiếu, hình như tiểu sư đệ kia là một người rất quái gở, hắn sẽ không có hứng thú đâu, nhưng mà cũng chưa chắc, nói không chừng cũng là bởi vì hắn quá quái gở cũng nên.
Cơ mà…
Du Tiểu Mặc đột nhiên thì thào vào bên tai lăng Tiêu, “Người tên Thái Bạch này trắng thật á, bảo sao hắn lại tên là Thái Bạch (trắng quá).” Lần đầu tiên hắn nhìn thấy một nam nhân trắng đến mức da gần như trong suốt đấy, không chỉ vậy tóc của hắn cũng là màu trắng, không giống với mái tóc màu bạch kim của Ngân Qua.
“Đại khái là vậy.”
Du Tiểu Mặc kinh ngạc nói: “Thật hả? Vậy hắn cũng đáng thương thật, gặp phải trưởng bối không biết đặt tên gì hết.”
Lăng Tiêu thản nhiên nhìn hắn một cái, “Em ngây thơ quá.”
Du Tiểu Mặc: “…”
Du Tiểu Mặc hít sâu mấy hơi, quyết định không thèm chấp nhặt với y, ánh mắt lại quét vài vòng quanh quảng trưởng, phát hiện Tứ Linh đã có ba tộc xuất hiện rồi, như vậy còn kém một tộc nữa.
“Vậy cái tộc đen đen kia có tới không?”
Lăng Tiêu nói: “Em biết đặc tính của rùa không?”
Du Tiểu Mặc sững sờ, “Anh đang nói là… chậm hả?”
Lăng Tiêu gật gật đầu, “Người của Huyền Quy tộc đều có đặc tính này, bọn họ rất thích kéo dài thời gian, trừ phi đến một khắc cuối cùng, nếu không sẽ không xuất hiện, đúng rồi, lần trước chúng ta gặp được Phương Trì Nghiêu ở thành Bắc Dương, hình như yêu thú khế ước của hắn chính là Thông Linh Huyền Quy.”
“Ồ? Không phải trước kia anh nói tứ linh thường không khế ước với tu luyện giả và đan sư mà?”
“Thường không phải là tuyệt đối, nếu có duyên phận thì cũng có khả năng Đế Vương Thú Tứ Linh cũng sẽ ký kết khế ước bản mệnh với loài người.”
Từ nhỏ Tứ Linh đã có tư chất đột phá khỏi Thánh cảnh, những người có thể ký kết khế ước bản bệnh cùng Tứ Linh cũng phải có gì đó đặc biệt, hẳn là số mệnh của Phương Trì Nghiêu này rất cường đại, đương nhiên, những thứ mờ ảo như số mệnh này sẽ không đi theo một người mãi.
Thời gian dần trôi qua, yến hội cũng sắp bắt đầu, người đi lên càng ngày càng ít, nhưng mãi mà không thấy người của gia tộc Xích Huyết đâu.
Còn đang mải nghi hoặc, phía cầu thang đột nhiên truyền đến rối loạn tưng bừng.
Du Tiểu Mặc còn định nhìn sang, một luồng áp lực vô hình đột nhiên giáng xuống, ùn ùn kéo đến như sóng lớn, rõ ràng là hành vi cố ý, cả cơ thể hắn đều cứng lại, linh hồn hơi chấn động, vì biết rõ có Lăng Tiêu đứng bên cạnh che chở hắn mới hơi dễ chịu một chút.
Đây là uy áp của cường giả Thánh cảnh, chỉ có điều mạnh mẽ hơn Lăng Tiêu nhiều lắm, ngoại trừ minh chủ Thương Minh, chắc cũng chỉ có Du Chấn Thiên của gia tộc Xích Huyết.
“Du Chấn Thiên đã đến.” Lăng Tiêu nhíu mày thật chặt, y không thích loại cảm giác này, xem ra kế hoạch tăng thực lực đã như lửa sém lông mày.
Du Chấn Thiên không xuất hiện ngay, uy áp này chỉ là một cú dằn mặt lão dành cho những người trẻ tuổi ở đây, mọi người cũng không ngờ, Du Chấn Thiên lại đích thân tới, quả là tin tức trọng đại.
Đám đông căng thẳng nhìn về phía cầu thang.
Một lát sau, một bóng người khoan thai nhàn nhã xuất hiện trên không trung, cứ chậm rãi đi tới như vậy, leo lên núi Miên Miên mà dám lớn lối như vậy, cũng chỉ có một mình Du Chấn Thiên.
Toàn bộ quảng trường chìm vào yên tĩnh.
Lão giả trước mắt này chính là cường giả chân chính đứng trên đỉnh đại lục Thông Thiên, dù đám Cơ Phượng có tộc nhân sau lưng làm chỗ dựa cũng không dám đắc tội vị gia chủ của gia tộc Xích Huyết này.
Theo sát phía sau là con cháu của gia tộc Xích Huyết, trong đó có Du Thanh Sơn mà Du Tiểu Mặc đã gặp ở sơn mạch Lục Nguyệt, còn có vài người hắn không biết, nhưng điều khiến Du Tiểu Mặc để ý là, hình như người của gia tộc Xích Huyết rất cung kính với nam tử đi bên cạnh Du Thanh Sơn.
“Hắn là Du Thanh Vân, cháu trai thứ hai của Du Chấn Thiên, nghe nói hắn là người lợi hại nhất trong lớp trẻ tuổi của gia tộc Xích Huyết, cũng là đứa cháu được Du Chấn Thiên sủng ái nhất, nghe nói Du Chấn Thiên yêu cầu hắn rất nghiêm khắc, còn nghe nói lão đã phái hắn đi làm rất nhiều nhiệm vụ nguy hiểm, cho nên nhiều mới người đồn rằng Du Chấn Thiên không thích đứa cháu trai này.” Lăng Tiêu hiểu rất rõ về mỗi thành viên của gia tộc Xích Huyết, vừa nhìn thấy Du Thanh Vân đã nói ngay được lí lịch của hắn.
Du Tiểu Mặc nhìn Lăng Tiêu: “Mỗi lần anh không chút do dự giới thiệu về người của gia tộc Xích Huyết, em sẽ cảm thấy anh mới thật sự là người của gia tộc Xích Huyết á.”
Lăng Tiêu bình tĩnh: “Từ chối công kích vào thân nhân.”
Du Tiểu Mặc: “…”
Với thân phận của Du Chấn Thiên, đương nhiên phải có người tới đón tiếp mới thể hiện được đẳng cấp và địa vị của lão, nhưng đáng tiếc là, minh chủ Thương Minh còn chẳng buồn ra mặt, giờ khắc này, ông ta đang mải dỗ dành tiểu đồ đệ của mình, bởi vì tiểu đồ đệ lại giận dỗi rồi.
Người tiếp đãi Du Chấn Thiên là đại sư huynh của Hùng Tiếu – Tả Diễm, theo truyền thuyết thì người này là người mạnh nhất trong số các cường giả Thần cảnh, chỉ kém mỗi Thánh cảnh, nhưng lại không có mặt ở Thập Thần Bảng, bởi vì đệ tử của Thương Minh chỉ xuất hiện trên Thông Thiên Bảng thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.