Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 373: Phong trì vân bị bắt




Sắc mặt của Vũ Văn Nam rất tệ, hắn nhanh chóng lao về nơi khác trong chiến tường, Hỏa Kỳ Lân đã thôn tính ba người, hai người khác chính là Trần Tình Nhi và Phi Hạt.
Lại nói tiếp, thực lực của Phi Hạt cao hơn Phù Dung tiên tử một chút, nhưng tại thời khắc nguy hiểm, gã bị Phù Dung tiên tử hãm hại, kết cục là bị Kỳ Lân thôn phệ mất.
Có điều vì liên tục thôn tính ba gã cường gả, khí tức cường hãn của Hỏa Kỳ Lân không còn như trước, sức mạnh cũng giảm rõ rệt, có vẻ hơi uể oải, bởi vì nó phải tiêu hóa hết tu vi của ba người, phí mất chút năng lượng, nhưng Hỏa Kỳ Lân vẫn là một sự uy hiếp rõ rệt.
Vũ Văn Nam tính toán, xem ra không thể hoàn thành nhiệm vụ được rồi.
Sau khi phát hiện Lăng Tiêu là một khối xương cực kỳ khó gặm, Vũ Văn Nam chính thức muốn lùi bước.
Hơn nữa hắn cảm thấy việc nên làm bây giờ là phải điều tra thân phận của người này, nếu như còn liên quan tới cả Kỳ Lân tộc và Yêu Hoàng tộc, vậy thì rất khó để lấy được báu vật truyền tộc.
“Nam Thần, ngươi đừng hòng chạy trốn.” Nam tử trung niên vừa liếc mắt đã nhìn ra Vũ Văn Nam muốn rút lui, lập tức lớn tiếng quát, làm sự chú ý của mọi người lại tập trung về phía hắn.
Vũ Văn Nam tức giận chửi thề một tiếng, ánh mắt bén nhọn bắn về phía nam tử trung niên, người nọ lập tức quăng lại cho hắn một ánh mắt “Ngươi đừng hòng tẩu thoát một mình”.
Lúc này, sự chú ý của Lăng Tiêu không còn tập trung trên người chúng nữa, vì y phát hiện Du Tiểu Mặc đã tỉnh.
Quay đầu nhìn thoáng qua Du Tiểu Mặc đang bị đám Lam Cầu vây quanh, thấy cặp mắt tròn xoe của hắn mở thật to, mặt mũi thì tràn đầy vẻ kinh ngạc, không nén nổi nụ cười.
Người kia phát hiện y đang nhìn, chột dạ vuốt mũi một cái.
Lăng Tiêu thu ánh mắt lại, dang tay về hướng Hỏa Kỳ Lân, “Trở về.”
Như thể có thần giao cách cảm, vẻ ngoài của Kỳ Lân thôn phệ bắt đầu biến hóa, trở về hình thái một ngọn lửa trở lại trên tay y, biến mất trong nháy mắt.
Thấy cảnh tượng này, Vũ Văn Nam nói thầm một tiếng không ổn, nếu để cho Lăng Tiêu chuyển hóa hết tu vi của ba kẻ bị cắn nuốt cho bản thân, thì những tất cả những người đứng đây đừng hòng chạy trốn.
Nghĩ vậy, Vũ Văn Nam nặng lẽ xuất ra bảo bối của mình, là một thứ có hình dáng như ngọc giản, có điều món đồ trên tay hắn lại là một cái không gian phù.
Không gian phù chia làm ba đẳng cấp, theo thứ tự là hạ trung thượng, không gian phù trên tay hắn chính là không gian phù thượng đẳng, chỉ được luyện ra từ tay cường giả Thánh cảnh biết vận dụng sức mạnh không gian cực kỳ thuần thục, bởi vì một miếng không gian phù thượng đẳng có thể truyền tống giữa các vị diện, đây là báu vật vô giá ở vị diện cao cấp.
Ban đầu, miếng không gian phù này được chuẩn bị cho hắn để truyền tống hậu duệ của người nọ tới vị diện cao cấp.
Vũ Văn Nam nhìn Du Tiểu Mặc đang được che chở chặt chẽ, vẻ bất đắc dĩ trên mặt càng rõ hơn, không ngờ cuối cùng lại dùng trên người mình, chỉ sợ lần này trở về sẽ bị phạt. Phải biết rằng vì muốn mang Du Tiểu Mặc trở về, vị chủ nhân kia đã bỏ ra rất nhiều thứ, ngay cả không gian phù cũng lấy ra được.
Không ai chú ý tới động tác của Vũ Văn Nam.
Ngay cả nam tử trung niên luôn đề phòng hắn đào tẩu trung không ngoại lệ.
Sau khi Lăng Tiêu thu hồi Kỳ Lân thôn phệ, đám người Khâu Nhiễm đã có cơ hội thở dốc, nhưng lại bị Hắc Thiên và các bị trưởng lão tấn công, chỉ là vì hành vi đẩy Phi Hạt tới chỗ chết của Phù Dung tiên tử đã làm lão tổ Đằng gia không muốn tin tưởng ả nữa, xích mích nội bộ, thất bại chỉ còn là chuyện sớm muộn!
“Mục Thân, ta thấy lần này không hợp tác thì không còn cách khác, thế này, có ân oán gì tạm thời gạt hết, toàn tâm toàn sức đối phó với cửa ải khó khăn trước mắt, ngươi xem thế nào?”
Đúng lúc này, Vũ Văn Nam lớn giọng nói với nam tử trung niên.
Nam tử trung niên cũng hơi bất ngờ vì những lời này của hắn, nhưng đúng là bắt buộc phải hợp tác, gã liền nói lại: “Ngươi muốn hợp tác thế nào?”
“Rất đơn giản, ngươi cầm chân hắn trước, để cho ta một chút thời gian, ta muốn dùng thứ kia.” Vũ Văn Nam lộ ra nụ cười lo lắng giả tạo.
Nam tử trung niên sững sờ, đang muốn đáp lại, đột nhiên thoáng nhìn về phía đối diện, không thấy nam nhân kia đâu, gã biến sắc, lập tức rời khỏi vị trí mà mình đang đứng, đúng như gã dự đoán, một ngọn lửa đỏ lập tức xuất hiện ngay vị trí vừa nãy, chỉ là vẫn không nhìn thấy bóng dáng của nam nhân đâu.
Đúng lúc gã chuẩn bị tìm kiếm, nơi Vũ Văn Nam đang đứng đột nhiên có tiếng nổ mạnh vang lên, vừa liếc qua đã thấy bóng nam nhân và Vũ Văn Nam va vào nhau, tốc độ của y rất nhanh, chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh.
“Còn không mau lên?” Vũ Văn Nam lo lắng hô.
Sắc mặt của nam tử trung niên bỗng hiện lên nét quái lạ, chỉ trong vẻn vẹn một giây ấy, gã đã có phán đoán.
Trong khi mọi người nghĩ rằng gã định đi giúp Vũ Văn Nam thì nam tử trung niên đột nhiên hóa thành một luồng sáng, luồng sáng ấy bay thẳng lên cao, trên bầu trời lập tức xuất hiện một vòng xoáy màu đen, kèm theo đó là âm thanh như được phóng đại gấp bội.
“Nam Thần, đừng tưởng rằng ta không biết ngươi âm mưu cái gì, hợp tác gì chứ, ngươi chỉ muốn lợi dụng ta mà thôi, đi mà mơ giấc mộng xuân thu của ngươi đi.”
Sắc mặt Vũ Văn Nam hết sức khó coi, vậy mà lại bị Mục Thân chơi một vố.
Đúng lúc này, một lưỡi dao màu tím chẳng biết xuất hiện từ nơi nào đánh thẳng vào cơ thể chưa kịp tiến vào vòng xoáy màu đen của nam tử trung niên, máu tươi văng tung tóe, tiếng kêu thảm thiết của gã còn chưa kịp phát ra khỏi miệng đã bị vòng xoáy hút vào.
Mà đồng bạn của Mục Thân, thấy gã dám đào tẩu một mình, nhất thời hoảng loạn, bị Hắc Thiên chớp lấy cơ hội, một trảo phá tan phòng ngự đánh thẳng vào tim.
Sự khiếp sự trên khuôn mặt Vũ Văn Nam vẫn chưa tan biến, dùng khóe mắt liếc về phía Lăng Tiêu đang dùng tốc độ cực nhanh lao tới, hình như trên tay còn có thêm một chiếc quạt kỳ quái. Hắn hoảng loạn, liền bóp nát không gian phù trong tay, không gian xung quanh vặn vẹo, một tia sức mạnh của không gian lập tức bao vây quanh hắn, Vũ Văn Nam biến mất.
Lăng Tiêu hơi ngơ ngác, một giây sau, y bỗng nhiên nhìn về phía Du Tiểu Mặc.
Kẻ đáng lẽ phải biến mất – Vũ Văn Nam, lúc này đang đứng giữa đám người, cặp mắt Lăng Tiêu mở lớn, bên trong hình như còn mang theo giận dữ ngút trời.
“Coi chừng!”
Du Tiểu Mặc nghe thấy giọng nói của Phong Trì Vân, sau đó hắn liền bị đẩy ra, trong lúc hoản loạn, hắn chỉ thấy khuôn mặt không cảm xúc của Ngân Qua bỗng trở nên cực kì kinh hãi, vội vàng lao về một hướng nào đó.
“Đáng chết!”
Tiếp theo là tiếng chửi thề của Vũ Văn Nam, đúng vậy, hắn định dùng không gian phù để rời khỏi vị diện trung cấp, nhưng lại cảm thấy không cam tâm, liền ôm tâm trạng thử một lần xem sao, đáng tiếc là kế hoạch thất bại.
Du Tiểu Mặc vừa quay đầu lại đã thấy bóng dáng Phong Trì Vân biến mất, kể cả Vũ Văn Nam, không biết vì sao, cả hai hoàn toàn bốc hơi khỏi nơi này.
Du Tiểu Mặc không kịp phản ứng với chuỗi sự việc xảy ra liên tiếp này, một giây sau nữa, hắn bị ôm trọn vào vòng tay quen thuộc, rất chặt, chặt đến nỗi muốn bẻ gãy eo hắn.
“Đến cùng thì đã xảy ra chuyện gì?”
Nhưng thứ duy nhất đáp lại hắn là cái ôm chặt hơn của Lăng Tiêu, lần này không hơn cả chuyện gãy eo, còn chẳng kịp thở.
Du Tiểu Mặc ho khan, “Này này, anh muốn siết chết em luôn hả?”
Trên đỉnh đầu vang lên âm thanh thở dài của lăng Tiêu, “Bầu không khí tốt như vậy, em đừng có phá hiệu chứ hả?”
Bầu không khí tốt?
Du Tiểu Mặc nhìn quanh hiện trường rối ren như binh hoảng mã loạn, khóe miệng giật một cái, đây mà gọi là bầu không khí tốt đẹp à, nói là gà bay chó chạy còn tạm được.
“Không đùa với anh nữa, đến cùng thì Phong Trì Vân bị sao thế?”
“Hắn bị Vũ Văn Nam bắt đi.” Lăng Tiêu trả lời ngắn gọn.
“Sao lại thế?” Du Tiểu Mặc khiếp sợ nhìn y.
Lăng Tiêu giải thích: “Vũ Văn Nam có không gian phù, có thể tiến thành dịch chuyển tức thời, hơn nữa hình như không chỉ có một miếng, mục tiêu ban đầu của hắn là em, nhưng Phong Trì Vân lại đẩy em ra, thế thân vào vị trí của em, bởi vì Vũ Văn Nam đã bắt đầu sử dụng không gian phù, cho nên mới không kịp bắt em.”
Đầu óc Du Tiểu Mặc trống rỗng, quả nhiên là Phong Trì Vân vì cứu hắn nên mới bị bắt, do dự thật lâu, hắn mới dè dặt hỏi: “Phong Trì Vân, sẽ chết sao?”
Lăng Tiêu có thể hiểu được tâm trạng của hắn, “Yên tâm, tuy rằng Vũ Văn Nam không hiểu rõ về quan hệ giữa em và Phong Trì Vân, nhưng nếu Phong Trì Vân đã liều mạng cứu em như thế, chứng tỏ quan hệ giữa hai người không tầm thường, mục tiêu của chúng là em, cho nên tạm thời Phong Trì Vân không có nguy hiểm.”
Du Tiểu Mặc nhìn y một cái, “Không lừa em chứ?”
Lăng Tiêu trả lời hắn bằng một nụ cười mỉm, cái tay phía sau cũng đồng thời cốc đầu hắn một cái.
Du Tiểu Mặc ôm đầu, đau lòng lắm luôn, hắn đã phòng bị rồi, cuối cùng vẫn không chạy thoát.
Lăng Tiêu lại ôm hắn, “Nhưng ta vẫn cảm thấy may mắn vì người bị bắt không phải là em, nếu không ta nhất định sẽ đánh giết tới vị diện cao cấp mất.”
Du Tiểu Mặc rất cảm động, hắn nói: “Ừa, em tin anh nhất định sẽ làm thế, nhưng em nghĩ, chúng ta phải đi cứu Phong Trì Vân thôi.”
Lăng Tiêu im lặng một hồi, “Lúc này em nên cảm động lao vào vòng tay ta, sau đó ôm lấy ta rồi hôn thật sâu mới phải chứ.”
Du Tiểu Mặc: “…” Cảnh tượng này đúng là rất lãng mạn, nhưng chẳng biết vì sao, nghe từ trong miệng Lăng Tiêu, hắn lại có cảm giác nếu làm vậy sẽ ngu hết biết luôn.
Trong lúc hai người nói chuyện, cuộc đại chiến này đã hạ hồi kết.
Bởi vì quân chủ lực lần lượt đào tẩu, đám người còn lại khó mà làm nên trò, nhưng cũng có người đã tính toán trước, ví dụ như lão tổ Đằng gia, rõ ràng là người này rất sợ chết, sau khi phát giác không thể thắng nổi, lập tức bỏ trốn mất dạng, chỉ là sau này nếu Đằng gia còn muốn tiếp tục dừng chân ở Viêm thành, chỉ sợ rất khó.
Về phần Phù Dung tiên tử, chỉ vì muốn đào tẩu mà ả đàn bà này không tiếc bị người ta nhìn thấy hết, cả nửa người trên đều lồ lộ ra ngoài, còn thiếu mỗi nửa người dưới, làm mọi người nhìn cảnh này mà mặt đỏ tới mang tai. Người bi kịch nhất đương nhiên là tam trưởng lão đối chiến với ả, giận tới mức luôn miệng mắng ả không biết ngượng.
Cơ mà, tuy rằng Phù Dung tiên tử giữ lại được cái mạng, nhưng trận chiến lần này đã hủy hoại sạch sành sanh thanh danh của ả rồi.
Chắc hẳn Phi Hạt có chết cũng được nhắm mắt…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.