Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 356: Có tới hai viên




“Chúng ta không cần vào đó.” Lăng Tiêu đáp.
“Vì sao?” Du Tiểu Mặc khó hiểu.
“Linh mạch là một chỉnh thể, nếu tùy tiện đi vào sẽ xảy ra vấn đề, hơn nữa cũng không biết đến cùng thì linh mạch rộng bao nhiêu, chỉ có thể dùng cách khác dụ nguyên tố chi tâm ra.”
“Ủa? Còn dụ được cả nguyên tố chi tâm hả?” Đây là lần đầu tiên Du Tiểu Mặc được nghe nói đó, ngạc nhiên ghê.
“Nguyên tố chi tâm bình thường thì không được, nhưng linh mạch này thì khác, cho dù nó không có tuổi thọ ngang với biển Vô Tận, nhưng ít nhiều thì cũng phải mười tỷ năm rồi, chắc chắn nguyên tố chi tâm đã sớm có linh thức.”
“Cho nên ý anh là lợi dụng điểm đó để dụ nó ra, nhưng mà lấy gì để dụ nó đây?”
“Nguyên tố chi tâm thuộc mộc, mộc còn có ý là cây khô gặp mùa xuân, nó có sức sống rất ương ạnh, vô cùng mẫn cảm với sinh mệnh chi linh.”
“Sinh mệnh chi linh là cái gì?”
“Sinh mệnh chi linh là một loại kết tinh, chỉ có thể thai nghén ở nơi có linh khí đậm đặc đến mức tận cùng, hơn nữa mỗi vạn năm mới thai nghén được một viên, cực kỳ quý giá, nhưng nó cũng chính là thứ mà nguyên tố chi tâm thích nhất.”
“Thế nhưng mà… Bây giờ chúng ta đi đâu tìm đây? Giờ mà có tìm cũng không kịp rồi đúng không?”
Lăng Tiêu mỉm cười, dùng ngón tay vỗ vỗ chóp mũi hắn: “Nếu như là người khác, đúng là không còn kịp, nhưng em thì có.”
“Em có?” Du Tiểu Mặc ngạc nhiên mở to mắt, hình như chuyện này hơi vô lý thì phải, hắn có gì đó là hắn nhớ rõ lắm, nhưng tuyệt đối không có thứ gì gọi là sinh mệnh chi linh đâu, sao hắn có thể nhớ lầm được.
Lăng Tiêu không hề bất ngờ, y nói tiếp: “Còn nhớ ta nói điều kiện để thai nghén ra sinh mệnh chi linh không?”
“Nhớ chứ, anh nói chỉ có nơi linh khí đậm đặc tới mức tận cùng…” Nói đến đây, Du Tiểu Mặc đột nhiên sững lại, hắn ngạc nhiên nhìn lại Lăng Tiêu, “Anh… Đừng bảo là anh nói đến hồ linh thủy nha?”
Sự thật thì, đúng là hồ linh thủy, nếu linh khí đậm đặc đến mức tận cùng sẽ biến thành linh thủy, tuy linh khí ở linh mạch rất đậm đặc, nhưng chưa tới cực hạn, nếu không thì thứ ở đây không còn là linh khí, mà đã thành linh thủy rồi.
Tuy thời gian để thai nghén một mảnh kết tinh là vạn năm, nhưng không gian mà phụ thân của Du Tiểu Mặc để lại cho hắn lại là đồ gia truyền của gia tộc Xích Huyết, truyền từ đời này qua đời khác chắc cũng hơn vạn năm rồi ấy chứ, dưới đáy hồ linh thủy có một mảnh kết tinh cũng không cần suy nghĩ nữa.
“Nhưng mà, em đâu có phát hiện trong hồ có kết tinh gì?” Du Tiểu Mặc nghĩ tới vấn đề này.
Đám Tiểu Cầu thường xuyên chơi trong hồ, nếu như dưới đáy hồ có thứ gì đó, chúng đã sớm nói cho hắn biết, sao có khả năng đến giờ cũng chưa phát hiện ra.
“Em quên rồi hả, dưới đáy hồ có một con suối, tám chín phần là kết tinh nằm ngay trong con suối đó.” Lăng Tiêu nhắc nhở.
Cuối cùng Du Tiểu Mặc phải đi vào xem xét một chút, quả nhiên tìm được một mảnh kết tinh cực mỏng trong con suối kia, mảnh kết tinh chỉ lớn khoảng nửa cái móng tay, trong suốt, vừa nhìn thì thấy giống như một mảnh thủy tinh trong suốt mỏng dính, nếu như không phải mắt hắn tinh, chắc đã bỏ qua rồi.
Kết tinh vừa mỏng vừa nhỏ như vậy, với cái tính sơ ý chủ quan của đám Tiểu Cầu, chỉ sợ chúng có chơi đùa trong hồ mỗi ngày cũng chẳng phát hiện ra.
Du Tiểu Mặc đưa kết tinh cho Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu ném mảnh kết tinh vào bên trong khe nhở, kết tinh nhỏ xíu xuyên qua khe hở kia, tản ra một đợt ánh sáng chói mắt, giống như có mùi gì đó tràn lan ra khắp nơi.
Du Tiểu Mặc ngửi một cái, chẳng ngửi thấy mùi gì hết.
Lăng Tiêu nói: “Em cầm tinh con cẩu hả, lần nào cũng ngửi ngửi, kết tinh không mùi không vị, chỉ có nguyên tố chi tâm mới phát giác được.”
Du Tiểu Mặc cười ngại ngùng.
Hai người lẳng lặng đứng chờ, khoảng hai phút sau, linh khí ở khe hở đột nhiên xảy ra khác thường, hình như bên trong có chuyện gì đó đang xảy ra, làm cho linh khí rung chuyển, linh khí nồng nặc không ngừng thoát ra khỏi khe hở.”
Một lát sau, khe hở lại tiếp tục phát sinh biến hóa, bên trong linh khí màu trắng nồng nặc, bỗng có một luồng sáng màu xanh tỏa ra, tốc độ rất nhanh, ngay lúc ánh sáng xanh kia muốn nhào tới kết tinh, Lăng Tiêu lập tức ra tay.
Kết tinh như có suy nghĩ, bay về phía sau, tránh né ánh sáng xanh kia.
Thời gian trôi qua, luồng ánh sáng xanh dần dần lộ ra hình thái, đó là một màu sắc đẹp đẽ như đom đóm, nhỏ khoảng một nắm tay của Du Tiểu Mặc, hào quanh màu xanh lấp lánh lấp lánh.
Tuy nguyên tố chi tâm đã sớm có ý thức, nhưng trên thực tế nó tựa như một đứa trẻ mới sinh, chỉ biết làm theo bản năng. Vậy là sau khi kết tinh né tránh, nó vội vàng đuổi theo, khi nó phát hiện có gì đó kì lạ, thì đã bị Lăng Tiêu bắt mất.
Trong khi nó chuẩn bị giãy dụa, Lăng Tiêu đã thẳng tay ném nó vào trong không gian.
Bởi vì thời gian quá vội, bọn họ không chuẩn bị đồ để đựng nguyên tố chi tâm, thôi thì cứ ném vào không gian là ổn nhất, đã tiện lại còn an toàn.
Du Tiểu Mặc không nhìn kĩ, nhưng nguyên tố chi tâm bị bắt dễ dàng như vậy làm hắn vui lắm luôn, há to miệng, đúng lúc hắn định lên tiếng, Lăng Tiêu đột nhiên che miệng hắn lại.
Du Tiểu Mặc nhìn theo tầm mắt Lăng Tiêu, y vẫn nhìn về phía khe hở, ngoại trừ linh khí đang tỏa ra bên ngoài thì đâu có gì nữa, thật khó hiểu.
Lăng Tiêu hơi kích động: “Đây là… Nguyên tố chi tâm thứ hai?”
Du Tiểu Mặc ít khi được thấy Lăng Tiêu mang vẻ mặt kích động, chỉ là sau khi nghe y nói xong, hắn cũng ngơ ngác, chẳng phải đã nói một cái linh mạch chỉ có thể thai nghén ra một viên nguyên tố chi tâm sao?
Mười giây sau, viên nguyên tố chi tâm thứ hai trong lời Lăng Tiêu rốt cục cũng nghiêng vẹo xuất hiện ở miệng khe hở, có vẻ cũng bị kết tinh dụ dỗ tới, nhưng một giây sau, sự khác thường xảy ra.
Ngay lúc Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc còn đinh ninh rằng nó sắp chạy tới chỗ kết tinh, thì viên nguyên tố chi tâm kia đột nhiên rẽ một cái, nhanh chóng đào tẩu ra phía ngoài.
Hiển nhiên là linh trí của viên tố chi tâm này thông minh hơn viên trước nhiều lắm.
Đại khái cũng đoán được đây là cái bẫy, có lẽ nó đã trốn ở bên cạnh nhìn lén từ trước rồi.
Có thể làm được như vậy, rõ ràng là linh trí của nó đã phát triển khá ổn.
Du Tiểu Mặc còn định hỏi Lăng Tiêu có muốn đuổi theo không, Lăng Tiêu đột nhiên dẫn hắn vào trong không gian, bên cạnh núi đá lại được trả lại sự yên lặng vốn có.
Chỉ ba giây sau, ba bóng người vội vàng chạy tới, đúng là ba người Phù Dung tiên tử. Bọn họ còn đang suy tư làm sao để tìm được nguyên tố chi tâm thì đột nhiên cảm nhận được sự tồn tại của nó, vội vã đuổi theo, cũng tình cờ nhìn thấy nguyên tố chi tâm còn chưa trốn kịp, nhanh chóng bám sát theo nó.
“Có chuyện gì xảy ra thế.” Du Tiểu Mặc giật mình.
“Ta đã cảm thấy đám người Hắc Vân lão nhân có gì đó quái lạ từ trước, xem ra bọn họ đã nhận được tin tình báo từ trước, biết rõ vị trí của linh mạch ở ngay dưới đáy Tuyền Hồ.” Lăng Tiêu nói.
“Bọn họ đúng là giảo hoạt.”
“Được rồi, cứ để bọn họ tranh đoạt viên nguyên tố chi tâm kia cũng được, với linh trí của nó, hắn là một lát nữa cũng không bị bắt đâu, có điều…” Câu nói đằng sau của Lăng Tiêu bỗng dừng lại.
“Có điều gì thế?” Du Tiểu Mặc hỏi.
“Nếu như đến cuối mà học viện Đạo Tâm cũng không đoạt được nguyên tố chi tâm, thì chúng ta có đưa viên nguyên tố chi tâm khác cho sư phụ của em cũng vô dụng.”
Du Tiểu Mặc vừa nghĩ đã hiểu ý Lăng Tiêu, sư phụ đã vì tương lai của học viện mà bỏ qua nguyên tố chi tâm, nếu như hắn đưa nguyên tố chi tâm cho sư phụ, chắc ông cũng sẽ đem nó cho học viện thôi, đến cuối cùng thì họ cũng không đạt được mục đích mà mình muốn.
“Vậy phải làm sao đây?” Du Tiểu Mặc lo lắng.
Tuy học viện Đạo Tâm là một nơi rất tốt để học tập, nhưng tình cảnh hắn dành cho nơi này không sâu sắc như với lão đầu, nếu bảo hắn chọn, hắn sẽ chọn lão đầu mà không cần do dự.
Lăng Tiêu nói: “Kế sách duy nhất là giúp học viện Đạo Tâm nhận được nguyên tố chi tâm.”
Du Tiểu Mặc sững sờ, vẫn chưa hết lo lắng, “Thế thì liệu có quá…”
Hắn thấy đây là chuyện của hắn, nhưng mỗi lần có chuyện đều phải dựa vào Lăng Tiêu, giờ bảo Lăng Tiêu làm không công, hắn hơi ngại ngùng.
Người hiểu Du Tiểu Mặc nhất cũng chỉ có Lăng Tiêu!
Người nào đó vừa nhìn nét mặt của Du Tiểu Mặc là biết ngay hắn đang suy nghĩ gì, y nói: “Phu nhân thân yêu, với tư cách là phu quân của em, ta đã có giác ngộ này từ trước rồi.”
Du Tiểu Mặc: “…”
Đợi tới khi bọn họ đi ra khỏi không gian, đã là nửa canh giờ sau, đáy biển vẫn yên lặng tới mức làm người ta sợ hãi, đã không thấy bóng dáng của đám người Hắc Vân lão nhân đâu, khe hở vẫn tỏa ra vài sợi linh khí.
Du Tiểu Mặc dự tính tị thủy châu chỉ còn lại có một giờ, vội nói: “Chúng ta đi nhanh lên.”
“Không vội.” Lăng Tiêu đáp, “Không phải em muốn linh tinh trong linh mạch sao?”
“Hở?” Du Tiểu Mặc mở to mắt.
Lăng Tiêu giải thích: “Bây giờ chắc những người có mặt đều tranh đoạt nguyên tố chi tâm, phía học viện Đạo Tâm có Hắc Thiên và Đoàn Kỳ Thiên, dù chúng ta tới chậm một chút vẫn kịp, bây giờ phải tranh thủ không có ai, đào linh tinh đi, bằng không thì về sau chẳng còn cơ hội nữa rồi.
Đợi sự việc xong xuôi, những người kia sẽ phái người đến đào linh tinh ngay.
Du Tiểu Mặc kinh hãi: “Anh muốn đào hết linh tinh hả?”
Lăng Tiêu liếc hắn khinh bỉ, đưa tay gõ đầu hắn một cái, “Em thấy có khả năng à?”
“Ây…” Du Tiểu Mặc xấu hổ, “Rất không có khả năng.”
Căn bản là không đủ thời gian, linh mạch thai nghén ra tới hai viên nguyên tố chi tâm, chắc chắn lượng linh tinh bên trong không chỉ nhiều bình thường đâu, cho nên bây giờ đào được bao nhiêu thì biết bấy nhiêu.
Vì vậy, hai người bắt đầu kế hoạch đi đào linh tinh.
Khi hai người họ vất vả đào bới, phía trên lại diễn ra một màn cướp đoạt nguyên tố chi tâm rất từng bừng, nguyên tố chi tâm vừa xuất hiện đã bị các bị cường giả phát hiện ra ngay, mà ngay cả Hắc Thiên và Lưu Ly Thủy Giao cũng ngừng chiến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.