Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 350: Đáng tiếc là không dính bẫy




�C LÀ KHÔNG DÍNH BẪY
Cuối cùng, Du Tiểu Mặc đành phải tạm thời để cho Lăng Tiêu đưa hắn sang, sau đó vừa đi vừa học thuộc.
Bởi vì chỉ có một vài người mới cần người khác đưa sang, cho nên tình huống của Du Tiểu Mặc cũng hơi hơi bắt mắt, còn bị lão đầu bất mãn lườm cho một cái cơ mà. Sư phụ, con không cố ý làm mất mặt ngài đâu. Muốn bay từ đảo Kính Hoa tới Huyễn Sa hải cần tới hai ngày, hắn có thể mượn cơ hội này để luyện tập. Nhưng câu kia khó đọc quá, hơn nữa còn không phải loại ngôn ngữ mà hắn quen thuộc, Du Tiểu Mặc phải học nhẩm mấy canh giờ mới miễn cưỡng đọc rành rọt, chỉ là tốc độ hơi chậm.
Trong chiến đấu, chỉ cần chậm một giây thôi cũng có thể tạo cơ hội cho đối thủ kết liễu mình, cho nên việc hắn cần làm bây giờ là phải đọc thật nhanh và chính xác, bất kể là trong đầu hay là trên miệng.
“Chẳng biết thiên phú của ai đó xuất sắc ra sao, mà bây giờ phải nhờ người khác mang theo như phế vật.” Giọng nói giễu cợt bỗng vang lên từ phía trước, người nói chính là Sài Chính, thấy Du Tiểu Mặc nhìn qua, nụ cười trào phúng trên mặt càng rõ ràng hơn, bên cạnh gã là Đường Mạnh Thừa, dù hắn không nói chuyện, nhưng ánh mặt nhìn Du Tiểu Mặc nồng nặc sự khinh miệt.
Bởi vì Sài Chính cố ý không hạ giọng, cho nên gần như những ai ở xung quanh đều có thể nghe rõ ràng. Du Tiểu Mặc hờ hững liếc nhìn gã, rồi lại nhìn qua chỗ khác như không có gì xảy ra, thẳng thắn biểu lộ sự khinh thường cho đối phương, khinh thường không thèm đấu võ miệng. Nếu so sánh thì sẽ thấy, hành vi khiêu khích của Đường Mạnh Thừa và Sài Chính ngây thơ đến yếu đuối. Hai người tức giận tới nỗi mặt cũng hơi vặn vẹo.
Vênh váo cái con khỉ, chuyến đi tới Huyễn Sa hải lần này, sẽ đảm bảo cho ngươi có đi mà không thể về, hai người ác ý nghĩ, Sài Chính nhìn thoáng qua lão tổ Sài gia, càng an tâm hơn, hiển nhiên vị lão tổ này chính là sự bảo hộ và át chủ bài lớn nhất của gã. Một lát sau, Cao Dương đột nhiên quay đầu lại.
“Tiểu Mặc, ngươi đừng để ý tới bọn hắn, Sài Chính và Đường Mạnh Thừa vốn là kẻ lòng dạ nhỏ mọn, đừng để bọn chúng làm ảnh hưởng tâm trạng của mình.” Cao Dương khuyên nhủ. Du Tiểu Mặc đang bận rộn luyện tập câu nói kia, gần thuộc rồi, Du Tiểu Mặc tin chỉ cần thêm một canh giờ nữa, hắn có thể nói một câu hoàn chỉnh mà không mất tới một giây. Nghe hết lời nói của Cao đại ca, hắn hơi sửng sốt, “Cao đại ca, ngươi đang nói gì thế? Ta đâu có quan tâm tới bọn hắn!” Nếu mà để ý thật ấy, hắn cảm giác chắc mình sẽ tức chết mỗi ngày luôn quá.
“Chẳng phải mới nãy ngươi…” Cao Dương ngơ ngác, nhìn nét mặt bình tĩnh của hắn, hình như không phải như y nghĩ thật.
Du Tiểu Mặc cười hì hì, nói: “Xin lỗi nha, ta đang nghĩ chuyện khác, vô thức tập trung quá.”
Cao Dương cũng cười: “Vậy là tốt rồi.”
Lúc nãy y còn thấy Du Tiểu Mặc cúi đầu, cứ tưởng rằng hắn đang đau lòng vì bị hai người kia đả kích chứ.
“Cao đại ca của em quan tâm đến em quá nhỉ.” Cao Dương vừa đi, Lăng Tiêu đã lên tiếng. Du Tiểu Mặc vừa thả lòng được một hơi, bây giờ nghe thấy câu này, lại chột dạ.
“Có hả? Em cảm thấy cũng có thể, nhưng bọn em là bạn bè mà, quan tâm nhau là việc nên làm.” Nói xong hắn mới tỉnh táo lại, hắn cần gì phải chột dạ chứ?
Lăng Tiêu nheo mắt, cuối cùng vẫn tha cho hắn một lần, không nói tiếp về đề tài này nữa, y hỏi: “Luyện đến đâu rồi?”
Du Tiểu Mặc đáp: “Cũng tạm ổn, đã nắm được, nhưng cần phải luyện thêm nữa.”
Lăng Tiêu nói: “Ừm, gọi Lam Cầu ra thử xem, nhớ bảo hắn thu khí tức toàn thân lại, miễn bị phát hiện.”
Du Tiểu Mặc cũng đang có ý đó, hắn là chủ nhân của không gian, muốn chuyển lời cũng chỉ cần dùng một ý nghĩ, vì để tránh bị phát hiện, sau khi Lam Cầu hiện hình đã sử dụng hình thú ảo ảnh, là một con chim màu đỏ.
Lam Cầu dùng tốc độ mà mắt thường cũng thể thấy được, nhanh chóng hóa thành một luồng ánh sáng màu đỏ bắn về sau lưng Du Tiểu Mặc, chỉ một lát sau trên lưng hắn đã có thêm một đôi cánh… Còn là một đôi cánh màu xám tro. Vì tránh làm nhiều người chú ý, bọn họ cố ý bay ở phía sau đội ngũ, tất cả mọi người đều bận rộn bay hoặc nói chuyện phiến để giết thời gian, bởi vậy khá ít người chú ý tới. Du Tiểu Mặc quay đầu nhìn đôi cánh xam xám kia, cái màu này cũng xấu quá đi, chẳng lẽ là liên quan tới bản thể?
Lăng Tiêu nói: “Thử vỗ cánh xem có bay được không, nhớ kỹ phải tưởng tượng đôi cánh là một phần của cơ thể em, như vậy mới có thể sử dụng dễ dàng được.” Du Tiểu Mặc nhắm mắt lại để cảm nhận, quả nhiên phải nhờ có sức mạnh linh hồn mới giúp cánh và cơ thể kết nối với nhau, bảo sao chỉ có đan sư mới làm được. Sức mạnh linh hồn cũng tương đương với linh hồn, dùng nó để kết nối sẽ giúp đôi cánh biến thành một phần của cơ thể mình, bay bằng cách này tiện hơn là tu luyện giả dùng linh lực để bay lên nhiều, cũng không tiêu hao quá nhiều sức mạnh linh hồn.
Quả nhiên, ông trời rất công bằng. Nhờ có Lăng Tiêu chỉ bảo, Du Tiểu Mặc học rất nhanh, chỉ nửa giờ sau, hắn đã thoát khỏi sự hỗ trợ của Lăng Tiêu, tự bay được, cảm giác này mạnh mẽ hơn được người khác mang theo nhiều lắm, kiếp trước, hắn đã từng mơ mộng mình có thể bay lượn tự do trên trời, rốt cục thì kiếp này cũng đã thực hiện được.
“Ha ha, Lăng Tiêu, anh xem nè, rốt cục thì em cũng bay được rồi.” Du Tiểu Mặc bay tới bay lui vòng quanh Lăng Tiêu, vòng qua vòng lại, mãi tới khi chóng mặt mới chịu dừng lại, nhưng sự hưng phấn trên mặt không hề giảm bớt.
Lăng Tiêu thấy hắn hưng phấn như vậy, trên mặt cũng lộ ra nét vui vẻ, “Tiếp theo chỉ cần luyện tập nhiều hơn, là có thể nắm giữ được tốc độ và phương hướng.”
Du Tiểu Mặc gật đầu lia lịa, bỗng kích động hỏi: “Anh còn có Ngự Thú pháp nào không, nói hết cho em nghe đi.”
Lăng Tiêu buông tay, “Hết rồi, ta chỉ biết mỗi câu này thôi.”
Bản thể của y là yêu thú, cho dù có buồn chán thế nào cũng không đi học mấy thứ này, nói đến câu Ngự Thú pháp duy nhất mà y biết kia, cũng là tình cờ nghe được, hơn nữa bởi vì một vài nguyên nhân, y không muốn nói cho hắn nghe. Du Tiểu Mặc hơi thất vọng, nhưng hắn vẫn hưng phấn lắm, sau này có thể bay mọi lúc mọi nơi rồi, không cần phải dựa vào Lăng Tiêu nữa, vì phản kích, hắn cố ý kéo Lăng Tiêu bay về phía trước. Dù đôi cánh này có màu xám tro, nhưng bay giữa một đám người vẫn nổi bần bật, hắn vừa bay qua, mọi người cũng ngạc nhiên nhìn theo.
Sài Chính đang nói chuyện với Đường Mạnh Thừa, khóe mắt vừa liếc qua đã thoáng nhìn thấy Du Tiểu Mặc, còn đang chuẩn bị khinh thường hừ lạnh một tiếng thì đột nhiên nhìn thấy đôi cánh sau lưng hắn, cả người đều sượng ngắt. Đường Mạnh Thừa phát hiện ra sự khác thường của Sài Chính, nhìn theo tầm gã, mặt cũng đen theo. Du Tiểu Mặc tặng cho bọn hắn một ánh mắt khiêu khích, nói: “Chẳng phải hai người các ngươi cũng phải nhờ khế ước thú chở đi sao, có bản lĩnh thì tự bay giống ta đi nha.” Đường Mạnh Thừa và Sài Chính giận sôi máu, câu này còn sắc bén hơn cả câu lúc trước của họ, chỉ thẳng vào mặt hai người họ, hiển nhiên là càng làm người ta căm hận hơn.
“Du Tiểu Mặc, đừng tưởng rằng ngươi có chỗ dựa thì ta không dám động tới ngươi, nếu ngươi thật sự muốn đánh, thì ta sẽ phụng bồi tới cùng.” Sài Chính hậm hực nói. Du Tiểu Mặc nghe được, không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, bây giờ hắn chẳng cần kiêng kị Đường Mạnh Thừa và Sài Chính nữa, còn đang định tranh thủ đồng ý, một giọng nói uy nghiêm bỗng vang lên từ phía trước, “Chính nhi, trở về!” Giọng nói kia như vang lên ngay bên tai, Du Tiểu Mặc chỉ cảm thấy lỗ tai ù ù, như thể sắp điếc, sau đó hắn cũng cảm giác được một ánh mắt lạnh lẽo rơi trên người mình. Da đầu Du Tiểu Mặc tê tại, hắn có thể mơ hồ cảm giác được hướng mà ánh mắt kia truyền tới, chính là lão tổ Sài gia.
Lăng Tiêu kéo hắn ra phía sau, ánh mắt kia cũng theo đó mà biến mất. Du Tiểu Mặc thở dài một tiếng, lông tơ đều dựng đứng, đáng tiếc là không thể làm Sài Chính đẹp mặt.
“Đường đường là lão tổ, vậy mà đi khi dễ một tên tiểu bối, đúng là không biết xấu hổ.” Giọng nói của Đoàn Kỳ Thiên đột nhiên vang lên, châm chọc lão tổ Sài gia không chút khách khí. Dù bị châm chọc nhưng lão tổ Sài gia không hề cảm thấy thẹn quá hóa giận, còn thản nhiên nói: “Đoàn Kỳ Thiên, ngươi thu được một đồ đệ tốt lắm, tâm cơ u ám như thế, còn muốn dụ dỗ tằng tôn của ta vào bẫy.”
Dùng ánh mắt sắc bén của lão, đương nhiên là có thể nhìn ra được thực lực của Du Tiểu Mặc, nếu đấu với hắn, Sài Chính sẽ nhận lấy hết phần thua thiệt.
Đoàn Kỳ Thiên cười lạnh: “Vậy thì chỉ có thể nói tằng tôn của ngươi là đồ ngu!”
Rốt cục thì lão tổ Sài gia cũng lạnh mặt, “Đoàn Kỳ Thiên, ngươi muốn đánh với ta thật sao? Bản lão tổ cũng không sợ ngươi.”
Đoàn Kỳ Thiên nhìn lão khinh miệt, “Đánh thì đánh.”
“Các ngươi chớ ồn ào, sắp tới Huyễn Sa hải rồi, nếu đánh thì đợi lúc đến đánh sau, còn nhiều thời gian để cho các ngươi đánh thoải mái.” Trước nay Đồng gia vẫn đứng giữa với tư cách là “người hòa giải”, lão giả lên tiếng cắt ngang bầu không khí tràn ngập thuốc súng kia.
“Đồng lão nói không sai, tiếp theo còn có một trận chiến ác liệt nữa phải đánh.” Tằng tổ phụ của Bách Lý Thiên Dật cười híp mắt vuốt vuốt chòm râu hoa râm, phụ họa theo.
Đoàn Kỳ Thiên hừ lạnh, không nói gì thêm. Tuy sắc mặt của lão tổ Sài gia vẫn khó coi như trước, nhưng lão không phải là người không biết lấy đại cục làm trọng. Một hồi khói thuốc súng dừng lại trong vô hình!
Bay hết hai ngày, rốt cục thì Huyễn Sa hải cũng hiện ra trong tầm mắt, nồng độ sương mù ở nơi này đậm đặc hơn những nơi khác gấp bốn năm lần, không chỉ có thế, màn sương mù màu trắng này còn có độc, đây cũng là nguyên nhân vì sao không thể dùng Hải Bằng điểu để đi tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.