Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 346: Khát khao đến thế hả




�N THẾ HẢ
Huyễn Sa hải là một vùng thuộc biển Vô Tận, nhưng hải vực này nổi tiếng vì sự nguy hiểm của nó.
Ngoại trừ môi trường xung quanh, thì cũng có không ít yêu thú với thực lực mạnh mẽ ẩn núp xung quanh, nghe nói, ở Huyễn Sa hải có một yêu thú cấp mười trấn giữ, con yêu thú này đã thành danh ở Huyễn Sa hải nhiều năm, ngay cả ba đại cường giả của Vô Tận trấn cũng phải kiêng dè, cho nên bình thường người rời bến đi săn sẽ không tới gần Huyễn Sa hải, là nếu phải đi qua cũng cố gắng đi vòng.
Chỉ là lần này có sự xuất hiện của nguyên tố chi tâm, dù biết nơi ấy là đầm rồng hang hổ thì mọi người vẫn cố xông vào. Giờ tỵ, khoảng chín giờ sáng, Diêm Pháp và năm vị trưởng lão khác cũng tới nơi. Địa điểm hẹn gặp mặt của họ chính là tửu lâu này, một đoàn người vừa tiến đến, mọi người đã nhận ra ngay.
“Sư phụ.” Cao Dương đứng lên chào một tiếng, đồng thời nhường chỗ lại. Diêm Pháp khẽ gật đầu, liền ngồi xuống vị trí này, những người khác còn định nhường chỗ cho các vị trưởng lão, nhưng bọn họ lại đi thẳng tới một cái bàn trống ngồi xuống.
Du Tiểu Mặc còn định học kính lão theo Cao Dương đành phải đem mông đặt lại trên mặt ghế. Diêm Pháp bưng lên ly trà được Cao Dương rót cho, nhấp một hớp. Cao Dương hỏi: “Sư phụ, nguyên tố chi tâm hấp dẫn nhiều cường giả như vậy, chúng ta muốn lấy nó, chỉ sợ không dễ dàng, nếu không, hay là để cho đệ tử giúp ngài đi.”
Diêm Pháp từ chối không cần suy nghĩ, “Không được, vì tranh đoạt nguyên tố chi tâm, các thế lực khắp nơi nhất định sẽ dốc toàn bộ lực lượng, các ngươi có đi cũng không có tác dụng.” Cao Dương biết sư phụ nói vậy vì muốn tốt cho bọn họ.
Lăng Tiêu thờ ơ nói một câu, “Phó viện trưởng, chúng ta đến đây để rèn luyện.” Những người khác lập tức nhìn về phía hắn.
Diêm Pháp hơi nhíu mày, sau một lát thì thở dài một tiếng, “Thôi được, nếu các ngươi đã muốn đi, ta cũng không ngăn cản các ngươi nữa, nhưng bản thân các ngươi phải chú ý, sau khi nguyên tố chi tâm xuất hiện, ta và mấy vị trưởng lão không thể nào trông nom các ngươi nữa.”
Cao Dương vui vẻ nói: “Sư phụ, ngài đừng lo lắng, bọn con sẽ cẩn thận.”
Lăng Tiêu vui vẻ cong khóe miệng, vừa nghiêng đầu đã thấy Du Tiểu Mặc đang lườm y, ra vẻ ‘Em biết anh đang có ý gì đó’. Du Tiểu Mặc không hề đoán sai, Lăng Tiêu nói như là có mục đích. Nếu như đám người Cao Dương thực sự nghe lời Diêm Pháp không tới gần Huyễn Sa hải nữa, thì đi theo bọn họ còn có ý nghĩa gì chứ. Nhưng cũng không hẳn là chỉ có lý do này, như y đã nói đó, bọn họ đến đây để rèn luyện, nếu gặp một chút nguy hiểm đã lùi bước, vậy thì con đường tu luyện cũng chỉ có thể ngừng ở đây thôi.
Đại khái là Diêm Pháp cũng cân nhắc đến điểm này, cho nên mới đồng ý. Đại sảnh không phải là nơi để nói chuyện, về học viện Đạo Tâm, cường giả của Vô Tận trấn và tứ đại gia tộc đều hết sức chú ý, bởi vì đối thủ lớn nhất của bọn họ không phải là đối phương, mà là quái vật khổng lồ như học viện Đạo Tâm đây, cho nên nhất cử nhất động đều bị chú ý. Mấy phút sau, một đám người đã tập hợp ở phòng của Cao Dương, vì đề phòng bị nghe lén, Diêm Pháp còn cố ý phái hai vị trưởng lão đứng ngoài trông coi.
Nếu đã để đám học sinh tham dự cuộc tranh đoạt nguyên tố chi tâm, Diêm Pháp sẽ không lãng phí sức chiến đấu của họ, cũng may mà họ đều có tu vi Tiên cảnh, cho nên phải lập kế hoạch thật tốt chuẩn bị cho ba ngày sau nghênh chiến. Diêm Pháp nhìn những người đang ngồi ở đây, trong mắt lóe lên một chút an tâm. Những học sinh ở nơi này đều có tên trên bảng xếp hạng, ngoại trừ Bách Lý Thiên Dật là người của Bách Lý gia, thì những người khác không hề thuộc về bất cứ thế lực nào, ít nhiều cũng làm lão yên tâm.
Đương nhiên, không phải Diêm Pháp đề phòng Bách Lý Thiên Dật, nhân cách của Bách Lý Thiên Dật vẫn có thể tin tưởng.
“Ba ngày sau, cường giả của Vô Tận trấn sẽ cử hành đại hội ở đảo Kính Hoa, ta sẽ đại biểu cho học viện Đạo Tâm tới tham dự, các ngươi cũng đi cùng đi, nhưng cũng có một một điều cần chú ý, đề phòng bọn hắn giở trò, sau khi đến đó, các ngươi cố gắng không hành động một mình.” Đảo Kính Hoa chính là cửa ải quan trọng để tới Huyễn Sa hải, do ba đại cường giả của Vô Tận trấn phái người cùng canh gác, bất cứ ai muốn đi tới Huyễn Sa hải, đều phải được sự đồng ý của họ. Đương nhiên, việc này chỉ áp dụng cho những thế lực nhỏ yếu, những thế lực như tứ đại gia tộc của Viêm thành hay học viện Đạo Tâm, nếu muốn tới Huyễn Sa hải, căn bản không cần sự đồng ý của mấy người kia.
Tạm thời thì Diêm Pháp không muốn kết thù với mấy thế lực ở Vô Tận trấn. Bởi vì cái gọi là con thỏ tức giận cũng cắn người, tuy thế lực ở Vô Tận trấn không dám đối nghịch ngay mặt với học viện Đạo Tâm, nhưng nếu thật sự vạch mặt rồi, sau này học sinh muốn đi vào thâm sơn rèn luyện, có thể sẽ gặp nhiều nguy hiểm hơn. Kết thù là việc nhỏ, tổn thất học sinh mới là lớn. Diêm Pháp nói tiếp: “Vô Tận trấn có ba phe thế lực, theo thứ tự là Hắc Ốc Phường, Phù Dung Cốc và Phi Hạt Trại, mỗi phe đều có một cường giả Đế cảnh, Hắc Ốc Phường là Hắc Vân lão nhân, Phù Dung Cốc là Phù Dung tiên tử, Phi Hạt Trại là Phích Lịch Phi Hạt, lát nữa ta sẽ truyền tư liệu chi tiết về ba người này cho các ngươi, có thể tránh phiền toái thì hãy cố gắng tránh.” Nghe được một cái tên quen thuộc, Du Tiểu Mặc hơi sửng sốt.
Hắc Vân lão nhân trong lời mấy người lúc nãy quả nhiên không phải là hạng tầm thường, bảo sao mấy người kia chỉ dám bàn luận sau khi thiếu nữ nọ rời đi. Nhưng nếu những người này đều là cường giả Đế cảnh, mà học viện Đạo Tâm chỉ phái Diêm Pháp và năm vị trưởng lão tới, hình như vẫn chưa đủ nhìn, Lăng Tiêu đã từng nói với hắn, Diêm Pháp là người yếu nhất trong tám vị bề trên, tu vi chỉ là Hoàng cảnh bảy sao, tuy đã rất mạnh, nhưng nếu muốn đấu với đám người Hắc Vân lão nhân nọ, không hề dễ dàng. Không biết đến cùng thì học viện có ý kiến gì không, hay là, còn bí mật phái người tới nữa.
Ngay cả Du Tiểu Mặc cũng có thể thấy rõ, thì những người khác càng tinh tường hơn, vậy nên dù biết, nhưng không có ai đưa ra nghi vấn.
“Xin phó viện trưởng yên tâm, nếu như gặp phải người của Phù Dung Cốc, bọn con sẽ tránh đi.” Bách Lý Thiên Dật khảng định. Du Tiểu Mặc thấy Bách Lý Thiên Dật cố ý nói đến người của Phù Dung Cốc, không khỏi nhìn về phía y đầy nghi ngờ, người có động tác giống như hắn còn có Đường Ngọc Lân, bọn hắn đều được coi như tân sinh, hoàn toàn không biết gì về Vô Tận trấn. Bách Lý Thiên Dật còn định khơi gợi trí tò mò của mọi người, nhưng thấy Đường Ngọc Lân cũng tò mò nữa, đành phải giải thích: “Phù Dung Cốc chỉ nhận đệ tử nữ, bởi vì công pháp tu luyện rất đặc thù, cả đám nữ nhân kia đều rất khát khao, vừa thấy nam nhân liền dụ dỗ, nghe nói, mỗi nữ nhân của Phù Dung Cốc đều đã… Khụ… Ngủ cùng ba nam nhân trở lên.” Du Tiểu Mặc vô thức nổi da gà.
Con số này cũng quá gớm à nha, đã từng, lại còn ba người trở lên. Nếu Phù Dung Cốc đã là một trong ba thế lực lớn của Vô Tận trấn, có thể khẳng định trong môn không ít nữ đệ tử, hắn nghi ngờ, liệu có phải hơn phân nửa nam nhân của Vô Tận trấn đều quan hệ với nữ nhân của Phù Dung Cốc không hả.
“Mấy cái này vẫn chưa là gì, ta nghe nói hậu cung của Phù Dung tiên tử kia có tới ba ngàn nam sủng, cũng chẳng biết bắt được ở đâu, mỗi người đều có tư sách, nghe nói là phàm bị mụ nhìn trúng, thì không ai có thể chạy thoát, nam nhân bị mụ bắt đi hàng năm đều không dưới trăm người.” Người lên tiếng là Triễn Vũ Hiên, hắn và Ngân Qua cũng đã từng tới Vô Tận trấn, nhờ đó mà nghe được không ít lời đồn về Phù Dung tiên tử.
Du Tiểu Mặc không ngờ người lên tiếng lại là Triễn Vũ Hiên, buột miệng nói: “Nhiều như vậy hả? Vậy không phải là mỗi đêm mụ đều đổi một người sao?” Câu này vừa nói ra, mọi người đều câm nín. Mỗi đêm một người thì sao mà đủ, nhất định là phải ba người trở lên. Chỉ là, sao lại nói về hướng này rồi?
Người duy nhất ở đây chịu phụ họa với Du Tiểu Mặc, chắc cũng chỉ có bạn nhỏ ngốc manh Đường Ngọc Lân, hắn nói: “Một người sao mà đủ?”
Trong giây lát Du Tiểu Mặc không kịp phản ứng, “Cái gì mà một người không đủ?”
Đường Ngọc Lân nói: “Mụ ta khát khao như vậy, một người thì làm sao mà thỏa mãn được, tối thiểu là năm.”
Du Tiểu Mặc: “…” Sao ngươi biết?
Mọi người: “…”
“Vậy nè, ta nghe nói Phi Hạt Trại chỉ toàn đệ tử nam, công pháp bọn họ tu luyện cũng rất đặc thù, kiểu cần lấy âm bổ dương ấy, cũng giống như đệ tử nữ của Phù Dung Cốc…”
“Ồ? Vậy sao bọn họ không gom góp lại một đôi đi nhờ?”
“Bởi Vì Phù Dung tiên tử bất hòa với Phi Hạt.”
Diêm Pháp khụ một tiếng, “Được rồi, đề tài này dừng ở đây thôi, tiếp theo hãy thảo luận đến chuyện khác…”
Chủ đề trần trụi như vậy, một ông già như lão sao có thể chịu được. Lần này nhiều người tới tranh đoạt nguyên tố chi tâm như vậy, bọn họ không thể lơ là được. Lúc cuộc nói chuyện sắp kết thúc, Du Tiểu Mặc chợt nhớ ra một việc, liền hỏi: “Phó viện trưởng, liệu sư phụ con có tới không?” Hắn cảm thấy lúc này trong lòng lão đầu chắc đang giãy dụa ghê lắm, bởi vì nguyên tố chi tâm cũng rất quan trọng với ông, nhưng học viện còn cần nó hơn.
Diêm Pháp đáp: “Ba ngày sau, ông ấy và đại trưởng lão sẽ cùng tới, tới đảo Kính Hoa là có thể gặp được.” Mọi người khẽ giật mình, không ngờ học viện cũng phái đại trưởng lão tới, phải biết vị này cũng lánh đời như viện trưởng vậy đó, xem ra tình thế của học viên là bắt buộc phải có nguyên tố chi tâm rồi.
Đại trưởng lão và viện trưởng đều là những nhân vật thần bí, đến bây giờ có rất ít người được bái kiến họ, học viện có thể đứng sừng sững đến ngày nay mà không ai dám đến khiêu khích, phải kể đến công lao to lớn của hai vị này. Diêm Pháp đứng lên: “Chuyện đến đây thôi, tất cả mọi người giải tán đi, nhớ lấy, buổi trưa ngày mai phải tập hợp ở đại sảnh.” Vừa dứt lời, Diêm Pháp đã dẫn mấy vị trưởng lão đi, Cao Dương liền đi thuê mấy gian phòng cho họ, cũng là mấy gian phòng cách vách, Cao Dương vội vàng đứng lên đi theo.
Ngân Qua không phải là kiểu người thích tham gia náo nhiệt, chuẩn bị rời đi. Du Tiểu Mặc nhanh hơn y một bước, chỉ là lúc sắp ra khỏi cửa, hắn đột nhiên vòng trở lại, nở một nụ cười rất chi là hả hê với mọi người, “Lại nói tiếp, mỗi người các ngươi đều là long phượng trong biển người, sau khi đi đến đảo Kính Hoa, nhớ coi chừng Phù Dung tiên tử nha.”
Mọi người: “…”
Lăng Tiêu vừa nhìn thấy cái nét mặt đầy ý xấu kia là đã đoán được hắn định nói gì rồi, bình tĩnh đi ra khỏi phòng của Cao Dương, y đeo mặt nạ, hoàn toàn không cần lo lắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.