Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 328: Tiền dưỡng lão




Du Tiểu Mặc đi vào trong phòng, Lăng Tiêu đang ngồi bên bàn uống trà ‘làm dáng’
Du Tiểu Mặc chạy tới, ân cần rót nước cho y.
Lăng Tiêu ngẩng đầu liếc nhìn hắn, ánh mắt mang theo ý cười như có như không, sau đó tiếp tục thảnh thơi uống nước.
Du Tiểu Mặc vội vàng kéo ghế ra ngồi trước mặt Lăng Tiêu, tha thiết nhìn y.
Lăng Tiêu buông chén, nhìn hắn, khóe miệng cong cong: “Đừng nhìn ta bằng ánh mắt này, nếu không thì ta sẽ không kiềm chế được đâu.”
Mặt Du Tiểu Mặc ửng đỏ, hắn nhớ tới cảnh tượng kiềm diễm *** loạn ở trong rừng.
Sau khi trêu chọc hắn xong, cuối cùng thì Lăng Tiêu cũng từ bi quay về chủ đề chính, y nói: “Nếu như em muốn quay về phái Thiên Tâm để xem xét, nhất định phải giải quyết vấn đề làm sao đi ra ngoài được.”
Mặc dù học khu A có quy định những người có tên trên bảng xếp hạng mới được ra ngoài, nhưng thời gian chỉ có hai ngày, rất ít.
“Anh có cách nào không?” Du Tiểu Mặc nhìn hắn đầy mong đợi.
“Tạm thời thì không có, hơn nữa cho dù có, bây giờ chúng ta cũng không đi được.” Lăng Tiêu nói.
“Sao lại thế?” Du Tiểu Mặc không hiểu.
“Có sáu học sinh bị giết lại, nếu như đối tượng mấu chốt như chúng ta đột nhiên bỏ đi, những lão già kia sẽ nghĩ gì, có thể sẽ cẩn thận phái người theo dõi chúng ta, trừ khi có người chủ động đưa tin đến, đã có lý do, chúng ta có thể kiếm cớ đi ra ngoài.”
“Nhưng mà, ai sẽ chủ động đưa tin đến cho chúng ta đây?”
“Đừng nóng vội, nếu như Diệp Hàn thật sự tiết lộ tin tức chúng ta đang ở học viện Đạo Tâm, ta tin không bao lâu sau, ông ta nhất định sẽ phái người đến tìm chúng ta.” Lăng Tiêu nói.
“Cho nên, những gì chúng ta có thể làm bây giờ là chờ phải không?” Trong lòng Du Tiểu Mặc rất lo lắng đến an uy của các sư huynh.
“Nếu không thì còn có thể làm gì? Những kẻ kia đã mò đến, cũng chứng minh rằng đã sớm xảy ra chuyện, cho dù bây giờ em có chạy tới cũng chẳng làm gì được, hơn nữa, em đánh thắng được chúng sao?” So với Du Tiểu Mặc lo lắng ra mặt, Lăng Tiêu lại tỏ vẻ không sao cả.
Du Tiểu Mặc thừa nhận, y không hề nói sai.
Lăng Tiêu đứng lên, “Đã có thời gian rảnh nghĩ mấy việc còn, còn không bằng em nghĩ cách làm sao để tăng thực lực lên, tuy nói tốc độ lên cấp của em rất nhanh, nhưng thực lực của đan sư cấp bảy vẫn chưa đủ nhìn, ba ngày sau sẽ vào gian thạch thất kia, đây là cơ hội duy nhất, nếu bỏ qua thì không còn dịp nữa rồi.”
Du Tiểu Mặc gãi đầu, “A a a, mặc kệ, không nghĩ nữa.”
Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ rước thêm phiền muộn, như Lăng Tiêu đã nói đấy, bây giờ hắn cần nghĩ là phải tăng thực lực lên.
Ngày hôm sau, Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu cùng đi lĩnh phần thưởng.
Phần thưởng cho nhiệm vụ đầu tiên rất phong phú, mục tiêu ban đầu của họ vốn là thẻ đỏ, nhưng qua thời gian này, hai người họ không cần thêm một tấm thẻ đỏ nữa rồi.
Bởi vì nơi để lui tới của Du Tiểu Mặc không chỉ có Sở Tu Luyện, tuy Sở Tu Luyện rất tốt, nhưng việc lên cấp nhanh quá cũng để lại tai họa ngầm. Cho nên việc hắn cần làm bây giờ là kết hợp giữa Sở Tu Luyện và Núi Trọng Lực, ngẫu nhiên còn phải luyện đan, căn bản là không có thời gian ở trong Sở Tu Luyện mãi, cho nên hai người dùng một tấm thẻ đỏ cũng đủ rồi.
Phần thưởng quý giá nhất của nhiệm vụ đầu tiên chính là một đơn thuốc cấp chín.
Có điều vì chỉ có một tờ, cho nên ý định lĩnh hai đơn thuốc của Du Tiểu Mặc đã thất bại.
Cuối cùng, hắn chọn một đơn thuốc và một cây linh thảo cấp chín, tuy hắn rất muốn xin học viện thật nhiều hạt giống linh thảo cao cấp, với tình hình của học viện Đạo Tâm, tuyệt đối là có không ít hàng tồn kho, chỉ là không mở miệng được.
Lúc lĩnh thưởng, Du Tiểu Mặc còn gặp được những người khác.
Lần thí luyện đấu này có thu hoạch rất phong phú, người góp sức ít nhất thì chắc phải kể đến Phong Trì Vân rồi.
Hắn không chỉ lên cấp trong quá trình thí luyện, mà còn hưởng ánh sáng của Ngân Qua, nhận được một con Diễm Hùng Sư và một đơn thuốc cấp bảy, Du Tiểu Mặc tin tưởng, với thực lực của Ngân Qua, căn bản là không cần Phong Trì Vân giúp đỡ.
Nhưng còn có một người nữa làm cho Du Tiểu Mặc ghen tị cực kỳ.
Người nọ chính là Đường Ngọc Lân, hắn bị Bách Lý Thiên Dật kéo tới.
Bách Lý Thiên Dật đã đưa khối sinh mệnh kết tinh kia cho Đường Ngọc Lân, tên ngốc kia còn định bán cho Du Tiểu Mặc cơ, nhưng bị Bách Lý Thiên Dật ra lệnh cưỡng chế mới đành phải thôi.
Trong ánh mắt hâm mộ của mọi người, Đường Ngọc Lân cất sinh mệnh kết tinh đi.
Sau đó, Bách Lý Thiên Dật còn đưa phần thưởng cho hắn, “Đây là hai viên linh đan cấp bảy, em giữ lại, đợi sau này đủ tu vi thì dùng.”
Đường Ngọc Lân nhìn bình ngọc được y nhét vào trong tay, đột nhiên ngẩng đầu hỏi: “Có thể đổi thành một cây linh thảo cấp tám được không?”
Khóe miệng Bách Lý Thiên Dật khẽ giật, “Không được!”
Không cần hỏi y cũng biết tại sao Đường Ngọc Lân lại muốn đổi qua một cây linh thảo, tuyệt đối là liên quan tới Du Tiểu Mặc, nghĩ vậy, y lập tức lườm Du Tiểu Mặc đứng cách đó không xa, đều là do ngươi, làm hư vợ ta mất rồi.
Du Tiểu Mặc rất vô tội, hắn nằm cũng trúng đạn mà.
Rõ ràng là suy nghĩ của Đường Ngọc Lân có vấn đề đấy chứ.
Đường Ngọc Lân còn lộ ra vẻ mặt đáng tiếc, thuận miệng hỏi: “Vậy còn ngươi?”
Bách Lý Thiên Dật kích động, rốt cục thì Đường Ngọc Lân cũng biết quan tâm tới y rồi, “Linh đan cấp bảy không có tác dụng với ta, cả hai viên này đều tặng em, không cần ngại.”
Đường Ngọc Lân chậm rãi nói: “Không phải… Ý ta là, nếu đã cho ta rồi, thế ta có thể mang đi bán không?”
Cả khuôn mặt Bách Lý Thiên Dật đều đen thui, cắn răng nghiến lợi nhổ ra hai chữ, “Không được!”
Khó khăn lắm mới vui được một lát, kết quả lại bị chọc cho tức điên.
Đường Ngọc Lân lại mang cái vẻ mặt tiếc nuối kia.
Du Tiểu Mặc cười đến sắp đau sốc hông rồi, hắn biết Đường Ngọc Lân là kiểu ngốc manh, sao có thể dùng suy nghĩ của người thường để kết nối với cái đầu kia được, nói trắng là chính là động vật đơn bào. Người khác chỉ hận tu vi không thể tiến triển nhanh hơn, còn Đường Ngọc Lân thì mỗi ngày đều bận rộn nghĩ ngợi làm sao kiếm thêm chút điểm để sinh hoạt cho an nhàn hơn.
Hai ngày sau, Du Tiểu Mặc đều tu luyện ở khu thẻ đỏ, đi cùng với hắn còn có Đường Ngọc Lân.
Đường Ngọc Lân không có thẻ đỏ, nhưng Bách Lý Thiên Dật có, y nhận được thẻ đỏ từ năm trước. Vốn lần này y có ý định kiếm thêm một tấm thẻ đỏ cho Đường Ngọc Lân, nhưng cân nhắc đến cá tính của hắn, cuối cùng đành phải gạt suy nghĩ này đi, đổi thành hai viên linh đan cho thực dụng.
Du Tiểu Mặc nghiêng đầu nhìn Đường Ngọc Lân mang cái vẻ mặt bất đắc dĩ khi bị Bách Lý Thiên Dật bắt tới đây, thở dài một tiếng, hỏi: “Đường Ngọc Lân, giấc mộng của ngươi là gì?”
Nói đến mộng tưởng, Đường Ngọc Lân không hề lơ mơ nữa, hắn nói: “Sống một cuộc sống thật an nhàn.”
Một ý nghĩ giống tiểu thị dân tới nhường nào.
Du Tiểu Mặc đã đoán được, cũng không bất ngờ, hắn cảm thấy Đường Ngọc Lân sẽ có ý nghĩ kiểu này, chắc chắn là liên quan tới những trải nghiệm lúc trước, cho nên mới cố chấp với ‘Cuộc sống an nhàn’ đến thế.
Du Tiểu Mặc hoàn toàn không cần nói bóng gió, Đường Ngọc Lân đã kể hết thân thế của mình, không sót một chữ.
Mười mấy năm trước, Đường Ngọc Lân chỉ là một người tầm thường, sinh ra trong một tiểu sơn thôn. Khi đó cả gia đình hắn sống một cuộc sống không giàu nhưng rất vui vẻ. Chỉ tiếc là tiệc vui chóng tàn, lúc Đường Ngọc Lân bốn tuổi, tiểu sơn thôn đột nhiên gặp đại nạn. Một cơn lũ một đã cuốn sạch tiểu sơn thôn, cha mẹ và tỷ tỷ của Đường Ngọc Lân đều chết trong trận lũ ấy.
Đường Ngọc Lân bốn tuổi được một lão ăn mày cứu, cũng biến thành tiểu ăn mày, hai người sống nương tựa vào nhau, suốt sáu năm. Thời điểm hắn mười tuổi, lão ăn mày nhắm mắt xuôi tay, một mình hắn sống những tháng ngày lăn lộn đầu đường xó chợ, mãi tới khi gặp được sư phụ.
Sư phụ nhận hắn làm đồ đệ, dạy hắn tu luyện, dạy hắn biết chữ, thiên phú của Đường Ngọc Lân rất tốt, ngay từ đầu tốc độ lên cấp rất nhanh, những người khác cần bốn, năm năm mới đạt được tu vi ấy, nhưng hắn chỉ cần vỏn vẹn hai năm.
Chỉ là, bởi vì khi còn nhỏ Đường Ngọc Lân phải trải qua cuộc sống khốn cùng. Cho nên ước mơ duy nhất của hắn chính là được hưởng thụ cuộc sống an nhàn không còn buồn lo.
Sau đó, hắn không tích cực tu luyện nữa, mỗi ngày chỉ nghĩ làm sao để tiết kiệm tiền dưỡng lão, bao giờ chuẩn bị đủ hắn sẽ về hưu…
Dù sư phụ của hắn có ép buộc hay dụ dỗ thế nào, Đường Ngọc Lân vẫn chỉ làm theo ý mình, cứ sống vài năm như vậy, mãi cho tới khi sư phụ hắn gặp phải kẻ thù, kẻ thù muốn giết chết những người thân thiết của ông, sư phụ không thể nào đảm bảo an toàn của đồ đệ, cuối cùng đành phải đưa hắn vào học viện Đạo Tâm, có lẽ vào học viện Đạo Tâm rồi Đường Ngọc Lân lại được cái không khí tiến thủ hừng hực ấy thay đổi suy nghĩ cũng nên, đã thế lại còn đảm bảo được an toàn cho hắn.
Lại thêm năm năm nữa trôi qua, vì cam đoan bình an, hàng năm sư phụ đều truyền tin tức cho hắn, còn Đường Ngọc Lân, năm năm qua, suy nghĩ của hắn vẫn đứng sừng sững như vậy.
Sau khi biết rõ mọi chuyện, Du Tiểu Mặc cũng không biết nói gì cho phải.
Tích cóp đủ tiền dưỡng lão rồi… Thì lui về tiểu sơn thôn dưỡng lão sao?
Du Tiểu Mặc thấy nét mặt hắn rất thản nhiên, không nhịn được mà hỏi: “Đường Ngọc Lân, liệu ngươi có từng nghĩ, với thiên phú của ngươi, nếu như cố gắng tu luyện, cho dù tương lai ngươi không tích cóp đủ tiền dưỡng lão, thì người khác cũng chủ động đưa tiền cho ngươi ấy, dù sao cũng hơn việc ngươi tích cóp từng chút từng chút thế này, phải biết, tuổi thọ của tu luyện giả rất dài, dù cho ngươi có tích tới vài thập nữa cũng chưa chắc đã đủ.”
Bước chân Đường Ngọc Lân hơi sững lại, quay đầu nhìn Du Tiểu Mặc, “… Chưa từng nghĩ.”
Du Tiểu Mặc nói tiếp: “Trên thực tế, đợi tới khi ngươi tu luyện tới cảnh giới cao hơn nữa, sẽ không già không chết, không cần ăn uống, đến lúc ấy, ngươi căn bản không cần tiền dưỡng lão nữa, người khác kiêng kị thực lực của ngươi, ngươi hoàn toàn có thể sống một cuộc sống thật an nhàn thoải mái.”
Đột nhiên có người nói cho hắn biết còn có một con đường tốt hơn.
Trong giây lát Đường Ngọc Lân không thể suy nghĩ rõ ràng.
Nhưng tiềm thức lại nói cho hắn biết, Du Tiểu Mặc nói rất có lý, có một lựa chọn tốt hơn, sao hắn lại phải cố chấp chọn cái khó hơn chứ.
“Ngươi nói, rất đúng.” Đường Ngọc Lân nói.
Du Tiểu Mặc nhếch miệng cười, nói: “Đúng không, cho nên sau này ngươi không cần phải liều mạng kiếm tiền nữa, nhưng ngươi đã đồng ý tìm linh thảo cho ta thì không được đổi ý đâu nha.”
Đường Ngọc Lân gật đầu nói: “Ngươi yên tâm, mấy việc đã đáp ứng với ngươi ta sẽ không đổi ý đâu.”
Vì vậy, vấn đề làm khó sư phụ của Đường Ngọc Lân và Bách Lý Thiên Dật bao năm qua, đã bị Du Tiểu Mặc giải quyết thật dễ dàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.