Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 325: Thực hiện lời hứa




“Được… Được rồi.”
Lúc Du Tiểu Mặc lắp bắp nói xong câu này, Lăng Tiêu đã ôm hắn tới một gốc đại thụ cao lớn, rồi bảo hắn dựa lưng vào thân cây. Trán hai người kề sát nhau, hơi thở phả ra nóng bỏng tới dị thường, khuôn mặt Du Tiểu Mặc nóng tới nỗi hai gò má đều ửng hồng.
Một chân Lăng Tiêu chen vào giữa hai chân hắn, nhiệt độ cơ thể nóng hổi tới mức truyền qua lớp vải, giọng nói hơi khàn khàn lại vang lên, “Em chắc chắn chứ?”
Du Tiểu Mặc cúi đầu, thẹn quá hóa giận gào tao: “Lạnh lắm, muốn làm thì làm đi.” Mấy chuyện thế này, còn dám hỏi hắn có chắc hay không, cũng chẳng biết là ai ép nữa.
Lăng Tiêu cười khẽ một tiếng, “Ta sợ em vì thương hại ta nên mới đồng ý đấy chứ.”
Cái này gọi là được đằng chân lân đằng đầu nè!
Đáng tiếc là Du Tiểu Mặc hoàn toàn không hề ý thức được là mình đang bị Lăng Tiêu đùa bỡn xoay vòng vòng, Xà Cầu biết rõ, nhưng nó không có cơ hội nói, mà nếu có, chắc Xà Cầu cũng không hé nửa lời.
Bình thường tiếng cười của y nghe như vô tâm, nhưng lúc này đã không giống ngày xưa nữa rồi.
Trong đầu Du Tiểu Mặc đã tự ám thị, cho nên hắn nghĩ Lăng Tiêu đang cười khổ.
Du Tiểu Mặc mắng: “Ai thèm thương hại anh, nếu luận về thân thế, anh có bi thảm hơn em không hả? Phụ mẫu anh còn sống, phụ mẫu em thì chết hết…” Thân thế hắn nói chính là ở khiếp này, cũng là những gì Giang Lưu kể cho hắn nghe lúc đầu.
Nếu cứ nói tiếp về đề tài này, có thể sẽ lạc đề mất.
Bầu không khí y vất vả lắm mới tạo nên cũng sẽ biến mất theo rồi.
Lăng Tiêu vội vàng nắm lại quỹ đạo, y nâng cằm Du Tiểu Mặc, hôn lên đôi môi còn đang muốn nói chuyện kia, cảm giác mềm mại, hương vị mê người, đã năm ngày y không được hưởng rồi.
Tay kia đồng thời dao động trên người hắn, nhờ sự rèn luyện của Núi Trọng Lực, thân thể mảnh khảnh của thiếu niên đã mềm dẻo hơn trước rất nhiều, làn da cũng vô cùng co dãn, rất dẻo dai, làm cho y vừa chạm đã yêu thích tới nỗi không muốn buông tay.
Du Tiểu Mặc hé môi, yếu thế nhận lấy nụ hôn hơi thô bạo kia của Lăng Tiêu. Có lẽ đây là lần đầu tlàm ở dã ngoại, trong hoàn cảnh tùy thời cũng có người hoặc yêu thú tới, tâm trạng của hắn kích động hơn bất cứ lúc nào, cơ thể cũng hơi run rẩy, thậm chí cả khi đai lưng bị giật ra lộ áo lót bên trong, hắn cũng không phát hiện.
Lăng Tiêu vội vã muốn lột luôn lớp áo lót kia, vừa chạm tay vào đã cảm thận được một mảnh da thịt trơn mềm, xúc cảm quen thuộc khiến y phát ra một tiếng than nhẹ thoải mái. Cơ thể Du Tiểu Mặc cũng khẽ run lên, rất nhanh, phía dưới đã từ từ dựng lên một cái lều vải.
Lăng Tiêu đã nhận ra, nụ cười trên mặt càng sây mê, làm Du Tiểu Mặc nhìn mà xấu hổ tới mức tim đập thình thịch, hắn đột nhiên đưa tay tháo mặt nạ của Lăng Tiêu xuống, khuôn mặt tuấn mỹ độc nhất vô nhị kia lập tức lộ ra, dưới ánh nắng phản chiếu tỏa ra một mảnh hào quang như muốn đầu độc tâm ý người ta.
Du Tiểu Mặc bứt rứt cọ vào cái chân đang chen giữa bai bắp đùi hắn, sự *** loạn lớn mật ấy cũng làm cho Lăng Tiêu có phản ứng, hơi thở cũng trở nên gấp gáp, nhanh chóng kéo áo ngoài của mình, tiện tay quăng ra một chỗ nào đó, cúi người tiếp tục cắn đôi môi hắn.
Du Tiểu Mặc bị cắn đau nhói, nhưng hắn không lùi bước, còn cắn ngược lại một cái, làm ánh mắt Lăng Tiêu nhiễm đầy một màu vui vẻ, đương nhiên, còn có cả dục vọng nồng nặc.
Mãi cho tới khi Du Tiểu Mặc không thở nổi, Lăng Tiêu mới buông đôi môi hắn ra, nhẹ nhàng thè lưỡi liếm vài cái. Một tay ôm eo hắn kéo lại gần sát mình, còn tay kia thì lập tức cởi bỏ lớp áo lót cuối cùng, cơ thể trắng nõn lập tức lọt vào tầm mắt, kể cả hai điểm trước ngực, đang dụ hoặc y cúi xuống ngậm chúng vào miệng.
“A…”
Du Tiểu Mặc không nén nổi tiếng rên rỉ, hai tay ôm đầu Lăng Tiêu thật chặt, cảm giác quá kích thích, làm hắn dù muốn cự tuyệt nhưng lại ra vẻ mời chào.
Lăng Tiêu đè hắn sát vào thân cây, cánh tay khác cũng không buông tha Du Tiểu Mặc, liên tiếp xoa nắn vật bên dưới, kích thích từ hai phía làm hai chân Du Tiểu Mặc mềm nhũn, cảm giác này còn dữ dội hơn lúc trước nhiều lắm…
Một lúc lâu sau, Lăng Tiêu tựa vào người Du Tiểu Mặc thở dốc, hai người ôm nhau thật chặt, hưởng thụ dư âm sau cao trào.
Lăng Tiêu nhẹ nhàng buông hai chân hắn xuống, sau đó đỡ lấy cơ thể đã mềm nhũn của Du Tiểu Mặc, giọng nói vẫn khàn khàn như trước, thậm chí dục vọng trong mắt còn chưa tán đi, “Sao nào?”
Du Tiểu Mặc đặt sức nặng toàn thân trên người y, hai chân vẫn không ngừng run rẩy, hắn nói: “Lần sau tuyệt đối không dã chiến nữa.”
Bởi vì tựa lưng vào thân cây, cho nên toàn bộ phần lưng hắn đang nóng rát đến khó chịu, cả phía dưới cũng thế, ướt đẫm, cách này quá kịch liệt, quả sao Lăng Tiêu lại chịu cược với hắn, hắn chịu không thấy, phương thức ân ái kịch liệt tới vậy, nếm thử một lần là đủ rồi.
“Vậy thì đáng tiếc ghê.” Lăng Tiêu xoa đầu hắn.
Du Tiểu Mặc đẩy tay y ra, “Không hề đáng tiếc.”
Lăng Tiêu cười nói: “Không phải em cũng hưởng thụ sao, hơn nữa còn chủ động hơn lúc trước rất nhiều.”
Hai gò má Du Tiểu Mặc còn chưa hết đỏ, vừa bị y nói như vậy thì càng đỏ tợn, lắp bắp nói: “Anh, anh lại nói bậy bạ gì đó, em nào, nào có.”
Lăng Tiêu nhặt đám đồ và mặt nạ bị y quăng đi khi nãy, “Vào không gian, tắm rửa rồi trở ra.”
Da mặt Du Tiểu Mặc cũng không dày tới mức dám dùng bộ dạng chật vật thế này để xuất hiện trước mặt người ngoài, vui vẻ dẫn Lăng Tiêu vào không gian của hắn.
Chờ tới lúc hai người đi ra, hoàn toàn không nhìn ra dấu vết của lúc trước nữa rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.