Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 315: Nhiệm vụ




Tâm trạng của An Tâm Nhuế có vẻ rất tệ, giữa lông mày có một chút âm u không thể xóa bỏ, đan sư kia đang cúi đầu nói chuyện với nàng, nhưng nàng không đáp lại một câu, cứ đi thẳng qua trước mặt họ.
Du Tiểu Mặc chỉ nghe thấy đan sư kia nói một câu.
Hắn nói: “Tâm Nhuế, khế ước tạm thời có thể hủy bỏ mà, nếu như cuối cùng Ngân Qua thật sự đổi ý rồi, chúng ta sẽ giải trừ khế ước.”
Du Tiểu Mặc hỏi Lăng Tiêu đứng cạnh, “Khế ước tạm thời có thể hủy bỏ sao?”
Lăng Tiêu nói: “Chỉ cần hai bên đồng ý hủy bỏ, rồi đưa năm trăm điểm thì không thành vấn đề.”
Du Tiểu Mặc lẩm bẩm: “Bảo sao…” Lúc trước hắn đã cảm thấy An Tâm Nhuế không phải là một người dễ dàng bỏ cuộc như vậy, bây giờ xem ra, quả nhiên là họ còn có mục đích khác.
Cơ mà giải trừ phải lại nộp tới năm trăm điểm, đúng là ăn cướp mà. Ngay khi báo danh xong, đạo sư liền bảo họ khế ước tại chỗ, đây là vì tránh một số kẻ thừa nước đục thả câu, tới lượt An Tâm Nhuế và đan sư kia, cô nàng có vẻ rất không tình nguyện, sau khi thành công, nam đan sư kia cười đến là rực rỡ.
Du Tiểu Mặc cảm thấy nghi ngờ lắm, nếu như Ngân Qua thật sự bày tỏ thấy độ rồi, liệu người kia có đồng ý hủy bỏ khế ước với An Tâm Nhuế không?
Việc này như một ván bài, Du Tiểu Mặc cảm thấy có lẽ hắn sẽ không làm thế đâu.
Rời khỏi điểm báo danh, hai người về phòng.
Bây giờ chỉ còn việc ngồi chờ ngày tiến thành thí luyện là được.
Buổi tối trước khi đi ngủ, Du Tiểu Mặc đòi Lăng Tiêu quả trứng yêu thú kia, lúc vừa lấy ra, tranh thủ lúc quả trứng còn chưa kịp phản ứng, Du Tiểu Mặc đã cất nó vào trong ***g.
“Xem ngươi còn chạy đi đâu!” Du Tiểu Mặc hả hê đắc ý.
Trứng yêu thú khẽ nhúc nhích thân hình tròn vo của nó, như thế nó đang quan sát vị trí hiện tại của mình, rồi lại im lặng, chỉ mấy giây sau, nó đột nhiên nhảy dựng lên dùng sức va vào ***g thú.
Du Tiểu Mặc hết hồn, nhanh chóng giữ vững, thò tay ôm quả trứng kia lên, quan sát trên dưới một phát, thấy nó không bị vỡ thì thở dài một tiếng, sau đó mới buông nó ra: “Ngươi đừng vùng vẫy nữa, cái ***g này là nhằm vào yêu thú cấp sáu, với thực lực của ngươi bây giờ không thể phá nổi đâu.”
Trứng yêu thú không thèm để ý đến hắn, tiếp tục đụng đụng vào ***g.
Du Tiểu Mặc nhìn mà hãi hùng, vội vàng nói: “Đừng đụng nữa, nếu như vỡ vỏ trứng rồi là mấy thứ dịch nhầy của ngươi cũng chảy hết ra đó.”
Động tác cố phá ***g thú của quả trứng hơi dừng lại một chút.
Tuy rằng nó lại nhanh chóng khôi phục, nhưng vẫn bị Du Tiểu Mặc bắt được.
Du Tiểu Mặc nói: “Ngươi cứ đụng tiếp cũng được thôi, đến lúc đó ta lại mua cái ***g cấp cao hơn, xem xem vỏ trứng của ngươi vỡ trước, hay là ***g thú hỏng trước.”
Cũng không biết có phải đã nghe lọt được mấy câu này không, động tác va chạm đột nhiên ngừng lại, quả trứng vòn xoe lung lay trong ***g, không biết đang nghĩ gì.
Nói thế nào gì nói, cuối cùng cũng yên ổn lại.
Du Tiểu Mặc khẽ thở phào nhẹ nhõm, nói: “Mấy ngày tiếp theo ngươi phải ngoan ngoãn ở trong đó, ta sẽ bỏ ngươi vào không gian, lúc nào thả ngươi ra thì còn phải xem biểu hiện của ngươi, đồng ý thì lung lay.”
Động tác lung lay quả của trứng lập tức dừng lại.
Du Tiểu Mặc: “…”
Oắt con nhà ngươi thật sự muốn đối nghịch với ta sao?
Du Tiểu Mặc nhẹ nhàng vuốt đầu nó, thì thầm: “Nếu ngươi không đồng ý cũng được, đợi lát nữa ta bảo Lăng Tiêu dùng lửa nướng ngươi, đúng rồi, ta lại quên mất chưa nói cho ngươi biết, thực ra bản thân ta rất thích ăn trứng, trước kia mỗi ngày đều ăn một quả, từ sau khi đến đây, ta trở nên bận rộn hơn, mãi mà chẳng có thời gian…” Vẫn còn chưa nói hết, nhưng quả trứng yêu thú kia đã rất thức lời, bắt đầu lắc lư nhiệt tình.
Du Tiểu Mặc gật đầu thỏa mãn, sau đó phất tay đưa nó vào không gian, đồng thời còn dặn dò đám Xà Cầu nhớ trông nó, có thời gian thì phải làm chút công tác tư tưởng.
Vài ngày sau, Du Tiểu Mặc nhận được thư của lão đầu.
Trên thư nói, chắc có lẽ là phải thêm một thời gian ngắn nữa lão mới trở về, cho nên bảo Du Tiểu Mặc hãy tới biệt viện ở vườn linh thảo của lão ở học khu A để học tập, đợi lão trở về sẽ dạy cho hắn một loại công pháp.
Du Tiểu Mặc kích động.
Rốt cuộc thì lão đầu cũng muốn truyền Thiên Hồn Kinh cho hắn rồi, hắn đã chờ thời khắc này lâu thật là lâu.
Ngày hôm sau, Du Tiểu Mặc lôi kéo Lăng Tiêu cùng tới biệt viện ở vườn linh thảo của lão đầu.
Lão đầu có trụ sở ở cả hai học khu, chỉ khác nhau ở chỗ đẳng cấp khác nhau.
Vườn linh thảo này có thể coi như tâm huyết tâm huyết của học viện, bên trong gieo trồng rất nhiều linh thảo cao cấp có giá trị, còn bên trong cùng chính là phòng luyện đan khác của lão đầu, nơi đó là nơi cả trưởng lão và đạo sư của học viện đều không thể đi vào.
Đan phòng của lão đầu rất lớn, là một căn phòng kết hợp giữa cả phòng luyện đan và thư phòng.
Du Tiểu Mặc dạo một vòng bên trong, còn phát hiện ra vài tờ đơn thuốc cấp bảy, ngoài ra thì còn có vài ngăn tủ tỏa ra mùi thuốc của linh đan cao cấp đã luyện xong.
Lăng Tiêu chống cằm: “Em cảm thấy việc trộm ngăn tủ linh đan này về thế nào?”
Du Tiểu Mặc chảy mồ hôi, hắn biết Lăng Tiêu sẽ nói vậy mà.
Cuối cùng, đương nhiên là Lăng Tiêu không được toại nguyện.
Đan phòng của lão đầu không phải là nơi ai ai cũng vào được, nếu như thiếu gì đó, chắc không cần nói nữa ha, bọn họ sẽ là đối tượng bị tình nghi nhiều nhất, hơn nữa tuy lão đầu đồng ý để cho hắn đi vào đan phòng, nhưng không có nói cho hắn lấy đồ vật bên trong, vì thế dù chỉ một viên hắn cũng không dám cầm.
Có điều đan phòng đúng là một nơi tốt, sau này hắn lại có thêm một nơi để đến nữa rồi.
Sau ngày ấy, Lăng Tiêu không tới sở tu luyện nữa, ngẫu nhiên bị Du Tiểu Mặc bảo đi bán linh đan, chỉ là đa số thời gian đều đi tu luyện cùng hắn, nơi họ đặt chăn tới nhiều nhất chính là đan phòng của lão đầu, còn Núi Trọng Lực thì xếp ngay phía sau.
Du Tiểu Mặc phát hiện, từ sau khi hắn vô tình gặp Đằng Tử Diệp trên đường tới sở tu luyện, thì không gặp y thêm lần nào nữa, mãi cho tới khi thâm sơn thí luyện sắp bắt đầu.
Bởi vì thời gian báo danh đã hết hạn, cho nên các nhiệm vụ dành cho thí luyện bắt đầu được công bố, quả nhiên, năm nhiệm vụ đầu tiên rất khó khăn, ví dụ như nhiệm vụ thứ ba, yêu cầu của nó là bắt được một loại yêu thú tên là Tuyết Thần Phong, nhưng kỳ quái nhất là, còn yêu cầu phải bắt được giống cái nữa kìa.
Tuyết Thần Phong là một loại yêu thú cấp cao, chúng chỉ xuất hiện tại nơi băng tuyết ngập tràn, thực lực chắc cũng có từ cấp chín trở xuống, nhưng không phải là sẽ không xuất hiện Tuyết Thần Phong có tu vi hơn cấp chín, còn nữa, Tuyết Thần Phong còn là một loại yêu thú sống quần cư, cho nên nhiệm vụ này rất nguy hiểm.
Đứng dưới bảng nhiệm vụ, rất nhiều người đều như Du Tiểu Mặc, mắt ngước nhìn nhiệm vụ đề trên bảng, tai nghe tiếng thở dài của người xung quanh. Hình như năm nhiệm vụ đầu còn khó hơn cả năm trước.
Du Tiểu Mặc kéo kéo tay áo Lăng Tiêu, khẽ nói: “Anh nói chúng ta nên chọn nhiệm vụ nào?”
Ánh mắt Lăng Tiêu nhìn lên năm nhiệm vụ đầu tiên, “Chọn cái nào cũng được.”
Du Tiểu Mặc đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, lập tức vui vẻ: “Anh nói, nếu như chúng ta hoàn thành hai nhiệm vụ trở lên, có thể nhận được hai phần thưởng không nhỉ?”
Lăng Tiêu liếc nhìn hắn, “Em cảm thấy có khả năng này sao?”
Du Tiểu Mặc cười cười: “Được rồi, anh cứ nghĩ là em đang nằm mơ là được.”
Lăng Tiêu nói: “Nhớ hết năm nhiệm vụ đầu bảng lại, đến lúc đó, gặp cái nào thì làm cái đó.”
Trước khi đi, Du Tiểu Mặc còn gặp được An Tâm Nhuế, cuối cùng thì nàng cũng không được toại nguyện, có điều Ngân Qua cũng không khế ước với nữ đan sư kia, mà việc làm người ta bất ngờ nhất là, đối tượng hợp tác của y lại là Phong Trì Vân.
Lúc nghe được tin ngày, Du Tiểu Mặc thật sự không thể tin nổi vào tin mình nữa, từ khi nào Phong Trì Vân lại dính líu tới Ngân Qua rồi hả? Mới có một tháng bọn họ không gặp thôi mà.
Hôm sau, tất cả các thí sinh đều tập hợp ở quảng trường.
Du Tiểu Mặc còn định đi tìm Phong Trì Vân, tiện thể hỏi chuyện của hắn về chuyện của Ngân Qua, vậy mà Phong Trì Vân đã đi trước một bước.
Thời điểm chạy tới quảng trường, Du Tiểu Mặc phải phí biết bao công sức mới tìm được hắn.
Phong Trì Vân nghiêng đầu mới phát hiện Du Tiểu Mặc đang ngoắc ngoắc mình, hắn đưa mắt nhìn Ngân Qua đang tỏa ra một thân hơi lạnh cứ như thể muốn đẩy người ta ra ngàn dặm xa xôi, do dự một lát mới nhỏ giọng nói: “Thật có lỗi, bạn ta đang tìm ta, ta đi ra đây một lát.”
Ngân Qua liếc nhìn hắn, lạnh nhạt ừ hử một tiếng.
Phong Trì Vân đã quá quen rồi, quay người đi mất.
Du Tiểu Mặc không thể chờ đợi nổi nữa, thấy Phong Trì Vân tới đã vội vàng hỏi: “Phong Trì Vân, đến cùng thì quan hệ giữa ngươi và Ngân Qua là sao thế?”
Phong Trì Vân có cảm giác, cách hỏi của Du Tiểu Mặc có gì đó không đúng, tiện thể nói: “Ta không có quan hệ gì với hắn.”
Du Tiểu Mặc nói: “Đừng nói dối, nếu không có gì sao hắn lại chọn ngươi?”
Phong Trì Vân đỡ chán, “Thực ra chuyện này rất dài dòng, hai ngày trước, ta tới điểm khảo nghiệm để kiểm tra một lát, thế nhưng mà lúc rời đi, xui xẻo thế nào, lại gặp được Ngân Qua đang bị một nữ đan sư quấn quít mãi, lúc ta đi qua bên cạnh họ, Ngân Qua đột nhiên níu tay ta lại, nói hắn đã khế ước với ta rồi.”
Du Tiểu Mặc buồn bực, “Sau đó ngươi thật sự khế ước với hắn hả?”
Phong Trì Vân cảm thấy rất mất mặt, “Thực ra còn có một đoạn giữa thế này, Ngân Qua đã từ chối nữ đan sư kia rất nhiều lần, nhưng cô ta không hề bỏ cuộc, cho nên Ngân Qua bảo ta phối hợp với hắn, lúc ấy ta còn cho rằng chỉ đóng kịch một chút thôi, cho nên đi cùng hắn tới điểm báo danh, khế ước ngay trước mặt nữ đan sư kia.”
“Thế nhưng mà sau đó hắn lại không chịu hủy bỏ khế ước, đúng không.” Khóe miệng Du Tiểu Mặc giật giật.
Phong Trì Vân rất bất đắc dĩ: “Đúng vậy, sau đó mặc kệ ta có nói thế nào, hắn cũng không chịu hủy bỏ khế ước, còn nói nếu như giờ mà hủy bỏ, nữ đan sư kia sẽ tới làm phiền hắn nữa.”
Du Tiểu Mặc đồng tình: “Ngươi nén bi thương nha.”
Khóe miệng Phong Trì Vân giật một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.