Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 304: Nam tử tóc bạch kim




Đối thủ một mất một còn của Sài đại thiếu gia, đồ đệ của Đoàn đại sư Đoàn Kỳ Thiên, người đứng đầu giải đấu của học khu B —— Du Tiểu Mặc!
Người dám nhục mạ Sài đại thiếu gia trước mặt nhiều người như vậy, cũng chỉ có một mình Du Tiểu Mặc mà thôi.
Tới Sài đại thiếu gia mà còn thiệt thòi trong tay hắn, thì một tên tiểu lâu la như gã có đáng là bao, nhưng thể diện không thể ném đi được, bằng không thì sau khi quay về Thạch Môn sẽ có xui xẻo đang đợi gã.
Đợi nam tử kia tỉnh táo lại, Du Tiểu Mặc đã chẳng còn hứng thú nói nhảm với họ, trực tiếp quay sang mời Vinh Hiên và Tần Chương cùng đi, bóng lưng ba người biến mất sau cánh cửa của Sở Tu Luyện.
Nam tử gần như đã muốn há miệng gọi họ lại, nhưng khi gã nhìn thấy trưởng lão đang đứng ngay gần cửa, lại vô thức ngậm miệng, từ trước đến nay các trưởng lão không bao giờ nhân nhượng với mấy học sinh tự chủ động sinh sự.
Cuối cùng, nam tử chỉ có thể giận dữ bỏ đi trong tiếng cười nhạo của mọi người.
Sau khi tiến vào Sở Tu Luyện, Tần Chương lên tiếng chào hỏi với họ rồi tiến vào khu thẻ đen, Tần Chương không có thẻ tím, nhưng Vinh Hiên thì có, họ đã đổi được lúc ở học khu B.
Lúc ấy bởi vì tích đủ năm ngàn điểm, Viêm bang đã phải hao tốn không ít thời gian và sức lực, cho nên thực ra tấm thẻ tím này thuộc về mọi người, vì thế hai người này quyết định thay phiên nhau dùng.
Du Tiểu Mặc đã từng kinh ngạc với mối quan hệ của họ.
Bởi vì trừ khi là anh em hay tình nhân các kiểu, nếu không thì sao có thể tốt tính tới mức cùng chia sẻ luôn cả một tấm thẻ tím và điểm số trên đó.
Sau đó hắn mới biết được, tuy Vinh Hiên và Tần Chương không phải là anh em ruột thịt, nhưng quan hệ của hai người còn thân thiết hơn thế, bởi vì họ là bạn bè cùng lớn lên bên nhau lúc nhỏ, đã từng chung hoạn nạn, cũng từng đối mặt với sinh tử cùng nhau.
Loại tình bạn thuần khiết tới bất ngờ này thật hiếm có!
“Du huynh đệ, ngươi chuẩn bị tới khu thẻ đỏ sao?” Vinh Hiên vừa đi vừa hỏi.
Họ đã sớm biết Du Tiểu Mặc có một tấm thẻ đỏ, cũng có hâm mộ, nhưng không hề ghen ghét, tuy nói thẳng ra thì tấm thẻ đỏ này không phải do chính hắn lấy được, nhưng với thực lực của Du Tiểu Mặc thì chuyện này cũng chỉ còn là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Du Tiểu Mặc gật đầu cười: “Ừm, tốc độ tu luyện ở khu thẻ đỏ khá nhanh, chỉ đáng tiếc một tấm thẻ chỉ có thể cho một người vào.”
Nếu không thì hắn có thể nhân tiện kéo Lăng Tiêu vào cùng luôn rồi.
Vinh Hiên cười cười, “Quan hệ giữa ngươi và Lăng Tiêu có vẻ rất tốt?”
Bước chân Du Tiểu Mặc dừng lại, “Quan hệ giữa ngươi và Tần Chương đều có thể tốt như vậy, đương nhiên là ta và Lăng Tiêu cũng có thể.”
Vinh Hiên nói: “Ta không có ý đó, chẳng qua ta chỉ cảm thấy, quan hệ của các ngươi dường như còn tốt hơn cả ta và Tần Chương, các ngươi là huynh đệ sao?”
Mặt Du Tiểu Mặc hơi ửng hồng, hắn nghĩ tới mấy câu Lăng Tiêu nói với hắn lúc trước, ‘khi người khác hỏi tới quan hệ của họ, hắn không thể nói họ là bạn được’ tuy bây giờ Lăng Tiêu không có mặt ở đây, nhưng không thể đảm bảo sau này Vinh Hiên sẽ không lỡ miệng.
Do dự một chút, hắn vẫn nhỏ giọng khẽ nói: “Chúng ta không phải huynh đệ, đối với ta thì Lăng Tiêu là một người… rất quan trọng, còn quan trọng hơn cả người thân.”
Vinh Hiên hơi sững sờ, “Chẳng lẽ các ngươi…”
Du Tiểu Mặc lập tức cắt ngang câu nói của hắn, “Có ý kiến gì thì cứ để trong lòng là được rồi, đừng nói ra.”
Vinh Hiên: “… Được.”
Du Tiểu Mặc bị ánh mắt của Vinh Hiên nhìn tới nỗi mặt đỏ bừng, vội vàng nói: “Đến khu thẻ tím rồi, ngươi vào đi, ta đi đây.”
Nói xong hắn liền chạy mất.
Vinh Hiên hơi sững sờ, hắn không ngờ quan hệ giữa Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu lại là kiểu như thế, mặc dù có chút khó tin, nhưng lại không hề có cảm giác khó chấp nhận.
Mãi tới khi không còn thấy bóng dáng Vinh Hiên nữa, Du Tiểu Mặc mới chậm bước chân lại, lúng túng muốn chết mất, nhưng cũng coi như là nói ra khỏi miệng rồi, thật ra cũng không khó nói như trong tưởng tượng, bây giờ hắn thậm chí còn có cảm giác nhẹ nhõm như thể trút được gánh nặng thật lớn.
Nghĩ vậy, khóe miệng Du Tiểu Mặc vô thức nhếch lên, sau này Lăng Tiêu sẽ không nói gì nữa rồi, buông lỏng bước chân, hắn bước vào khu thẻ đỏ trong ánh nhìn kinh ngạc của người khác.
Còn chưa tiến vào, hình tính đã xảy ra y hệt như ở khu thẻ tím, hắn bị một vị trưởng lão trông coi bên ngoài cản lại.
“Muốn vào khu thẻ đó phải có thẻ đỏ, nếu không có, mời rời khỏi đây!”
Trưởng lão kia liếc nhìn Du Tiểu Mặc một cái rồi thu ánh mắt lại, hiển nhiên là không cho rằng hắn sẽ sở hữu một tấm thẻ đỏ, nhưng cái này cũng khó trách, toàn bộ người có được thẻ đỏ ở học khu A không cao hơn hai mươi người, vị trưởng lão này thường xuyên trông coi ở đây, chắc chắn sẽ nhớ rõ những người kia, mà những người kia gần như không thể đưa thẻ đỏ cho người ngoài mượn.
Du Tiểu Mặc đã sớm biết sẽ có tình huống thế này xảy ra, lập tức xòe bàn tay, trong lòng bàn tay hắn thình lình xuất hiện một tấm thẻ bằng tinh thạch lấp lánh màu đỏ rực.
Sắc mặt lười biếng của vị trưởng lão kia lập tức thay đổi, hai mắt nhìn chằm chằm vào tấm thẻ của hắn, sau nửa ngày mới dùng vẻ mặt kỳ quái để nói một câu: “Ngươi có thể vào.”
Du Tiểu Mặc thu tấm thẻ lại, cười nói: “Cám ơn trưởng lão!”
Vị trưởng lão kia nhìn bóng lưng của hắn, chỉ dùng âm lượng bản thân có thể nghe được thì thầm một câu, “Thì ra là hắn à, nhìn cũng trắng trẻo…”
Du Tiểu Mặc trắng trẻo đã đi vào trong rồi.
Khu thẻ đỏ khác với hai khu còn lại, tổng cộng chỉ có ba mươi mốt gian thạch thất, trực tiếp tạo thành một hình tròn, chu vi hình tròn không lớn lắm, hắn chỉ tốn hai ba phút đã đi hết một lượt.
Nhưng lại có một việc làm hắn cảm thấy kì quái, bởi vì hắn phát hiện chỗ này chỉ có ba mươi gian, rõ ràng Đồng Việt Húc đã nói cho hắn biết, khu thẻ đỏ có tới ba mươi mốt gian thạch thất, nhưng hắn đã đếm đi đếm lại, cũng chỉ có ba mươi.
Du Tiểu Mặc không tin Đồng Việt Húc sẽ nói sai, chắc chắn là có nguyên nhân gì rồi.
Đúng lúc này, gian thạch thất thứ ba phía bên tay trái hắn đột nhiên mở ra, bên trong lần lượt có hai nam một nữ bước ra, ba người phát hiện ra sự hiện diện của hắn chỉ trong giây lát, có thể là vì hắn quá lạ mặt, cho nên cả ba người bày tỏ cảm xúc sửng sốt rất rõ ràng.
Du Tiểu Mặc cũng sửng sốt, ba người họ là tuấn nam mỹ nữ, hơn nữa còn thuộc loại có tướng mạo vô cùng xuất sắc ấy, một người trong đó còn có một mái tóc bạch kim cực kỳ đẹp đẽ, chỉ là nét mặt hơi lạnh lùng, nói sao thì tướng mạo của họ vẫn kém Lăng Tiêu chút ít.
Cô gái kia kịp phản ứng trước, nàng khẽ nhíu đôi mày thanh tú, “Ngươi là ai, sao lại xuất hiện ở khu thẻ đỏ?”
Cái này còn phải hỏi nữa hả?
Đương nhiên là dùng thẻ đỏ để vào rồi, có điều chắc tình huống của hắn cũng làm cho người ta khó mà tin nổi, thực ra hắn đã gặp nhiều biểu cảm thế này lắm rồi ấy.
Du Tiểu Mặc chắp tay đáp: “Chào học trưởng học tỷ, ta mới tới đây, ta là Du Tiểu Mặc, về sau xin chỉ giáo nhiều hơn.”
Hắn vừa nói vậy, ba người lập tức hiểu rõ.
Nét mặt của cô gái kia hơi cổ quái, “Bây giờ tân sinh đều lợi hại như vậy sao?”
Không đợi Du Tiểu Mặc trả lời, người nam tử tóc bạch kim kia đã xoay người bỏ đi không nói một lời, người nam tử còn lại thì cười khẽ một tiếng, cũng đi theo, trong ánh mắt nữ tử lóe lên một chút lo lắng khó phát hiện, vội vàng gọi lại một tiếng rồi lại vội vàng chạy theo.
Nhìn bóng lưng ba người, Du Tiểu Mặc chỉ cảm thấy không hiểu gì hết, có điều người đã xuất hiện được ở chỗ này, chắc chắn đều là những người đứng ở mười hạng đầu trên bảng xếp hạng.
Cuối cùng thì, hắn vẫn không biết gian thạch thất thứ ba mươi mốt nằm ở chỗ nào.
Du Tiểu Mặc đành phải bỏ cuộc, tùy ý tìm một gian thạch thất, cấu tạo của thạch thất ở đây có chút khác biệt với hai khu khác, không có bệ đá thấp bé, chỉ có hai cái giường đá.
Cứ như có thể ngủ được ở đây vậy, nhưng mà… Du Tiểu Mặc cảm thấy việc làm này hơi bị hoang phí, bởi vì hắn tin tưởng chẳng ai lại cố gắng tốn tới mười hai điểm để chạy tới đây ngủ, trừ khi người kia bị cửa kẹp đầu.
Chỉ là hắn đã quên, có người quả thật đã làm việc ấy.
Du Tiểu Mặc quét thẻ ở lỗ khảm bên cạnh giường, để cả thẻ trong đó, điểm số trong thẻ đã hao đi mười hai điểm rồi, thật xa xỉ.
Bây giờ hắn phải tu luyện thường xuyên, chắc chắn không còn nhiều thời gian để luyện đan như lúc trước nữa, doanh thu cũng không được như trước, cho nên dù số điểm trong thẻ không có giảm bao nhiêu, nhưng hắn vẫn cảm thấy đau lòng.
Leo lên giường đá, Du Tiểu Mặc ngồi tĩnh tâm.
Rất nhanh hắn đã cảm nhận được sự khác nhau giữa khu thẻ đỏ và khu thẻ tím, lúc này không thể dùng số lượng để hình dung được nữa, mà là một sự bay vọt về chất lượng rồi.
Bảo sao Lăng Tiêu lại nói càng đến gần linh mạch chi mẫu thì tốc độ tu luyện càng nhanh.
Trong ba căn giờ ngắn ngủi, hắn phát hiện tinh thể trong biển ý thức đã gần no đủ rồi, ý nghĩa này là hắn sắp trở thành cấp sáu trung phẩm.
Du Tiểu Mặc như ăn nhầm phải thuốc kích thích, không chỉ mi tâm đang hấp thu năng lượng tinh khiết, mà tất cả lỗ chân lông trên người cũng như giãn ra, hấp thu năng lượng rất vui vẻ.
Trong lúc thời gian lặng lẽ trôi qua, cơ thể Du Tiểu Mặc đột nhiên chấn động một chút, trên gò má bỗng trở nên đỏ ửng kì lạ, sau đó trong đầu hắn như vang lên một tiếng nổ, có thứ gì đó đang nổ tung trong cơ thể hắn.
Chỉ trong nháy mắt, loại cảm giác này nhanh chóng biến mất, sau đó hắn dần dần cảm giác được một dòng sức mạnh linh hồn mênh mông đang từ từ ngưng tụ lại…
Khi Du Tiểu Mặc mở mắt ra, sức mạnh linh hồn đang sôi trào mãnh liệt trong cơ thể hắn cũng yên tĩnh trở lại, hắn nhìn vào lòng bàn tay, quả nhiên đã đột phá, thời gian của lần đột phá này nhanh hơn các lần trước rất nhiều, hắn lại đạt đến kỷ lục mới của bản thân rồi.
Du Tiểu Mặc nhảy xuống giường rút tấm thẻ đặt trong lỗ khảm ra, nhìn nhìn mới biết bên trong đã giảm bớt ba mươi sáu điểm, giờ đã là ngày thứ ba.
Ba ngày không lâu, nhớ tới lúc trước ở phái Thiên Tâm hắn còn nhiều lần bế quan tu luyện một tháng cơ mà, có điều, nghĩ đến việc có lẽ Lăng Tiêu đang đợi hắn, Du Tiểu Mặc lập tức cầm thẻ đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.