Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 266: Tu di ấn




Từ khi nhập học tới giờ, Du Tiểu Mặc đã đoạt danh tiếng của nàng vô số lần, mà cũng nhiều lần dẫm nát sự kiêu ngạo của nàng dưới lòng bàn chân.
Nếu như không phải nơi này là học viện Đạo Tâm, nàng đã sớm dùng thế lực của Đằng gia để cho Du Tiểu Mặc không thể sống yên ổn ở Viêm thành, cho nên Đằng Tử Tâm chỉ có thể nhẫn nhịn.
Bây giờ Du Tiểu Mặc lại xuất hiện trước mặt nàng, không những xuất hiện mà còn cướp đi kỹ pháp nàng muốn đổi, Đằng Tử Tâm rốt cuộc cũng không thể nhẫn nhịn nổi nữa, vì vậy liền nói ra điều kiện kia.
Trong mắt Đằng Tử Tâm, không ai sẽ không động tâm với năm ngàn điểm.
Thế nhưng mà, tính toán của nàng sẽ phải thất bại thôi, bởi vì người đứng trước mặt nàng không phải là ai khác mà chính là Du Tiểu Mặc.
Du Tiểu Mặc chỉ cần vất vả một chút là trong vòng hai đến ba tháng hắn có thể kiếm được năm ngàn điểm, đoán chừng toàn bộ học viện chắc chẳng có ai dữ dội như hắn, bởi vì không phải ai cũng có được một không gian có thể gieo trồng linh thảo thượng phẩm, cho nên nếu so sánh thì năm ngàn điểm đối với Du Tiểu Mặc như một miếng sườn nướng, tuy hấp dẫn thật đấy, nhưng không đến mức làm cho hắn thèm ăn đến chảy nước miếng.
Đối với cái giọng điệu nói như bố thí và cái cảm giác ưu việt kia của Đằng Tử Tâm, Du Tiểu Mặc thật sự không biết mình nên phản ứng thế nào cho phải nữa, chẳng lẽ trên mặt hắn có một tờ giấy viết “Ta là tên tiểu nhân tham tài” sao?
Nghĩ vậy, Du Tiểu Mặc nghiêng đầu một lần nữa, nhìn về phía Đằng Tử Tâm, dùng vẻ mặt thành thật mà hỏi: “Ngươi là ai thế?”
Sắc mặt Đằng Tử Tâm khó coi hơi vài phần.
Lăng Tiêu xem mà vui quá chừng, mấy chữ kia có tính trả thù mạnh mẽ hơn bất cứ lời dài dòng nào.
Đằng Tử Tâm nếu muốn để cho Du Tiểu Mặc nói chuyện tử tế với nàng, trừ khi nàng nói bọn họ biết nhau, tự vả cho mình một cái thì mới được, hiển nhiên Đằng Tử Tâm cũng nghĩ tới chỗ này, hai mắt dường như đã muốn phun ra lửa rồi.
“Du Tiểu Mặc, ngươi đừng có ra vẻ với ta, đến cùng thì có đổi hay không?”
Đằng Tử Tâm trực tiếp vạch mặt, rốt cục cũng thừa nhận mình biết Du Tiểu Mặc.
Mỹ nữ đứng bên cạnh nghe được cái tên này, rốt cục cũng biết vì sao lúc trước Đằng Tử Tâm lại nói không quen biết họ, với tư cách là bạn tốt của Đằng Tử Tâm, đương nhiên cái tên Du Tiểu Mặc cứ như sấm bên tai nàng, sự tò mò về Du Tiểu Mặc cũng không thấp, chỉ là không ngờ, Tử Tâm lại trở nên yếu thế trước mặt hắn.
“Đằng Tử Tâm, ta cố gắng buôn bán được bốn ngàn điểm mới đổi được cuốn kỹ pháp cao cấp kia, ngươi cảm thấy ta sẽ đổi sao? Nói thật, cho dù ngươi bỏ ra một vạn điểm ta cũng không đổi.” Không phải Du Tiểu Mặc muốn châm chọc nàng, mà Đằng Tử Tâm thật sự khinh thường người khác.
Mỹ nữ biết rõ sự cao ngạo của Đằng Tử Tâm, cũng biết để cho nàng nói lời như vậy đã không dễ dàng, vậy mà cái tên Du Tiểu Mặc này vẫn tự cho là dùng, rốt cục cũng không nhìn được.
“Đến cùng thì ngươi muốn sao mới nhường kỹ pháp lại?”
Nghe được câu hỏi kia, Du Tiểu Mặc lắc đầu: “Ta nghĩ ta đã nói rất rõ ràng, ta sẽ không nhường lại cuốn kỹ pháp kia, các ngươi đừng uống phí tâm tư.”
“Rất tốt, ngươi đã không chịu lấy ra, vậy thì ta muốn khiêu chiến ngươi.” Gương mặt của Đằng Tử Tâm lúc này đã mang theo một chút âm độc và giận dữ khó nén.
Đây là lần đầu tiên có người khiêu chiến với hắn đó nha, Du Tiểu Mặc kinh ngạc vô cùng.
Cấp bậc của hai người khác nhau, hắn vẫn chỉ là cấp năm hạ phẩm, mà Đằng Tử Tâm thì có vẻ đã là trung phẩm.
Đằng Tử Tâm thấy hắn không nói lời nào, giơ tấm thẻ tím trên tay lên: “Nếu như ta thua, tấm thẻ tím này và điểm số bên trong sẽ là của ngươi, nhưng nếu ta thắng ngươi phải đưa cho ta cuốn kỹ pháp cao cấp kia, có dám nhận lời khiêu chiến của ta không?”
Du Tiểu Mặc vốn còn muốn từ chối cơ, nhưng sau khi nghe cái giá Đằng Tử Tâm mang ra cược kia, đột nhiên cũng động tâm chút chút, năm ngàn điểm cộng thêm với một tấm thẻ tím đó, nếu như hắn có thể thắng thì mấy tháng tới không cần mệt mỏi nữa rồi.
Thế nhưng mà, Du Tiểu Mặc nghĩ đi nghĩ lại, vẫn lắc đầu: “Xin lỗi, ta không có hứng thú với lời khiêu chiến của ngươi.”
“Du Tiểu Mặc, ngươi là đồ hèn sao? Ngay cả lời khiêu chiến của một nữ nhân cũng không dám nhận.” Ánh mắt của Đằng Tử Tâm trở nên lạnh lẽo, không ngờ hắn lại từ chối dứt khoát như vậy.
“Ta có phải đồ hèn hay không chẳng liên quan gì đến chuyện này, học viện có quy định, người bị khiêu chiến có quyền từ chối bất cứ lời khiêu chiến nào, ta không muốn nhận thì ta không nhận, nếu ngươi khó chịu thì đi tìm học viện mà lý luận đi.” Sau khi Du Tiểu Mặc dùng cái giọng vô lại nói câu kia, liền kéo Lăng Tiêu đi mất.
Tuy cái điều kiện của Đằng Tử Tâm cũng làm cho hắn động tâm lắm, nhưng hắn không muốn gây phiền toái, mà cái người tên là Đằng Tử Tâm này là một sự phiền toái rất lớn, nếu thật sự chấp nhận lời khiêu chiến của nàng, còn không biết sẽ có phiền toái gì chờ đợi hắn đâu, nhưng hiển nhiên hắn đã quên mất, không đáp ứng thì phiền toái cũng không mất đi, thậm chí còn lớn hơn kìa.
Rời khỏi Kỹ Pháp Các, Du Tiểu Mặc nhìn công pháp các ở đối diện, cuối cùng vẫn lắc đầu rời đi.
Ý định ban đầu của hắn là, sau khi đổi một cuốn kỹ pháp cao cấp thượng phẩm, số điểm trong thẻ có thể còn lại không ít, cho nên hắn có ý định đổi kỹ pháp xong sẽ qua công pháp các xem xem có công pháp nào lợi hại hơn cả Thiên Hồn Kinh không, nhưng mà cứ nghĩ tới con số chín lẻ loi trong thẻ kia, hắn cảm thấy tốt nhất là đừng đi vào kích thích bản thân thì hơn.
Cũng không lâu lắm, hai người đã về phòng, Lăng Tiêu phải đi kiếm thêm điểm, cho nên ngồi lại một chút rồi rời đi.
Du Tiểu Mặc cầm cuốn kỹ pháp, than thở một tiếng rồi chạy lên lầu tu luyện.
Đây là thứ mà hắn phải dùng cả gia sản để đổi đó nha, nếu không tu luyện thì quá có lỗi với bốn ngàn điểm kia rồi.
Du Tiểu Mặc lấy quyển trục ra, giải hết phong ấn bên trên, sau đó phóng tới mặt đất chậm rãi mở ra.
Đây là một quyển trục dài khoảng 50cm, chữ viết trên đó như được điêu khắc vậy, vàng lấp lánh, thậm chí bên ngoài còn tỏa ra một ít tia sáng óng ánh, phải tới gần cuối quyển trục Du Tiểu Mặc mới phát hiện ra tên của cuốn kỹ pháp này – Tu Di Ấn.
Du Tiểu Mặc lập tức mừng thầm vì lúc trước không lập tức chấp nhận lời khiêu chiến của Đằng Tử Tâm.
Kỹ pháp lợi hại như vậy, nếu thật sự phải đưa nó cho Đằng Tử Tâm, chắc hắn sẽ hối hận cả đời mất, nhất là cái chuyện làm mai mối cho người mình không thích, hắn sẽ tuyệt đối không làm đâu.
Nhưng bởi vì Tu Di Ấn là một loại kỹ pháp khá nghịch thiên, cho nên muốn tu luyện thành công cực kỳ khó khăn.
Bên trên quyển trục cũng đã nói rõ ràng, nếu không có ý chí cứng cỏi và sự kiên nhẫn, thì dù có lấy được quyển trục này, cũng không thể tu luyện được chiêu thức lợi hại nhất của Tu Di Ấn.
Du Tiểu Mặc cố nén kích động trong lòng, dựa theo hướng dẫn bên trên, bắt đầu phóng sức mạnh linh hồn ra, đến khi sức mạnh linh hồn của hắn tiếp xúc với những kí tự vàng kia, thân thể đột nhiên chấn động một cái, sau đó những chữ kia như sống lại, nguyên một đám kí tự như thể đang nhún nhảy dũng mãnh tiến vào mi tâm của hắn, mãi cho tới khi kí tự cuối cùng biến mất mới thôi.
Du Tiểu Mặc mở to mắt, hắn phát hiện trong đầu mình bỗng nhiên thêm một vài thứ, ý thức lại không tự chủ được mà xuất hiện trong đầu một lần nữa, hắn phát hiện, bên ngoài những tinh thể màu trắng kia có thêm một lớp vàng nhạt, tuy không biết là vật gì, nhưng hẳn là có liên quan tới Tu Di Ấn.
Lui ý thức ra khỏi đầu, Du Tiểu Mặc cũng không lập tức tu luyện Tu Di Ấn.
Hắn cuộn quyển trục đã trống vào, đi xuống lầu mới phát hiện Lăng Tiêu vẫn chưa về, liền chạy đi tìm Bách Lý Tiểu Ngư mượn linh thảo.
Mặc dù biết nhiều lúc thì Lăng Tiêu vẫn có thể tin, nhưng để đề phòng, Du Tiểu Mặc quyết định phải luyện thêm chút linh đan, để đảm bảo ngày mai sẽ không thật sự phải dọn về phòng miễn phí, nếu thế thật thì quá mất thể diện đi.
Lúc trước Bách Lý Tiểu Ngư đã sớm biết Du Tiểu Mặc kiếm điểm vì đổi một quyển kỹ pháp, lúc nghe được hắn hết điểm cũng không bất ngờ, ngược lại còn rất hào phóng đưa cho hắn hai mươi bộ nguyên liệu, lại còn bảo Du Tiểu Mặc không cần trả lại, bởi vì nếu không có Du Tiểu Mặc, sẽ không có Bách Lý Tiểu Ngư của hiện tại.
Bây giờ Bách Lý Tiểu Ngư đã hoàn toàn không cần dựa vào ca ca nữa rồi, chính hắn cũng có thể kiếm được gần một ngàn điểm mỗi tháng, mặc dù không bằng Du Tiểu Mặc, nhưng Bách Lý Tiểu Ngư cảm thấy thỏa mãn rồi, hơn nữa vì hắn luôn kiên trì luyện đan, bây giờ tu vi đã đột phá khỏi hạ phẩm, trở thành một đan sư cấp bốn trung phẩm rồi.
“Thật sự không cần ta trả lại?” Du Tiểu Mặc hỏi thêm lần nữa.
“Ngươi dài dòng quá, đã nói không cần thì không cần chứ sao.” Bách Lý Tiểu Ngư liếc hắn một cái.
Tiểu Ngư thiếu gia, hình tượng của ngươi, đi đâu hết rồi!
Du Tiểu Mặc cảm thấy, hình như hắn đã làm hư Bách Lý Tiểu Ngư rồi, thiếu niên cười rộ lên mang theo một cảm giác khờ khạo ngây ngô của một tháng trước, bây giờ đã bị một kẻ nham hiểm thay thế.
Hắn thừa nhận một tháng này xảy ra không ít chuyện, bởi vì bọn họ đã làm dâng lên cơn sóng luyện đan chất lượng tốt, cũng làm cho lượng tiêu thụ của năm thế lực lớn bị sụt giảm nghiêng trọng, kết quả là những kẻ đầu sỏ như Du Tiểu Mặc và Bách Lý Tiểu Ngư bị theo dõi, đủ các loại âm mưu tầng tầng lớp lớp, rèn luyện cho vị thiếu gia ngây thơ Bách Lý Tiểu Ngư thành cái dạng này.
Nhưng Bách Lý Tiểu Ngư đã nói đến mức này rồi, hắn cũng không cần khách khí nữa.
Sau khi trở về, Du Tiểu Mặc liền chạy lên lầu luyện đan, chỉ là đợi hắn luyện xong hết, Lăng Tiêu đã về rồi, tiện thể còn mang theo hai trăm điểm số làm chiến lợi phẩm.
Tốc độ này, Du Tiểu Mặc bàng hoàng câm nín.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.