Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 260: Bái sư




Lúc Ninh Tĩnh đạo sư đi rồi Lăng Tiêu mới xuống lầu, đi đến bên cạnh hắn rồi nói: “Không phải em nói bà ta đã đưa cho em một cái ngọc giản sao? Lấy ra xem có tin tức gì về lão đầu kia không.”
“Ờ ha, suýt nữa thì em quên mất việc này rồi.” Lúc này Du Tiểu Mặc mới nhớ tới, lập tức lấy cái ngọc giảm kia, dùng một chút sức mạnh linh hồn xem sơ lược tin tức trong ngọc giản, sau đó mới đưa cho Lăng Tiêu.
Tư liệu mà Ninh Tĩnh đạo sư đưa không chỉ nói về những vị đan sư cao cấp trong học viện, mà còn có cả tư liệu của các đạo sư khác nữa, tất cả đều được ghi lại bên trong, khá đầy đủ.
Ngoại trừ tư liệu thì trong ngọc giản còn có hình ảnh của các đạo sư, hắn nghĩ nghĩ, nhưng không phát hiện ra hình ảnh nào giống với vẻ ngoài của lão đầu kia, đơn nữa đan sư cấp cao nhất trong đó cũng chỉ ở cấp chín đỉnh phong, mà lão đầu nói mình đã là đan sư cấp mười, nhưng trong ngọc giản lại chẳng có ai là đan sư cấpmười hết.
“Đừng bảo là lão đầu kia lừa em nha?” Du Tiểu Mặc không nén nổi nghi ngờ.
“Lão không lừa em, cấp bậc của lão đúng là cấp mười.” Lăng Tiêu nói, sáng nay lúc nhìn thấy lão đầu, tuy rằng ông ta che giấu rất sâu, nhưng vẫn bị y nhìn thấu.
“Vậy sao tư liệu của ổng không có trong ngọc giản? Mà nghe khẩu khí đó thì có vẻ ổng có cũng là người của học viện Đạo Tâm.” Du Tiểu Mặc hỏi.
“Cái này thì có gì lạ đâu, Khâu Nhiễm đi ra từ học viện Đạo Tâm, mà với tư cách là sư phụ của Khâu Nhiễm, tám chín phần cũng là đạo sư trong học viện, đẳng cấp của lão đầu kia cao như vậy, có lẽ Ninh Tĩnh đạo sư của em không có quyền tìm hiểu tư liệu của lão.” Lăng Tiêu lười biếng ngồi dựa vào ghế, không kinh ngạc chút nào.
Du Tiểu Mặc vội vàng đi tới, ngồi xuống cái ghế bên cạnh y, “Vậy anh nói em có nên bái ổng làm sư phụ không?”
Lão đầu kia kỳ kỳ quái quái, điên điên khùng khùng, giờ bái ổng làm thầy không biết là tốt hay xấu nữa, bây giờ hắn rất cẩn thận với mấy chuyện bái sư thế này.
“Theo ta thấy…” Lăng Tiêu vuốt cằm.
“Sao?” Du Tiểu Mặc lập tức ngồi sát vào một chút, dùng ánh mắt mong đợi nhìn y.
Lăng Tiêu nhe răng cười với hắn, đột nhiên ôm cổ hắn kéo lại, trong lúc Du Tiểu Mặc còn chưa kịp lên tiếng đã há miệng ngậm lấy đôi môi kia, thừa dịp hắn còn không kịp khép hàm răng lại, liền đưa lưỡi vào.
Thời điểm Du Tiểu Mặc nhìn thấy Lăng Tiêu cười với hắn, chuông cảnh báo trong đầu đã vang lên inh ỏi, quả nhiên tên này có mục đích xấu mà, hắn còn chưa kịp lùi ra phía sau thì cổ đã bị ôm lấy, đầu lưỡi cũng chui vào, một cơn khoái cảm mãnh liệt lập tức ùa tới, mãi cho tới khi hắn thở gấp, Lăng Tiêu mới buông ra.
Lăng Tiêu liếm sạch nước miếng còn đọng trên khóe miệng hắn, khuôn mặt còn mang theo một cảm giác thỏa mãn: “Bây giờ lão đầu kia có rất nhiều tác dụng với em, bái ông ta làm thầy cũng không sao, nếu quả thật không thích, cùng lắm thì đợi lão hết giá trị lợi dụng rồi đá đi cũng được.”
Du Tiểu Mặc khinh bỉ, bái sư mà như đi chơi vậy hả? Nếu hắn thật sự làm như vậy, về sau chắc cả đời cũng không thoát nổi tội danh khi sư diệt tổ rồi, “Chuyện bái sư cứ để qua một bên đã, em cảm thấy Ninh Tĩnh đạo sư rất có thể quen biết ổng, để em tìm cơ hội rồi hỏi thăm một chút, bây giờ phải đi tìm đạo sư lớp hạng ba xin lỗi đã.”
“Ta đi với em.” Lăng Tiêu nói xong, cũng không đợi hắn đáp lại, đã ôm Du Tiểu Mặc lên rồi đi ra ngoài.
Bị ôm một hồi, mắt thấy sắp bước ra khỏi cửa rồi, Du Tiểu Mặc rốt cục cũng giãy dụa, “Anh thả em xuống, em tự đi.” Nếu bị người khác nhìn thấy cái hình ảnh khó tả thế này, hình tượng và thanh danh vất vả lắm mới tạo dựng được của hắn sẽ tan thành mây khói mất.
Lăng Tiêu nhẹ buông tay ra, Du Tiểu Mặc liền rớt xuống, cũng may hắn đã sớm chuẩn bị, nhưng độ cao có năm mười phân, muốn ngã đau tới mấy cũng không chuẩn bị được.
Bởi vì không biết đạo sư ở nơi nào, cho nên Du Tiểu Mặc phải phí hết một phen công phu mới tìm được nơi ở của họ.
Chỗ ở của đạo sư và các trưởng lão không nằm cùng khu với học sinh, nhưng cũng không cách xa lắm, đạo sư của khu hai nằm trong Cúc Viện, núi sông dựa nhau, cảnh vật và điều kiện đều tốt hơn cả bốn khu Xuân Hạ Thu Đông nhiều.
Biết được học sinh trốn học hôm nay tới tìm mình, đạo sư nọ vốn còn không muốn gặp hắn, định cảnh cáo Du Tiểu Mặc một cái, nhưng nghĩ đến tiềm lực của hắn, cuối cùng vẫn để người ta cho hắn tiến vào.
Du Tiểu Mặc cũng không cố gắng che giấu cấp bậc của mình, cho nên hắn vừa vào cửa, vị đạo sư kia đã phát hiện ra, kế hoạch ban đầu là định răn dạy hắn một bữa lập tức bị làm rối loạn, trong lòng cũng căng thẳng, chẳng lẽ là vì lên cấp, cho nên chạy tới lớp hạng bốn để học?
Du Tiểu Mặc không có thuật đọc tâm, nhưng dù hắn có biết rõ ý nghĩ của đạo sư cũng không dám nói dối, loại chuyện này chỉ cần nghe ngóng một chút đã sẽ biết liền, vì vậy hắn xin lỗi rất thành tâm, sau đó giải thích lại toàn bộ chuyện buổi sáng.
Kết quả, sắc mặt của vị đạo sư này cũng giống như Ninh Tĩnh đạo sư, lập tức đổi sắc, cuối cùng rất nôn nóng mời hắn rời đi, có vẻ cũng không còn truy cứu chuyện hắn trốn học nữa, Du Tiểu Mặc cũng vui vẻ cực kì, lập tức rời đi.
Kỳ hạn ba ngày có vẻ chỉ trôi qua trong một cái chớp mắt, Du Tiểu Mặc còn chưa kịp thăm dò thân phận của lão thì sáng sớm hôm đó lão đầu kia đã tìm tới cửa.
Bởi vì không vào được trong phòng, vậy là lão đầu kia đứng ngay bên ngoài cửa lớn tiếng gọi tên hắn, kết quả làm cho một đám người còn đang cuốn chăn ngủ ngon bị đánh thức, tiếng chửi rủa lập tức vang lên ầm ầm, Du Tiểu Mặc cũng sợ lão, lập tức mời lão đầu vào trong phòng.
Xà Cầu đã bị gọi về không gian, lúc này chỉ còn có hắn và Lăng Tiêu ở trong phòng.
Nhìn Lăng Tiêu quần áo xốc xếch, đang ngáp dài đi xuống từ trên lầu, lão đầu lập tức trợn tròn mắt, giận dữ chỉ vào y quát lớn: “Ngươi là ai, sao lại ở trong phòng của đồ đệ ta?”
Du Tiểu Mặc lập tức cảm giác không ổn.
Lăng Tiêu bị tiếng quát kia làm cho tỉnh táo hẳn, lười biếng dựa vào lan can, liếc nhìn lão đầu rồi cười híp mắt: “Đương nhiên là để ngủ rồi!”
“Ngủ? Đây không phải là phòng của đồ đệ ta sao?” Lão đầu cũng không quay lại.
“Nhưng đây cũng là phòng ta.” Lăng Tiêu tán dóc rất phấn khởi.
Lão đầu kia vẫn không thèm chuyển chủ đề, “Đây không phải là phòng lầu đơn sao?”
Lăng Tiêu cười gật đầu, “Là phòng lầu đơn.”
Lão đầu trợn tròn mắt, “???”
“Thì chúng ta ngủ cùng một giường đó.”
“…” lão đầu trợn tròn mắt, lập tức bùng cháy, “Ngươi ngươi ngươi… Vì sao ngươi ngủ cùng giường với đồ đệ của ta? Ngươi có ý đồ gì, ta cảnh cáo ngươi, dọn đi ngay, ta sẽ không truy cứu chuyện này.”
Lăng Tiêu nở một nụ cười rất vô sỉ, “Vậy thì ngại quá, ta không những chỉ ngủ cùng giường, mà còn…”
“Lăng Tiêu, anh im ngay cho em!” Du Tiểu Mặc rốt cục cũng bị thẹn quá hóa giận.
Lần này Lăng Tiêu rất ngoan ngoãn ngậm miệng lại, không ngậm cũng không được, ánh mắt vợ nhìn y sắp phun lửa rồi kìa.
Lão đầu bị tiếng gào của Du Tiểu Mặc làm cho giật mình, tính tình suýt nữa thì bùng cháy cũng bị tiếng gào kia làm tàn lụi, nhưng lão rất đắc ý, bởi vì người đồ đệ quát không phải là mình, mà vừa đắc ý, lão đầu liền hí hứng, khí phách quay sang nhìn Lăng Tiêu: “Nghe chưa, bảo ngươi câm miệng đó, bây giờ ngươi có thể đi đi nha.”
“Ông cũng im lặng dùm tui!” Bên cạnh lập tức vang lên âm thanh u ám của Du Tiểu Mặc.
Lão đầu lập tức ngậm miệng, tính tình của đồ đệ này còn xấu hơn cả mình nữa.
Rốt cục hai người cũng yên tĩnh, Du Tiểu Mặc mới nguôi giận, đi đến bên bàn rót ly trà, lão đầu còn tưởng Du Tiểu Mặc tỉnh ngộ rồi, quyết định bái mình làm sư phụ chứ, hắng giọng vài cái, chờ hắn đến dâng trà cho mình, tay cũng vươn ra rồi kìa, kết quả… Chỉ một giây sau, trái tim mong manh của lão vỡ vụn rơi đầy đất.
Du Tiểu Mặc nghe được tiếng nén cười, nghiêng đầu liền thấy Lăng Tiêu đang tựa vào lan can, bả vai rung rung không ngừng, cái dáng vẻ như thể suýt nữa thì cười bể bụng rồi, sau đó nhìn sang tầm mắt của y, lập tức thấy biểu lộ như thể đã bị đả kích dữ dội lắm của lão đầu, trong lòng nghi ngờ, sau đó để ly trà mới uống một ngụm đặt lên bàn, kinh ngạc nói: “Sao thế?”
“Không có gì, lúc nào ngươi chuẩn bị bái ta làm thầy?” lão đầu sợ Lăng Tiêu sẽ nói toạc ra tai nạn xấu hổ hồi nãy, tranh chủ cướp lời.
Du Tiểu Mặc chép miệng, “Bái ông làm thầy cũng được, nhưng ông phải chăm chỉ dạy bảo ta mới được đó!” Hắn cố ý tăng thêm chữ “chăm chỉ” kia, tốt nhất là nên lập tức truyền Thiên Hồn Kinh cho hắn ấy.
Lão đầu lập tức vỗ ngực một cái tuyên bố: “Ngươi yên tâm, trở thành đồ đệ của ta, ta tuyệt đối sẽ không để ngươi bị thua thiệt.”
Câu này nghe cũng chẳng có gì là cam đoan, nhưng Du Tiểu Mặc cũng không sợ lão không “chăm chỉ”, như Lăng Tiêu nói đó, nếu lão đầu thật sự lừa dối hắn, cùng lắm thì đuổi việc vị sư phụ này là xong.
Du Tiểu Mặc không hiểu lắm về việc bái sư, cho nên hắn dập đầu một cái, lão đầu cũng không chú ý nhiều như vậy, rất mừng rỡ nhận đồ đệ này, còn đưa cho hắn một món quà gặp mặt, là một hộp ngọc màu trắng rất đẹp, không biết bên trong chứa cái gì.
Sau khi tiễn sư phụ đi, Du Tiểu Mặc quay vào trong phòng lập tức mở món quà ra.
Mới chỉ mở ra một khe nhỏ mà mùi thuốc nồng đậm đã phun ra, Lăng Tiêu vốn đang lim dim đột nhiên mở mắt ra, khẽ thì thào: “Linh đan cấp chín?”
Du Tiểu Mặc để nắp hộp qua một bên, trong hộp là một viên linh đan màu vàng tươi, nhìn sơ sơ thì đây rất có thể là một viên linh đan cấp chín trung phẩm.
“Lão đầu này ra tay cũng hào phóng quá, cứ như thế là tặng một viên linh đan cấp chín cho đồ đệ của mình.” Lăng Tiêu hít sâu một hơi, chỉ có linh đan từ cấp chín trở lên mới có tác dụng với y.
Du Tiểu Mặc nuốt nước miếng một cái, đúng là bất ngờ, xem ra nhận lão đầu này làm sư phụ cũng không phải là chuyện xấu gì, sau đó hắn liền cầm hộp ngọc đưa tới trước mặt Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu kinh ngạc nhướn mày, “Em muốn cho ta?”
Du Tiểu Mặc đỏ mặt vuốt mũi một cái, “Em biết cấp bậc của mình còn quá thấp, linh đan luyện ra cũng không có tác dụng gì lớn với anh, dù sao em cũng không cần dùng tới viên linh đan cấp chín này, còn không bằng đưa cho anh.”
Lăng Tiêu im lặng nhìn hắn một lúc, đột nhiên kéo hắn vào trong lòng, than thở một tiếng: “Em đưa linh đan cho ta làm ta rất cảm động, để báo đáp em, ta quyết định, tối nay chúng ta làm thêm một lần đi.”
“…”
Đỉnh đầu Du Tiểu Mặc lập tức giăng đầy tơ nhện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.