Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 255: Bách lý thiên dật




“Lăng đại ca, bọn em đã đợi anh rất lâu, sao anh lại ra ngoài trễ như vậy?”
Bầu không khí thân thiết giữa Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu chưa tỏa ra được bao lâu đã bị Hứa Vân phá vỡ, hắn không thể nhìn hình ảnh hai người vừa cười vừa nói được, cảm giác, chói tai đến kì lạ.
Lăng Tiêu vừa quay đầu đã thấy Hứa Vân dùng vẻ mặt chờ mong mà nhìn mình, cười cười nói: “Sao các ngươi vẫn còn ở đây? Được rồi, giờ ta có chút việc, các ngươi giải tán đi, chuyện điểm số sau khi mua bán xong sẽ tính sau, vậy nha, chúng ta đi trước.”
Nói xong cũng không đợi đám người Hứa Vân kịp phản ứng, Lăng Tiêu đã ôm Du Tiểu Mặc đi mất.
Đợi hai người đi khỏi, Hứa Vân mới tức điên, người bên cạnh sợ hắn làm chuyện gì điên rồ, vội vàng chạy tới dỗ dành.
Mãi cho tới khi không còn nhìn thấy họ, Du Tiểu Mặc mới lên tiếng: “Cái tên Hứa Vân kia, sao anh quen biết hắn?”
“Ghen?” Lăng Tiêu cười ha hả.
“Ai mà thèm ghen, em chỉ…” Du Tiểu Mặc nhanh chóng phản bác, “Anh trêu hoa ghẹo nguyệt quá nhiều, em sẽ rất phiền toái.”
Những lời này rõ ràng là ghen mà!
Lăng Tiêu đứng thẳng người, lười biếng nói một câu: “Em không cần quan tâm tới hắn, Hứa Vân chỉ muốn tìm chỗ dựa mới tiếp cận ta, mặc dù Hứa gia cũng là gia tộc có chút tiếng tăm ở Viêm Thành, nhưng nói về thực lực thì còn chẳng bằng một nửa tứ đại gia tộc, đệ tử thế hệ này cũng không có ai kiệt xuất, cho nên bọn hắn nôn nóng lôi kéo học sinh tuổi trẻ tài cao trong học viện về phía,ình.”
Du Tiểu Mặc nhìn y đầy nghi ngờ: “Thật sự chỉ có thế?” Nhưng ánh mắt Hứa Vân nhìn hắn không chỉ đơn giản là lôi kéo như Lăng Tiêu đã nói, theo như hắn biết, Hứa Vân rõ ràng đã thích Lăng Tiêu rồi.
Lăng Tiêu kéo hắn vào trong ngực giày xéo một trận, “Đương nhiên là thật, rất nhiều chuyện không chỉ đơn giản như bề ngoài của nó, mắt thấy chưa chắc đã là thật.”
Du Tiểu Mặc vuốt ve tay y, thiếu chút nữa đã kéo mặt nạ của y xuống, cũng may mà hắn còn lý trí, mà cũng chẳng cần quan tâm Lăng Tiêu có nói thật hay không, hắn thấy nhất định phải đổi mặt nạ cho y mới được, nghĩ vậy, hắn lập tức kéo Lăng Tiêu chạy thật nhanh.
Lăng Tiêu níu Du Tiểu Mặc lại, “Em định đi đâu?”
Du Tiểu Mặc không quay đầu lại, đáp: “Đến điểm tiêu thụ bán đồ dùng hàng ngày.”
Lăng Tiêu vuốt cằm, “Tới đó làm gì?”
“Mua cho anh cái mặt nạ khác.”
“Cái bây giờ không phải rất đẹp sao?”
“Thì cũng bởi vì quá đẹp đó.”
“Cho nên?”
“Cho nên em muốn mua cho anh cái xấu nhất kìa.”
“…”
Thật là, thật là quá đáng yêu!
Lăng Tiêu nhìn thiếu niên đang kéo mình đi, đôi khi suýt nữa đã cười phá lên, quả nhiên vẫn là bộ dạng lúc ghen là đẹp nhất, người nào đó vô thức nghĩ tới vấn đề này, liệu có nên để hắn ăn dấm chua thêm vài lần nữa không nhỉ?
Nửa giờ sau, hai người xuất hiện ở điểm tiêu thụ.
Điểm tiêu thụ đồ dùng hàng ngày khá vắng vẻ, bởi vì đa số mọi người đều mang theo từ nhà, cho nên không muốn tốn điểm chỉ để đi mua mấy thứ này, nhưng dựa vào nghị lực của Du Tiểu Mặc, cuối cùng hắn cũng may mắn tìm được một chiếc mặt nạ đặt ở cuối cùng của quầy hàng nào đó.
Mặt nạ có màu nâu, đặc điểm nổi bật nhất đó là xấu như quỷ, cho nên còn có tên gọi là “Mặt nạ quỷ.”
Du Tiểu Mặc không nói hai lời đã mua luôn chiếc mặt nạ này, tìm góc tối nào đó tháo cái mặt nạ bạc của Lăng Tiêu xuống, rồi đeo mặt nạ quỷ lên.
Du Tiểu Mặc cười hì hì vỗ vỗ vai y: “Không tệ, không tệ, nhìn như vậy đẹp trai hơn nhiều.”
Lăng Tiêu bất đắc dĩ đẩy tay hắn ra, “Em xác định không phải xấu hơn sao?”
Tâm trạng Du Tiểu Mặc tốt lắm, “Thì sao, chẳng lẽ anh còn phải dựa vào sắc đẹp mới tồn tại được ở học viện?”
“Sao có thể.” Lăng Tiêu chớp chớp mắt, “Em cũng biết, ta luôn dựa vào vũ lực mà, nhưng sao có thể loại trừ khả năng người khác chủ động bị ta hấp dẫn đây.”
Du Tiểu Mặc lập tức đạp cho y một cái, “Tự kỷ cuồng.”
Lăng Tiêu né cái đạp kia, đưa ngón trỏ ra nâng cằm Du Tiểu Mặc lên, cười híp mắt: “Không tự kỷ thì sao có thể dụ dỗ được em, ha?”
Du Tiểu Mặc đột nhiên lại xấu hổ tới mức tim đập ầm ầm.
Hay quá ha, nhìn cái mặt nạ quỷ kia mà vẫn có cảm giác, hắn thật là hết thuốc chữa rồi.
“Không đùa với anh nữa, em muốn đi mua linh thảo.” Du Tiểu Mặc không muốn tranh cãi với y nữa, Lăng Tiêu chính là cái loại người mà cho tí màu sắc là mở xưởng nhuộm luôn ấy, có nói thêm gì nữa thì da tên này sẽ càng dày hơn thôi.
“Không phải em đã mua rồi hả?” Lăng Tiêu vội vàng đuổi theo.
“Em muốn đi mua linh thảo cấp năm.” Về Thiên Linh đan và Thanh Tâm đan ấy, nếu đã muốn kiếm chút điểm thì không thể thiếu hai loại linh đan này được, nếu không phải không được bán số lượng linh đan thượng phẩm quá lớn, thì hắn đâu cần phí điểm phí thời gian chạy đi mua linh thảo.
Lăng Tiêu đột nhiên dừng bước, nhìn Du Tiểu Mặc từ đầu tới chân, đúng là đã lên cấp năm rồi.
Du Tiểu Mặc không nghe thấy tiếng bước chân đi theo sau, lập tức quay đầu lại, “Làm sao vậy?”
Lăng Tiêu lấy một cái túi đựng đồ ra, tiện tay ném cho hắn.
Du Tiểu Mặc kinh ngạc vội vàng đỡ lấy, vừa nghi ngờ vừa mở ra xem, hai mắt trợn tròn, “Sao anh có nhiều linh thảo hạ phẩm vậy?” Vừa hỏi xong thì hắn đã lập tức đoán ra câu trả lời.
Lăng Tiêu nói, “Đương nhiên là đào được.”
Lăng Tiêu biết rõ hắn không thể lấy linh thảo thượng phẩm ra, cho nên mỗi lần luyện đan lại phải đi mua, vì vậy lần vào thâm sơn này y đã tiện tay vơ vét hết đám linh thảo hạ phẩm gần đó, chỉ là linh thảo đó thuộc loại gì thì chính y cũng không biết.
Du Tiểu Mặc nhìn đại khái một chút, đa số là linh thảo trung cấp, linh thảo cấp thấp cũng không ít, nhưng như vậy cũng đúng cấp bậc của hắn bây giờ.
“Nhưng vẫn còn thiếu một chút.” Du Tiểu Mặc xem xong liền cất túi trữ vật đi, tuy Lăng Tiêu đào được không ít, nhưng cũng không đồng đều, gần như chẳng gom lại được thành một loại linh đan hoàn chỉnh nào.
Lăng Tiêu không hiểu về linh thảo, nhưng y sẽ căn cứ vào năng lượng ẩn chứa trong linh thảo mà phân loại, bởi vậy y không cần phân biệt chủng loại làm gì, có điều linh thảo để luyện hai hai loại linh đan mà Du Tiểu Mặc cần lại chẳng có mấy, vì vậy vẫn phải tới điểm tiêu thụ linh thảo để xem.
Thời điểm hai người đi tới điểm tiêu thụ, Du Tiểu Mặc lại nhìn thấy thanh niên đã bán linh thảo cho mình.
Lần trước gặp được người này, quầy hàng của hắn vắng vẻ cực kỳ, vậy mà bây giờ lại có một đám người vây quanh, có vẻ náo nhiệt lắm.
Ấn tượng của Du Tiểu Mặc với thanh niên kia cũng không tệ, liền kéo Lăng Tiêu đi qua nhìn một chút.
“Đường Ngọc Lân, ngươi đừng có rượu mời không uống lại uống rượu phạt, nếu để cho ta nhìn thấy ngươi bán linh thảo cho hắn một lần nữa, coi chừng ta sẽ làm ngươi không thể tiếp tục sinh tồn trong học viện.” Một gã nam tử quay lưng về phía Du Tiểu Mặc, giơ chân đạp văng quầy hàng của Đường Ngọc Lân, trong miệng thì phun ra lời cảnh cáo dữ tợn.
Nét mặt của Đường Ngọc Lân vẫn rất bình tĩnh, cứ như người đứng trước mặt hắn không phải đang gây phiền toái mà chỉ đến mua linh thảo thôi, thấy gã đạp văng sạp hàng cũng không lập tức ngồi xuống thu thập, chỉ lạnh nhạt nói: “Ta không thích uống rượu.”
“Phì…” Có người không nén nổi tiếng cười.
Nam tử hung hăng liếc về nơi tiếng cười phát ra, sau đó lại nhìn Đường Ngọc Lân, “Mặc kệ ngươi có hiểu hay không, ta cảnh cáo ngươi lần cuối, nếu lại để cho ta nhìn thấy ngươi bán linh thảo cho hắn…”
“A ha, đang làm gì thế này, không biết luật cấm đánh nhau ở khu tiêu thụ sao?”
Nam tử còn chưa nói hết lời, một âm thanh trêu ghẹo đã vang lên ngắt lời gã, mọi người nhìn qua, phát hiện những lời này vang lên từ miệng một thanh niên mặc áo bào đen đứng bên ngoài đám đông, khí chất rất xuất chúng, dung mạo có chút tuấn mỹ, đặc biệt là cặp mày kiếm kia, chỉ cần liếc qua thì không bao giờ quên được.
Nam tử nhìn dung mạo của thanh niên, hai chân lập tức mềm nhũn, run rẩy gọi tên người nọ, “Bách, Bách Lý Thiên Dật…”
“Ồ, thì ra ngươi nhận ra ta hả, thế cũng dễ xử.” Bách Lý Thiên Dật chậm rãi đi tới, nơi nào bước chân y bước qua thì mọi người đều rối rít nhường đường, cái tên này, trong toàn bộ học khu B ít ai mà không biết.
Trong lúc đám người kia nơm nớp lo sợ, Bách Lý Thiên Dật đi tới bên cạnh Đường Ngọc Lân, đưa tay khoác vai hắn, nhíu mày: “Ngươi muốn làm gì người của ta?”
Nam tử lập tức cúi người, “Bách Lý thiếu gia, ta không biết Đường Ngọc Lân là người của ngài, chứ nếu mà biết sớm, thì cho dù ta có mười lá gan cũng không dám động.”
Bách Lý Tiểu Ngư hừ hai tiếng, “Ngươi muốn bắt nạt ai ta không cần biết, nhưng người của ta mà cũng dám bắt nạt vậy cũng đừng trách ta nhúng tay vào việc này, về nói với Sài Chính, có ân oán gì tự đi mà tìm chính chủ để giải quyết, nếu để ta nhìn thấy việc này một lần nữa, coi chừng ta lấy đầu hắn.”
“Dạ dạ dạ, tiểu nhân nhớ kỹ.” Nam tử gật đầu lia lịa.
“Cút đi.” Bách Lý Thiên Dật ra vẻ từ bi xua tay.
Nam tử như nhặt được đại xá, lập tức dẫn người bỏ chạy.
Đứng bên ngoài đám đông, Du Tiểu Mặc kinh ngạc nhìn thanh niên kia, hắn phát hiện mình lại có thể nhận ra y.
Lăng Tiêu thấy hắn cứ nhìn Bách Lý Thiên Dật chằm chằm, híp mắt: “Du Tiểu Mặc, em muốn trèo tường sao?”
Khóe miệng Du Tiểu Mặc giật một cái, “Đừng làm rộn, em đã gặp người này một lần, chính là trong lúc anh và Tôn Triết tranh tài đó, hắn đứng ngay cạnh em, còn nói với em về chuyện của anh, không ngờ hắn lại là anh trai của Tiểu Ngư.”
Lăng Tiêu coi như chấp nhận lời giải thích này, nói: “Hắn không phải là học sinh của khu B.”
Du Tiểu Mặc kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ hắn ở học khu A sao?”
Lăng Tiêu gật đầu, chợt cười nói: “Nghe nói thỉnh thoảng hắn sẽ tới học khu B, có khi Đường Ngọc Lân này chính là nguyên nhân làm hắn ngẫu nhiên tới cũng nên.”
Thấy Bách Lý Thiên Dật lên tiếng bảo vệ Đường Ngọc Lân, Du Tiểu Mặc cũng hiểu đúng là có khả năng này, nhưng cũng không lớn phải không, vừa nhìn cũng thấy Bách Lý Thiên Dật là một nam nhân ưu tú, sao y có thể vì một người đàn ông mà thỉnh thoảng lại chạy tới, Du Tiểu Mặc nghe nói khoảng cách giữa hai học khu không ngắn cho lắm, chẳng lẽ giữa bọn họ còn có giao dịch gì sao?
Lăng Tiêu thấy nét mặt nghi ngờ của hắn, khóe môi cong cong, “Xem tiếp chẳng phải sẽ biết sao.”
Du Tiểu Mặc gật gật đầu, ngẩng đầu nhìn sang, lại phát hiện Bách Lý Thiên Dật cũng đang nhìn về phía họ, sau đó nở một nụ cười tươi rói, há miệng nói hai chữ.
—— Tiểu Hắc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.