Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 253: Đại lượng yêu thú




Cống trưởng lão có vẻ đã nhìn ra nghi ngờ của Du Tiểu Mặc, liền nói rõ chuyện thủy tinh thạch cho hắn biết, vốn đây cũng không phải là chuyện gì khó nói, hơn nữa ngoại trừ tân sinh thì các học sinh khác đều biết.
Đương nhiên, việc Cống trưởng lão tới xem thủy tinh thạch cũng là ngoài ý muốn, bình thường thủy tinh thạch đều được để trong phòng khóa kín, chỉ khi có vấn đề, ví dụ như thủy tinh thạch bị nổ mới cần người tới đổi, dù sao có vài học sinh không muốn bị người khác biết mình đã lên cấp.
Sau khi nghe xong, trên trán Du Tiểu Mặc liền chảy ra một giọt mồ hôi lạnh.
Hắn nhớ tới đội bóng còn tu luyện bên trong phòng, lúc ra ngoài hắn không dẫn chúng theo, cũng không gọi chúng về không gian.
Nếu như thủy tinh thạch của phòng hắn bị vị Cống trưởng lão này nhìn thấy, nhất định sẽ nghi ngờ trong phòng có người.
Nhưng nhìn phản ứng của Cống trưởng lão có lẽ chỉ nhìn thấy thủy tinh thạch trong phòng Lăng Tiêu, chắc cũng chưa nhìn thấy hiện tượng lạ trong phòng hắn đâu ha.
“Cống trưởng lão, ngài tìm con có việc gì không?” Du Tiểu Mặc lo lắng hỏi thăm.
Cống trưởng lão lắc đầu: “Ta chỉ tới xem một chút mà thôi, nhưng ngươi đã lên cấp thì không thích hợp học lớp hạng ba nữa rồi, tốt nhất ngươi nên mau chóng nói một tiếng với Ninh Tĩnh đạo sư, bảo nàng chia lớp lại cho ngươi.”
Du Tiểu Mặc lập tức gật đầu, “Con biết rồi, đa tạ Cống trưởng lão đã nhắc nhở, nếu không còn chuyện gì nữa thì con đi trước đây.”
Cống trưởng lão phất tay: “Ngươi đi đi.”
Du Tiểu Mặc lập tức chạy trối chết về phòng, hắn phải nói chuyện này cho đám Xà Cầu mới được.
Cuối cùng thì hắn vẫn không đợi được cho tới khi Lăng Tiêu về, sau khi trở lại phòng việc đầu tiên mà Du Tiểu Mặc làm là nói về chuyện thủy tinh thạch, sau khi nghe đầu đuôi câu chuyện, cả bốn con yêu thú đều chìm vào im lặng.
Nói thật muốn bọn chúng bỏ qua điều kiện tu luyện tốt như vậy là không thể nào, nhưng nếu không bỏ qua thì rất có thể bị Cống trưởng lão phát hiện, với tư cách là yêu thú khế ước, thực ra có bị phát hiện cũng không phải chuyện ghê gớm gì, nhưng Du Tiểu Mặc vẫn không có ý định lộ lá bài Xà Cầu này ra.
“Thực ra ngươi không cần lo lắng.” Xà Cầu ngáp một cái.
“Là sao?” Du Tiểu Mặc hỏi.
“Ngươi nghĩ một chút đi, ý của vị Cống trưởng lão kia là do thủy tinh thạch bị vỡ nên mới vào phòng để xem tình hình, tuy ta chưa được nhìn thủy tinh thạch tận mắt, nhưng hẳn là không phải đồ gì dễ vỡ, khả năng bị vỡ chỉ là tình huống hi hữu thôi, cho nên vấn đề chủ yếu vẫn là… Ngươi khá xui xẻo.” Xà Cầu nói.
“…” Cái đáp án này thật chẳng thể nào làm người ta vui nổi.
Nhưng Xà Cầu nói cũng có lý, sau khi nghĩ thông suốt Du Tiểu Mặc cũng không xoắn suýt nữa, chào hỏi cả đám một tiếng rồi chạy lên lầu, bây giờ hắn phải đi củng cố cảnh giới của đan sư cấp năm.
Sau khi Du Tiểu Mặc chạy mất, Tiểu Hắc mở mắt ra nhìn thoáng qua phía cầu thang, lại quay đầu về nhìn Xà Cầu, lạnh lùng hỏi: “Chủ nhân lên cấp?”
Xà Cầu vừa chống cằm, vừa lười biếng trả lời: “Ừm, cấp năm rồi.”
Tiểu Hắc không nói thêm, nó bắt đầu đi theo chủ nhân từ lúc ở Thiên Đường Cảnh, lúc đó hắn chỉ mới có tu vi cấp ba thượng phẩm đỉnh phong, sau khi ra ngoài mới trở thành đan sư cấp bốn, cho nên nó biết rõ chủ nhân bỏ ra bao nhiêu thời gian để tu luyện từ cấp bốn lên cấp năm.
Xà Cầu cũng không nói gì, cả đám đều hiểu, được đi theo vị chủ nhân có tốc độ tu luyện thế này, thực ra là chúng được lời, bởi vì đợi cấp bậc của hắn cao hơn, bọn chúng sẽ có phúc.
Tiểu Cầu nhìn cả đám đều không nói lời nào, ngơ ngác hỏi: “Chủ nhân vốn rất lợi hại mà, chẳng lẽ lên cấp năm không phải là chuyện đương nhiên sao?”
Thời điểm chưa ra đời Tiểu Cầu đã đi theo Du Tiểu Mặc, cho nên nó là người rõ ràng nhất với tốc độ lên cấp của hắn, vì vậy trong mắt Tiểu Cầu, tốc độ lên cấp thế này của chủ nhân mới là bình thường.
Vừa dứt lời, ba con yêu thú còn định tu luyên tiếp đã lập tức nhìn về phía nó.
Vậy mà quên mất tiểu tử này, thời điểm chúng khế ước với chủ nhân thì tên tiểu tử này đã ở đó rồi, nó mới là người biết rõ tình hình về chủ nhân nhất.
Vì vậy, cả ba con yêu thú vốn đang hứng thú với tốc độ tu luyện của Du Tiểu Mặc, nhao nhao vây Tiểu Cầu lại.
Lúc này, Du Tiểu Mặc đang ngồi trên lầu còn không biết Tiểu Cầu mà hắn thương nhất đang bị ba tên còn lại “Nghiêm hình bức cung”, bởi vì giờ hắn đang chuẩn bị luyện chế một loại linh đan giúp củng cố tu vi gọi là Cố Nguyên đan.
Cố Nguyên đan là một loại linh đan cấp năm, hiệu quả của nó cũng giống như Hoàng Sa đan, ngoại trừ tác dụng củng cố tu vi của tu luyện giả thì đồng thời cũng có thể củng cố tu vi của đan sư.
Trong không gian của Du Tiểu Mặc đều có tất cả những loại linh thảo cần thiết để luyện Cố Nguyên đan, lúc trước khi biết được loại linh đan này cũng có tác dụng với đan sư, hắn liền chuẩn bị mọi lúc, chỉ đợi tới ngày nào đó hắn đột phá khỏi cấp bốn, trở thành đan sư cấp năm.
Du Tiểu Mặc thử vận chuyển sức mạnh linh hồn sau khi đột phá, hắn có thể cảm giác được sức mạnh linh hồn đậm đặc hơn rất nhiều, hơn nữa còn thuận tay hơn cả lúc ở cấp bốn, động tác điều khiển sức mạnh linh hồn đều trôi chảy hơn.
Mang Kim Minh đỉnh và nguyên liệu để luyện Cố Nguyên đan ra, Du Tiểu Mặc bắt tay vào việc luyện đan.
Bởi vì luyện đan cho mình dùng, nên Du Tiểu Mặc luyện mỗi cây linh thảo bốn lần, linh thảo được trồng trong không gian khá ít tạp chất, cho nên con số bốn kia chính là cực hạn, hao tốn không ít thời gian của hắn.
Toàn bộ quá trình vô cùng thuận lợi, không đến nửa canh giờ, một viên linh đan màu vàng đã bay ra khỏi lô đỉnh.
Cả buổi tối này Du Tiểu Mặc đều ngồi trong phòng, hắn chỉ dùng một canh giờ để củng cố tu vi, tất cả thời gian còn lại đều dùng cho việc luyện đan, vì đã lên cấp cho nên tốc độ luyện linh đan cấp bốn của hắn nhanh hơn trước rất nhiều, động tác cũng trôi chảy hơn, chỉ tốn hai phần ba thời gian so với trước kia đã luyện ra ba mươi viên linh đan rồi.
Ngày hôm sau, hắn không lập tức đi tới bày quầy.
Tối qua hắn đã nghĩ kĩ rồi, nếu mỗi ngày cứ chạy tới điểm bán hàng vừa tốn thời gian vừa tốn sức, còn không bằng tích nhiều nhiều đan một chút, hai ba ngày đi bán một lần.
Nếu như lời Vinh Hiên nói là thật, vậy hắn không cần lo lắng linh đan của mình sẽ bị ế.
Sáng sớm, Du Tiểu Mặc nói với đám Xà Cầu một tiếng, cũng không đi tìm Bách Lý Tiểu Ngư, liền chạy tới tìm Ninh Tĩnh đạo sư, chuyện hắn lên cấp không thể giấu giếm được, hơn nữa cũng phải chia lớp, tốt nhất là nên nói sớm sớm, nhưng thời điểm hắn tới, Ninh Tĩnh đạo sư không có trong phòng.
Du Tiểu Mặc nghĩ nghĩ, cuối cùng đành bỏ cuộc, quay đi tìm Lăng Tiêu.
Vì hôm qua không gặp được y cho nên Du Tiểu Mặc quyết định, nếu hôm nay mà Lăng Tiêu còn chưa về, hắn sẽ nhờ người đi nghe ngóng.
Cơ mà lần này Du Tiểu Mặc khá may mắn, bởi vì sáng sớm hôm nay Lăng Tiêu đã trở lại rồi, nhưng chưa đợi hắn đến phòng của Lăng Tiêu, trên đường đã gặp rất nhiều người dũng mãnh lao về hướng đó, chờ hắn chạy tới đã bị một mùi máu tươi xộc vào mũi tới choáng váng.
Du Tiểu Mặc vội vàng chen vào, vừa nhìn thấy tình hình bên trong, suýt chút nữa thì ói hết cả bữa sáng rồi.
Trên mặt đất lại là một ngọn núi nhỏ được tạo thành từ thi thể yêu thú, có con bị chết rất nguyên vẹn, có con thì chết rất tàn nhẫn, nhưng gần như đều là yêu thú cấp thấp, Du Tiểu Mặc chỉ liếc mắt đã thấy có hơn trăm con, cũng có yêu thú còn sống, nhưng đều nhốt vào trong lồng, gần ba mươi con, tất cả là yêu thú trung giai.
Du Tiểu Mặc biết rõ trong học viện có người chuyên thu mua da thịt yêu thú, cũng có người thu mua yêu thú còn sống, nhưng nhiều yêu thú như thế này, hắn cũng chỉ nghĩ được tới Lăng Tiêu, mà cũng chỉ có y mới có bản lãnh săn bắt được nhiều yêu thú như vậy chỉ trong một lần.
Du Tiểu Mặc nhìn thoáng qua, không thấy bóng dáng của Lăng Tiêu đâu, lập tức chạy thẳng vào trong phòng tìm y, chỉ là chờ tới lúc hắn chạy tới, lại phát hiện cũng có một đám người đang đứng đầy quanh căn lầu, chỉ là vì họ không vào được, cho nên ai ai cũng đứng ở bên ngoài trông trông ngóng ngóng, như thể đang chờ ai đó.
Nghe thấy tiếng bước chân chạy tới, một số người quay đầu lại.
Du Tiểu Mặc im lặng phát hiện, người tranh chấp hôm qua với hắn, Hứa Vân cũng đứng ở nơi này.
Nhìn thấy Du Tiểu Mặc, Hứa Vân hừ một tiếng sắc mặt rất khó coi, nhưng lại không thể khiêu khích hắn, đành phải dùng khuôn mặt khó chịu kia nhìn Du Tiểu Mặc đi vào trong phòng.
Du Tiểu Mặc đi chậm lại, hắn nghênh ngang đi vào trong phòng ngay trước mặt Hứa Vân, có bực mấy cũng không đến phiên ngươi nha.
Động tác này quả nhiên đã làm Hứa Vân giận quá sức, đứng cách một lớp kết giới nhưng Du Tiểu Mặc có thể thấy khuôn mặt tuấn tú của Hứa Vân đen xì như mực, cặp mắt kia bắn ra cái nhìn oán độc như muốn đào hắn ra khỏi kết giới vậy.
Không nhìn thấy Lăng Tiêu ở tầng một, Du Tiểu Mặc lập tức chạy lên lầu hai.
Vốn cứ tưởng rằng Lăng Tiêu sẽ ở trên lầu, ai dè đi khắp một vòng mà vẫn không thấy, buồn bực cực kỳ, đành phải ngồi lại.
Du Tiểu Mặc còn đang tự hỏi Lăng Tiêu đang ở xó nào thì đột nhiên nghe được tiếng nước chảy truyền đến từ phía sau bình phong, Du Tiểu Mặc mừng rỡ, cũng chẳng nghĩ gì đã chạy thẳng tới đó, cảnh tượng lọt vào tầm mắt hắn lúc này là một thân thể thon dài với những cơ bắp mạnh mẽ rắn chắc, nhưng đây không phải là trọng điểm, trọng điểm chính là…
Thân thể Lăng Tiêu đang đứng đối diện với hắn, nửa người dưới đều không có lấy một mảnh vải che thân, cứ trần trụi như vậy mà bước ra khỏi thùng tắm, Du Tiểu Mặc còn có thể nhìn thấy cái thứ dữ tợn đang ngủ đông kia, mà giờ ấy hả, nó đang từ từ đứng lên giương nanh múa vuốt với hắn…
Đôi mắt tròn xoe của Du Tiểu Mặc suýt thì rớt ra rồi, đang đùa đó hở?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.