Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 237: Bốn cách




“Vị đại ca này, ngài biết có chuyện gì đang xảy ra không?”
Tuy Du Tiểu Mặc đã đoán được tình hình đại khái, nhưng hắn vẫn thấy nên hỏi rõ nguyên nhân thì tốt hơn.
Vì vậy hắn lại hỏi một thanh niên lạ mặt đứng cạnh, thanh niên khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, đang khoanh tay đứng ở biên giới của đài thi đấu, nhìn hai người đứng trên đài, nét mặt rất thú vị, tuy người chung quanh chen tới chen lui, nhưng không ai có thể đụng vào y.
Nghe được câu hỏi của hắn, biểu cảm của thanh niên hiện rõ sự kinh ngạc, nghiêng đầu liếc nhìn Du Tiểu Mặc, cười khẽ: “Ngươi đang hỏi ta?”
Du Tiểu Mặc vất vả gật đầu, người thanh niên này mang tới cho hắn một cảm giác rất kì lạ, hơn nữa khuôn mặt rất có hương vị, dù ngũ quan vô cùng tuấn lãng, nhưng lại bị một đôi mắt phượng tà mị làm hỏng, khiến cho cả khuôn mặt người này có thêm chút tà ý, bộ dạng có vẻ không dễ chọc tẹo nào.
Thấy hắn thật sự gật đầu, khóe miệng thanh niên nhếch lên, giống như rất hứng thú với hắn: “Ngươi ở khu một hay khu hai, tên là gì.”
Du Tiểu Mặc đáp: “Ta ở khu hai, ta tên là Tiểu Hắc…”
“Tiểu Hắc?” Thanh niên nghiền ngẫm cái tên này trong miệng một lần, ánh mắt lại nhìn hắn từ trên xuống dưới thêm lần nữa, vuốt cằm nói, “Cái tên này thật đúng là không hợp với ngươi.”
Ta biết, không cần ngươi nói!
Du Tiểu Mặc lại nghiêm túc giải thích: “Thân thể là do cha mẹ sinh ra, tên cũng thế.”
Thanh niên nhìn hắn thật lâu, sau đó nở một nụ cười rất vui vẻ, “Ngươi nói đúng.” Nói xong câu đó, ánh mắt y lại chuyển qua hai người đang đứng trên đài, “Ngươi muốn biết vì sao họ lại đánh nhau?”
Nói nhảm!
Trong lòng Du Tiểu Mặc ngạo mạn tặng cho y hai chữ đó, nhưng bên ngoài vẫn gật gật đầu, “Phải, ngươi có thể nói cho ta biết không?”
Khóe miệng thanh niên cong lên, nói: “Đương nhiên là có, người áo lam kia gọi là Tôn Triết, đứng thứ chín trên bảng xếp hạng của khu một, tu vi Nguyệt cảnh bảy sao đỉnh phong, đã bước nửa chân vào Tinh cảnh, miễn cưỡng coi là ổn, còn người mặc đồ trắng kia thì…”
Nghe được y nói tới Lăng Tiêu, tâm trạng của Du Tiểu Mặc lập tức kích động, mắt mở thật to, cố gắng vểnh tai, “Hắn thì sao?”
“Hắn gọi là Lăng Tiêu, là tân sinh mới nhập học hôm nay, một người rất ngông cuồng, nghe nói tu vi của hắn chỉ có Nhật cảnh, nhưng… Theo ta thấy thì chưa hẳn là vậy, rất có thể hắn đã ẩn giấu tu vi thật sự, nếu không sao lại có khả năng đã biết tu vi của Tôn Triết cao hơn mà vẫn dám khiêu chiến.” Giọng điệu của thanh niên có vẻ hơi khen ngợi.
Cái này cũng gọi là ngông cuồng hả? Bộ mặt thực sự cuồng vọng của Lăng Tiêu các ngươi chưa được nhìn thấy đâu.
Du Tiểu Mặc lại hỏi, “Sao họ lại phát sinh mâu thuẫn?”
Thanh niên nói: “Tôn Triết đi tìm tân sinh gây sự, muốn ra oai phủ đầu với họ, kết quả bị tân sinh kia cho một trận, đại khái là thế.”
Du Tiểu Mặc, “…” Hóa ra là đối phương tự động tìm tới cửa cho Lăng Tiêu chà đạp đây mà.
“Nhưng mà tân sinh gọi là Lăng Tiêu này cũng rất thú vị, đối với đại đa số thì hai trăm điểm nói ít cũng không ít, toàn bộ tài sản của Tôn Triết cũng chỉ khoảng ba trăm, bây giờ thoáng cái đã mất sạch hai trăm, xem ra hắn phải đau lòng lắm, ha ha.”
Cứ như vậy kết luận thẳng là Lăng Tiêu sẽ thắng hả?
Du Tiểu Mặc nghi hoặc đánh giá thanh niên, không nhịn được đành hỏi: “Sao ngươi có thể xác định hắn sẽ thắng?”
Thanh nhiên nhếch miệng, lộ ra một nụ cười tràn ngập tà ý, “Bởi vì… Ta nói hắn thắng thì hắn sẽ thắng.”
Khóe miệng Du Tiểu Mặc giật một cái, lại một tên tự đại nữa rồi, nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Hai trăm điểm có thể thuê một gian phòng đơn sao?”
Ánh mắt đùa giỡn của thanh niên đột nhiên nhìn về phía hắn, “Ngươi là tân sinh?”
Du Tiểu Mặc vuốt mũi một cái, hắn biết rõ nếu hỏi việc này thì sẽ bị lộ việc hắn là tân sinh mà, liền thừa nhận: “Phải.”
Thanh nhiên nói: “Bảo sao sẽ hỏi vấn đề ngốc như vậy.”
Giọng điệu này, quá quá vô sỉ!
Nhưng hắn sẽ không tức giận đâu, bởi vì Lăng Tiêu thường xuyên nói hắn ngốc.
Thanh niên trả lời: “Hai trăm điểm thì hơn hẳn tiền thuê phòng đơn rồi, có thể thuê luôn phòng lầu, đại khái là thuê được nửa tháng, nồng độ linh khí nồng đậm hơn phòng đơn nhiều.”
Hai trăm điểm mà thuê được có nửa tháng, xem ra điều kiện phòng lầu hẳn là tốt nhất
Nhưng hắn không ngờ bên trên phòng đơn thì còn có cả phòng lầu nữa, hẳn là một căn có nhiều tầng nhiều phòng riêng, Du Tiểu Mặc nhớ tới Bách Lý Tiểu Ngư và Đồng Việt Húc, xem ra nơi anh trai họ thuê cho hẳn là phòng lầu.
“Cám ơn ngươi đã giúp ta giải đáp, đúng rồi, ngươi tên là gì?” Du Tiểu Mặc ngẩng đầu cám ơn, tất cả nghi ngờ của hắn trên cơ bản đã được loại bỏ.
“Ta?” Thanh niên nhìn hắn rồi nở một nụ cười vui vẻ, cố ý làm cho hắn tò mò, “Về sau ngươi sẽ biết.”
Mấy người mà dùng giọng điệu này nói chuyện ấy, thường là đều có lai lịch không kém nè.
Trong lòng Du Tiểu Mặc đã bắt đầu so đo, nếu y không chịu nói thì hắn cũng chẳng cố hỏi làm gì, tuy hắn đã quyết định sẽ không mờ nhạt nữa, nhưng vẫn ít tiếp xúc với mấy người kiểu này thì tốt hơn.
Chỉ là vì không để thanh niên nhìn ra suy nghĩ thực sự của mình, Du Tiểu Mặc vẫn làm ra vẻ kinh ngạc.
Cái nét mặt này làm cho thanh niên rất hài lòng, y không nhìn chằm chằm vào Du Tiểu Mặc nữa, ánh mắt lại chuyển qua hai người trên võ đài.
Trong lúc bọn họ nói chuyện, thì Lăng Tiêu và Tôn Triết đã bắt đầu đánh nhau, bên tai lập tức vang lên tiếng cổ vũ ồn ào của mấy người vây xem, ai ai cũng tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào trận đấu, thỉnh thoảng còn bật lên một tiếng ‘Tốt’.
Du Tiểu Mặc không hào hứng mấy, trong mắt hắn thì kết cục cũng như thanh niên kia đã nói, nếu Lăng Tiêu mà thua thì chắc hai con mắt của hắn sẽ rớt xuống đất luôn, mà kết quả cũng đã biết rồi, còn gì để xem nữa.
Thấy thanh niên vẫn chăm chú quan sát trận đấu, Du Tiểu Mặc do dự một lát nhưng cuối cùng vẫn không chào hỏi hắn, quay người lách ra khỏi đám đông.
Nhưng ngay tại lúc hắn xoay người, thanh niên kia như có linh cảm, bỗng quay đầu lại nhìn hắn một cái, đường cong bên khóe môi một mực không hạ xuống.
Sau khi rời khỏi đám đông ồn ào, Du Tiểu Mặc không tìm được Giang Tiểu Phong, không biết đã bị xô đẩy vào chỗ nào rồi, vì vậy đành phải đi nghe ngóng tin tức một mình, vòng vo gần nửa giờ, hắn mới thăm dò được một chút tình hình.
Tin tức về thuê phòng ở, Du Tiểu Mặc cũng thăm dò được vài loại.
Gian phòng mà hắn và Giang Tiểu Phong đang ở là miễn phí, nhưng cũng bởi vì miễn phí cho nên đây là nơi có điều kiện kém nhất học khu B, ngoại trừ sự chênh lệch về linh khí, thì tiện nghi trong phòng cũng là một nguyên nhân khác.
Ở cấp cao hơn sẽ là phòng ba người, phòng hai người và phòng một người, giá cả theo thứ tự là mỗi ngày hai điểm, bốn điểm và sáu điểm.
Cuối cùng là phòng lầu, phòng lầu có lầu cho một người và hai người, loại hai người là hai mươi điểm một ngày, còn loại một người có giá mười hai điểm một ngày. Cho nên thanh niên mới nói hai trăm có thể thuê được nửa tháng.
Cái giá này nghe thì không cao lắm, nhưng trên thực tế nó khá xa vời với rất nhiều người, bởi vì ở học viện Đạo Tâm, bất kể là học khu A hay B, đều rất khó kiếm điểm, những vụ đánh cược một lúc những hai trăm điểm như Lăng Tiêu và Tôn Triết khá là hiếm gặp, ngay cả ở học khu A.
Sau khi xác định giá phòng, Du Tiểu Mặc liền căn cứ tình huống này mà tìm kiếm vài phương pháp.
Với tình hình hiện tại của hắn, sẽ có hai lựa chọn, một là phòng đơn, hai là phòng lầu một người ở.
Trước mắt thì phí tổn để thuê phòng lầu hắn không đủ sức trả, cho nên hắn đặt mục tiêu lên phòng đơn, nếu một ngày sáu điểm, vậy mỗi ngày hắn phải kiếm được ít nhất là sáu điểm, đầu tiên phải cam đoan tiền thuê phòng ổn định, sau đó mới tính đến những cái khác.
Thế nhưng mà, Du Tiểu Mặc nghe tất cả các cách, lại phát hiện, đối với tân sinh thì mỗi ngày muốn kiếm sáu điểm khá là khó khăn.
Cách đầu tiên là đi học.
Mỗi ngày có mặt đầy đủ sẽ được hai điểm, nếu như vắng mặt thì không có.
Đây là mỗi học sinh đều có, hơn nữa đa số đều chọn có mặt, bởi vì khóa học mỗi ngày chỉ có một buổi, trừ khi ngươi có hướng đi tốt hơn, lúc ấy có thể không lên lớp, học viện cũng không ép buộc học sinh nhất định phải đi học.
Cách thứ hai là làm việc vặt, ví dụ như quét sân, hoặc làm học đồ cho các đạo sư.
Qua những việc này có thể kiếm được tối đa là ba đến bốn điểm mỗi ngày.
Nhưng bởi vì người thì nhiều mà việc thì ít, cho nên những người chính thức kiếm được việc đều có chỗ dựa sau lưng, hoặc là may mắn được đạo sư chọn.
Du Tiểu Mặc cảm thấy hắn không có một dung mạo người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, cho nên con đường làm việc vặt này chỉ sợ không tranh thủ được.
Hắn quyết đoán bỏ qua cách này, nghiên cứu cách thứ ba, đó là thi đấu.
Học sinh khu một có thể thi đấu thì đan sư của khu hai cũng có thể, nhưng việc họ tỉ thí không phải là sức chiến đấu, mà là năng lực luyện đan hoặc rèn luyện.
Có thể lựa chọn sân đấu loại lớn như Lăng Tiêu và Tôn Triết, cũng có thể chọn đài thi đấu loại nhỏ của khu hai.
Việc này phụ thuộc vào quyết định của người so tài, nói chung thì, ảnh hưởng của việc thi đấu khá lớn, ví dụ như hai người đều là danh nhân, hoặc là hai bên có thù hận gì đó, muốn làm cho người kia thua rất khó coi, hoặc bản thân muốn nổi tiếng, cũng có thể lựa chọn cách thi đấu.
Du Tiểu Mặc cảm thấy nơi này không hợp với hắn, cũng bỏ qua nốt.
Xem xét thì chỉ có thể dùng cách thứ tư rồi.
Đúng lúc Du Tiểu Mặc đang chăm chú suy nghĩ, đột nhiên có ai đó vỗ vai hắn một cái, lực không nhẹ không nặng nhưng cũng khiến hắn giật mình, nhìn lại, thì ra là… cái tên Lăng Tiêu kia!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.