Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 232: Kế sách nhỏ




Tuy Viêm Thành có rất nhiều thế lực, nhưng khu buôn bán chỉ có một chỗ. Đó chính là bốn con phố nằm ở bốn phía của Lôi Thiên Đài, mỗi con phố vừa dài lại vừa rộng, dù có bỏ ra một ngày để đi dạo cũng chưa chắc đã tới được cuối phố, dù chỉ là khu buôn bán nhưng lại là nơi sầm uất nhất.
Giờ phút này, Du Tiểu Mặc đang đứng ở phố Nam.
Phố Nam có lịch sử lâu đời, kiến trúc cũng chuyển biến theo từng ngày, nếu so về phong cách thì nơi đây khác hoàn toàn những thành thị mà Du Tiểu Mặc từng tới, những nơi ấy thường có phong cách tràn ngập cổ kính, ví dụ như điêu lan ngọc thế*, đa số đều là những kiến trúc nhìn vô cùng tráng lệ, nhưng kiến trúc ở nơi này còn mang theo chút hơi thở hiện đại.
Lối kiến trúc này rất có hương vị, chỉ là phố Nam thực sự rất lớn, đứng ở đây cũng không thể nhìn tới cuối đường.
Đan phố mà Liễu Nhạc đưa họ tới không phải là cửa tiệm lớn nhất phía nam, nhưng giá cả rất hợp lý.
Tên của đan phố nọ là Thanh Sương Các, ngoại trừ bán linh đan thì còn thu mua linh đan, Liễu Nhạc đã từng nghe nói, danh dự của đan phố này rất tốt, những người có nhiều kinh nghiệm buôn bán đều thích tới nơi này.
Viên linh đan cấp ba hạ phẩm duy nhất mà Liễu Nhạc từng nhận được là do giúp Thanh Sương Các kéo một vài khách nhân mà có, sau khi hắn nói chuyện này cho Du Tiểu Mặc, nét mặt của Du Tiểu Mặc đều sáng bừng.
Du Tiểu Mặc vội vàng kéo Liễu Nhạc tới thì thầm, “Liễu Nhạc, ngươi nói nếu như ngươi làm bộ giới thiệu chúng ta cho Thanh Sương Các, mà chúng ta mua bán rất nhiều, họ có cho ngươi thù lao không?”
Liễu Nhạc không do dự trả lời, “Có, nhưng thù lao phải dựa vào số tiền mà khách mua bán, nếu như lớn thì họ có thể cho ta một cây linh thảo cấp bốn hạ phẩm, hoặc là một viên linh đan cấp bốn hạ phẩm.
Du Tiểu Mặc lập tức nghĩ đến hai loại linh thảo còn thiếu trong đơn thuốc của Hoàng Sa đan, “Vậy thì tốt, đợi lát ngươi hãy nói với Thanh Sương Các là giới thiệu chúng ta tới, nhớ rõ đừng có biểu hiện quá mức thân mật đó, hiểu chưa?”
“Liễu Nhạc đã rõ.” Liễu Nhạc lập tức đoán được Du Tiểu Mặc có ý gì, tuy rất kinh ngạc, dù sao thì trong mắt hắn thiếu gia đâu giống một người thiếu thốn vài cây linh thảo, nhưng Du Tiểu Mặc đã nói tới vậy, hắn cứ làm theo là được.
Sau đó, Liễu Nhạc rất thuần thục đưa bọn họ vào Thanh Sương Các.
Quản sự của Thanh Sương Các cũng đang ở đây, bởi vì Liễu Nhạc đã dừng giới thiệu vài lượt khách, cho nên quản sự vẫn còn nhớ mặt hắn.
Nhìn thấy hắn dẫn theo hai người tới, quản sự liền hiểu Liễu Nhạc lại giới thiệu khách tới chỗ họ, âm thầm đánh giá quần áo của hai người, có vẻ không phải người bình thường, trong lòng cũng đoán cuộc mua bán này sẽ không nhỏ đâu, lập tức nở một nụ cười đặc hữu của gian thương.
“Lý quản sự, ta mang hai vị khách tới cho ngài này.”
Liễu Nhạc nghênh đón Lý quản sự, rồi cười rất xun xoe, loại người sống ở tầng dưới cùng như hắn, phải biết lựa ý nói theo người khác mới có thể khiến cho cuộc sống của mình tốt đẹp hơn một chút, huống chi hắn phải phối hợp với Du thiếu gia, làm như vậy mới không bị quản sự nhận ra.
“Được rồi, ngươi vào phòng nghỉ chờ trước đi.” Lý quản sự phất tay để hắn đi, ánh mắt lại quay sang nhìn Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc, thái độ lập tức chuyển thành cung kính, “Không biết hai vị công tử muốn mua linh đan gì?”
Công việc chủ yếu của Thanh Sương Các là bán linh đan, linh thảo thì rất ít, nhưng không phải là không có, bởi vì Thanh Sương Các không chỉ có một cửa hiệu, có vài chi nhánh chỉ dùng để bán riêng mỗi linh thảo.
“Chỗ các ông có thu linh đan không?” Du Tiểu Mặc đưa mắt đánh giá nội thất của Thanh Sương Các.
Lý quản sự hơi sửng sốt, rồi lại nghiêm túc đánh giá Du Tiểu Mặc một lần, bây giờ lão mới để ý, thiếu niên này chính là một vị đan sư, không biết cấp bậc bao nhiêu.
“Công tử, đúng là Thanh Sương Các có thu linh đan, nhưng chúng ta không thu linh đan hạ phẩm.”
Bởi vì Thanh Sương Các khá có giá, cho nên họ chỉ làm mua bán lớn, linh đan hạ phẩm thì đan sư của họ cũng có thể luyện, vì thế bình thường chỉ thua mua linh đan trung phẩm và thượng phẩm, không giới hạn cấp bậc.
Du Tiểu Mặc lấy một lọ linh đan từ trong túi trữ vật, “Ta biết chỗ ông không thu hạ phẩm, Liễu Nhạc đã từng nói rồi, loại linh đan mà ta muốn bán là thượng phẩm, cấp bậc là cấp ba và cấp bốn, có thu không?”
Lý quản sự lập tức ngơ ngác, nhìn chằm chằm vào bình linh đan trên tay hắn, bây giờ nhìn cẩn thận mới thấy đúng là toàn linh đan thượng phẩm, dù đã nhìn xuyên qua lớp ngọc trong suốt nhưng lão cũng có thể thấy màu sắc của linh đan vô cùng thuần túy, người này lại có thể mang cho lão một niềm vui lớn tới vậy.
Linh đan thượng phẩm không giống như loại trung phẩm và hạ phẩm, mặc kệ cấp bậc của linh đan là bao nhiêu nhưng chúng vĩnh viễn không bao giờ thiếu thị trường, không giống như linh đan hạ phẩm, chỉ có một vài đan phố nhỏ mới thu.
Lúc này Lý quản sự lại thấy Du Tiểu Mặc lấy ra một lọ linh đan toàn cấp ba và cấp bốn, hơn nữa tất cả còn là loại thượng phẩm, đương nhiên là vô cùng mừng rỡ, vội vàng gật gật đầu, “Đương, đương nhiên là có thu!”
Sau đó, Lý quản sự liền dẫn họ đi vào bên trong các.
Linh đan cấp ba và cấp bốn dù không quý bằng cấp năm trở nên, nhưng linh đan thượng phẩm thì khác.
Ở bên ngoài cửa hàng khó mà giữ bí mật, cho nên phải đề phòng một chút thì tốt hơn.
Đi vào bên trong, Du Tiểu Mặc cũng không lo lắng Lý quản sự sẽ nảy lòng tham, dù sao chỉ cần có Lăng Tiêu bên cạnh là hắn thấy yên tâm lắm, đưa bình ngọc cho lão, “Ngài có thể kiểm tra xem, nếu như được, chúng ta sẽ thương lượng giá cả.”
Lý quản sự nhận lấy bình ngọc, cũng nói thêm sẽ nhờ một vị đan sư của Thanh Sương Các tới kiểm tra, bởi vì bản thân lão không phải là đan sư.
Sau một lát, bức rèm bị ai đó vén lên, người kia là một cô gái mặc váy hồng, khí chất rất bất phàm.
Nhìn thấy cô gái, Lý quản sự rất vui vẻ nói, “Thanh Thu tiểu thư, hôm nay lại có một đám linh đan phải làm phiền tới ngài.”
Cô gái kia có một đôi mắt sáng như nước mùa thu, khuôn mặt đẹp như hoa như ngọc khiến khí chất của nàng trở nên vô cùng điềm tĩnh, sau khi nghe Lý quản sự nói chuyện, khuôn mặt xinh đẹp ấy nở ra một nụ cười yếu ớt, nhẹ giọng nói: “Lý quản sự khách khí.”
Vừa nhìn thấy cô nàng, trong đầu Du Tiểu Mặc lập tức hiện lên ba chữ thật dịu dàng, cuối cùng hắn cũng gặp được một người con gái thứ hai có chút bình thường, chỉ là lúc này hắn đã không ôm mơ mộng gì với các em gái nữa rồi.
Nhưng Du Tiểu Mặc vừa liếc đã nhận ra người này là một đan sư cấp năm, tuổi của nàng chỉ khoảng hai mươi mấy, vậy mà đã trở thành một đan sư cấp năm, thiên phú hẳn là không kém, không ngờ lần đầu tiên tới phố buôn bán lại gặp được một đan sư cấp năm trẻ tuổi, đã vậy còn là nữ, nơi này quả nhiên là ngọa hổ tàng long.
“Tiểu nữ tử Thanh Thu, không biết cao tính đại danh của hai vị công tử?”
Thanh Thu đi đến trước mặt hai người, dù giọng nói vẫn mềm mại nhưng lại có một sự phóng khoáng khó gặp.
“Ta họ Du, làm phiền Thanh Thu cô nương giúp ta kiểm tra hai bình linh đan này.” Du Tiểu Mặc lại lấy thêm linh đan từ trong túi trữ vật ra, hắn không giới thiệu Lăng Tiêu cho nàng, dù sao họ cũng chỉ đi bán linh đan thôi chứ không phải đến để kết bạn.
Thanh Thu cũng không hỏi nữa, cầm lấy bình ngọc trên bàn, trong mắt lộ ra chút kinh ngạc, tất cả đều là linh đan thượng phẩm, sau khi nhìn kỹ nàng mới nói với Lý quản sự đang ngồi bên cạnh, “Lý quản sự, hai bình này đúng là linh đan thượng phẩm, linh đan cấp ba có hai mươi viên, linh đan cấp bốn có ba mươi viên.”
Lý quản sự cười híp mắt nói: “Thanh Thu cô nương vất vả rồi.”
Thanh Thu mỉm cười, “Không vất vả, đây là bổn phận của Thanh Thu.”
Nói xong nàng cũng không quấy rầy bọn họ bàn bạc giá cả, để bình ngọc xuống rồi lui ra, chỉ là trước khi đi lại khẽ liếc Du Tiểu Mặc một cái, nếu nàng không nhìn lầm thì Du công tử này chính là một đan sư cấp bốn, tuổi còn nhỏ mà đã có tu vi như vậy, xem ra không bao lâu nữa họ sẽ gặp mặt rồi.
Sau khi Thanh Thu rời đi, Du Tiểu Mặc liền bàn bạc giá cả với Lý quản sự.
Bởi vì bây giờ hắn đang thiếu tiền cho nên chào giá không cao lắm, nhưng Lý quản sự cũng không thấy hắn trẻ mà báo sai giá, đúng như Liễu Nhạc nói, giá cả lão đưa ra rất hợp lý.
Một viên linh đan cấp ba có giá tám mươi thủy tinh tệ, một viên linh đan cấp bốn là hai trăm thủy tinh tệ.
Chênh nhau không chỉ gấp đôi, cái giá tiền này cũng nằm trong dự liệu của Du Tiểu Mặc, hắn nhớ lần đầu thấy một cây linh thảo cấp bốn trung phẩm ở Đan Tâm Phường đã có giá là hai vạn, trung phẩm đã đắt như vậy rồi, nói chi là thượng phẩm.
Bán năm mươi viên linh đan giúp Du Tiểu Mặc kiếm được mười bốn ngàn thủy tinh tệ, một lần nữa hắn lại sâu sắc cảm nhận được cái nghề đan sư này quả là một nghề nghiệp kiếm lời khủng khiếp, trong khi thành phẩm hắn phải trả cũng chỉ là mấy hạt giống mà thôi.
Sau khi hai người rời khỏi Thanh Sương Các không lâu lắm thì Liễu Nhạc cũng đi ra.
Du Tiểu Mặc lập tức chạy tới, “Sao, có lấy được hạt giống thạch thảo và ngư long thảo không?”
Liễu Nhạc đáp, “Lý quản sự nói mấy thứ ấy phải tới Thanh Thảo Các mới có, cho nên bảo ta tới đó lấy, lão đã nói với Chu quản sự của Thanh Thảo Các rồi.” Tuy hắn rất ngạc nhiên vì Du Tiểu Mặc chỉ cần hạt giống chứ không lấy linh thảo đã thành cây, nhưng không hỏi gì thêm.
“Thế thì nhanh đi thôi.”
Lý quản sự kia quả là một người biết giữ lời, lão không chỉ nói với Chu quản sự đưa cho Liễu Nhạc hạt giống thạch thảo và long ngư thảo, mà mấy loại hạt giống khác cũng cho một ít, Liễu Nhạc lại thừa cơ xin thêm một chút, bởi vì mỗi loại hạt giống hắn chỉ lấy mấy hạt, Chu quản sự nể tình hắn đã kéo khách hàng tới cho Thanh Sương Các, mà bỏ thêm mấy hạt giống cũng chả tốn là bao, cho nên rất hào phóng.
Sau khi lấy được hạt giống, Liễu Nhạc lập tức chạy tới tranh công với Du Tiểu Mặc.
Du Tiểu Mặc đúng là đã bị ngạc nhiên một hồi, bởi vì Liễu Nhạc rất thông minh, biết rõ hắn không cần hạt giống linh thảo cấp bốn thường gặp, cho nên cố ý chọn mấy loại chưa nghe tên mấy, đúng là có vài loại Du Tiểu Mặc không có thật.
Bầu trời dần ngả màu, bọn họ quyết định quay về khách sạn trước khi mặt trời lặn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.