Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 209: Khuôn mặt của lăng tiêu




Lăng Tiêu nhìn Du Tiểu Mặc, ánh mắt lưu luyến dừng lại trên gương mặt tràn đầy mong đợi của hắn, bỗng dưng nở một nụ cười vui vẻ rất mập mờ, tiến đến trước mặt hắn, kéo khoảng cách giữa hai người lại gần hơn, như thể chỉ nháy mắt một cái là lông mi sẽ chạm vào khuôn mặt đối phương vậy.
Hơi thở phả lên gò má, Du Tiểu Mặc đỏ mặt, cũng may bây giờ đang đêm, có đỏ hơn nữa cũng chẳng ai biết, thấy Lăng Tiêu chỉ nhìn mình mà không nói lời nào, hai tay Du Tiểu Mặc giơ lên vịn áo y, “Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em.”
Lăng Tiêu vén một lọn tóc đang xõa ra trước mắt, cười ha ha: “Muốn nhìn khuôn mặt thật của ta cũng được thôi, nhưng… Em dùng cái gì để đổi?”
Nghe đến đây, Du Tiểu Mặc có xúc động muốn chửi thề, vì sao muốn nhìn mặt y còn phải trao đổi, hắn không tin tên này sẽ dùng khuôn mặt Lâm Tiếu suốt đời, nhưng mà… Cái sự tò mò kia cứ cào cào trong lòng hắn, hắn rất rất rất muốn biết khuôn mặt thật sự của Lăng Tiêu.
Sau nửa ngày do dự, Du Tiểu Mặc mới thận trọng hỏi: “Thế… Anh muốn gì?”
Lăng Tiêu nghe được một sự không hề tình nguyện trong giọng hắn, vừa nén cười, vừa chỉ môi mình rồi nói: “Em chủ động hôn ta một cái, ta sẽ cho em nhìn một chút.”
Du Tiểu Mặc cắn môi, ánh mắt lập lòe, hình như đang đắn đo giữa lợi và hại.
Lăng Tiêu không thúc giục hắn, thảnh thơi nằm trên đồng cỏ chờ đợi quyết định.
Nhìn cái biểu lộ không thèm đếm xỉa tới của y, cứ như thể đáp án của hắn là gì thì cũng chẳng quan trọng ấy, Du Tiểu Mặc cắn răng một cái, liếc nhìn xung quanh, phát hiện không ai nhìn qua phía bên này, liền ngồi dậy, rướn người hôn thật nhanh vào môi Lăng Tiêu một cái, đây cũng là nụ hôn đầu tiên mà hắn chủ động với Lăng Tiêu.
Vốn tưởng rằng chỉ cần như vậy là xong rồi, không ngờ lúc hắn định lùi về, sau gáy đã bị bàn tay của Lăng Tiêu đè lại, bờ môi mới rời đi đã bị ép xuống.
Lăng Tiêu trực tiếp cạy mở hàm răng của hắn, đầu lưỡi linh hoạt dễ dàng chiếm cứ địa bàn của mình, khiến cái hôn nhẹ như lông vũ này biến thành một nụ hôn thật sâu, đầu lưỡi y rà soát hết từng ngóc ngách trong khoang miệng, mãi cho tới khi khuôn mặt Du Tiểu Mặc đỏ bừng mới chịu buông ra.
“Tiểu Mặc Mặc, đây mới là hôn!” Lăng Tiêu liếm môi một cái rồi cười nói.
Du Tiểu Mặc vừa thở phì phò, vừa lau nước miếng tràn ra ở khóe miệng, cái hôn này thiếu chút nữa đã khiến trái tim của hắn bay thẳng ra ngoài: “Bây giờ anh có thể cho em nhìn khuôn mặt thật chưa?”
Lăng Tiêu thấp giọng cười: “A, em muốn nhìn đến thế sao?”
“Đương nhiên rồi…” Du Tiểu Mặc ngẩng đầu định càu nhau, nhưng thời khắc ánh mắt hắn chạm vào khuôn mặt của Lăng Tiêu, trong tích tắc ấy khả năng ngôn ngữ của hắn bị vô hiệu hóa, mãi mà không thốt ra nổi một lời, chỉ biết ngơ ngác nhắm nhìn khuôn mặt kia, hồn vía đã bay mất, mãi một lúc sau vẫn chưa tỉnh táo lại.
Nam nhân này, khó trách lúc trước bị hắn vạch trần thân phận mà cũng không lộ khuôn mặt thật của mình, hóa ra là yêu nghiệt tới mức ấy. Dung mạo của nam nhân cực kỳ tuấn mỹ, vừa yêu dị vừa không mất đi sự tuấn tú của nam tử, giống như một vị thần lạc bước xuống thế gian, trên khóe miệng là một nụ cười dịu dàng, nụ cười này làm cho toàn thân y đều tỏa ra ánh sáng ấm áp và chói mắt như ánh mặt trời, ngay cả những vì sao lấp lánh kia cũng trở nên ảm đảm trước nhan sắc ấy, đương nhiên đây là lúc y không lên tiếng.
Nếu như hắn sở hữu dung mạo thế này, chỉ sợ mỗi ngày cũng phải dùng mặt nạ che lại.
Tiếc là, hắn không có, dù có muốn ảo tưởng một chút cũng chẳng có tư cách ấy chứ.
Lăng Tiêu thấy Du Tiểu Mặc nhìn mình tới ngây người, khóe miệng nở ra một nụ cười vui vẻ, ngón tay thon dài như bạch ngọc chạm vào trán hắn, đẩy ra, ánh mắt lười biếng nóng rực như lửa nhìn hắn, “Tiểu Mặc Mặc, có phải đã bị ta mê hoặc rồi không?”
Lúc này Du Tiểu Mặc mới tỉnh táo lại, che miệng chột dạ nhìn sang chỗ khác, “Nào có.”
“Không hả?” Lăng Tiêu dí sát vào mặt hắn, cười híp mắt, “Thế nhưng mà ta thấy mặt em đã đỏ như một quả táo chín rồi đây này.”
“Anh nhìn lầm rồi á.” Du Tiểu Mặc đẩy cánh tay y duỗi tới, quay người lại không muốn nhìn tiếp nữa.
Làm sao Lăng Tiêu có thể cho hắn trốn tránh, hắn càng trốn, y càng áp sát vào cơ thể hắn, hắn càng phản kháng, y càng kéo hắn lại gần, xoay một vòng, đã đè Du Tiểu Mặc xuống, dùng mặt mình cọ lên gò má nóng hổi kia, xấu xa nói: Còn chối, em xem má em nóng thế này, rõ ràng đã bị ta mê hoặc rồi.”
Du Tiểu Mặc mở to mắt cố gắng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt diễm lệ kia gần trong gang tấc, trái tim không thể khống chế nổi cứ đập thình thịch thình thịch, xong rồi xong rồi, hắn có cảm giác mình đã động tâm rồi.
Tuy đời trước hắn chưa từng yêu đương, nhưng không phải cái gì cũng mù mờ, hắn biết loại cảm giác khiến trái tim cứ đập không có quy luật này là gì, nhưng bởi vì biết rõ, cho nên hắn thấy mình bị bệnh rồi, Lăng Tiêu là nam đó.
Nhưng mà, tệ nhất là hắn không chỉ hôn người nam nhân này, mà trước đây không lâu còn lên giường với y, chẳng lẽ hắn là gay?
Cái kết luận này khiến Du Tiểu Mặc choáng váng, hắn sống gần hai mươi năm, chưa bao giờ nghĩ mình sẽ yêu đàn ông, đương nhiên hắn không xem thường đồng tính luyến, chỉ là cứ cảm giác kì kì sao đó.
Lăng Tiêu nhìn khuôn mặt Du Tiểu Mặc đã nhăn lại, đại khái cũng đoán được hắn đang nghĩ gì, siết chặt eo hắn: “Tiểu Mặc Mặc, em thấy bình thường ta đối xử với em thế nào.
Du Tiểu Mặc ngẩng đầu, suy tư một lát, nói thật, “Xấu xa.”
Lăng Tiêu hắc tuyến, vỗ đầu hắn một cái, “Không đùa với em, nói nghiêm túc.”
Du Tiểu Mặc ủy khuất, đây là đáp án sau khi hắn nghiêm túc lắm mới nói ra mà, trong ấn tượng, Lăng Tiêu là một người vô cùng xấu xa, đã luôn đùa bỡn hắn thì thôi, còn trêu chọc hắn, đúng là xây dựng sự vui vẻ trên nỗi khổ của hắn, đương nhiên, mấy câu này tuyệt đối không được nói ra đâu.
Suy nghĩ một lát, hắn đổi một đáp án rất là dối lòng, “Anh đối với em rất tốt.”
Nghe được đáp án này, Lăng Tiêu nở một nụ cười hài lòng, lại hỏi, “Em thích những gì ta làm với em lần trước không?”
Cả khuôn mặt Du Tiểu Mặc bỗng đỏ bừng, không biết là vẫn còn đỏ từ lúc nãy, hay bị lời nói trắng trợn của y làm cho thẹn, nhăn nhó mãi không trả lời câu hỏi của y.
Lăng Tiêu véo mông hắn một cái, “Nói đi, không nói thì đêm nay chúng ta cứ nằm ở đây.”
Du Tiểu Mặc liếc y một cái, có ai uy hiếp người ta như thế này không?
Lăng Tiêu mỉm cười, bàn tay đặt trên mông hắn cũng không di chuyển, thậm chí còn rà xuống đùi, làm Du Tiểu Mặc sợ tới mức tranh thủ kẹt chặt mông, vội vàng đầu hàng.
“Em nói em nói, anh bỏ tay ra.”
Lăng Tiêu lập tức lộ ra cái vẻ mặt tiếc nuối, thực ra y còn hy vọng Du Tiểu Mặc có thể kiên trì thêm một lát ấy
Sao Du Tiểu Mặc có thể không nhìn ra cái sự lòng muông dạ thú của người này, thẹn quá hóa giận, lườm y một cái, vì thế cúi đầu xuống thì thầm, “Thích… thích…”
Lề mà lề mề, khiến Lăng Tiêu không thể dùng chiêu cuối cùng, bóp một cái vào điểm mẫn cảm trên người hắn.
“Thích á!” Du Tiểu Mặc bị kích thích lập tức kêu lên.
Sau đó, tất cả mọi người gần đó quay sang nhìn họ, tuy không thấy rõ mặt mũi, nhưng phát hiện hình như là hai người đàn ông, chung quanh lập tức vang lên một hồi bàn tán xì xào, những người tới chỗ này ngắm sao, nếu đi thành đôi thì thường là tình nhân, cho dù không phải, cũng ít khi có hai người đều là nam cùng tới đây, một số người bắt đầu nghi ngờ về quan hệ giữa hai người.
Mặt Du Tiểu Mặc đỏ bừng, hắn thừa nhận mình thích thân mật với Lăng Tiêu, cũng xác thực là thích ở cạnh Lăng Tiêu, hắn cảm giác có lẽ bản thân phải chấp nhật sự thật rằng mình thích Lăng Tiêu rồi, nhưng bị thiên hạ chỉ trỏ thế này, còn lâu hắn mới thoáng tới mức đó.
Tuy rằng Lăng Tiêu đã từng nói với hắn hai người nam nhân cũng có thể bên nhau, nhưng hắn không phải đứa ngốc, ở cái thế giới này, nam nữ mến nhau mới là chính thức, còn nam nam thì gần như chẳng thấy bao giờ.
Đẩy Lăng Tiêu ra, Du Tiểu Mặc đứng lên bỏ chạy.
Lăng Tiêu đứng dậy vỗ vỗ cỏ dính trên quần áo, lập tức đuổi theo.
Không bao lâu, Du Tiểu Mặc đã bị Lăng Tiêu túm lại, cánh tay rắn chắc ôm chặt thân thể đang giãy dụa không ngừng của Du Tiểu Mặc, “Được rồi được rồi, không đùa em nữa, sao cũng đã ngắm, chúng ta quay về tửu lâu đi.”
Du Tiểu Mặc ngẩng đầu, đang muốn nói chuyện, đột nhiên xung quanh vang lên từng tiếng hít khí, lúc này mới phát hiện Lăng Tiêu còn chưa trở lại khuôn mặt của Lâm Tiếu, khó trách khiến người qua đường dừng chân vây xem như vậy, càng ngày càng có nhiều người bu lại, ánh mắt tham lam tập trung trên người y, Du Tiểu Mặc lập tức cầm tay Lăng Tiêu, kéo y trốn về tửu lâu.
Sau khi trở lại phòng, Du Tiểu Mặc đóng cửa lại, chỉ trích Lăng Tiêu đang thảnh thơi: “Sao anh không biến trở lại.”
Lăng Tiêu rót nước, nhấp một ngụm, nghiêng đầu như thể chẳng quan tâm: “Sao lại phải biến về.”
Du Tiểu Mặc đi tới, giật lấy ly nước uống cạn, sau khi im lặng một lát mới nhét cái ly rỗng vào tay y, không cam lòng lẩm bẩm: “Lam nhan họa thủy*.”
Lăng Tiêu bị chọc cười, lại rót cho mình một ly nước, uống đúng vị trị và Du Tiểu Mặc vừa chạm môi vào, sau đó mới mập mờ nhìn hắn mà nói: “Yên tâm, ta chỉ thích hại một mình em.”
Mặt Du Tiểu Mặc đỏ bừng rồi, ‘Hứ’ một tiếng để che giấu trái tim đang đập dồn dập, hắn không muốn thừa nhận sau khi nghe câu này trong lòng rất vui vẻ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.