Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 205: Học viện đạo tâm




Hôm nay Du Tiểu Mặc có một vị khách không mời mà tới, đó là Diệp Hàn, rất khó tưởng tượng được ông sẽ ra khỏi Vân Thủy Phong rồi tới Đô Phong chỉ để tìm hắn.
Thời điểm Du Tiểu Mặc biết được lại càng hoảng sợ, hắn không thân quen gì với Diệp sư thúc cho lắm, chỉ gặp gỡ vài lần vào mấy tháng trước, sau đó hắn chưa từng tới Vân Thủy Phong thêm lần nào, chỉ lâu lâu ngẫu nhiên nghe được đại sư huynh kể về Diệp sư thúc.
Quan trọng nhất là, Diệp Hàn không phải đến tìm Lăng Tiêu, mà là tìm hắn.
Du Tiểu Mặc còn chưa ổn định cảm xúc xong, Diệp sư thúc đã đi thẳng vào vấn đề, thiếu chút nữa dọa hắn tè ra quần luôn.
Diệp Hàn nói, “Ta biết Phương Thần Nhạc lấy cho ngươi một ít hạt giống linh thảo trung cấp và cao cấp.”
Hai chân Du Tiểu Mặc run lẩy bẩy, vậy là Diệp sư thúc đã sớm biết, nhưng không vạch trần họ.
Diệp Hàn nhìn nét mặt lo lắng của hắn, lập tức nở nụ cười, “Đừng sợ, ta không phải đến để hỏi tội, hơn nữa do dù ta muốn, chẳc cũng chẳng có bản lĩnh kia.”
Lúc nói câu này, Diệp Hàn còn liếc qua Lăng Tiêu đang giả vờ giả vịt cầm sách lên đọc.
Chuyện Lăng Tiêu không phải là Lâm Tiếu, sau khi y chính thức ra tay cũng đã khẳng định điều này.
Nhưng vì sự sợ hãi và kính nể cường giả, không ai dám nói Lăng Tiêu nửa câu.
Chỉ là lúc trước mọi người nhìn thấy Lăng Tiêu, sẽ thân thiết kêu một tiếng đại sư huynh, nhưng bây giờ, mỗi đệ tử của phái Thiên Tâm, vừa thấy bóng y đã e ngại tránh xa, ngay cả các trưởng lão cũng không dám tiến tới bắt chuyện.
Diệp Hàn chỉ là một đan sư cấp bảy, ông cũng không có bản lĩnh gì lớn lao, nhưng Diệp Hàn rất có cảm tình với Lăng Tiêu bây giờ, cũng vì vậy so với sự sợ hãi của người khác, Diệp Hàn khá bình tĩnh.
Du Tiểu Mặc nghe được Diệp sư thúc nói thẳng, lại chỉ có thể lúng túng cười theo.
Diệp Hàn nhìn một lần, cười nói: “Lúc trước ta cảm thấy ngươi rất đặc biệt, bây giờ xem ra quả nhiên ánh mắt của ta không tệ.”
Lời này hơi có cảm giác tự luyến, nhưng cũng đồng thời khen ngợi tư chất của Du Tiểu Mặc.
Nếu là trước kia, Du Tiểu Mặc nhất định sẽ cảm thấy ngại ngùng, nhưng sau chuyện của Khổng Văn, hắn liền trở nên hơi đa tâm một chút, sở dĩ Khổng Văn sẽ nghi ngờ hắn, cũng vì tư chất và cấp bậc của hắn chênh lệch quá nhiều, cho nên hắn có chút lo lắng không biết Diệp sư thúc có phải cũng vì chuyện này không.
“Diệp sư thúc, ngài tìm con có chuyện gì không?” Du Tiểu Mặc hỏi dò.
Diệp Hàn đột nhiên dừng lại, giống như hơi khó nói, lại do dự một lúc mới lên tiếng: “Có phải ngươi có một cây hoàng huyết thảo không?”
Du Tiểu Mặc sửng sờ: “Sao ngài biết?”
Nghe được hắn hỏi lại, nét mặt của Diệp Hàn như thể đang thở phào, thấy Du Tiểu Mặc nhìn chằm chằm vào mình, mới lúng túng nói, “Cửu Dực Linh Tê xà thuộc tính âm, khá mẫn cảm với linh thảo có thuộc tính âm, mà hoàng huyết thảo là một trong số đó, thực ra ta cũng chỉ suy đoán thôi.”
Du Tiểu Mặc bó tay rồi, hóa ra do tự hắn thú nhận.
Lăng Tiêu đi tới, một tay khoác vai hắn, mỉm cười nhìn Diệp Hàn, “Ngươi muốn hoàng huyết thảo của tiểu sư đệ phải không?”
Diệp Hàn hiểu có giấu cũng không qua được mắt y, liền nói thẳng, “Ta đang tập hợp đủ linh thảo trong một đơn thuốc, hoàng huyết thảo là một trong số đó, nhưng loại linh thảo này cực kì khó tìm, ta đã tìm rất lâu rồi mà không thấy, cho nên, ta muốn thỉnh cầu các người nhường hoàng huyết thảo cho ta, ta nguyện ý dùng một vật giá trị để trao đổi.”
Lời này vừa nói ra, Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu đã biết đại khái ông đang nói đến đơn thuốc nào rồi.
Xem ra, đơn thuốc Thanh Vân đan bị Lăng Tiêu trộm đã được Diệp Hàn chuẩn bị từ trước, hơn nữa còn chuẩn bị cách đây khá lâu rồi.
Nếu là người khác, Du Tiểu Mặc khẳng định sẽ từ chối không cần nghĩ ngợi.
Nếu như nói hắn không có không gian, thì cây hoàng huyết thảo kia chính là đồ sưu tập độc nhất vô nhị, cho nên dù người khác đồng ý cho hắn thứ gì thì hắn cũng không đời nào lấy ra.
Có thể nói, Diệp Hàn rất may mắn, bởi vì hắn đã dùng linh thủy thúc cho cây hoàng huyết thảo này trưởng thành, hơn nữa còn lấy được hai hạt giống.
Cơ mà Du Tiểu Mặc không thể lấy ra dứt khoát như vậy được.
Nhưng Diệp Hàn là trưởng bối, nếu bắt hắn nói điều kiện với ông thì cứ kì cục sao đó.
Thấy Du Tiểu Mặc ấp úng không nói nên lời, Lăng Tiêu bình tĩnh: “Trao đổi thì cũng được, nhưng ngươi có thể trao đổi được bằng cái gì, có thể hấp dẫn chúng ta không?”
Diệp Hàn thấy ý của họ là chịu trao đổi, không nén được vui vẻ, suy tư một chút rồi nói: “Ta có một đơn thuốc cấp bảy, ta có thể đưa nó cho các ngươi, như vậy có vẻ là ta được lời, nhưng ta sẽ nói cho các ngươi một tin tức, hẳn là Du sư điệt nhất định rất cần.”
Tầng ba của Tàng Thư Các chỉ có đơn thuốc từ cấp ba đến cấp sáu, hiện tại đúng là một tờ đơn thuốc cấp bảy Du Tiểu Mặc cũng không có.
“Đơn thuốc cấp bảy gì?” Lăng Tiêu hỏi thay Du Tiểu Mặc.
“Phục Hồn đan.” Diệp Hàn nói.
Nghe vậy, trên mặt Du Tiểu Mặc lập tức biểu lộ ra nét vui mừng hết sức rõ ràng, hắn đã từng nghe nói tới Phục Hồn đan.
Phục Hồn đan là một loại linh đan cấp bảy, chủ yếu dùng để chữa trị tổn thương về linh hồn, chỉ cần linh hồn vẫn còn, nếu có Phục Hồn đan, bị tổn thương nặng tới đâu cũng có thể trị, tuy rằng so ra thì kém với linh đan cấp tám hay cấp chín, nhưng loại linh thảo để luyện ra linh đan này còn khó tìm hơn, rất nhiều giống linh thảo đều chưa có ai nghe nói qua.
Nhưng Du Tiểu Mặc lại có một loại linh thảo bên trong đơn thuốc của Phục Hồn đan, đó chính là sinh cơ thảo.
Lăng Tiêu liếc nhìn Du Tiểu Mặc đang kích động, hỏi tiếp, “Tin tức của ngươi muốn nói là gì?”
Diệp Hàn hỏi: “Có phải hai người chuẩn bị rời khỏi phái Thiên Tâm đúng không?”
Du Tiểu Mặc giật mình, nhìn về phía Lăng Tiêu, chính hắn cũng muốn hỏi vấn đề này.
Lăng Tiêu không do dự, “Đương nhiên.”
Diệp Hàn đoán được, bởi vì với thực lực của Lăng Tiêu, không có khả năng cứ ở lại phái Thiên Tâm mãi, hơn nữa lúc trước y nói đến tìm người, bây giờ đã tìm được, nhất định sẽ rời khỏi, lúc này mới nói: “Không biết các ngươi có nghe nói về học viện Đạo Tâm không?”
Du Tiểu Mặc mờ mịt, hiển nhiên là chưa từng nghe nói.
Lăng Tiêu nhướn mày, “Đã nghe nói, hình như là học viện có thực lực vững mạnh nhất đại lục Long Tường phải không.”
Diệp Hàn gật đầu, “Đúng vậy, học viện Đạo Tâm tuyển sinh ba năm một lần, không hề hạn chế lai lịch, chỉ cần có thể qua được bài kiểm tra của học viện là được, ta nhận được tin tức, qua hai tháng nữa chính là thời gian tuyển sinh ba năm một lần, ta cho rằng Du sư điệt có thể đi báo danh, nếu như trúng tuyển, việc này sẽ rất có lợi với sự phát triển của hắn trong tương lai.”
Đối với học viện Đạo Tâm, ấn tượng của Lăng Tiêu với nó chỉ dừng lại ở thanh danh mà thôi, cũng không hiểu rõ.
“Nói rõ đi.”
“Mặc dù phái Thiên Tâm là môn phái lớn nhất phía nam, nhưng nó cũng có sự hạn chế, nếu muốn trở thành một đan sư toàn diện, chỉ có rời khỏi phía nam.”
“Toàn diện là sao?” Thời điểm Lăng Tiêu hỏi, Du Tiểu Mặc lập tức vểnh tai nghe.
Diệp Hàn chậm rãi nói: “Có một số người cho rằng đan sư ngoại trừ việc luyện đan thì không thể làm gì được, trên thực tế, một đan sư chân chính trừ việc luyện đan, họ cũng có thể chiến đấu, chỉ là họ không tu luyện kỹ xảo chiến đấu bằng linh hồn thôi.”
Du Tiểu Mặc trợn tròn mắt, hắn lại nhớ tới thời điểm Xà Cầu dùng đuôi giết chết Khổng Văn, hình như xung quanh thân thể Khổng Văn cũng xuất hiện một lớp gì đó như áo giáp.
Đan sư chân chính thực ra không hề yếu như mọi người tưởng tượng.
Sở dĩ việc khiến tu luyện giả cảm thấy đan sư rất yếu, là vì họ chỉ được tu luyện công pháp nhằm tăng lên sức mạnh linh hồn, cũng là đơn thuần lên cấp mà thôi, nhưng trên thực tế, nếu sử dụng đúng cách thì linh hồn cũng có thể rất mạnh.
Tựa như lúc trước Khổng Văn đã dùng sức mạnh linh hồn tạo ra một loại áo giáp để phòng ngự, đó cũng là một cách, nhưng vì lão tu luyện công pháp chuyên về phòng ngự, còn kỹ pháp linh hồn thì không đơn giản như vậy, kỹ pháp và công pháp hoàn toàn khác nhau, công pháp tương đương với tu luyện nội công, mà kỹ pháp chính là cách thức tấn công, như là chiêu thức võ thuật ấy, nhưng giúp cho đan sư cũng có sức chiến đấu.
Có điều công pháp của phái Thiên Tâm còn là một quyển cấp thấp, thì nói gì tới kỹ pháp.
Tìm khắp đại lục Long Tường, nơi có được nhiều công pháp và kỹ pháp nhất chỉ có học viện Đạo Tâm, mà cũng chỉ có đi vào học viện Đạo Tâm mới có thể học được những kiến thức khiến cho tất cả đan sư thấy thèm thuồng, ngoài ra, ở học viện Đạo Tâm cũng có đạo sư chuyên giảng dạy, sẽ có lợi hơn bản thân mình tìm tòi nhiều.
Diệp Hàn đã sớm nghe nói về việc Du Tiểu Mặc không được Khổng Văn coi trọng, hắn có thể tới được thành tựu hiện tại, hoàn toàn dựa vào tự hắn tìm tòi, nhưng nghề nghiệp đan sư này vô cùng tinh túy và thâm sâu, nếu muốn dựa vào bản thân mà tìm hiểu hết đạo lí, đó là việc bất khả thi.
Tuy Diệp Hàn không biết Lăng Tiêu có thể đưa Du Tiểu Mặc tới đó không, nhưng ông tin Du Tiểu Mặc sẽ có cách nghĩ riêng của mình, nhớ ngày đó, lúc còn trẻ ông cũng mong ước một ngày có thể tới học viện Đạo Tâm, chỉ là thời điểm đó điều kiện của ông quá kém, tư chất cũng không tốt lắm, cuối cùng đành phải bỏ qua.
Chuyện này vẫn là sự tiếc nuối lớn nhất trong lòng Diệp Hàn.
Tuy bản thân mình không thể theo học ở Đạo Tâm, nhưng ông rất hy vọng Du Tiểu Mặc có thể đi, dù sao đó cũng là một cơ hội, nếu như bỏ lỡ, chỉ có thể đợi ba năm sau rồi.
Ngoại trừ việc lên cấp thì mỗi đan sư nều hy vọng bản thân có thể trở nên mạnh mẽ như tu luyện giả, có thể sống sót mà không cần dựa vào sự bảo vệ của người khác.
Quả thật là Du Tiểu Mặc đã động tâm, nhưng kỹ pháp cũng chỉ là một nguyên nhân trong đó thôi.
Nguyên nhân chính thức khiến hắn động tâm đó là bây giờ hắn đang ở bình cảnh, điều này làm cho hắn ý thức được sự thiếu thốn trầm trọng về kiến thức với nghề đan sư này, cho nên sau khi nghe Diệp sư thúc nói xong, Du Tiểu Mặc lập tức khao khát được tới học viện Đạo Tâm.
Du Tiểu Mặc nhìn về phía Lăng Tiêu trong ánh mắt tràn đầy sự mong đợi.
Lăng Tiêu hơi suy nghĩ một chút, “Tin tức này đúng là rất đáng, ta đồng ý.”
Diệp Hàn thở phào một tiếng, đồng thời nở nụ cười mừng rỡ, vừa nãy ông còn lo lắng họ sẽ không chịu.
Sau khi hai bên trao đổi đồ vật, Diệp Hàn cầm hoàng huyết thảo rời khỏi Đô Phong, còn chuẩn bị xong linh thảo rồi thì phải làm sao để luyện ra được Thanh Vân đan, cái đó là chuyện riêng của Diệp Hàn rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.