Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 202: Kết thúc




Cuối cùng thì vì sự tham gia của Lăng Tiêu, cuộc đại chiến giữa phái Thanh Thành và phái Thiên Tâm đã sớm kết thúc.
Nhưng bên tổn thất nặng nề nhất lại là phái Thiên Tâm, phái Thanh Thành gần như không có người thương vong, cùng lắm chỉ có mấy người bị thương nhẹ, mặc dù như thế, Lạc Thành Nguyên vẫn dẫn đệ tử quay về, một người có thực lực còn cao hơn cả chủ nhân của Thiên Đường Cảnh, lão không nghĩ phái Thanh Thành còn có ưu thế gì được nữa.
Tuy nhìn bề ngoài Lăng Tiêu không phải là đệ tử của phái Thiên Tâm, nhưng người được y bảo vệ miễn cưỡng coi là vậy, trước khi biết rõ lập trường của y, Lạc Thành Nguyên không dám hành động tùy tiện, nếu không kẻ theo bước Thang Phàm chính là lão.
Người của phái Thanh Thành vừa đi, đám người vây xem cũng hết chuyện để hóng hớt, ồn ào tản ra.
Chưa tới một canh giờ, quảng trường vốn còn đông đúc giờ đã trở nên vắng vẻ, những người còn dư lại đều là đệ tử của phái Thiên Tâm, họ không dám rời đi nửa bước mà là đứng ngửa đầu kính sợ nhìn Lăng Tiêu trên bầu trời.
Viên Mạch do dự một lát, vẫn đi tới, nhìn Lăng Tiêu rồi nói: “Lão phu tạm thời gọi ngươi là Lâm Tiếu đi, hôm nay Thang Phàm đã bị ngươi giết chết, người ngươi muốn tìm cũng đã tìm được, hẳn là các hạ không còn ân oán gì với phái Thiên Tâm nữa phải không?”
Ngụ ý trong câu nói này là, có thể buông tha cho phái Thiên Tâm rồi đúng không.
Dùng tuổi và địa vị của lão, có thể nói ra những lời này thật không dễ dàng.
Lăng Tiêu cũng có vài phần tán thưởng với vị đại trưởng lão này, vì tương lai của phái Thiên Tâm, vinh nhục cá nhân không là gì, cầm được thì cũng buông được, vốn y cũng không định làm gì phái Thiên Tâm, dù y có muốn, Du Tiểu Mặc cũng phản đối, bằng không thì, sờ sờ dấu răng trên má, y có dự cảm, Du Tiểu Mặc sẽ cắn chết y luôn ấy chứ.
Nghĩ đến đây, Lăng Tiêu nói: “Đại trưởng lão yên tâm đi, ta sẽ không làm gì phái Thiên Tâm cả, nhưng như ngươi đã nói, Thang Phàm đã chết, chức chưởng môn của phái Thiên Tâm lại trống, ta không hy vọng sẽ xuất hiện thêm một Thang Phàm thứ hai.”
Viên Mạch ngơ ngác một chút, dò hỏi: “Vậy các hạ có ý là?”
Lăng Tiêu duỗi ra một ngón tay, chỉ vào Chu Bằng đứng cách đó không xa, “Chu sư đệ là người nổi bật trong số đệ tử, chức chưởng môn nếu truyền cho hắn thì không gì thích hợp hơn.”
Viên Mạch cũng không ngờ y lại đề cử Chu Bằng, bản tính của Chu Bằng lão biết khá rõ, dù không phải là người thích hợp nhất cho chức vị chưởng môn, nhưng cũng không hẳn là không được, chỉ là… “Tu vi của hắn chưa đủ để kẻ dưới phục tùng.”
Lăng Tiêu đã đoán được lão sẽ nói như vây, ung dung hỏi: “Nếu hắn có một con khế ước thú cấp chín, thì sao?”
Suy nghĩ của Viên Mạch khẽ động, “Thật chứ?”
Lăng Tiêu gật đầu, “Đương nhiên.”
Thực ra lúc trước y nói với Thang Phàm rằng ‘Thang Chấn đã bị y giết chết’ chỉ là giả, cùng lắm y cũng chỉ làm cho Thang Chấn bị thương nặng, người thực sự giết chết Thang Chấn là Chu Bằng, mà món quà mà Lăng Tiêu muốn đưa cho Chu Bằng chính là một con yêu thú cấp chín, đó là lúc y cải trang thành Lý trưởng lão, đã từng kiếm cớ đi ra ngoài một hồi, thực ra là để bắt một con yêu thú cấp chín.
Viên Mạch lập tức tỏ vẻ mình sẽ ủng hộ Chu Bằng kế thừa chức chưởng môn, vốn lão chỉ lo lắng Thang Phàm đã chết, phái Thiên Tâm cũng mất đi một cường giả Hoàng cảnh, lỡ may bị phái Thanh Thành lợi dụng cơ hội này, nhưng nếu giờ Chu Bằng trở thành chưởng môn, tổn thất khi Thang Phàm chết cũng được đền bù lại.
Hơn nữa quan trọng nhất là, lão thấy Lăng Tiêu có ý muốn đề bạt Chu Bằng, nếu có thể níu y vào cùng phe với phái Thiên Tâm, còn lo gì phái Thiên Tâm không thể lớn mạnh hơn nữa, Viên Mạch đang nhắm vào mục đích này.
Đương nhiên, lão cũng nghĩ tới có khả năng Lăng Tiêu muốn thông qua Chu Bằng để biến phái Thiên Tâm thành vật sở hữu của y, nhưng một người mạnh đến vậy, cộng với việc y đã nói rõ mục đích là tới tìm người, nếu vậy thì cái khả năng kia đã thấp đi nhiều rồi.
Thang Phàm đã chết, đây chính là lý do để thanh tẩy phái Thiên Tâm một lần.
Dưới thủ đoạn của Viên Mạch, đám thế lực do Thang Phàm cầm đầu dần dần tan rã.
Mà người lên thay chính là những người thật lâu trước đây đã phản đối Thang Phàm, cũng chính là đám người mà Triệu Đạt Chu đã từng nói với Du Tiểu Mặc lúc trước, chỉ là có một vài người cũng phản đối cho Chu Bằng lên kế vị, tất cả đều bị Viên Mạch trấn áp xuống.
Với thủ đoạn của Viên Mạch, dù họ có không phục cũng phải phục, trên danh nghĩa, Chu Bằng là cường giả Hoàng cảnh duy nhất của phái Thiên Tâm, hơn nữa mấy trăm năm trước lão có thế giúp Thang Phàm, vậy mấy trăm năm sau đương nhiên cũng có thể làm như vậy với Chu Bằng.
Người bị chèn ép thì bị chèn ép, người muốn vùng lên cũng đã vùng lên, rất nhanh, phái Thiên Tâm đã thay đổi hoàn toàn, có người buồn, đương nhiên cũng có người vui, dưới đợt thanh tẩy này, người vùng lên lợi hại nhất chính là Đô Phong, mà nơi được cổ vũ nhiều nhất cũng chính là Đô Phong.
Tuy Du Tiểu Mặc bị Thang Phàm trục xuất khỏi sư môn, nhưng về sau đã được Viên Mạch khôi phục lại thân phận là đệ tử của phái Thiên Tâm.
Vừa về tới Đô Phong, hắn đã bị ba người ngăn ở cửa phòng, ba gương mặt khác nhau đều nhìn hắn không lấy gì làm vui vẻ.
Du Tiểu Mặc cười gượng, Lăng Tiêu bị Viên Mạch nhờ giúp Chu Bằng ổn định vị trí, cho nên không thể giúp gì cho hắn.
“Ba vị sư huynh, có gì từ từ nói.” Du Tiểu Mặc lén lút liếc về phía cửa phòng, ý định tìm bóng dáng đám Xà Cầu, chủ nhân đang gặp nạn nè, các ngươi đã chết hết ở đâu rồi hả.
Xà Cầu được cử làm đại biểu bày tỏ, chuyện của mình thì tự đi mà giải quyết.
Người dễ kích động nhất là Triệu Đạt Chu, hung dữ nhìn Du Tiểu Mặc một cái, “Du Tiểu Mặc, ngươi giấu giếm chúng ta cũng ghê thật, bây giờ ngươi oai rồi, uổng công ta lúc trước còn cảm động, hóa ra ngươi đã sớm khế ước yêu thú cấp chín.” Đương nhiên, đây không phải là nguyên nhân thật sự, cái khiến hắn tức giận đó là, Du Tiểu Mặc thậm chí còn không nói mấy thứ này cho hắn, rõ ràng là không tín nhiệm ngũ sư huynh đây.
Du Tiểu Mặc chỉ có thể cười làm lành, hắn đâu có cố ý.
Phương Thần Nhạc nhìn khuôn mặt nhỏ ủy khuất của hắn, than thở một tiếng: “Tiểu sư đệ, ta hiểu ý nghĩ của đệ, việc này cũng không thể hoàn toàn trách ngươi được, nhưng hãy thành thật nói cho sư huynh biết, cái vị tiền bối cứu ta ở Thiên Đường Cảnh có phải là ‘Lâm Tiếu’ hay không?”
Du Tiểu Mặc gật gật đầu, đã đến nước này rồi, cũng không cần che giấu nữa.
Trong lòng Phương Thần Nhạc cuối cùng cũng trút được một gánh nặng, “Thực ra ta nên đoán được từ trước mới phải, vậy con yêu thú của Tử Lâm cũng là kiệt tác của ngươi và Lâm Tiếu phải không?”
Nhớ tới hành vi và lời nói kì quặc của con Hồn thú kia, đến bây giờ bọn họ vẫn còn cảm thấy vô cùng vô cùng đáng ngờ, nếu như thật sự là ‘Lâm Tiếu’, vậy khúc mắc cũng được giải đáp rồi, nhưng họ biết, nếu không có Du Tiểu Mặc, ‘Lâm Tiếu’ không đời nào giúp họ.
“Tiểu sư đệ, ngươi đối với chúng ta tốt quá.” Triệu Đạt Chu nhăn nhó nói.
Du Tiểu Mặc sờ mũi một cái, cười nói: “Bởi vì các huynh cũng tốt với đệ mà!”
Phương Thần Nhạc không nhịn được mà xoa đầu Du Tiểu Mặc, tính tình của tiểu sư đệ này Phương Thần Nhạc cũng hiểu rồi, người khác đối tốt với hắn gấp đôi, hắn sẽ tốt với người ta gấp mười lần, thực ra người may mắn phải là họ mới đúng.
“Đúng rồi.” Du Tiểu Mặc đột nhiên vỗ đầu một cái, lấy một quyển sách thật mỏng từ trong túi trữ vật ra, đưa cho họ: “Cho các huynh nè, đồ tốt đó nha.”
Người đưa tay nhận sách chính là Phục Tử Lâm, hắn không nhăn nhó chút nào, mở luôn ra xem, chỉ là khi Phục Tử Lâm nhìn lướt qua, mắt đã trợn tròn, đây là loại biểu cảm thứ hai trên mặt hắn.
Triệu Đạt Chu tò mò tới ngứa ngáy trong lòng, đi tới nhìn một chút, phản ứng cũng giống Phương Thần Nhạc, chỉ khác này, nét mặt này làm Triệu Đạt Chu nhìn ngốc khó tả.
Phương Thần Nhạc cũng bị hai người này làm cho tò mò, khi hắn nhìn đại khái, thở dốc, mãi một lúc lâu mới phản ứng được, “Tiểu sư đệ, cái này cái này… Quyển sách này không phải là công pháp của bổn môn đúng không?”
Tuy rằng chữ viết trên đó rất xấu, nhưng cũng không thể cản được họ đọc quyển công pháp này.
So với công pháp của phái Thiên Tâm, thì quyển Thiên Hồn Kinh này còn cao cấp hơn rất rất nhiều.
Chỉ là họ không ngờ, tới thứ này mà Du Tiểu Mặc cũng đưa cho họ, đến mức này thì tốt quá sức tưởng tượng rồi.
Đương nhiên, họ tuyệt đối sẽ không nghĩ tới, Du Tiểu Mặc vì áy náy nên mới đưa Thiên Hồn Kinh cho họ, nói cho cùng thì cũng là hắn hại sư phụ của họ, dù Khổng Văn đối xử tệ với hắn, nhưng lão lại rất quan tâm tới mấy vị sư huynh.
Hơn nữa, lúc trước Lăng Tiêu cũng đâu có nói không thể đem Thiên Hồn Kinh cho người khác, lại càng không nói cho hắn biết, quyển Thiên Hồn Kinh này thật ra là do y đi lấy trộm của người ta…
Sau một phen giải thích, rốt cuộc thì ba người mới biết công pháp là Lăng Tiêu cho hắn.
Trong lòng trào dâng các loại cảm xúc ước ao ghen tị, nhưng nói sao họ cũng sống lâu hơn Du Tiểu Mặc vài năm, tâm tư cũng tinh tế hơn.
Phương Thần Nhạc làm đại biểu, kiên quyết khuyên bảo Du Tiểu Mặc sau này đừng có tùy tiện đưa công pháp cho người khác, mà sau này nếu lại gặp người tốt với hắn, cũng không cần cảm động rồi mang ra, bằng không sẽ đưa tới tai họa bất ngờ.
Du Tiểu Mặc bị ân cần dạy bảo một lượt, còn kém một bước thề thốt sau này không bao giờ lấy ra nữa.
Nhưng bây giờ hắn không nghĩ tới, sau này bộ công pháp kia sẽ mang tới cho hắn một sự phiền toái cực kỳ lớn.
Nói hết việc chính, Phương Thần Nhạc đột nhiên nhớ tới một chuyện, do dự một lát mới hỏi: “Tiểu sư đệ, nếu chuyện ở phái Thiên Tâm đã xong, liệu ngươi và ‘Lâm Tiếu’ có rời khỏi phái Thiên Tâm không?”
Du Tiểu Mặc ngơ ngác, hắn chưa từng nghĩ tới việc này, “Đệ không biết, phải xem ý của hắn đã…”
Nói xong hắn đã rơi lệ trước rồi, vì sao hắn lại có cái tư duy không bình thường kiểu ‘Lăng Tiêu đi đâu, hắn cũng theo đó’ thế này? Câu kia không phải là tiêu biểu cho cái sự ‘Lấy chồng thì theo chồng, lấy chó thì theo chó’ sao?
Phương Thần Nhạc cảm thán, hắn có cảm giác phải gả sư đệ đi rồi.
Trên thực tế, ngay cả Triệu Đạt Chu và Phục Tử Lâm cũng có cái cảm giác này.
Trong mấy sư huynh đệ bọn họ, người nhỏ nhất lại là người ‘gả’ đi trước sao. Ấy, hình như cái suy luận này có gì đó không đúng lắm thì phải.
Phương Thần Nhạc không tiếp tục xoắn suýt nữa, vỗ vỗ vai Du Tiểu Mặc còn đang u sầu: “Tiểu sư đệ, mặc kệ sau này ngươi đi tới đâu, nhất định phải nhớ rõ chớ quên chúng ta, chúng ta cũng sẽ nhớ rõ đệ.”
Du Tiểu Mặc lập tức nói: “Sư huynh yên tâm, đệ có quên Lăng Tiêu cũng không quên các huynh đâu.”
Phương Thần Nhạc và Phục Tử Lâm, “…”
Triệu Đạt Chu yếu ớt chen vào một câu, “Thất sư đệ, về sau trước khi nói mấy câu kiểu thế này, nhớ rõ nhìn sau lưng.”
Du Tiểu Mặc, “…”
Sau lưng hắn có một bóng ma, mà Lăng Tiêu đang đứng ngay chỗ đó!
.Bơ
Bởi vì chương sau sẽ có cảnh nhạy cảm nên là mềnh sẽ đặt pass nha các bạn trẻ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.