Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 198: Kẻ đần thang phàm




Cả khuôn mặt của Thang Phàm đều tức tới tím tái, lão đã thành chưởng môn phái Thiên Tâm nhiều năm như vậy, oai phong mấy trăm năm, người nào nhìn thấy lão mà không cung kính, khách khách khí khí chứ, lão chưa từng bị mắng trước mặt nhiều người như vậy, dù lão có thể nhịn, nhưng sắc mặt cũng tệ tới mức làm cho người ta hốt hoảng.
Thang Phàm hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm nén cơn giận đang dâng trào trong lồng ngực, hai mắt lại lóe lên sát ý mãnh liệt, nhưng gai nhọn bắn về phía Du Tiểu Mặc và Xà Cầu, bị đệ tử môn hạ của mình nhục mạ trước mặt mọi người như vậy, nếu như hôm nay lão không xử lý hai kẻ này, cho dù có chiến thắng, thì sau này Thang Phàm lão cũng sẽ trở thành trò cười khắp đại lục.
“Ngươi là người phương nào? Dám nói bừa bãi trước cửa phái Thiên Tâm chúng ta, Du Tiểu Mặc, ngươi bị bổn chưởng môn trục xuất khỏi sư môn, lại ghi hận trong lòng, dung túng cho bạn mình nói năng lỗ mãng, nếu như hôm nay để cho các ngươi đi, mặt mũi của bổn chưởng môn còn để ở đâu!”
Thang Phàm nhìn chằm chằm vào hai người, ánh mắt lạnh thấu xương, cũng chẳng thèm quan tâm tới cái gọi là khí phách của cường giả nữa, dù có bị người khác nói lão ỷ mạnh hiếp yếu, lão cũng muốn giết chết Du Tiểu Mặc và nam nhân bên cạnh ngay bây giờ.
“Ơ, lão già thẹn quá hóa giận hả.” Xà Cầu cười cười giễu cợt, không có chút sợ hãi nào.
Trong đáy mắt Thang Phàm hiện lên một tia âm tàn, lật bàn tay một cái, đánh một chưởng về nơi hai người đang đứng.
Chưởng này bao gồm năm phần linh lực của lão, bàn tay khổng lồ như được ngọn lửa hừng hực bao phủ, mang theo uy áp chỉ cường giả Hoàng cảnh mới có mà tập kích từ trên không.
Trong cái nhìn của rất nhiều người thì, Du Tiểu Mặc và nam nhân bên cạnh hắn không thể sống nổi.
Họ dám khiêu chiến với cường giả Hoàng cảnh, đã làm dám thì cũng phải dám nhận lửa giận thôi, sự tồn tại của cường giả Hoàng cảnh ở vùng phía nam như lông phượng sừng lân, năm phần linh lực cũng đủ để đánh chết một gã cường giả Tiên cảnh bảy sao đỉnh phong chỉ trong một chiêu, huống chi là một tiểu đan sư.
Thế nhưng mà đời ai biết được chữ ngờ.
Ngay khi tất cả mọi người cho rằng hai người kia sẽ chết dưới Phiên Vân thủ của Thang Phàm, nam tử mở miệng châm chọc lão đột nhiên đứng trước mặt Du Tiểu Mặc, nhanh chóng đánh ra một quyền.
Chỉ thấy một loại khí màu xanh quỷ dị đột nhiên bay lên thành một đường cong kì lạ, chỉ trong chớp mắt đã đánh thẳng vào Phiên Vân thủ, trong một thoáng, một tiếng sấm sét vang rền ngay nơi hai loại năng lượng chạm vào nhau, dư âm của vụ nổ này khiến không khí xung quanh tản ra như gợn sóng.
Thang Phàm đứng trên không trung bỗng nhiên biến sắc, lập tức lui lại phía sau.
Cùng lúc đó, đám khí xanh quỷ dị đột nhiên hóa thành những mũi tên màu xanh, lao ra khỏi nơi vụ nổ xảy ra, mục tiêu chính là Thang Phàm mới lui về phía sau, tốc độ rất nhanh, gần như chỉ xảy ra trong nháy mắt.
Thang Phàm điên cuồng thúc dục linh lực trong cơ thể, cũng may mà lão đã sớm chuẩn bị, một tấm khiên do linh khí tạo thành lập tức xuất hiện trước mặt lão, đám khí xanh kia thoáng cái đã cắm vào linh khí sền sệt, ‘Xì xì’ một tiếng, ăn mòn tấm khiên của Thang Phàm thành mấy cái lỗ nhỏ.
Quảng trường lặng ngắt như tờ.
Tuy không biết mới nãy đã có chuyện gì xảy ra, nhưng người tinh mắt cũng nhanh chóng hiểu được.
Một chưởng do Thang Phàm dùng năm phần linh lực đã bị nam tử hóa giải dễ dàng, hơn nữa thứ kì quái gì đó do hắn thả ra còn đâm cho tấm khiên phòng ngự của Thang Phàm một cái hố thật sâu.
Mấy giây sau, từng tiếng hít khí vang lên dọc theo quảng trường, một người có thể phá vỡ phòng ngự của cường giả Hoàng cảnh, ngoại trừ cường giả Hoàng cảnh thì còn có thể là thứ gì nữa, nam tử nhìn như xấu xí kia, lại là một cường giả Hoàng cảnh thứ thiệt? Có người rốt cục không kiềm chế nổi mà chửi thề.
“Mẹ, quá là dữ dội!”
“Cường giả Hoàng cảnh, mới bao nhiêu lâu chớ, sao lại xuất hiện thêm một cường giả Hoàng cảnh nữa rồi, sắp thành rau cải trắng luôn rồi.”
“Ta cược là, Thang Phàm nhất định sẽ khóc cho coi.”
“Ta cũng cược, trong lòng Thang Phàm nhất định đang rỉ máu, lão mới trục xuất một đệ tử có bạn là cường giả Hoàng cảnh khỏi sư môn, lão phải ngu xuẩn tới mức nào!”
Tiếng bàn tán liên tiếp vang lên, ngay cả Lạc Thành Nguyên cũng khiếp sợ nhìn sang, trong mắt là một mảnh kinh hoàng.
Về phần Thang Phàm, ngay từ đầu trong lòng lão cũng nổi lên sóng gió, sao bên người Du Tiểu Mặc lại có cường giả Hoàng cảnh bảo vệ? Khó trách lúc trước lão thấy khí tức của nam tử này rất kỳ quái, không ngờ lại là một gã cường giả Hoàng cảnh, hơn nữa thực lực cũng không yếu hơn lão?
“Không biết các hạ là người nơi nào, đây là chuyện của phái Thiên Tâm chúng ta, kính xin các hạ không nên nhúng tay, mặc dù các hạ là một vị cường giả Hoàng cảnh, nhưng phải đối chiến với hai cường giả Hoàng cảnh, chắc ngươi cũng không chịu nổi.”
Dù trong lòng Thang Phàm khiếp sợ không thôi, nhưng lão vẫn là người đứng đầu một phái, rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, trước mắt phái Thiên Tâm có ưu thế lớn nhất, nếu như chọc giận người này làm hắn giúp đỡ phái Thanh Thành, cán cân sẽ lập tức đổi hướng, như vậy cái được không bù nổi cái mất.
Chỉ là không đợi nam tử trả lời, Lạc Thành Nguyên đã cười phá lên, tiếng cười mang theo sự mỉa mai rõ ràng.
“Thang Phàm, da mặt ngươi dày thật đó, vị tiểu đan sư này mới bị ngươi trục xuất khỏi sư môn, bây giờ ngươi còn nói hắn là đệ tử của phái Thiên Tâm, đúng là trợn mắt bịa đặt.” Dứt lời, Lạc Thành Nguyên liền quay người nói với nam tử, “Vị bằng hữu kia, tại hạ là Lạc Thành Nguyên, chưởng môn của phái Thanh Thành, nếu như hai vị gặp nạn, tại hạ rất vui vẻ giúp đỡ.”
Sắc mặt Thang Phàm đanh lại, âm u liếc về phía Lạc Thành Nguyên.
Xà Cầu chậm rãi nhếch môi, hai lão hồ ly đang có ý gì, sao nó lại không biết, “A, hai vị nói rất êm tai, nhưng đáng tiếc các ngươi hỏi nhầm người rồi.”
Hỏi nhầm người? Kể cả Thang Phàm và Lạc Thành Nguyên, lẫn tất cả mọi người đều nghi hoặc.
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Du Tiểu Mặc còn đang bối rối, tiểu đan sư này là chủ nhân của một cường giả Hoàng cảnh? Từ khi nào cường giả Hoàng cảnh lại rẻ mạt tới vậy, còn đi làm hộ vệ cho một tiểu đan sư!
Đúng lúc này, một âm thanh vừa kinh vừa sợ bỗng nhiên vang lên.
“Quả nhiên là ngươi, Cửu Dực Linh Tê xà!”
Lỗ tai mọi người lại lùng bùng, Cửu Dực Linh tê xà? Đây không phải là yêu thú cấp bảy sao, nhìn theo phương hướng âm thanh phát ra, tất cả phát hiện người nói câu này lại là khế ước thú của Lạc Thư Hà, Lục Lôi Thiên điểu.
Lúc này Lục Lôi Thiên điểu đã hóa thành hình người, đang dùng vẻ mặt tức giận nhìn chằm chằm vào nam tử đứng sau Du Tiểu Mặc, nếu lúc trước không phải tên này làm cho nó bị thương nặng, sao nó có thể bị tu luyện giả lợi dụng thời cơ rồi mất đi tự do.
Hỗn loạn! Quá hỗn loạn!
Vậy là nam tử này thực ra không phải là một tu luyện giả loài người, mà là một yêu thú cấp chín!
Xà Cầu sớm đoán ra được Lục Lôi Thiên điểu sẽ nhận ra mình, cũng không phủ nhận, sảng khoái nói: “Không ngờ ngươi còn chưa chết.”
Lục Lôi Thiên điểu nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi chưa chết thì sao ta có thể chết được.”
Không ai chú ý tới, sắc mặt Lạc Thư Hà lúc này khá là đặc sắc, hắn vẫn luôn nghi ngờ Cửu Dực Linh Tê xà lại bị một đan sư ít nhất là cấp năm khế ước, nhưng không ngờ được, dĩ nhiện lại là tiểu đan sư này, nói như vậy, cây hoàng huyết thảo kia cũng do tiểu đan sư này lấy mất chăng, không chỉ có thế, hắn còn nghĩ đến chuyện Lý trưởng lão mất tích, chỉ là chưa có chứng cớ.
Du Tiểu Mặc nghe hai thú ngươi một câu ta một câu, có chút đau đầu, “Xà Cầu, đừng cãi nhau với nó nữa.”
Hắn vốn chỉ muốn tới đây hóng hớt thôi mà, cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ nghĩ mình lại trở thành nhân vật chính, cái sự thật này hắn vẫn còn chưa tiêu hóa nổi.
Xà Cầu cũng không có ý định tiếp cục cãi lộn, lập tức lui về.
Động tác này khẳng định suy đoán của mọi người, nam tử kia quả nhiên là khế ước thú của tiểu đan sư, nếu không thì sao lại nghe lời như vậy.
Về phần Thang Phàm, mặt mũi lão đã bị quăng vào rãnh sâu tới không thể đào lên được, một người có bạn bè là cường giả Hoàng cảnh và một người khế ước được yêu thú cấp chín là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, bạn bè có khả năng bỏ ngươi đi, nhưng yêu thú khế ước thì không thể nào, tính mạng của yêu thú sẽ cùng một nhịp thở với chủ nhân, tuyệt đối không có khả năng bỏ chủ nhân mà đi.
“Du tiểu bằng hữu, ta dùng thân phận của đại trưởng lão để tuyên bố, lời nói vừa nãy của Thang chưởng môn không có hiệu lực, ngươi vẫn là đệ tử của phái Thiên Tâm.” Lúc này, đại trưởng lão Viên Mạch đột nhiên lên tiếng, lời nói của lão như ném một viên đá vào mặt hồ yên ả, dấy lên một vệt gợn sóng.
Có mấy âm thanh thảng thốt vang lên, tuy mấy trăm năm qua Viên Mạch ít khi ra mặt, nhưng uy vọng của lão còn cao hơn cả Thang Phàm, lời nói của lão xưa nay chưa có ai dám cãi lại, ngay cả Thang Phàm cũng phải nể mặt lão ba phần, hôm nay lão lại gạt bỏ sĩ diện của Thang Phàm trước mặt mọi người, tuy có thể khiến Thang Phàm oán hận, nhưng nếu có thể kéo lại một đệ tử có yêu thú cấp chín về với phái Thiên Tâm thì cũng đáng.
Lời này vừa vang lên, sắc mặt Thang Phàm đã sớm âm trầm như nước.
Lúc mọi người còn đang đợi Du Tiểu Mặc trả lời, Du Tiểu Mặc lại lắc đầu, “Thực xin lỗi, Thái trưởng lão, ta nghĩ là mình không về phái Thiên Tâm được rồi.”
“Vì sao?” Viên Mạch hỏi: “Nếu như ngươi vì chuyện Lâm Tiếu bị giam lại, ta có thể ra lệnh thả hắn ra.”
Du Tiểu Mặc lộ ra nét mặt kinh ngạc. Còn nét mặt Thang Phàm đã biến sắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.