Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 181: Bị bắt




Đứng trước mặt pho tượng, Lăng Tiêu nói vô cùng rõ ràng.
Nếu như hôm nay không phải là y, mà là đám người Lạc Thư Hà, đoán chừng rất có khả năng sẽ vì mấy món bảo bối ở đây mà chém giết lẫn nhau, nhưng đáng tiếc là pho tượng lần nãy đã tìm nhầm người rồi.
Đợi mãi đợi mãi mà không nhận được câu trả lời, pho tượng bỗng phun ra một chữ, “Giết!”
Sau đó, cái cặp mắt đỏ như máu kia bỗng bắn ra hai tia sáng màu đỏ, nơi ánh sáng kia bắn tới chính là nơi bọn họ đứng lúc trước, chỉ là mặt đất không bị đục thủng như Du Tiểu Mặc tưởng tượng, có vẻ như không đợi được hai người tự giết nhau, cho nên phải tự ra tay.
Lăng Tiêu ôm Du Tiểu Mặc tránh thoát khỏi đòn tấn công của pho tượng, cười lạnh một tiếng, “Rốt cục cũng không đợi nổi hả?”
Pho tượng đáp lại bằng đợt công kích tiếp theo, cùng lúc đó, ở một nơi nào đó sâu trong cung điện đột nhiên phát ra âm thanh ken két, bên ngoài vòng sáng xanh lét kia, là một đám khôi lỗi giống y đúc hai thủ vệ ngoài cửa đang vây quanh họ, nếu muốn tìm điểm khác biệt, có lẽ chính là khí thế.
Thực lực của đám khôi lỗi này mạnh hơn hai thủ vệ kia một chút, kẻ yếu nhất cũng đã có tu vi Nguyệt cảnh, hơn nữa nhìn tình huống lúc này, đám khôi lỗi cứ không ngừng dũng mãnh tiến ra, đếm sơ sơ đã hơn một trăm cái rồi.
Du Tiểu Mặc hoảng hốt, “Ra tay ầm ĩ quá nha.”
Cuối cùng hắn cũng hiểu cái vụ bẫy rập mà Lăng Tiêu nói rồi, trong cung điện này cất giấu nhiều khôi lỗi như vậy, nếu mấy môn phái kia tới đây, chỉ sợ sẽ không kịp trở tay, đến lúc đó hẳn là tiền mất tật mang.
Chỉ là hắn vẫn không hiểu, nếu đã có bẫy rập, sao bọn họ lại cứ ùn ùn kéo tớ, bất chấp cả nguy hiểm, chẳng lẽ mấy món đồ trên bệ đá kia thật sự hấp dẫn bọn họ tới mức tính mạng cũng không cần sao?
Lăng Tiêu đánh một chưởng, lập tức có tầm mười cái khôi lỗi đã bị đập cho nát bấy.
Khôi lỗi là một thứ không có cảm giác, không có sự sống, chúng không biết mệt mỏi, không biết đau đớn, chỉ biết tiến tới chém giết mục tiêu, mãi cho tới khi chúng không thể cử động nữa mới thôi.
Lăng Tiêu cũng biết rõ điểm này, vậy là y đã không ra tay thì thôi, vừa ra tay thì một đám đã thành đống vụn, mặt đất rơi lả tả từng đám từng đống mảnh vụn, đúng là nát triệt để.
Không thể ‘nhìn’ khôi lỗi bị đánh thành đám bột vụn nữa, pho tượng đã phẫn nộ rồi.
Hậu quả của sự tức giận đó là, nó đứng lên, vốn lúc đầu còn ngồi thoáng chốc đã đứng dậy.
Hai bàn tay khổng lồ dùng sức vồ xuống nơi họ đang đứng, cái lực kia như muốn đập cho hai người bẹp dí, nhưng lúc sắp tới gần lại như đập vào không khí, vì mặt đất chỉ lay động một cái, rồi bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra.
Lăng Tiêu nhướn mày, khóe mắt liếc qua trận pháp vẫn còn nguyên vẹn kia, đột nhiên nhếch miệng, chỉ thấy y giơ tay lên, ngọn lửa nóng bỏng ngưng tụ lại thành một quả cầu lửa, ném thẳng xuống mặt đất, tiếng vang ầm ầm, trận pháp vốn còn nguyên vẹn rốt cục đã bị đập nát, trên mặt đất xuất hiện một cái hố lớn.
Tiếng vang ầm ầm kia đương nhiên không thể tránh khỏi mà rơi vào tai mấy môn phái đang chật vật leo lên tới đỉnh, thậm chí họ còn cảm nhận được mặt đất dưới chân đang rung động, mọi người lập tức hoảng hốt.
Lạc Thư Hà giật mình ho: “Đã có chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ có người tới sớm hơn chúng ta một bước sao?”
Không chỉ mình Lạc Thư Hà, những người khác cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, trong lòng đang suy đoán không biết kẻ nào lại nhanh tới vậy, đồng thời càng đi nhanh hơn, miễn cho đến lúc tới nơi bảo bối đã bị cướp sạch.
Đáng tiếc là mặc kệ bọn họ có đi nhanh tới đâu, thì vẫn không qua nổi hồ nước cạn, Thủy Yêu dù có yếu thì vẫn là Thủy Yêu, dưới sự cản trở của chúng, cho dù họ có cố bay nhanh thế nào cũng vô dụng.
“Một kẻ chỉ biết tự đại, đúng là chết rồi cũng không yên ổn!”
Lăng Tiêu tránh đi nắm đấm của pho tượng, sau đó đưa Du Tiểu Mặc đến một nơi an toàn, đồng thời đem Tiểu Hắc ra khỏi không gian để bảo vệ hắn.
Du Tiểu Mặc ôm Tiểu Hắc đã hiện ra nguyên hình, ló đầu ra khỏi cái cột khổng lồ, lại cúi đầu thì thầm.
“Tiểu Hắc, ngươi nói Lăng sư huynh có thể cướp hết mười món bảo bối không?”
Tiểu Hắc khinh bỉ, cũng chỉ là một cái tàn hồn thôi mà, sao có thể là đối thủ của đại nhân.
Du Tiểu Mặc lờ nó đi, đột nhiên liếc về mười món bảo bối đang nằm im trên bệ đá, hơn nữa đám ánh sáng bảo vệ chúng cũng đã biến mất, vội vàng đề nghị: “Tiểu Hắc, hay là chúng ta đi tới đó, tranh thủ lúc họ còn đang đánh…”
Chưa kịp nói hết, một tiếng nổ vang lên, cả pho tượng đã bị một quyền của Lăng Tiêu đập nát, đá vụn bay tứ tung, một linh hồn màu đỏ bay ra khỏi pho tượng vỡ vụn, chỉ là còn chưa kịp đào tẩu đã bị ngọn lửa màu tím bao vây, đốt cháy thành tro tàn.
Một tiếng kêu thảm thiết như tiếng quỷ khóc bỗng nhiên vang lên, âm thanh kia lớn tới mức màng nhĩ đau đớn, giống như truyền tới từ một chỗ sâu trong cung điện, ngay sau đó là một tiếng nói phẫn nộ vang lên, “Còn dám hủy diệt một mảnh linh hồn của ta, đánh chết, ta sẽ bắt ngươi trả giá!”
Tiếng gào thét kia như muốn điên cuồng, tới mức cả tòa cung điện đều bị chấn động…
Lăng Tiêu bỏ qua tiếng gào rú kia, vọt đến trước mấy bệ đá hốt hết đám bảo bối vào không gian.
Hiển nhiên là chủ nhân của tàn hồn không muốn buông tha cho y dễ dàng như vậy, sau vài tiếng gào qua đi, tất cả mấy ngọn nến đều tắt rụi, một cơn gió lạnh lập tức bao phủ cả tòa cung điện. “Tiểu Hắc, đừng có sờ ta.”
Du Tiểu Mặc bỗng nhiên cảm thấy một luồng hơi lạnh ùa tới từ dưới lòng bàn tay, sau đó cũng cảm giác cánh tay mình bị cái gì đó đụng một cái, còn tưởng rằng Tiểu Hắc làm, cũng không thèm quay đầu đã cằn nhằn một câu.
Tiểu Hắc liếc hắn một cái, “Ta sờ ngươi lúc nào?”
“Vừa mới đó, không phải ngươi thì là…” Du Tiểu Mặc giật mình qua đầu lại, chữ “Ai” còn chưa kịp thốt ra, một cái mặt xanh lét rùng rợn đột nhiên xuất hiện trước mắt hắn, lúc này, gương mặt kia đang nhìn chằm chằm hắn vô hồn, “MA!!!”
Du Tiểu Mặc gào thét.
Cái lão già này lại còn dám chơi giương đông kích tây, bởi vì thực lực của Tiểu Hắc không bằng đối phương, mà kẻ này như tu luyện một loại công pháp gì rất quỷ dị, Tiểu Hắc vừa kịp nhìn sang, Du Tiểu Mặc đã biến mất, bị tàn hồn kia bắt đi ngay trước mắt nó.
Thời điểm hơi thở của Du Tiểu Mặc biến mất khỏi đại điện, Lăng Tiêu là người đầu tiên nhận ra, một giây sau đã đứng cạnh cái cột nơi bọn họ đang trốn, lúc này chỉ còn một con yêu thú nào đó, Lăng Tiêu im lặng nhìn Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc xấu hổ cúi đầu, nó biết nó sai rồi, sớm biết như vậy thì sống chết gì nó cũng phải bắt chủ nhân vào trong không gian.
Nói tới Du Tiểu Mặc bị tàn hồn bắt đi, một người một hồn rất nhanh đã xuất hiện lại ở một góc khác của cung điện.
Đây là một thạch thất không nhỏ hơn đại điện là bao, ngay phía trước là một huyết trì* to lớn, ở giữa huyết trì là một cơ thể đang ngâm bên trong, gương mặt người này tương tự với gương mặt của tàn hồn.
Tàn hồn mang theo Du Tiểu Mặc đi đến bên cạnh huyết trì, giơ hắn lên, không do dự ném thẳng Du Tiểu Mặc vào trong đó…
Du Tiểu Mặc hết hồn, mồ hôi lạnh chảy ra ướt sũng, ngay thời điểm hắn sắp rơi vào huyết trì, cả người lập tức biến mất.
Đồng tử xanh lét của tàn hồn co lại, trong miệng lại phát ra cái giọng nói khàn khàn kia, lúc này còn mang theo chút khó tin nổi: “Không gian?”
Con ngươi xanh lét đảo qua lại như không cam lòng, nhanh chóng quét qua bốn phía huyết trì, đáng tiếc là, khi còn sống gã chẳng luyện ra nổi không gian chân chính, thì sau khi chết sao có thể phát hiện ra không gian kì lạ của Du Tiểu Mặc.
Trong lúc gã còn mải tìm, Du Tiểu Mặc đã điều khiển không gian rời khỏi thạch thất.
Thạch thất này cho hắn cảm giác như bị áp lực đè nén tới khó thở nổi, giống như đang tiến hành nghi thức tế tự nào đó, đặc biệt là cái huyết trì kia, mùi máu tươi nồng nặc vô cùng, hơn nữa không chỉ có người, thậm chí hình như còn có đủ các loại yêu thú…
Chỉ là vì chạy khỏi thạch thất, Du Tiểu Mặc thoáng cái đã dùng hết sức mạnh linh hồn của mình, hiện tại dù hắn là đan sư cấp bốn, nhưng tối đa cũng chỉ có thể điều khiển cho không gian di động khoảng hai trăm thước, nếu còn đi thêm chắc chắn sức mạnh linh hồn sẽ bị khô kiệt.
Bởi vì tốc độ của tàn hồn quá nhanh, hiện tại Du Tiểu Mặc cũng không biết mình đang ở đâu trong cung điện rộng lớn này, đành phải vừa uống linh thủy, vừa mò mẫm tìm đường ra.
Ngay tại thời điểm hắn đang mờ mịt tìm đường, Lăng Tiêu đã mang theo Tiểu Hắc tìm được thạch thất, tuy không thấy được Du Tiểu Mặc, nhưng ít nhất y biết Du Tiểu Mặc đã không sao.
Tàn hồn không ngờ hang ổ của gã lại bị đối phương tìm được trong thoáng chốc.
Hai bên bắt đầu giao chiến, lần này Lăng Tiêu không nương tay nữa trực tiếp đánh cho chân thân nằm trong huyết trì của gã thành một mớ nhão nhoét, một huyết trì nuôi dưỡng ít nhất phải ngàn năm, đã tan tành như vậy.
Tàn hồn tận mắt nhìn thân thể mình bị tàn phá, sau khi choáng ngợp qua đi bỗng biến thành một vật thể như hố đen, các mảnh hồn phân bố ở mọi ngóc ngách cung điện bị gã gọi về toàn bộ, bổ sung vào linh hồn không trọn vẹn, cũng chỉ trong giây lát, một linh hồn gần như hoàn chỉnh xuất hiện trước mặt Lăng Tiêu…
Du Tiểu Mặc hoàn toàn không biết gì về trận quyết đấu ở thạch thất, hắn đang điều khiển không gian của mình lảo đảo đi từng đoạn ngắn, hắn rất muốn rời khỏi không gian, nhưng hắn lại sợ quỷ hồn kia đột nhiên xuất hiện dọa cho hắn sợ chết khiếp.
Bốn phía im lắng không một tiếng động, Du Tiểu Mặc rốt cục không chịu nổi, cẩn thận chui ra khỏi không gian.
Đây là một hành lanh rất dài và rộng, chỉ liếc nhìn gần như không thấy được phía cuối hành lang, hai bên là những phòng như thạch thất, một số phòng còn không đóng cửa, thậm chí có thể đi thẳng vào bên trong, nhưng một số phòng thì cửa đã đóng chặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.