Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 162: Ra tay




Du Tiểu Mặc cũng không chú ý tới Lăng Tiêu đã trở lại.
Hắn đang ngồi chồm hổm trên đất, còn mặt thì lộ ra cái vẻ tiếc nuối.
Hình như địa vị của bảy người này trong phái Thanh Thành không cao lắm. Trong túi trữ vật cũng chẳng có mấy thứ đáng giá.
Hơn nữa vì tất cả đều là tu luyện giả, cho nên bên trong túi trữ vật không phải công pháp, vũ khí, linh đan cấp thấp thì chính là những thứ đồ lặt vặt, còn linh thảo thì không có nổi một cây, thứ đáng an ủi duy nhất đó là trong túi trữ vật của mấy người này đều có khoảng mười vạn đến hai mươi vạn kim tệ.
Du Tiểu Mặc đếm một lượt, tổng cộng thu hoạch được hơn một trăm vạn.
Hình ảnh mà Lăng Tiêu thấy lúc này chính là, Du Tiểu Mặc ném mấy món đồ vô dụng với hắn qua một bên, chồng chất thành một đống, trong tay ôm túi trữ vật của mình, cười đến là sung sướng, cứ tưởng rằng hắn sẽ hoảng sợ, cho nên sau khi giải quyết Diệp Đan xong y mới phải vội vàng chạy về.
Bây giờ xem ra, căn bản là lo thừa, khả năng chấp nhận và thích nghi của Du Tiểu Mặc còn mạnh hơn trong tưởng tượng của y.
Du Tiểu Mặc vừa quay đầu đã thấy Lăng Tiêu đứng sau lưng mình, dùng vẻ mặt buồn cười nhìn hắn, ánh mắt dường như đang nhìn túi trữ vật trong tay, Du Tiểu Mặc vội vàng giấu nó đi, ngại ngùng lảng sang chuyện khác: “Lăng sư huynh, thế đã giải quyết được Diệp Đan chưa?”
“Đã giải quyết. Ta còn lấy túi trữ vật của hắn.” Lăng Tiêu cười híp mắt. Sao y có thể không hiểu tâm tư của tiểu sư đệ được, tiện tay tung tung túi trữ vật, dường như không thấy cái ánh mắt đang nhìn chằm chằm kia.
Ánh mắt Du Tiểu Mặc lên xuống theo động tác tung túi trữ vật của y, nước miếng sắp chảy ra rồi.
Địa vị của Diệp Đan ở Thanh Thành cao hơn bảy người kia nhiều, còn là đồ đệ của Lạc Thành Nguyên, chắc chắn trong túi trữ vật của gã không thiếu đồ tốt, nhưng nhìn tư thế của Lăng Tiêu, có vẻ muốn cầm được nó không dễ chút nào.
Du Tiểu Mặc suy nghĩ một chút, đem linh đan của bảy người kia gom lại, linh đan trung cấp không nhiều lắm, chỉ có mười hai viên, đều là cấp bốn và cấp năm, linh đan cấp thấp thì có tới ba bình, chỉ là mỗi bình không tới năm mươi viên, có thể thấy thời gian ở trong phái Thanh Thành cũng chẳng khá giả gì.
Sau đó lấy đám linh đan kia, nịnh nọt mang tới trước mặt Lăng Tiêu: “Lăng sư huynh, đây là linh đan ngươi thích ăn nè, cho ngươi hết đó.”
Lăng Tiêu nhướn mày, cũng không nhận lấy linh đan, sau một giây, dưới ánh mắt giật mình của Du Tiểu Mặc giật lấy mấy bình linh đan kia tiện tay quăng đi, bình linh đan bay một vòng xinh đẹp, thật trùng hợp lại rơi xuống đúng đám đồ được Du Tiểu Mặc chất thành một đống.
Du Tiểu Mặc, “…”
Này này này, ngươi không thích thì cũng đừng ném đi nha, trong đó có tận mười hai viên linh đan trung cấp đó, tất cả đều là tiền tiền tiền đó, mang đi bán cũng được hơn hai mươi vạn đó nha.
Du Tiểu Mặc lập tức chạy tới nhặt linh đan lại.
Lăng Tiêu bỏ qua ánh mắt chỉ trích của hắn, bắt bẻ: “Ta chỉ ăn linh đan ngươi luyện.”
Du Tiểu Mặc vẫn nhìn y chằm chằm, nhưng rất nhanh đã nhụt chí rồi, hắn biết ngay mà.
Lăng Tiêu không trêu trọc hắn nữa, ném túi trữ vật cho hắn, sau đó cười nói: “Xú khí thảo và hạt giống ngươi muốn đều ở trong đó…” Bởi vì ngại mùi quá thúi, cho nên đã y ném hết vào trong túi trữ vật của Diệp Đan.
“Ọe…” Y còn chưa nói hết lời, Du Tiểu Mặc đã ói rồi.
Còn Lăng Tiêu, đã im lặng…
Ói xong, Du Tiểu Mặc yếu ớt nhìn y trách móc, sao không nói sớm, hại hắn bị xú khí thảo hun ngay chính diện, bởi vì hắn chưa bao giờ tiếp xúc với loại linh thảo này, cho nên không biết nó thúi tới mức nào nữa, kết quả bị tấn công ngay mặt, gớm muốn chết.
Lăng Tiêu tỏ vẻ mình vô tội, y đã nhắc, ai mà biết hắn lại lanh chanh vậy. Nói tiếp, bây giờ cũng không phải là lúc để chia của, tuy y không ngại bị người khác nhìn thấy, cùng lắm thì giết luôn một thể, nhưng y biết rõ Du Tiểu Mặc sẽ không vui đâu.
Thực ra Du Tiểu Mặc cũng không muốn kiểm kê túi trữ vật của Diệp Đan ở đây, nơi này chính là hiện trường gây án nha, nếu như bị ai đó thấy, hắn không chút nghi ngờ cái khả năng Lăng Tiêu sẽ ra tay diệt khẩu.
Vì vậy, sau một phen vội vàng dọn dẹp, Du Tiểu Mặc liền cùng Lăng Tiêu rời khỏi vực Lục Sơn, còn Đại Cầu vì không muốn về gian, cho nên chạy cách họ một đoạn rất xa.
Hai người vừa đi chưa đến nửa canh giờ, có mấy người đã tới vực Lục Sơn, mấy người này nhìn bảy cỗ thi thể, không hề cảm thấy ngạc nhiên, ngoài bảy cỗ thi thể này, thì họ còn ở tìm được Diệp Đan một chỗ khác.
“Đây là?” Một người trong nhóm phát ra một âm thanh nghi hoặc.
“Diệp Đan của phái Thanh Thành. Tu vi Tinh cảnh một sao.” Một người khác lập tức nói đáp án.
“HAha, nhanh như vậy đã có một cường giả Tinh cảnh chết rồi sao, có thể nhìn được ai gây ra và thực lực của đối phương không?” Người kia lập tức phát ra một tràng cười quỷ dị, có vẻ rất hứng thú với người giết chết Diệp Đan.
“Không thể.”
Nghe được đáp án này, người nọ nhếch môi lộ ra hàm răng nhọn lỉa chỉa rợn người: “Đã vậy, chúng ta đem mấy thứ lấy được từ đám đệ tử phái Thiên Tâm bị giết lúc trước để lại đây, giá họa cho phái Thiên Tâm.”
“Dạ!”
Nói dứt lời, mấy người kia lại biến mất, chỉ là trước kia trên mặt đất chỉ có bảy cỗ thi để, lúc này còn thêm cả thi thể của Diệp Đan, trong tay gã còn cầm một cái túi trữ vật, bên cạnh túi trữ vật thêu một chữ Tâm, đúng là biểu tượng của phái Thiên Tâm.
Màn vu oan này có vẻ rất vụng về nhưng ở trong Thiên Đường Cảnh tuyệt đối hữu hiệu.
Cùng lúc đó, một nơi khác trong Thiên Đường Cảnh đã bắt đầu phát sinh những cảnh tượng máu tanh giết chóc, ở nơi này mọi người sẽ có được thước đo về tình nghĩa đồng môn, sự thù hận giữa các môn phái, hoặc sự thiếu hụt về nhân tính, cũng có thể là nhân tính không trọn vẹn, người chết không ngừng, có người thì tìm được cơ duyên, loại hình hình này cứ tiếp diễn trong vòng một tháng.
Lại nói về Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc, mục đích của hai người chính là đi tới nơi được đề cập trên bản đồ - Ngọc Linh Quật.
Ngọc Linh Quật là một nơi khá nổi danh trong Thiên Đường cảnh, bởi vì ở đó thừa thãi linh thảo trung cấp, cũng là nơi có nhiều yêu thú trung giai nhất, nếu như không có mục đích gì khác, đại đa số người đều tới Ngọc Linh Quật.
Có điều đường đi tới Ngọc Linh Quật gập ghềnh lắm nguy hiểm, trên đường rất dễ gặp cả đàn yêu thú, ví dụ như hắc nha mà bọn họ đã gặp lúc trước, tuy thực lực không cao, nhưng số lượng quá nhiều sẽ rất khó đối phó, cho nên muốn bình an vô sự mà tới Ngọc Linh Quật là chuyện không tưởng.
Nhưng đã có bản đồ trong tay lại là một chuyện khác, căn cứ vào kí hiệu trên bản đồ là có thể tránh khỏi sào huyệt của yêu thú, cũng nhờ đó mà tìm được con đường nhanh và tiện nhất để tới Ngọc Linh Quật.
Chỉ là vì bản đồ trong tay họ không trọn vẹn, cho nên ngẫu nhiên cũng đụng phải sào huyệt của yêu thú nào đó, dù sao thì hai người cũng khá may mắn, cho nên cũng không gặp phiền toái gì quá lớn.
Người phụ trách lấy hạt giống và linh thảo là Lăng Tiêu, đại khái là y sẽ đi vào lấy những gì cần lấy trước khi làm kinh động tới yêu thú rồi rời đi.
Đương nhiên, những điều này là do Du Tiểu Mặc tự phỏng đoán, Lăng Tiêu cũng không dẫn hắn vào, cho nên hắn không được thấy tận mắt, nếu như hắn mà được chứng kiến chắc cũng chẳng thể nghĩ như vậy được rồi, bởi vì với tính cách của Lăng Tiêu, sao có thể lén lén lút lút được.
Hơn nữa y cũng không phải là đan sư, cho nên không thể dùng sức mạnh linh hồn để hái linh thảo như Du Tiểu Mặc, vậy là y trực tiếp xúc trọn một mảng đất có linh thảo lên rồi bỏ vào không gian, chẳng qua nếu như có hạt giống linh thảo rụng ra thì y sẽ hạ cố đi nhặt chúng.
Động tĩnh lớn như vậy đương nhiên không thể tránh khỏi kinh động tới yêu thú, nhưng mỗi lần Lăng Tiêu đi vào đều trực tiếp phóng uy áp ra, đe dọa cho đám yêu thú sợ tới mức nằm run run trên mặt đất, sợ còn chưa xong chứ nói chi là phản kháng.
Nhưng mà trên đường cũng có một phiền toái do Đại Cầu gây ra.
Thiên tính của Huyết Thương lang là giết chóc, Đại Cầu cũng không ngoại lệ.
Kết quả là trong một lúc hưng phấn quá độ của nó, không cẩn thận đã làm kinh động một đám Quỷ Diện Phong, khi ấy còn đúng lúc Lăng Tiêu đi hái linh thảo giúp Du Tiểu Mặc, cũng may mà y trở về kịp thời, bằng không thì nó sẽ bị Quỷ Diện Phong xơi tái rồi.
Quỷ Diện Phong là một loại yêu thú cấp thấp, cũng không mạnh lắm, nhưng nếu mấy vạn con cùng nhào tới một lúc, ngay cả cường giả Nguyệt cảnh cũng sẽ bị hút cạn máu, hơn nữa trong nước miếng của chúng còn chứa một chất như thuốc mê, hiệu quả rất lợi hại, một khi bị cắn phải sẽ mất hết sức lực, tình huống cụ thể có thể tham khảo Đại Cầu đang ngủ li bì bên kia.
Nếu không phải Lăng Tiêu về kịp, chắc Đại Cầu lúc này đã biến thành quả bóng xì hơi rồi.
Sau đó, vì Đại Cầu không thể chuyển động được nữa nên Du Tiểu Mặc đành phải đem nó vào không gian.
Vừa đi vừa nghỉ, Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc đào được khá nhiều linh thảo hiếm thấy, nhưng đa số là linh thảo cấp thấp, linh thảo trung cấp rất ít, vậy là thời điểm hai người tới được Ngọc Linh Quật, thời gian đã trôi qua hai ngày rồi.
Đúng lúc bọn họ định đáp xuống đất, một âm thanh kim loại, cụ thể là kiếm va vào nhau chói tai vang lên.
Âm thanh này truyền tới từ phía trước, đó là một hồ nước vô cùng rộng lớn, phải bay qua nó mới có thể vào được Ngọc Linh Quật, lúc này đang có một đám người ngăn trước mảnh hồ.
Từ xa nhìn lại, có hai phe phái đang giao tranh.
Thật tình cờ, Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu đều biết cả hai nhóm người này.
Nhóm bên trái mặc đạo bào màu xanh, đằng sau đạo bào có in một chữ Tâm, người có khuôn mặt âm trầm đứng đầu đúng là Thạch trưởng lão, mà nhóm người phía đối diện với họ là đệ tử của phái Thanh Thành, người dẫn đầu không phải là Lạc Thư Hà, mà là một vị nhị đại trưởng lão của phái Thanh Thành, tu vi Tinh cảnh bảy sao.
Xem xét tình hình thì có vẻ thực lực bên phe Thanh Thành mạnh hơn Thiên Tâm một chút, bởi vì bên đó còn có một vị nhị đại trưởng lão nữa, tu vi Tinh cảnh ba sao, nói cách khác, nếu như động thủ thì bên phái Thiên Tâm chỉ có một mình Thạch trưởng lão là cường giả Tinh cảnh, nếu như lão không thể chống đỡ nổi công kích của cả hai người, vậy đệ tử của phái Thiên Tâm đều tàn đời rồi.
Cho nên sắc mặt của Thạch trưởng lão mới khó coi như vậy, gặp ai không gặp, lại gặp đúng đội ngũ mạnh nhất của phái Thanh Thành.
Vốn Lăng Tiêu cũng chẳng thèm quan tâm tới sự sống chết của Thạch trưởng lão, nhưng Du Tiểu Mặc không chịu, bởi vì Phương Thần Nhạc cũng ở dưới đó.
Phương Thần Nhạc không có sức chiến đấu, nếu như Thạch trưởng lão thật sự thua thì hắn sẽ là người bị giết đầu tiên, cũng vì thiên phú cao, lại đứng trong hàng ngũ đệ tử hạch tâm, ngay cả người của phái Thanh Thành cũng nghe nói tới Phương Thần Nhạc, chỉ cần giết hắn, chẳng khác nào giết chết đan sư cao cấp trong tương lai của phái Thiên Tâm.
Hiển nhiên Thạch trưởng lão cũng nghĩ tới điểm này, cho nên đã phái hai đệ tử có thực lực không tệ bảo hộ Phương Thần Nhạc.
“Lăng sư huynh, làm sao đây?” Du Tiểu Mặc vội vàng kéo tay Lăng Tiêu.
Tuy hắn không hiểu chiến đấu, nhưng có thể nhìn ra được sự bất lợi đang nghiêng về phái Thiên Tâm, Thạch trưởng lão càng ngày càng đuối sức, có mấy tên đệ tử phái Thanh Thành càng lúc càng tới gần đại sư huynh rồi.
“Suỵt!” Lăng Tiêu ra hiệu, ý bảo hắn không nên hốt hoảng, rồi nhặt một cục đá nhỏ từ dưới đất lên.
Viên đá có kích cỡ tương đương một ngón tay cái, lúc này bị Lăng Tiêu cầm giữa hai ngón tay, vừa vê nhẹ đã bể thành hai khối nhỏ, đầu ngón tay phát lực, hai hòn đá nhỏ lập tức bắn ra theo hai hướng khác nhau.
Một viên đánh trúng một tên đệ tử Thanh Thành đang muốn giết Phương Thần Nhạc, một viên khác thì bắn về phía trưởng lão có tu vi cao nhất của Thanh Thành.
Đánh lén xảy ra quá bất ngờ khiến cho trưởng lão kia hoảng hốt, bởi vì mải cản đòn tấn công của Thạch trưởng lão cho nên không thể ngăn nổi viên đá, sau khi bị đánh trúng thì linh lực trong kinh mạch lập tức nhiễu loạn, hộc ra một ngụm máu tươi, đợi lúc lão bình tĩnh dò xét tình hình cơ thể mới phát hiện mình đã bị nội thương, trong lòng không tránh khỏi hãi hùng.
Tuy Thạch trưởng lão không rõ đã có chuyện gì xảy ra, nhưng lão phản ứng rất nhanh, lập tức bắt lấy cơ hội này, tập trung toàn bộ vào trưởng lão còn lại, thực lực người này kém Thạch trưởng lão rất nhiều, cũng vì sự cách biệt về thực lực quá lớn, rất nhanh thôi, người kia đã bị kiếm của Thạch trưởng lão đâm xuyên qua tim.
Trưởng lão kia phát hiện có người âm thầm giúp đỡ phái Thiên Tâm, hơn nữa có vẻ thực lực cũng không thấp, sợ thì có sợ nhưng cũng đồng thời bình tĩnh vội vàng gọi đệ tử lui lại.
Thạch trưởng lão không thừa thắng xông lên, bởi vì phải liên tục đối phó với hai trưởng lão của Thanh Thành, linh lực trong cơ thể lão cũng gần cạn, hơn nữa lão cũng đã phát hiện có người ẩn núp trong bóng tối giúp họ, không biết đối phương có ý gì, cho nên lão không thể tùy tiện rời khỏi đây được.
“Đa tạ tiền bối đã tương trợ, không biết liệu tiền bối có thể hiện thân, cho phép tại hạ nói đôi lời cảm tạ.”
Thạch trưởng lão có thể khẳng định người ra tay giúp họ không phải là người của phái Thiên Tâm, nếu không thì đã sớm hiện thân rồi, hơn nữa thực lực của đối phương có vẻ không thấp, chỉ dùng một viên đá nhỏ đã khiến trưởng lão của phái Thanh Thành bị nội thương, có thể suy ra thực lực của người này phải tương đương họ, nếu như có thể kết giao, hành trình tiếp theo sẽ càng thêm thuận lợi.
Bởi vì trong Thiên Đường Cảnh có hạn chế về tu vi, cho nên lão mới không nghi ngờ sẽ có cường giả tu vi cao hơn mình.
Lăng Tiêu chẳng để tâm tới lão, y đang bận bịt chặt miệng Du Tiểu Mặc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.