Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 129: Điều kiện




Người gõ cửa có chút thiếu kiên nhẫn, thấy bên trong không có ai đáp lại, lập tức gõ thêm hai tiếng, đồng thời gọi lớn: “Tiểu sư đệ, đệ có ở bên trong không?”
Giọng nói này rõ ràng là Phương Thần Nhạc đây mà, Du Tiểu Mặc biết rõ hai ngày này đại sư huynh và nhị sư huynh không có ở Đô Phong, không ngờ hôm nay đã trở lại rồi, hơn nữa có vẻ mới về không bao lâu.
Dù sao thì cũng may mà có đại sư huynh, nếu không hắn đã bị Lăng Tiêu ăn sạch tới miếng xương cũng chẳng còn, vừa nghĩ tới hậu quả, Du Tiểu Mặc lập tức hoảng hốt, tay chân luống cuống đẩy Lăng Tiêu đang đè trên người mình ra.
Sao Lăng Tiêu có thể mặc kệ hắn đi ra ngoài như vậy được, chưa nói tới việc y đang cao hứng, mà cái bộ dạng quần áo không ngay ngắn của Du Tiểu Mặc lúc này, nếu như bị Phương Thần Nhạc nhìn thấy, không chừng sẽ còn liên tưởng xa hơn, y thì cũng không để tâm đâu, nhưng Du Tiểu Mặc nhất định sẽ xấu hổ đến không dám nhìn mặt ai nữa, y không muốn Du Tiểu Mặc có bóng mờ, bằng không thì sau này muốn dụ dỗ hắn lên giường sẽ khó khăn hơn rồi.
Ngay lúc Du Tiểu Mặc muốn chạy ra, Lăng Tiêu túm chặt cổ tay hắn, kéo hắn lại trong ngực mình.
Du Tiểu Mặc còn cho là y vẫn muốn tiếp tục, nóng nảy tới mức muốn la lớn, nhưng lại lo lắng đại sư huynh đứng ở bên ngoài sẽ nghe thấy.
Lăng Tiêu đè lại tứ chi đang vung vẩy của hắn, than thở một tiếng rồi nói: “Được rồi đừng có lộn xộn nữa, nếu ngươi còn tiếp tục như thế, ta thật sự sẽ giải quyết ngươi tại chỗ đó.”
Những lời này quả nhiên cực kỳ có tính uy hiếp, Du Tiểu Mặc thật sự nằm im re, ngẩng đầu, đôi mắt to chớp chớp nhìn y, giống như đang nói ‘Thật sao’.
Lăng Tiêu bị cái ánh mắt này làm cho rung động, không nhịn được lại cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ kia một cái, nhưng cũng chỉ là môi chạm môi mà thôi, trước khi Du Tiểu Mặc kịp xù lông đã kéo hắn dậy, sau đó sửa sang lại quần áo và tóc tai cho hắn.
Thời điểm Du Tiểu Mặc xác định được y sẽ không táy máy tay chân nữa, rốt cục mới thở phào nhẹ nhõm, cũng mặc kệ y giúp mình sửa soạn lại.
Một lát sau, Du Tiểu Mặc mới bước ra khỏi tấm bình phong, còn Lăng Tiêu đương nhiên vẫn ngồi lại, không phải y không muốn ra, mà là Du Tiểu Mặc không chịu.
Mắt thấy mặt trời đã lặn, nếu lúc này mà bị đại sư huynh bắt gặp trong phòng hắn thừa ra một người, Du Tiểu Mặc sợ đại sư huynh thực sự sẽ nghĩ ngợi lung tung, tuy sự thật đúng là như vậy, nhưng theo bản năng hắn vẫn không muốn người khác biết quan hệ của hắn và Lăng Tiêu đã tới mức này rồi.
Phương Thần Nhạc biết rõ Du Tiểu Mặc đang ở trong phòng, vì trước khi tới cũng đã hỏi thăm rồi, chỉ là gõ cửa lâu như vậy vẫn không thấy ai mở cửa, còn tưởng Du Tiểu Mặc đã xảy ra chuyện rồi, lúc đang chuẩn bị đẩy cửa đi vào, đột nhiên vang lên tiếng mở cửa.
Du Tiểu Mặc nhìn Phương Thần Nhạc đang giơ tay lên chuẩn bị gõ cửa lần nữa, cười ngượng một tiếng: “Đại sư huynh, sao huynh lại tới đây, có chuyện gì sao?”
Phương Thần Nhạc thấy bộ dạng ngượng ngùng của Du Tiểu Mặc, hình như có chút chột dạ, liếc qua phòng hắn một cái, thấy không có gì lạ, đành phải bất đắc dĩ hỏi: “Tiểu sư đệ, sao lâu thế mới mở cửa, có phải ta quấy rầy đến ngươi không?”
“Nào có nào có, đại sư huynh đến rất đúng lúc, đệ chỉ là… là luyện đan quá tập trung, cho nên mãi mới nghe thấy tiếng gõ cửa mà thôi, đúng rồi, đại sư huynh tìm đệ có việc gì không?” Du Tiểu Mặc vội vàng kiếm cớ, có chết hắn cũng không nói thật.
Phương Thần Nhạc cũng không phát hiện hắn đang cố ý lảng qua chuyện khác, nhớ tới mục đích mình đến đây, mới nói: “Đúng là có chuyện phải nói với ngươi, là về danh sách, ta và Tử Lâm đã tìm được một cơ hội giúp ngươi.”
“Cơ hội?” Du Tiểu Mặc kinh ngạc thốt lên.
“Phải, sư phụ nói bây giờ ngươi mới chỉ là đan sư cấp hai thôi, nếu như ngươi có thể trở thành đan sư cấp ba trong hai tháng tới, sư phụ sẽ đồng ý cho ngươi đi.” Phương Thần Nhạc nói ra.
Mặc dù có điều kiện, nhưng điều kiện này rất hợp tình hợp lý, bởi vì nếu như tiểu sư đệ không thể trở thành đan sư cấp ba, sư phụ đã cho tên hắn vào danh sách nhất định sẽ bị người khác lên án là thiên vị, dù sao thì bọn họ cũng vốn tính toán sẽ làm vậy.
Chỉ là điều khiến Phương Thần Nhạc kinh ngạc là, rõ ràng Thiên Đường Cảnh còn ba tháng nữa mới mở ra, nhưng sư phụ lại kiên quyết muốn tiểu sư đệ phải thành đan sư cấp ba trong hai tháng.
Phương Thần Nhạc cũng thử cầu xin, cảm thấy điều kiện hai tháng này quá hà khắc, nhưng thái độ của sư phụ rất cứng rắn, cuối cùng đành phải thôi.
Chẳng qua là thấy áy náy với tiểu sư đệ, lúc trước còn đáp ứng giúp hắn kiếm được một suất, bây giờ lại có thêm điều kiện, nếu cuối cùng không thể thực hiện được, bản thân mình sẽ rất khó xử.
Du Tiểu Mặc giật mình một chút, chợt nhớ tới mình đã là đan sư cấp ba rồi, nhưng hiện tại hắn không thể nói cho đại sư huynh được, nếu không thăng cấp quá nhanh sẽ khiến người ta nghi ngờ.
Về phần hạn chế hai tháng cũng không phải vấn đề gì lớn, vốn hắn đã cảm giác mọi chuyện không thể thuận lợi như vậy được, nếu sư phụ đồng ý ngay mới gọi là kỳ lạ.
Nghĩ vậy, Du Tiểu Mặc liền cảm kích nói: “Đại sư huynh, đệ sẽ cố gắng, tuyệt đối không cô phụ sự kỳ vọng của các huynh đâu, cám ơn huynh nha, còn có chuyển lời cảm ơn của đệ tới nhị sư huynh nữa.”
Phương Thần Nhạc cười khẽ, không kiềm chế được đưa tay xoa đầu hắn, “Cám ơn cái gì, chúng ta là sư huynh đệ, sư huynh giúp sư đệ là chuyện nên làm mà, được rồi, giờ cũng không còn sớm, ta về trước đây, đệ cũng nghỉ ngơi sớm đi, nhớ đó, đừng vì luyện đan mà thức đêm, nếu không sẽ có hại đến thân thể.”
“Đệ sẽ cố.” Du Tiểu Mặc cười hì hì.
Phương Thần Nhạc lập tức dở khóc dở cười, hắn biết tiểu sư đệ sẽ không ngoan ngoãn nghe lời mình mà, nhưng hắn cũng biết thời gian tiếp theo của tiểu sư đệ thực sự rất gấp, nếu như hai người đổi vị trí cho nhau, đoán chừng hắn cũng sẽ cắm đầu vào liều mạng cố gắng lên cấp, cho nên cũng không khuyên bảo gì thêm, chỉ dặn dò vài câu mới rời khỏi.
Tiễn đại sư huynh đi, Du Tiểu Mặc cảm thấy cả người đều buông lỏng.
Đóng cửa lại, vừa mới quay người đã thấy Lăng Tiêu đứng sau lưng, không biết từ bao giờ nữa, làm hắn giật mình đến nhảy dựng: “Làm sao ngươi cứ thích dọa người như vậy?”
Cằn nhằn xong cũng không thèm để ý tới y, đang muốn lách qua người đi vào bên trong, Lăng Tiêu đột nhiên ôm chặt eo hắn, cánh tay cường tráng mạnh mẽ siết tới mức Du Tiểu Mặc cảm thấy eo mình sắp gãy tới nơi rồi, không đợi hắn kịp kêu ca, y lại thò tay giày xèo tóc hắn vài cái, vốn tóc vẫn còn thật gọn gàng, thoáng cái đã bị chà đạp bù xù như tổ chim.
Vẻ mặt Du Tiểu Mặc lúc này rõ ràng là rất giận mà không dám nói, hoàn toàn không biết tên này lại lên cơn gì nữa.
Rõ ràng lúc nãy còn tự tay chỉnh lại tóc cho hắn, mới qua vài phút đã trở mặt rồi, trở mặt còn nhanh hơn lật sách nữa, chẳng lẽ y đã hối hận rồi? Lần đầu tiên Du Tiểu Mặc cảm thấy nam nhân cũng là một loại sinh vật sớm nắng chiều mưa, hết sức khó hiểu.
Rốt cục, người nào đó rõ ràng vừa chà đạp tóc hắn, lại bắt đầu lên cơn rồi, hành động tiếp theo chính là bắt đầu chải lại tóc cho hắn, khỏi phải nói, động tác của y có vẻ rất thuần thục, hai ba cái đã làm cho đầu tóc gọn gàng trở lại.
A phi, bây giờ không phải là lúc khen y.
Du Tiểu Mặc mở to mắt, lên án, “Lăng sư huynh, đến cùng thì ngươi muốn làm gì thế.”
Lăng Tiêu dùng cái dây đỏ trên tay buộc chặt tóc Du Tiểu Mặc, còn hài lòng ngắm nghía kiệt tác của mình, nghe được câu hỏi của hắn, mới cười híp mắt trả lời: “Tiểu sư đệ, sau này đừng cho người khác tùy tiện sờ lên đầu ngươi, nghe chưa?”
Du Tiểu Mặc có chút không phản ứng kịp, vậy ra tên này lên cơn vì đại sư huynh mới xoa đầu hắn sao, cho nên vị đại gia này là vì bảo vệ ‘lãnh thổ’ của mình mới giày vò tóc của hắn sao?
Nhưng mà, Du Tiểu Mặc đảo mắt, thận trọng nhìn Lăng Tiêu: “Ngươi nói bất kể ai cũng không được sao?”
Lăng Tiêu tặng cho hắn một nụ cười tươi rói: “Đương nhiên, không bao gồm ta.”
Thôi ngay nha! Du Tiểu Mặc liếc y một cái, hóa ra ngoài quyền lãnh thổ lại còn có cả quyền sở hữu nữa hả, sao hắn cứ có cảm giác như mình biến thành vật sở hữu của y vậy đó, nhưng mà được rồi, dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên Lăng Tiêu thể hiện cái tính cách bá đạo của y.
“Phương Thần Nhạc nói danh sách, là danh sách tới Thiên Đường Cảnh?” Sau khi tuyên bố quyền sở hữu, tâm trạng Lăng Tiêu lúc này phải nói là cực kỳ tốt, lúc này mới nhớ ra nội dung cuộc đối thoại lúc nãy.
“Đúng rồi, có vấn đề gì sao?” Du Tiểu Mặc quay lại nhìn y một cái, không hiểu y hỏi cái này làm gì.
Lăng Tiêu buông hắn ra, đi đến cạnh bàn trà, hất vạt áo rồi ngồi xuống, “Khổng Văn bảo ngươi trong hai tháng phải trở thành đan sư cấp ba, mà người bình thường dù làm sao cũng phải hơn một năm, hai tháng ngắn ngủi làm sao mà tấn cấp được?”
Cho nên ý đồ của Khổng Văn rất rõ ràng, lão căn bản không muốn cho Du Tiểu Mặc vào danh sách, sở dĩ ra điều kiện này, tám chín phần là do Khổng Văn không muốn làm hai đồ đệ cưng của lão sinh ra ngăn cách với mình, nói cho cùng, chính là nể mặt Phương Thần Nhạc và Phục Tử Lâm.
“Hừm. Chuyện này ta cũng đoán được.” Du Tiểu Mặc chẳng thấy bất ngờ tẹo nào.
Từ sau khi biết Khổng Văn không thích mình cho lắm, Du Tiểu Mặc cảm thấy mặc kệ Khổng Văn có đưa ra điều kiện gì cũng vậy, hắn đều không bất ngờ, đáp án đại sư huynh mang tới cũng nằm trong dự liệu của hắn rồi.
Lăng Tiêu thấy Du Tiểu Mặc chẳng có phản ứng gì, còn tưởng hắn đã hết hy vọng với Khổng Văn, nghiêng người về phía trước, quan sát khuôn mặt trắng trẻo của Du Tiểu Mặc, bỗng nhiên mỉm cười: “Tiểu sư đệ, nếu ngươi thật sự muốn đi, ta cũng có thể lấy cho ngươi một suất.”
Thực lực của Chu Bằng không tệ, đương nhiên cũng có phần trong chuyến đi tới Thiên Đường Cảnh này, hơn nữa cũng đã dự định sẵn rồi, chỉ cần y nói một tiếng, Chu Bằng sẽ không hề ngần ngại mà nhường chỗ, đến lúc đó y chỉ cần tìm một bản công pháp kha khá ở Thiên Đường Cảnh, tốt hơn bản công pháp mà Chu Bằng đang luyện bây giờ để đền bù tổn thất là được.
Nghe thấy lời y, Du Tiểu Mặc mỉm cười tủm tỉm lắc đầu, “Không cần, ta đã nắm chắc trong tay rồi.”
Lúc này đến lượt Lăng Tiêu kinh ngạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.