Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 124: Xung đột




Tây Các là nơi đệ tử Võ Hệ thường tới, bình thường cũng chẳng có mấy đan sư xuất hiện tại đây.
Lần này Du Tiểu Mặc kinh ngạc, bởi vì thông qua cảm giác của linh hồn, hắn phát hiện bên trong còn có mấy đan sư, tuy đẳng cấp đều không cao lắm, nhưng cũng khoảng cấp ba rồi.
Về phần vì sao hắn lại cảm giác được cấp bậc của họ, bản thân hắn còn chưa ý thức được điểm này.
Du Tiểu Mặc đi tới cũng không khiến cho bao nhiêu người chú ý, ai cũng chuyên chú xem sách trong tay mình, toàn bộ tầng hai Tây Các lúc này cực kỳ yên tĩnh.
Hắn cũng không dám làm phiền tới bọn họ, bắt đầu tìm từ giá sách thứ nhất, không bao lâu hắn đã tìm tới giá sách để tư liệu về yêu thú, chỉ là khá ngạc nhiên, bởi vì giá sách đã trống hơn phân nữa.
Quay đầu nhìn mấy vị sư huynh đang xem sách kia, Du Tiểu Mặc kinh ngạc phát hiện bọn họ đều đang cầm mấy quyển sách mà hắn đang tìm, không ngờ có nhiều người lại tới xem tư liệu về yêu thú tới vậy, xem ra không chỉ có mình hắn là mong đợi chuyến đi tới Thiên Đường Cảnh rồi.
Cũng may mà phái Thiên Tâm có cân nhắc tới loại tình huống này, cho nên trên giá sách để rất nhiều tư liệu về yêu thú, chỉ là hiện tại đang trong thời kỳ căng thẳng, cho nên người muốn xem những tư liệu này cũng khá nhiều, vì vậy không thể mượn về được.
Du Tiểu Mặc chọn một quyển trên giá sách, sau đó tìm một cái bàn chưa có người ngồi, chậm rãi mở sách ra xem, lọt vào tầm mắt hắn chính là một con báo có tư thế hung mãnh, con mắt lóe sáng, tên là Kim Cương Hắc Cực báo, là một yêu thú cấp bảy, xem thêm chút nữa, đa số đều là yêu thú trung giai.
Du Tiểu Mặc ngẩng đầu quan sát những người khác, sau khi phát hiện không ai nhìn về phía này, mới lén lút thả sức mạnh linh hồn ra từ hai tay, sau đó tiến hành ghi chép.
Đây là một phương pháp tốc kí chỉ đan sư mới có, lần trước hắn cũng đã dùng qua lúc tới tầng ba, hiện tại hắn mới biết được, dùng sức mạnh linh hồn để nhớ chẳng khác nào khắc sâu nội dung vào trong linh hồn, bất kể bao lâu cũng không quên được.
Chỉ là loại phương pháp tốc kí này cũng có hạn chế đối với đan sư, đó là vì sức mạnh linh hồn sẽ bị tiêu hao rất nhiều, người bình thường có thể chẳng nhớ hết nổi một quyển sách đã tiêu hao sạch sức mạnh linh hồn rồi, may mà Du Tiểu Mặc không phải người thường.
Nhớ hết quyển đầu tiên, Du Tiểu Mặc lại đi tìm quyển thứ hai, lần này là yêu thú cấp thấp, bởi vì chủng loại khá nhiều, cho nên chia ra làm năm quyển, căn cứ vào loại hình khác nhau mà chia ra, bởi vì tư liệu về yêu thú cấp thấp khá ít, nên sách cũng có giới hạn.
Chỉ là số lượng năm quyển cũng rất nhiều rồi, Du Tiểu Mặc phải chia làm hai lần mới nhớ hết, vốn là hắn còn muốn tìm sách về yêu thú cấp cao, nhưng tìm mãi cũng không thấy, sau đó mới phát hiện ra chúng đều nằm trong tay các sư huynh đệ kia rồi, chỉ là bị lấy đi trước, nhưng vẫn chưa xem, cho nên mới để trên bàn.
Du Tiểu Mặc len lén liếc về vị sư huynh mặc đồ trắng ngồi ở góc, thấy người kia vẫn chuyên tâm đọc sách, con mắt liền quan sát mấy quyển sách trên bàn, mông cũng chầm chậm lết qua, lết qua, mãi cho tới khi hai người đối mặt mới thôi…
Vị sư huynh này có vẻ rất tập trung, cho nên không chú ý tới sự hiện diện của hắn.
Du Tiểu Mặc cẩn thận hạ giọng, nói nhỏ với người kia: “Vị sư huynh này, có thể làm phiền một chút được không?”
Lý Tuấn nghe được phía dối diện có người đang nói chuyện, kinh ngạc ngẩng đầu lên đã thấy khuôn mặt tươi cười toe toét của Du Tiểu Mặc, không khỏi nhíu mày, sẵng giọng: “Ngươi có chuyện gì?”
Không biết có phải do ảo giác của hắn không, Du Tiểu Mặc cảm thấy vị sư huynh này hình như không vui vẻ lắm khi thấy hắn, nhưng hắn có thể khẳng định, đây là lần đầu tiên hắn gặp vị sư huynh này đó.
“Liệu có thể, cho ta mượn một quyển sách trên bàn xem chút được không?”
“Không được!” Lý Tuấn chẳng thèm nghĩ ngợi mà từ chối, đồng thời còn bỏ quyển sách trên tay xuống, ôm hết đống sách trên bàn vào lòng, giống như sợ hắn giật mất vậy.
Nhưng thực ra cũng không cần phải vậy, Du Tiểu Mặc thấy Lý Tuấn ôm hết đống sách vào người, cũng chẳng nói gì nữa. Chỉ là tên này sau khi để hết sách vào trong lòng, vừa mở quyển sách mà Du Tiểu Mặc muốn mượn vừa dương dương đắc ý: “Hiện tại ta phải đọc rồi, không thể cho ngươi mượn.”
Du Tiểu Mặc trực tiếp tặng cho hai chữ: Vô sỉ! Nhưng mà cũng chỉ tặng trong lòng mà thôi.
Nhìn cử động này, rõ ràng là người ta cố ý làm khó hắn nha, nếu hắn còn không nhận ra, vậy thì có thể quay về bụng mẹ chờ sinh lại được rồi đó, nhưng hắn vẫn không hiểu, hình như hắn đâu có làm vì có lỗi với vị sư huynh này?
Dù sao thì không thể mượn được sách, Du Tiểu Mặc cũng có chút chán nản, xem ra ngày mai phải quay lại rồi.
Ngay lúc hắn muốn cầm lấy quyển sách mình vừa xem xong, đang chuẩn bị đi, thì một âm thanh vui mừng đột nhiên vang lên sau lưng hắn, không quá lớn, nhưng trong Tàng Thư Các yên tĩnh này nghe rõ mồn một.
“Du sư huynh?”
Du Tiểu Mặc nghe có chút quen tai, nhìn lại, mới phát hiện hóa ra là Giang Lưu, từ sau khi kiểm tra vẫn chưa gặp lại cậu ta, Giang Lưu mặc một bộ đạo bào màu lam đậm, đây là dấu hiệu riêng của đệ tử Thiên Phong, cũng như Đô Phong, chỉ khác là của Đô Phong là màu xanh da trời.
Thấy Du Tiểu Mặc quay lại, Giang Lưu lập tức vui mừng chạy về phía hắn, bộ dạng của cậu ta khá tuấn tú rất đáng chú ý, hơn nữa còn là đệ tử mới kiệt xuất nhất Thiên Phong, gần như mọi người ở đây đều nhận ra Giang Lưu.
“Giang sư đệ, ngươi cũng tới Tàng Thư Các đọc sách sao?” Du Tiểu Mặc nhìn thấy Giang Lưu cũng rất vui vẻ.
Chỉ là vừa nói xong câu này, hắn cũng cảm thấy mình được quăng cho mấy ánh mắt khinh bỉ, đoán chừng là đều nghĩ, đến Tàng Thư Các không đọc sách thì có thể làm gì, cơ mà hắn không biết chào hỏi khách sáo lại là tội lỗi đấy.
Giang Lưu như không cảm giác được gì, trực tiếp ngồi xuống cạnh Du Tiểu Mặc, sau đó liếc về phía mấy quyển sách trên tay hắn, mới cười nói, “Đúng thế, ba tháng nữa là thời gian Thiên Đường cảnh mở ra rồi, sư phụ bảo ta tới Tàng Thư Các để tìm đọc tư liệu về yêu thú, miễn cho lúc đó tới Thiên Đường Cảnh lại chẳng nhận ra yêu thú nào, có khi lại bị lừa thì sao.”
Du Tiểu Mặc cũng mừng thay cậu ta, liền đưa quyển sách trên tay mình ra: “Đây là tư liệu về yêu thú cấp thấp nè, nếu ngươi muốn thì đọc trước đi.”
Không ngờ, Giang Lưu lại từ chối, còn ngượng ngùng mà nhìn hắn: “Không cần đâu, mấy thứ này ta đều xem qua rồi, ta muốn tìm tư liệu về yêu thú cấp cao kìa.”
Nếu như Du Tiểu Mặc mà cẩn thận lắng nghe, có thể sẽ phát hiện trong giọng điệu của Giang Lưu còn kèm theo sự kiêu căng lờ mờ, còn cả thái độ nói chuyện nữa, tuy rất thân thiết, nhưng phảng phất như chẳng ai bằng mình, đúng là cái kiểu cảm giác mình hơn người.
Du Tiểu Mặc kinh ngạc nhìn Giang Lưu, nếu đã xem rồi thì sao lúc nãy còn nói ngay cả yêu thú cũng chẳng nhận ra? Nhưng mà nghĩ lại, có lẽ là Giang Lưu nói về yêu thú cấp cao, cũng không để tâm nữa.
Du Tiểu Mặc tiếc nuối mà nói: “Giang sư đệ, ngươi tới trễ một bước rồi, tư liệu về yêu thú cấp cao đều bị người khác cầm đi hết rồi.”
“Vậy sao!” Cặp lông mày tuấn tú của Giang Lưu nhíu lại, đột nhiên nhìn thấy Lý Tuấn ngồi đối diện cũng đang xem một quyển tư liệu về yêu thú cấp cao, đôi mắt bỗng dưng phát sáng, mở lời: “Sư huynh, quyển sách trên tay ngươi có thể cho ta mượn xem trước được không?”
Đương nhiên Lý Tuấn đã sớm để ý đến, cũng biết người này là Giang Lưu của Thiên Phong, sau khi nghe được Giang Lưu mở lời, lộ ra một nụ cười giả tạo, đồng thời còn đưa quyển sách trên tay qua, “Đương nhiên là được.”
Du Tiểu Mặc lập tức trợn tròn mắt, khó tin mà nhìn Lý Tuấn, “Sư huynh, lúc nãy ta mượn ngươi, không phải ngươi nói mình muốn xem sao?”
Lý Tuấn cũng không nể mặt, lạnh lùng liếc hắn một cái, khó chịu nói: “Sách là của ta, ta muốn cho ai mượn là quyền của ta, chẳng lẽ còn phải có sự đồng ý của ngươi sao?”
“Quyển sách này… Không phải là của phái Thiên Tâm hả, sao tự nhiên lại biến thành của ngươi rồi?” Du Tiểu Mặc cũng rất khó chịu mà lẩm bẩm một câu, cuối cùng hắn cũng nhìn ra, người này căn bản là nhằm vào mình.
“Ngươi nói cái gì, ai cho ngươi nói chuyện với sư huynh như vậy?” Lý Tuấn lập tức ngượng quá hóa giận, vỗ mạnh lên bàn, kêu rầm một tiếng, những người khác bị giật mình, lập tức nhìn về phía họ đầy khó chịu.
Giang Lưu lập tức nhảy ra can ngăn, cười tủm tỉm giảng hòa: “Hai vị sư huynh đừng cãi nhau nữa, nơi này là Tàng Thư Các đó, không thể lớn tiếng được đâu, nếu không sẽ bị đuổi mất, mỗi người nhường một chút không phải được rồi sao.”
Can ngăn xong, Giang Lưu còn nói với Du Tiểu Mặc, “Du sư huynh, ngươi mau xin lỗi sư huynh đi.”
Không đợi Du Tiểu Mặc kịp mở miệng, Lý Tuấn đã hừ lạnh một tiếng, “Không dám để cho Du sư đệ quý hóa hạ mình xin lỗi ta đâu.”
Hai người một bên hát một bên phụ họa, cứ như là Du Tiểu Mặc mới là người sai, cái gì gọi là mỗi người nhường một chút, câu sau đã chỉ trích Du Tiểu Mặc không đúng, người không biết chuyện đã lập tức bị hai người kia lừa dối rồi, ánh mắt chỉ trích tới tấp rơi vào trên người Du Tiểu Mặc.
Du Tiểu Mặc cũng bị mấy câu của Lý Tuấn làm cho nổi giận, rõ ràng hắn không sai, sao lại phải xin lỗi, đừng tưởng hắn hiền là dễ bắt nạt, tục ngữ nói con giun xéo lắm cũng quằn!
“Tại sao ta lại phải xin lỗi hắn? Rõ ràng hắn mới là người sai.”
Phải biết, lúc nghe được câu này, khóe miệng Giang Lưu mờ mịt nhếch lên đầy đắc ý, chỉ là sự chú ý của mọi người đều tập trung vào Du Tiểu Mặc, cho nên không ai kịp thấy.
Lý Tuấn bực quá thành cười, chẳng qua là cười lạnh, bỗng nhiên quát lớn: “Tốt lắm, Du Tiểu Mặc, ngươi không coi ai ra gì phải không, hôm nay ta sẽ thay sư phụ ngươi dạy bảo lại cái thứ không tôn trọng tiền bối như ngươi.”
Nói xong còn bày ra tư thế chuẩn bị đập cho Du Tiểu Mặc một trận.
Đúng lúc này, ngoài cửa Tàng Thư Các đột nhiên có một người đi tới, tướng mạo người nọ cực kỳ nghiêm túc, nhìn xem đám người đang cãi nhau này, mới giận dữ quát: “Làm cái gì thế? Không biết Tàng Thư Các là nơi không thể ồn ào sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.